Sau khi Đới Tình Nhược nói xong những lời này, Bạch Trà ngồi đối diện hắn, dù có đeo khẩu trang vẫn có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt và méo mó của cậu.
"Anh...anh thì biết cái gì chứ! Anh căn bản chẳng biết gì cả!" Giọng điệu của Bạch Trà vô cùng kích động, âm lượng cũng cao hơn hẳn, khiến không ít người xung quanh ngoảnh lại nhìn. Nhận ra điều này, cậu lập tức khống chế biểu cảm, ngậm miệng lại.
"Tôi biết tất cả." Đới Tình Nhược hoàn toàn đối lập với cậu, vẫn bình tĩnh như cũ. "Tất cả những chuyện ghê tởm mà cậu từng làm trước đây."
"Sao anh ấy có thể nói cho anh những chuyện đó?" Bạch Trà không thể tin nổi.
Thời gian tiếp xúc đủ lâu, lại là người rất giỏi quan sát lòng người, Bạch Trà tự nhận mình cũng có chút hiểu biết về Quý Vân Vũ.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai sẵn lòng lắng nghe anh giãi bày, Quý Vân Vũ dần dần hình thành thói quen không biểu đạt bất cứ điều gì, trở thành một người vừa ương ngạnh vừa kiêu ngạo. Đến mức dù bị Bạch Trà vu oan, anh cũng lười phản bác, chứ đừng nói đến việc chủ động kể ra những chuyện đấy, khác nào tự bóc tách vết sẹo của mình đâu.
"Bởi vì tôi muốn biết." Nói đến đây, giọng Đới Tình Nhược mang theo chút đắc ý. "Tôi muốn biết, tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy kể cho tôi nghe ngay."
"Anh ấy không dễ dàng nói những chuyện đó với người khác đâu!" Bạch Trà lập tức phản bác.
"Tôi đâu phải người khác." Giọng điệu của Đới Tình Nhược vô cùng tự nhiên, như thể chỉ cần hắn hỏi, Quý Vân Vũ sẽ kể hết mọi chuyện cho hắn vậy. "Quan hệ và tình cảm giữa chúng tôi, cậu có thể tưởng tượng được sao?"
Dưới lớp khẩu trang, hàm răng trắng của Bạch Trà gần như sắp bị cậu nghiến nát. Cậu và Đới Tình Nhược đều từng đối đầu gay gắt với Quý Vân Vũ, nhưng cách Quý Vân Vũ đối xử với bọn họ lại hoàn toàn khác biệt. Sự thiên vị đã quá rõ ràng.
"Dựa vào cái gì? Trước kia anh ấy rõ ràng rất ghét anh..." Bạch Trà không cam lòng.
"Đơn giản mà, cậu ấy thật sự ghét cậu, đối địch với cậu" Đới Tình Nhược chậm rãi nói tiếp. "Còn chúng tôi chỉ là v.e v.ãn đánh yêu mà thôi, diễn ngoài sáng, yêu trong tối đó."
Thật ra, Đới Tình Nhược cũng không hoàn toàn chắc chắn về chuyện này, bởi thời cấp ba, bọn họ đánh nhau chưa từng nương tay. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn nói một cách hợp tình hợp lý như này.
Càng về sau, Bạch Trà càng không thu được chút lợi ích nào, thậm chí tức giận đến mức suýt nữa muốn đập bàn bỏ đi. Tuy nhiên, cậu hiện giờ chưa đạt được mục tiêu gì, nếu cứ vậy bỏ đi thì bị Đới Tình Nhược châm chọc vô ích mất.
Khái quái gì tự hiến thân cho Đới Tình Nhược để chịu nhục đâu.
Sau khi hít sâu vài hơi, Bạch Trà nhận ra rằng việc châm ngòi ly gián Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ đã không thể thực hiện được nữa. Cậu chỉ còn biết chịu đựng việc nghe Đới Tình Nhược đả kích khiến cậu tức đến phát điên.
Tuy vậy, mục đích thực sự của cậu không phải là điều này. Nếu có thể châm ngòi thành công thì càng tốt, còn không thì cậu sẽ tiếp tục theo đuổi kế hoạch ban đầu.
