Lần đầu tiên Quý Vân Vũ giúp Đới Tình Nhược tô son là khi bọn họ còn học cấp ba. Khi đó, quan hệ giữa hai người vẫn còn khá gượng gạo, nhưng cũng không đến mức giương cung bạt kiếm.
Thời điểm ấy, Đới Tình Nhược vì đánh nhau với Quý Vân Vũ mà trên người đầy vết thương, không thể làm việc được, bị mẹ trách mắng một trận. Quý Vân Vũ cũng vì đánh nhau mà thành tích sa sút, bị cha khiển trách. Hai người chính thức bước vào giai đoạn đình chiến, coi đối phương như không khí, nhiều nhất cũng chỉ công kích nhau bằng lời nói.
Lần đó đúng lúc Đới Tình Nhược đang trong kỳ mẫn cảm. So với những Alpha khác, kỳ mẫn cảm của hắn luôn nghiêm trọng hơn một chút. Dù tính công kích của hắn trong thời điểm này không quá mạnh, nhưng các phản ứng s.inh l.ý mà nó mang đến lại vô cùng dữ dội, phát sốt gần như là trạng thái đi kèm mỗi khi hắn bước vào kỳ mẫn cảm.
Hơn nữa, không biết Đới Tình Nhược có tật xấu gì mà trong kỳ mẫn cảm, hắn thà tự tiêm lượng lớn thuốc ức chế khiến cơ thể càng thêm khó chịu, cũng không chịu đến bệnh viện dành riêng cho Alpha - phòng tạm giam có đầy đủ các loại dụng cụ.
Những ngày đó, Đới Tình Nhược chỉ biết kiệt sức gục xuống bàn, co mình trong góc lớp, trông chẳng khác nào một con mèo quý giá, xinh đẹp nhưng yếu ớt, bị cơn mưa ngoài kia dội xuống xối xả.
Trên lý thuyết, một Alpha trong kỳ mẫn cảm hẳn phải là sinh vật nguy hiểm khiến người khác muốn tránh xa. Nhưng Đới Tình Nhược lại khác, hắn lúc này đáng thương đến mức khiến người ta không nhịn được mà cưng chiều.
Có điều, Quý Vân Vũ, người đối xử với bạn học nào cũng như nhau, có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết, lúc ấy chỉ có mình anh nghĩ như vậy.
Ngoại trừ Quý Vân Vũ, trong mắt các bạn cùng lớp khác, Đới Tình Nhược giống như một món đồ sứ quý giá được đặt trong viện bảo tàng, được bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Hắn nhìn qua quả thật xinh đẹp và mong manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ nát. Nhưng chỉ cần có ai đó dám mơ tưởng đến gần hắn, người đó chắc chắn sẽ bị "hệ thống phòng vệ" xung quanh bắn cho thủng người. Dù sao Đới Tình Nhược cũng là một Alpha cực phẩm, pheromone của hắn toả ra áp lực kinh khủng khiếp.
Huống chi, độ tàn nhẫn khi đánh nhau của Đới Tình Nhược thế nào, sau nửa học kỳ chứng kiến hắn và Quý Vân Vũ đánh nhau, cả lớp ai nấy đều hiểu rõ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Quý Vân Vũ vẫn không thể cưỡng lại được dáng vẻ này của Đới Tình Nhược, sinh lòng thương xót hắn.
Tiết thể dục hôm đó, vì một sự cố, chân Quý Vân Vũ bị thương nhẹ, buộc phải ở lại lớp. Đến khi tất cả các bạn học đã rời đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mấy ngày nay Đới Tình Nhược đang trong kỳ mẫn cảm, trông hắn thảm hại đến mức Quý Vân Vũ nhìn mà cũng thấy thương. Hiện tại trong phòng học chỉ còn lại hai người họ, chỗ ngồi của cả hai cách nhau không xa. Chỉ cần hơi nghiêng đầu, Quý Vân Vũ đã có thể nhìn thấy Đới Tình Nhược đang vùi mặt vào cánh tay, cả người co rúm lại.
Là một người mẫu, lớp 10 Đới Tình Nhược đã cao 1m85. Vậy mà lúc này, thân hình cao lớn ấy lại cuộn tròn trên ghế, trông chẳng khác nào một bóng dáng bé nhỏ.
Có lẽ vì bầu không khí trong phòng học quá mức tĩnh lặng, lòng thương xót vốn chỉ nhen nhóm trong Quý Vân Vũ nay lại bùng lên. Anh thở dài, khập khiễng đi đến chỗ Đới Tình Nhược, ngồi xuống trước bàn hắn, sau đó đưa tay khẽ kéo mấy sợi tóc của Đới Tình Nhược đang dựng lên vì hành động của mình.
"Làm gì thế?" Giọng nói uể oải của Đới Tình Nhược phát ra từ dưới cánh tay.
Quý Vân Vũ rút tay về, mở miệng định nói gì đó, nhưng lời lẽ quan tâm vừa đến đầu môi lại biến thành: "Tôi đến xem cậu có nghẹt thở chết luôn chưa. Tôi không muốn ngồi cùng phòng với một cái xác đâu."
