Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Chương 47: Chương 47



Vào năm hai mươi ba tuổi, cuối cùng Thương Lâm cũng yêu đương lần đầu tiên, đối phương là bộ đội đặc công kiêm trai đẹp 24K giàu có, điều kiện tốt đến nỗi Thương Lâm cảm thấy cứ như là trong mơ.

 

Về chuyện đêm hôm ấy, Thương Lâm đã sớm biết là không thể giấu được. Quả nhiên, khoảng chiều ngày hôm sau, từ trên xuống dưới hậu cung đều biết hoàng hậu nương nương và bệ hạ ngủ lại Hàm Thúy Các. Tuy đế hậu làm gì thì cũng đều danh chính ngôn thuận nhưng dù sao Hàm Thúy Các vẫn là chỗ của Tô Cẩm, bọn họ làm thế là khiến nàng ta rất khó xử. Có người còn lén bàn tán rằng trước kia hoàng hậu đối xử tốt với Tô bảo lâm thế, còn tưởng hai người tình sâu nghĩa nặng lắm. Nhưng trong cung thì làm gì có tình cảm tỷ muội, nếu không sao Tô bảo lâm chỉ vừa tiếp cận bệ hạ một lần thì hoàng hậu nương nương đã đứng ngồi không yên, đêm hôm còn chạy tới làm nhục nàng ta như vậy.

 

Đối với những lời bàn tán này, Thương Lâm không có gì để nói, bởi vì đúng là cô tự chạy qua đó. Thế nhưng cô cảm thấy mình không có gì phải xin lỗi Tô Cẩm cả. Không nói đến hiện nay Dịch Dương là bạn trai của cô, cho dù là trước kia thì hắn cũng là phu quân trên danh nghĩa của cô. Cô quan tâm chăm sóc cho mẹ con Tô Cẩm như thế là hết tình hết nghĩa, thế mà nàng ta lại cố ý qua mặt cô để tiếp cận Dịch Dương, thật sự khiến cho cô không được thoải mái lắm.

 

Dịch Dương hiểu rất rõ tâm trạng của cô nên an ủi. “Em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, Tô Cẩm là một người không có chủ kiến, lần này chắc là bị những người bên cạnh xúi giục nên nhất thời mù quáng thôi, cô ta cũng không muốn tranh gì với em đâu.”

 

Thương Lâm ôm chăn, chán chường nói: “Thật sao? Thế nhưng em cảm thấy rất khó chịu.”

 

“Khó chịu chuyện gì, nói ra nghe thử xem.” Thấy mặt cô nhăn nhó ủ ê, Dịch Dương cũng đặt tấu chương trên tay xuống, tỏ vẻ muốn nghiêm túc tán gẫu.

 

“Anh thấy đó, trong mắt người ngoài quan hệ của chúng ta là thế. Anh là chồng, em là vợ cả, cô ta là vợ bé mà em đã dốc lòng chăm sóc, trong bụng còn có mang đứa con đầu của anh. Nói thật thì ở cổ đại, sự quan tâm chăm sóc của em dành cho cô ta có thể nói là đã đạt tới trình độ chính thê mẫu mực, không thẹn với lương tâm rồi. Tuy em không cần cô ta mang ơn gì em nhưng không thể phủ nhận là cô ta nợ em rất nhiều ân tình.” Thương Lâm nghiêm túc nói: “Nhưng nếu anh và em không có chung một bí mật, nếu cô ta thành công thu hút được hoàng đế thì phải chăng sẽ quay lại hại em?”

 

Hắn bị cô làm cho choáng váng. “Em không có chuyện gì làm hay sao mà đi nghĩ mấy chuyện này?”

 

“Lòng người đó, em đang nghĩ đến lòng người.” Cô nói: “Trong mấy bộ phim cung đấu, cho dù là chị em tốt cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ trở mặt thành thù. Em đến đây lâu vậy mà còn không có lấy một người bạn nên hơi nghi ngờ, phải chăng hoàng cung thật sự không có ai có thể tin tưởng được?”

 

“Ai nói không có?” Hắn cùng tấu chương gõ vào đầu cô. “Có phải em đã quên ai rồi không?”

 

Cô chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn.

 

Dịch Dương xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật, tự nhủ với mình là đừng so đo với con nhỏ này. “Thôi đi, ngủ vậy.”

 

Hắn nằm xuống, đưa lưng về phía cô. Thương Lâm cười hì hì, dán sát lại, nịnh nọt. “Đừng giận mà, đương nhiên là em biết còn có anh rất đáng tin cậy, vừa nãy người ta chỉ nói đùa thôi mà!”