"Anh Đới và anh Vân Vũ có mối quan hệ tốt như vậy, hẳn là hai người có nhiều chủ đề chung để trò chuyện lắm nhỉ?" Bạch Trà lên tiếng, giọng đầy ẩn ý.
Đới Tình Nhược "Ừ" một tiếng, không tỏ ý kiến gì thêm.
Trong khi một người thì mỗi ngày từ đầu ngón chân đến từng sợi tóc đều chỉn chu đến mức không thể chê, còn người kia thì lại hận không thể mặc cùng một kiểu trang phục suốt cả năm 365 ngày, thì họ có thể có bao nhiêu chủ đề chung được?
Mặc dù Quý Vân Vũ đã học cách trang điểm vì Đới Tình Nhược, nhưng hiểu biết của anh về thời trang vẫn còn rất nông cạn. Anh vốn không phải người thuộc lĩnh vực này, nên việc thảo luận về trang điểm như một chủ đề chung cũng thật kỳ quặc.
Tương tự, dù thành tích học tập của Đới Tình Nhược từng khá tốt, nhưng bảo hắn đi nghiên cứu về khoa học kỹ thuật hay kinh tế chẳng khác gì kêu hắn đi đọc sách trời.
Vì thế, dù họ có cố gắng tìm chủ đề chung để nói chuyện thế nào đi nữa, quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn chỉ có chuyện trên giường. Nếu không thì Đới Tình Nhược cũng sẽ không nghĩ rằng họ chỉ là bạn giường hợp pháp.
Bạch Trà đề cập đến chủ đề này không phải vì thực sự tò mò về những điều Quý Vân Vũ và Đới Tình Nhược thường trò chuyện với nhau, cậu chỉ muốn dẫn dắt đến nội dung tiếp theo mà thôi.
"Tuy không biết hai anh thường nói chuyện gì, nhưng về tình cha con thì chắc hẳn có điểm chung đấy." Bạch Trà ác ý nói. "Suy cho cùng, hai anh đều có người cha rất nghiêm khắc vì quá kỳ vọng con mình thành rồng mà."
Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng quay lại chủ đề đã được nhắc đến trước cửa phòng học, sắc mặt Đới Tình Nhược lại trở nên lạnh lẽo, không đáp lại những lời châm chọc và khiêu khích rõ ràng của Bạch Trà.
"Thật ra theo tôi nghĩ, giữa cha và con làm gì có thù hận lâu ngày chứ?" Bạch Trà cuối cùng cũng tìm được chỗ để phản công, cười khẩy nói những lời ghê tởm. "Tuy cha của hai anh hơi nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng có công sinh thành dưỡng dục, huống chi, họ nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho hai anh thôi mà."
"Ví dụ như, nếu không nhờ từ nhỏ cha của anh Đới đã nghiêm khắc với anh, thì anh cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay."
Lần này khi nói chuyện với Đới Tình Nhược, Bạch Trà cuối cùng cũng dùng kính ngữ, nhưng nội dung lại càng khiến người ta khó chịu hơn.
Ánh mắt Đới Tình Nhược nhìn Bạch Trà đã lạnh đến mức có thể đông cứng người, nhưng biểu hiện rõ ràng đang tức giận này lại càng khiến Bạch Trà thêm phần hưng phấn.
Vì thế Bạch Trà tiếp tục lải nhải: "Lần này tình cờ gặp được cha anh, ông Đới, tôi đã xem một số album hồi trước của anh từ chỗ ông ấy. Không thể không nói, cha anh đúng là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, những bức ảnh đó đúng là nghệ thuật."
"Nghệ thuật?" Đới Tình Nhược cười lạnh châm biếm. "Mặt mũi tính tình đã xấu thì thôi, thẩm mỹ cũng rác rưởi như vậy, khó trách làm marketing thế nào cũng không thể nổi tiếng, nhảy nhót thế nào cũng không thể khiến Vân Vũ chú ý."
Không ai hiểu rõ hơn Đới Tình Nhược rằng những thứ ghê tởm được quay chụp ra kia gớm ghiếc đến mức nào. Có thể che đậy lương tâm mà gọi mấy thứ đó là nghệ thuật, nói mắt mù tâm đen là còn nhẹ.