"Thấy cửa sổ bên kia không?" Giọng điệu Đới Tình Nhược không mặn không nhạt. "Bây giờ cậu nhảy xuống đi, thế là không cần lo nữa."
"À, tin tôi ném cậu xuống trước không?" Bị hắn chọc tức, lòng thương xót của Quý Vân Vũ vơi đi hơn nửa. Anh gõ nhẹ lên bàn của Đới Tình Nhược, nói: "Không ai dạy cậu à? Khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn họ, đó là phép lịch sự cơ bản nhất."
Đới Tình Nhược chỉ lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, không có phản ứng gì thêm.
Thái độ này của hắn thành công khiến chút thương cảm cuối cùng của Quý Vân Vũ tan biến. Anh bực bội cảm thấy tình cảm của mình thà đem cho chó còn hơn là dành cho Đới Tình Nhược. Nghĩ vậy, anh liền túm lấy tóc hắn, định kéo thẳng người hắn dậy.
Quý Vân Vũ làm như vậy một phần là vì bị Đới Tình Nhược chọc tức, phần khác là vì duy trì tư thế này lâu quá không tốt cho cơ thể. Ngoài ra, anh còn muốn nhìn mặt hắn để xác nhận xem trạng thái của hắn thế nào. Nếu thực sự có vấn đề gì nghiêm trọng, anh còn kịp thời đưa hắn đi bệnh viện.
Quý Vân Vũ cũng không dùng quá nhiều sức, chỉ cần Đới Tình Nhược đưa tay lên hất nhẹ là có thể gạt tay anh ra. Vậy mà hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, vùi đầu vào cánh tay, hoàn toàn không có ý định ngẩng lên.
Phải biết rằng, bình thường Đới Tình Nhược rất chú ý đến hình tượng của mình, ngay cả một sợi tóc cũng phải chỉn chu. Vậy mà giờ đây, hắn lại chẳng buồn quan tâm đến việc bị Quý Vân Vũ túm tóc, điều này thực sự quá khác thường.
Theo phản xạ, Quý Vân Vũ buông tóc hắn ra, chuyển sang kéo cánh tay hắn. Đồng thời, một tay khác lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cấp cứu.
Đới Tình Nhược bất đắc dĩ ngồi dậy, hất tay Quý Vân Vũ ra, dùng tay còn lại che hơn nửa khuôn mặt: "Cậu là trẻ ba tuổi bị tăng động à? Sao mà cứ thích động tay động chân vậy?"
Thấy Đới Tình Nhược vẫn còn sức như thế, Quý Vân Vũ không gọi cấp cứu nữa. Anh chỉ cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm vào hành động lạ lùng của hắn: "Rốt cuộc cậu bị gì thế? Dị ứng à?"
Đới Tình Nhược cũng không hiểu tại sao hôm nay Quý Vân Vũ lại khác thường như vậy. Nhưng hắn biết rõ tính đối phương, không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua. Cuối cùng, sau một hồi do dự, hắn cắn răng nhả ra một chữ: "... Xấu."
"Phụt." Quý Vân Vũ bị gánh nặng thần tượng nặng nề của Đới Tình Nhược chọc cười.
"Tuy tôi không ưa cậu lắm," Quý Vân Vũ công bằng nói. "Nhưng cậu với chữ "xấu" chẳng dính dáng gì cả, người mẫu vĩ đại ạ."
"Mặt trắng bệch như ma, lại còn chẳng có chút thần sắc nào. Như vậy mà không xấu sao?"
Dù là cố ý hay vô tình, chỉ cần Đới Tình Nhược có chút ý định làm người khác xiêu lòng, hắn luôn có thể dễ dàng thành công. Giống như bây giờ, hắn tự oán tự than, nhưng trong giọng điệu lại mang theo vài phần nũng nịu.
Nhìn bộ dạng này của hắn, dù Quý Vân Vũ có muốn bật cười cũng không thể. Lời chế nhạo đến bên môi lại bị nuốt xuống, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói một câu: "Cậu thật sự không xấu."
Duy trì tư thế che mặt mãi cũng tự thấy ngại, Đới Tình Nhược cuối cùng cũng buông tay xuống. Nhưng mi mắt hắn cụp xuống, trông vừa rầu rĩ không vui, lại vừa uất ức tội nghiệp.
Quý Vân Vũ nhìn bộ dạng này của hắn, cảm thấy còn khó đối phó hơn cả Omega mà cha anh nhận nuôi. Dù gì đối diện với Omega chuyên ra vẻ đáng thương kia, anh chỉ cần phớt lờ là xong. Nhưng đối mặt với Đới Tình Nhược, một Alpha đang làm bộ đáng thương, anh lại không biết phải an ủi thế nào, lòng bỗng dưng nôn nóng, chân tay luống cuống.
Ánh mắt Quý Vân Vũ vô thức đảo quanh, chợt thấy thứ gì đó rơi trên đất trong lúc hai người giằng co ban nãy. Là thỏi son mà Đới Tình Nhược luôn mang theo bên người.
Quý Vân Vũ vươn tay nhặt lên, tò mò mở nắp ra xem, rồi càng thêm tò mò dỗ dành: "Tô son vào là đẹp ngay."
Anh hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của mình lúc này chẳng khác nào đang dỗ một bé Omega năm, sáu tuổi.