Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Chương 26: Chương 26



“Ta nói Tiểu Mễ à, cô đừng có giả vờ nữa. Tuy hiện nay đại ca ta nghèo túng nhưng trước kia cũng từng phong lưu vô số. Xương cốt dáng người này của cô, sao có thể là đàn ông được?” Hắn vừa nói vừa nhe răng cười. “Nào, để đại ca tới yêu thương muội, sau này muội theo ta, đại ca nhất định sẽ đối tốt với muội.”

Bà nó! Không ngờ gặp phải một tên ăn mày có gốc gác!

Thấy bàn tay dơ bẩn kia sắp kéo quần áo mình, Thương Lâm giơ chân lên cao, đạp mạnh vào chỗ ấy của hắn. Lão Trương hét lên một cách thảm thiết, cô lập tức đẩy hắn ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.

Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, dường như không chỉ có một người. Thương Lâm nhớ tới những tên ăn mày đi theo Lão Trương thì cảm thấy tê tái. Nếu bị bọn chúng bắt được thì kết cục của cô không thể tưởng tượng được.

Mẹ nó, sớm biết thế này thì đã ngoan ngoãn đi theo Cao Trầm rồi, ai mà ngờ một tên ăn mày mà cũng háo sắc tới mức to gan thế chứ.

Dưới chân bị vấp, người cô lập tức mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Bởi sự cố này, những người đó đã đuổi kịp cô. Không kịp để ý tới cơ thể đau nhức vì bị ngã, cô lập tức quơ lấy hòn đá bên cạnh, uy h.i.ế.p bọn chúng. “Các người đừng qua đây!”

sắc mặt lão Trương âm trầm. “Tiện nhân, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tối nay mà tao không cho mày một bài học thì cái tên Trương Tứ Đức của tao sẽ viết ngược lại.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thương Lâm nhìn bộ dạng hung hăng dữ tợn của hắn, tay phải nắm chặt thành đấm, lòng đã có quyết định. Cùng lắm thì c.h.ế.t chung, bất luận thế nào cô cũng sẽ không để mặc cho mấy gã khốn này làm nhục!

Lão Trương cười lạnh vài tiếng rồi nhào tới. Thương Lâm nghiến chặt răng, đang chuẩn bị đánh nhau với hắn thì bỗng nghe lão Trương rống lên như heo bị chọc tiết. “Ai, ai dám đánh lén ông mày!”

Dưới ánh trăng sáng, trên trán hắn bị thủng một lỗ, đang không ngừng trào m.á.u ra ngoài, trông hết sức kinh người. Thương Lâm nhìn cục đá trên tay mình, rồi lại nhìn cái mặt đầy m.á.u của lão Trương, thầm nghĩ không đúng, ta còn chưa có đập mà!

“Là ông mày đánh lén mày đấy!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến người Thương Lâm lập tức cứng đờ.

Cô từ từ quay đầu lại, chỉ thấy dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, có một chàng trai dáng người cao lớn, tay phải cầm một cục đá, vừa ném nó vừa đi về phía bọn cô. Điệu bộ của hắn vô cùng nhàn nhã, không giống như đang đánh nhau với người ta mà giống như đi tản bộ trong vườn nhà mình hơn.

“Thằng khốn, dám phá hỏng chuyện tốt của ông mày à! Mẹ nó, đánh c.h.ế.t nó cho tao!” Lão Trương nổi giận đùng đùng, xua tay một cái là những người bên cạnh hắn liền xông về phía chàng trai kia. Thương Lâm khẩn trương, những ngón tay bấu chặt xuống đất, mắt không dám rời khỏi cuộc chiến lấy một giây.

Thân thủ của hắn vẫn lợi hại như cái hôm ở Nam Sơn, chỉ cần một lát là có thể nhẹ nhàng đánh bảy tám người đàn ông gục xuống đất. lão Trương sợ hãi, không cám ngang ngược nữa, vừa run rẩy vừa lùi ra sau.

Chàng trai không thèm để ý đến lão Trương, ngược lại từ tốn đi đến trước mặt Thương Lâm, ngồi xổm xuống đất, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm của cô. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, hắn nhẹ nhàng nói: “Đây là nhỏ ăn mày quyến rũ đáng yêu của nhà ai thế này? Thật là đáng thương mà.”