Bạch Trà không ngờ hiện tại Đới Tình Nhược vẫn có thể tìm ra khía cạnh để đả kích cậu, nhưng cậu cũng không muốn đấu võ mồm với hắn nữa, trực tiếp vạch mặt nói ra lời đe dọa của mình. "Anh Đới có vẻ không sợ hãi như nhỉ, xem ra là hoàn toàn không để tâm nếu mấy cuốn album đó rơi vào tay anh Vân Vũ?"
"Cậu cứ thử xem." Đới Tình Nhược lạnh lùng đáp lại.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng ẩn dưới nét lạnh lùng của Đới Tình Nhược, Bạch Trà ngược lại trấn tĩnh hơn, không vội vàng đưa ra điều kiện của mình nữa, mà từ từ nói chuyện gia đình với Đới Tình Nhược.
"Thực ra tôi không phải là người có lòng tốt gì đâu, nhưng khi gặp vị nhiếp ảnh gia họ Đới đó, ông ấy thật sự rất nghèo túng. Tôi lại nghe nói rõ ràng ông có một người con Alpha xuất sắc nhưng lại không chịu chu cấp cho, hoàn cảnh đáng thương lắm, khiến tôi không khỏi liên tưởng đến ba ba."
"Ba ba hiện giờ sức khỏe không tốt, triền miên trên giường bệnh, anh Vân Vũ rõ ràng rất có năng lực, nhưng lại không muốn chia sẻ gánh nặng với ba ba, ngược lại còn tạo thêm áp lực cho ba ba."
"Vì vậy tôi không nhịn được nảy sinh lòng trắc ẩn, nhưng vị nhiếp ảnh gia đó lại không chịu nhận sự giúp đỡ trực tiếp của tôi, nên tôi đành phải mua album của ông ấy."
Trong những lời này, chỉ có chuyện mua album là thật, còn lại đều là lời nói dối Bạch Trà cố tình bịa ra để kích động Đới Tình Nhược.
Sau khi gặp trở ngại trong lần tìm gặp Quý Vân Vũ trước đó, Bạch Trà đã từng có ý định từ bỏ. Cậu thậm chí đã tự mãn nghĩ rằng mình mới là người trong lòng Quý Vân Vũ như Đới Tình Nhược đã miêu tả, ảo tưởng rằng sau khi mất đi cậu, Quý Vân Vũ sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ và theo đuổi lại vợ sml.
Nhưng tình cảnh ngày càng suy yếu của nhà họ Quý, những người con cháu nhảy nhót lung tung, và những quản lý cao cấp trong công ty vừa có năng lực vừa đầy tham vọng, tất cả đều khiến Bạch Trà cảm thấy nóng ruột.
Cậu không biết phải đợi đến khi nào Quý Vân Vũ mới "tỉnh ngộ", trong khi sự suy sụp của nhà họ Quý đang cận kề ngay trước mắt. Cho dù cuối cùng Quý Vân Vũ có "theo đuổi vợ" đi chăng nữa, thì sau khi nhà họ Quý sụp đổ, cậu vẫn sẽ phải chịu khổ.
Từ nhỏ chưa từng nếm trải bao nhiêu đắng cay, cuộc sống luôn luôn suôn sẻ, Bạch Trà rất rõ bản tính xa hoa, trụy lạc của mình, cậu không muốn sống khổ dù chỉ một ngày.
Vì vậy Bạch Trà cần phải nghĩ cách chia rẽ Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ càng sớm càng tốt, để Quý Vân Vũ sớm "nhìn rõ" lòng mình.
Dù không rõ hết, nhưng Bạch Trà cũng biết đôi chút về lý lịch của Quý Vân Vũ. Hiện tại không tìm được cơ hội ra tay từ phía anh, Bạch Trà đành phải chuyển hướng sang Đới Tình Nhược.
Dù sao Bạch Trà cũng làm con nuôi nhà họ Quý nhiều năm, tuy năng lực và tài sản đều kém xa Quý Vân Vũ, nhưng cậu vẫn có thể tìm được một số thám tử tư có năng lực không tồi. Hiện tại nhà họ Quý vẫn chưa suy sụp, Bạch Trà vẫn còn không ít tiền.
