Giấc Ngủ Nhẹ Nhàng

Chương 31: Chương 31



Lâm Miên nhìn chằm chằm bàn tay to đang nắm lấy cổ tay mình của anh, thon dài và mạnh mẽ. Bản thân vốn đã tự ti, cô không muốn để mình càng trở nên thấp kém hơn vì sự lợi dụng và tranh đua này.
 

Trì Khâm không hiểu trong đầu cô đang nghĩ cái gì: “Sau này cậu ta còn có tác dụng gì không?”
 

“Không.”

Lâm Miên thành thật trả lời, đợi đến khi cô vào lớp xã hội, đúng thật là không còn liên quan gì nữa. Về phần cảm thấy áy náy, Lâm Miên không biết liệu những ghi chú Tiếng Anh của cô có được coi là sự bồi thường hay không.
 

Có lẽ là đồng loại thu hút lẫn nhau, cô khó có thể che giấu được sự lựa chọn lạnh lùng và ích kỷ của mình trước mặt Trì Khâm.
 

Bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn lại, có lẽ là vì chuyện xảy ra hôm nay khiến cô như trút được gánh nặng, hiếm khi Lâm Miên suy nghĩ về những chuyện cỏn con không liên quan, cô quay đầu hỏi Trì Khâm: “Ngày mai anh có đến đại hội thể thao không?” 

Trì Khâm cau mày, dường như không hiểu tại sao mạch suy nghĩ cô lại thay đổi nhanh như vậy: “Sao cũng được.”
 

“Vậy thì đừng đi.” Những suy nghĩ trong đầu Lâm Miên bật ra khỏi miệng. Cô cảm thấy có gì đó không ổn, vội quay người bỏ chạy.
 

Trì Khâm nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cô gái: “Được.”
 

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và đề phòng của Lâm Miên, anh dừng lại, suy nghĩ vài giây.
 

Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, mở tài khoản WeChat của mình và đưa cho Lâm Miên, nhìn chằm chằm động tác của cô: “Trao đổi.”
 

Sau đó anh cười khẩy khi nhìn thấy ánh mắt nhẹ nhõm của Lâm Miên.
 

Tâm tư của người trước mặt sâu như đáy biển, nhưng dường như anh đã tìm ra cách rồi.

Lâm Miên nằm trên giường nhìn vào khung chat trên điện thoại, ảnh đại diện là anh đang đứng dưới ngọn núi phủ đầy tuyết với bầu trời trong xanh. Trì Khâm rất khó đoán, như thể việc đến gần hay trở thành người lạ, anh đều sẽ cho cô quyết định. 

Ném điện thoại di độn̴g lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ, nếu không cô sợ mình sẽ đột tử tại chỗ trong cuộc thi chạy bền ngày mai mất.
 

“Ting.”
 

Lâm Miên vẫn cầm lấy điện thoại.
 

Trì: Lúc nãy tắm rửa làm vết thương bị dính nước rồi, như vậy có bị nhiễm trùng không?
 

Lâm Miên nghĩ đến vết thương dài hai centimet trên mặt anh, sau khi dùng cồn lau qua thì hoàn toàn không thể nhìn thấy nữa.
 

Miên: Có, nhiễm trùng đến chết luôn.
 

Mặc kệ người này có tiếp tục nổi điên nữa hay không, cô tắt chuông điện thoại, đi ngủ.

Một đêm không mộng mị.
 

Bởi vì đại hội thể thao nên tiết tự học buổi sáng cũng bị hủy bỏ, Lâm Miên ngủ một giấc thật dài rồi mớᎥ dậy, khi ra ngoài thì thấy rèm cửa nhà đối diện vẫn còn đóng kín.
 

Cái tên học sinh cuối cấp này cũng thật là thoải mái.
 

Lâm Miên mặc bộ đồng phục thể dục mùa hè của trường, đang đứng trên sân đeo bảng số, Hứa Nhiên cố ý bước tới hỏi chân cô thế nào rồi.

Khi cô và Trì Khâm đường ai nấy đi, Lâm Miên còn có thể yên tâm đối phó với Hứa Nhiên, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không được tự nhiên, không thể nói rõ là do áy náy hay chột dạ.
 

Cho đến khi Lâm Miên đứng bên ngoài đợi tới lượt thi chạy bền 1200 mét, cô nhìn cô gái ở giữa, là người đã làm nũng trên hành lang, Lâm Miên nhìn bảng số trên người cô ta.
 

Lớp 11-4, Bùi Vũ Thường, có hơi quen tai, từng nghe các bạn nam trong lớp bàn tán về người này. Có một đám người đang vây quanh cô ta hỏi han ân cần, còn cô ta thì nghểnh cổ nhìn khắp nơi để tìm người.
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.