“Dịch Dương…” Thương Lâm òa khóc, nhào thẳng vào lòng hắn. “Thật là anh đó sao? Sao anh lại ở đây?” Cô nói năng lộn xộn. “Tôi sợ c.h.ế.t đi được, lúc nãy tôi cứ tưởng là phải nằm lại chỗ này luôn rồi chứ. Anh đến rồi sao?”

Dịch Dương mặc cho cô ôm mình một lát, sau đó mới chậm rãi nắm lấy vai cô, đẩy cô ra. “Ngại quá, tôi có bệnh sạch sẽ.” Hắn nhìn bộ dạng bẩn thỉu của cô từ trên xuống dưới, trong đôi mắt đen thẳm toàn là vẻ khâm phục. “Khiến cho mình trở nên thế này, cô cũng tàn nhẫn quá nhỉ!”

Thương Lâm vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc nên không để tâm đến những lời trào phúng của hắn, chỉ ôm lấy vai hắn lần nữa, vừa khóc lóc vừa than thở. “Để tôi ôm một chút thì sẽ c.h.ế.t sao chứ.”

Lần này Dịch Dương không đẩy cô ra nữa, chỉ kéo tay cô qua, cầm lấy cục đá bị cô nắm đến nóng lên, không thèm quay đầu lại mà ném thẳng nó ra sau. Tiếp theo, lần thứ ba trong đêm nay, lão Trương liền rống lên tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết.

…Đúng là đáng thương mà. Hắn còn ảo tưởng rằng có thể nhân lúc hai người này ôm ấp nhau thì có thể chạy trốn, ai ngờ trốn không được thì thôi đi, còn bị cục đá đập thêm vào vết thương.

Dịch Dương đỡ Thương Lâm đứng dậy, thấy quần áo cô xộc xệch, da thịt trắng nõn nà như ẩn như hiện thì cởi áo choàng ra, khoác lên cho cô. Tay hắn nắm lấy eo cô, rồi hất hàm về phía trước. “Bà xã, em nói xem phải trừng trị bọn chúng thế nào đây?” Giọng điệu thờ ơ giống như trước mặt hắn không phải là một đám người thương tích đầy mình, mà là rau củ quả trong vườn nhà hắn.

Lão Trương không đợi Thương Lâm nói chuyện liền giãy giụa rồi kêu lên: “Tiểu Mễ à, đại ca sai rồi. Đệ nể tình mấy ngày nay ta cũng chăm lo bảo bọc cho đệ mà tha cho ta đi.”

“Tiểu Mễ?” Dịch Dương nhướng mày. “Cô có thể lấy cái tên nào dễ nghe hơn không?”

“Tôi muốn tưởng niệm tên ăn mày trong Võ lâm ngoại truyện mà!” Thương Lâm nghiêm túc nói.

“Võ lâm ngoại truyện? Chưa xem.” Dịch Dương nói. “Tôi cứ tưởng cô không giật được điện thoại Tiểu Mễ[1] nên mới lấy tên đó để phục thù chớ.” Ngừng một chút, hắn lại không nhịn được mà chê tiếp. “Cái tên này gớm quá.”

“Được, lần sau tôi lấy tên Samsung.” Thương Lâm nói dõng dạc.

“Tiểu Mễ…” Lão Trương vẫn đang kêu rên, nhưng lại bị Thương Lâm ngắt lời. “Được rồi, đừng có kêu ma gọi quỷ nữa.” Cô quay qua nhìn Dịch Dương. “Anh ra đây có dẫn người theo không?”

Dịch Dương gật đầu.

“Vậy anh để hai người lại, đưa mấy tên này đến quan phủ, nói là bọn chúng đùa bỡn con gái nhà lành, gây nguy hiểm đến an ninh xã hội, để bọn chúng phải ăn cơm tù đi.”

Cô vừa nói xong thì lại nghe một loạt tiếng cầu xin. Dịch Dương thấy mắt cô hơi đỏ, bên trong còn rớm rớm nước mắt thì mỉm cười. “Được, bắt bọn chúng phải ăn cơm tù.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.