Với sự hỗ trợ của tiền bạc dồi dào và những thám tử tư có năng lực, Bạch Trà thật sự đã điều tra được một số thứ.
Sau khi xem những tài liệu điều tra được, Bạch Trà không khỏi cảm thán rằng đúng là không điều tra không biết, vừa tra ra đã giật mình, Đới Tình Nhược càng tìm hiểu càng thấy có nhiều điều.
Nhân cách của Đới Tình Nhược thì không có gì đáng chê trách, nhưng hắn lại có một người cha mang đầy tiếng xấu.
Theo những tài liệu Bạch Trà điều tra được, người mẹ Omega của Đới Tình Nhược mất sớm, hắn chỉ có một người cha Alpha làm nhiếp ảnh gia. Vào năm Đới Tình Nhược học lớp 12, người cha Alpha này bị bỏ tù, mãi đến gần đây mới được thả ra.
Tội danh người cha Alpha này bị bỏ tù là ngược đãi trẻ em.
Phải biết rằng, ở quốc gia của họ, việc phán định và cân nhắc mức hình phạt đối với bạo lực gia đình còn khá khó khăn, cụ thể như trường hợp Quý Nhạc Đình đối xử với Quý Vân Vũ như vậy mà vẫn chưa bị xử lý.
Sau khi biết được hoàn cảnh của Đới Tình Nhược, Bạch Trà lập tức tìm đến vị nhiếp ảnh gia vừa mới ra tù đó, và đã thành công nắm được điểm yếu của hắn.
Giờ đây, nó đã trở thành công cụ đe dọa Đới Tình Nhược thành công.
"Đừng nói nhiều lời vô ích nữa, nói thẳng cậu muốn gì đi?"
Thấy chưa, không phải là đã đe dọa được người trước mặt rồi sao?
Nghe những lời tuy tỏ vẻ cứng rắn nhưng thực chất là chịu thua của Đới Tình Nhược, Bạch Trà càng thêm đắc ý. "Cũng không cần anh làm gì nhiều, anh chỉ cần thuyết phục anh Vân Vũ, để anh ấy chịu về thăm ba ba ở nhà cũ họ Quý là được."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của tên tiểu nhân Bạch Trà, Đới Tình Nhược thật sự rất muốn đánh cậu một trận.
Chính xác hơn, ngay từ khi Bạch Trà cứ một câu lại một câu "anh Vân Vũ" là Đới Tình Nhược đã muốn đánh người rồi, hắn đâu có cái gọi là phẩm chất quý ông đâu.
Nhưng hắn không thể cứ thế động thủ được, hình phạt dành cho Alpha đánh Omega không biết sẽ thế nào, hắn cũng không thể để Quý Vân Vũ phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh hắn.
"Được." Đới Tình Nhược có vẻ miễn cưỡng đồng ý, nhưng dưới lớp khẩu trang, khóe môi hắn từ từ nhếch lên.
Giờ cá đã cắn câu, chỉ là để xử lý hoàn toàn tên ghê tởm này vẫn cần thêm thời gian, nhưng hiện tại cũng có thể thu chút lãi.
Đới Tình Nhược nhìn người phục vụ đang bưng cà phê nóng của mình đi tới, độ cong nơi khóe môi càng rõ rệt hơn.
Người phục vụ càng đi đến gần, Đới Tình Nhược càng làm ra vẻ hết kiên nhẫn, như thể chỉ muốn rời khỏi cuộc trò chuyện không vui với Bạch Trà ngay lập tức. Hắn đột ngột đứng dậy rời đi, rồi "tình cờ" va chạm với người phục vụ đang bưng khay.
Và "trùng hợp" thay, ly cà phê đen nóng đó vừa khéo đổ về phía Bạch Trà, thấm ướt người và mặt cậu.
Nói thật, đây là ý tưởng Đới Tình Nhược nảy ra sau khi nghe Quý Vân Vũ kể về chuyện cũ liên quan đến việc lật bàn ăn.