 

Hắn không để ý tới cô, cô liền đeo bám vào hắn giống như kẹo sao su, nói không ngừng. Cho đến khi hắn không nhịn được nữa. “Thương Lâm buông tay ra!”

 

Hắn lại gọi cả tên lẫn họ của cô nhưng Thương Lâm vẫn không thấy gì bất thường, vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt mong mỏi. Dịch Dương cảm thấy không biết làm sao, bất lực nói: “Em… cách xa anh một chút…”

 

Nghe thấy giọng hắn có vẻ khác thường, cuối cùng Thương Lâm cũng hiểu ra rồi từ từ nhích người ra xa, sau đó mặc cho anh chàng đang động tình kia tự mình bình tĩnh lại.

 

Cô nhớ ra sau chuyện đêm đó, bọn họ chung chăn chung gối bỗng trở nên rất bối rối xấu hổ. Trước đây hai người ngủ chung với nhau biết bao lần, lần nào cũng thoải mái tự nhiên. Thế nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó, tâm trạng đương nhiên thay đổi rất nhiều. Cô ngoan ngoãn nằm trên giường, thầm nghĩ rằng nếu lát nữa hắn có nhu cầu chuyện dó thì cô phải làm sao?

 

Theo lý mà nói, đã xảy ra một lần rồi, có từ chối nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng quả thật cô cảm thấy như thế là quá nhanh…

 

“Ừm… này… anh cảm thấy chúng ta cứ từ từ vẫn hơn, em thấy sao?” Hắn lên tiếng, nói ra cách nghĩ giống hệt cô. “Hãy quên chuyện ấy đi, chúng ta cứ từ từ phát triển như những đôi tình nhân bình thường khác được không?”

 

Cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn thấy có chút mất mát. Cảm giác này khiến chô thấy xấu hổ. Lẽ nào một mặt cô cảm thấy tiến triển quá nhanh, một mặt thì lại rất thích lên giường với hắn sao? Không đâu, cô không có không đàng hoàng vậy đâu!

 

Bên này, cô mang tâm trạng thiếu nữ hoài xuân. Bên kia, Dịch Dương đang nghĩ đến một chuyện khác. Lần đầu tiên của hai người là do các loại phản ứng hóa học mà ra, hắn đã vì chuyện này mà áy náy rất nhiều, trong thời gian ngắn không có cách nào thoát khỏi chướng ngại tâm lý.

 

Điều quan trọng hơn là sau khi xảy ra chuyện hắn mới bất giác nhớ ra, tuy Thương Lâm đã hai mươi ba tuổi nhưng Hạ Lan Tích chỉ mới mười bảy tuổi. Nói cách khác, hắn đã quan hệ với một thiếu nữ vị thành niên…

 

Xin lỗi, có chút không chấp nhận được.

 

Hai người đều có tâm sự riêng, vì thế chuyện này được quyết định như vậy. Hai thanh niên nam nữ trưởng thành này bắt đầu giả vờ ngây thơ, mỗi tối đều đắp chăn bông nói chuyện phiếm.

 

Kết quả này tuy khiến cho tâm lý của Dịch Dương được an ủi một chút, nhưng cơ thể thì lại bị giày vò. Đối với một người đàn ông đến hai mươi sáu tuổi mới được nềm trái cấm và rất tò mò trong chuyện ấy mà nói thì hoạt động ngủ vào mỗi tối đã trở thành hoạt động tra tấn, không cẩn thận một cái là sẽ tẩu hỏa nhập ma, khổ không nói nổi…

 

Vân Mộng Hạ Vũ

***

 

Bên này, bọn họ xác định rõ quan hệ thì bên kia, sự đấu tranh trong nội bộ triều đình cũng sang một giai đoạn mới. Thừa tướng Tạ Ngộ tra rõ vụ án Tô gia, thẩm vấn lại thủ vệ ở hành cung Nam Sơn khi ấy, lần vào đó mà tra thì thật sự phát hiện được vấn đề.

 

“Tên thị vệ ấy cung khai hắn bị người ta mua chuộc, nhưng lại không chịu khai kẻ đó là ai… nhưng dù sao không phải Tô gia là được.” Thương Lâm nhíu mày. “Tên thị vệ này là do anh sắp xếp sao?”

 

Khi hỏi vấn đề này, bọn họ đang câu cá trên hồ Cửu Khúc. Chiếc thuyền con nhẹ nhàng lắc lư trên sóng nước, cô ngồi bên chiếc thuyền, một tay cầm cần câu, hỏi.

 

Dịch Dương từ sau ôm lấy cô, đè lên bàn tay đang cầm cần câu của cô. “Đã bảo em đừng nghĩ tới mấy chuyện này mà, chuyên tâm câu cá đi.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.