Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 62: Ngoại truyện 2



"Quý Tiêu, Quý Tiêu..."

Quý Tiêu mở mắt, nhìn thấy bầu trời trên khu rừng.

Bây giờ là ban ngày, nhưng vì mây đen dày đặc mà nó trông như đêm tối, bóng cây lay động theo gió, giống như sương mù dày đặc không tan được.

Làn gió lạnh lẽo thổi trên mặt, trời vẫn đang mưa.

.

Đầu óc Quý Tiêu vang lên một tiếng ù ù, tai hắn nghe thấy những tiếng ồn khó chịu, hắn biết vừa rồi đó là ảo giác của mình, tín hiệu từ phía Ngu Dật Hàm đã bị chặn từ lâu.

Khi vào khu vực mục tiêu cuối cùng, tín hiệu của người trợ giảng sẽ bị chặn cho đến khi tín hiệu của họ không còn hiệu quả, lúc này Quý Tiêu và đối thủ đang đối mặt trong trận đấu cuối cùng.

Quý Tiêu khó khăn bò dậy, cảm giác đau nhức mạnh mẽ ở đỉnh đầu, không cần sờ vào cũng biết chắc chắn có một cục u lớn.

Mũ bảo hiểm chiến thuật của hắn vừa rồi đã bị bỏ sang một bên để làm phân tán đối thủ, giờ đã hỏng.

Đường mòn trong rừng càng thêm lầy lội và trơn trượt trong những ngày mưa, hắn tránh được cú bắn tỉa cuối cùng, nhưng toàn thân cũng trượt ngã vào một cái hố sâu bên cạnh, va vào đầu.

Hắn giơ tay lên, lau vết bùn và máu dính trên mặt, găng tay chống vỡ đã mòn khiến da mặt hắn bị cọ sát đau đớn.

Hắn mở màn hình tín hiệu đã được cố định ở thắt lưng, kiểm tra mức sinh mệnh của mình, gần như chỉ còn một chút nữa là sẽ bị xác nhận tử vong.

.

Huấn luyện đặc biệt tại trường Quân đội Đệ nhất rất khắc nghiệt, để giảm thiểu thương vong, từ nhiều năm trước, các biện pháp bảo vệ trong các cuộc huấn luyện thực chiến đã được cải tiến liên tục.

Trang phục chiến đấu của họ được phủ đầy các tấm thép cảm biến, viên đạn không bắn vào cơ thể mà chỉ va vào các tấm thép cảm biến trên trang phục chiến đấu, các tấm thép này sẽ truyền cảm giác đau đớn giống như bị trúng đạn vào cơ thể.

Nhưng điểm đặc biệt là, để họ không thể tiếp tục chiến đấu khi bị thương, cảm giác đau đớn từ các tấm thép cảm biến còn mạnh hơn cả bị bắn thật, và càng gần các bộ phận quan trọng, cảm giác đau lại càng tăng gấp bội.

Quý Tiêu không phải ngất đi vì va đập vào đầu, mà là do cơn đau đớn trực tiếp khiến hắn bất tỉnh.

Lúc này, hắn bị trúng một phát đạn vào vai, toàn thân đau đớn đến mức không thể kiểm soát, tay chân không ngừng run rẩy.

Đối phương đã ngất xỉu, Quý Tiêu vừa rồi đã nhắm vào trái tim của gã, cơn đau như vậy không ai có thể chịu nổi.

Nhưng Quý Tiêu vẫn phải kiểm tra tín hiệu của đối thủ xem có bị vô hiệu hóa chưa, dù sao Ngu Dật Hàm đã cảnh báo hắn rằng có người vẫn có thể "giả chết".

Quý Tiêu gượng dậy, lảo đảo đứng dậy, băng đạn đã hết, hắn giơ khẩu súng trống rỗng, làm bộ như đang nhắm vào đối phương, từng bước tiến gần, cúi xuống mở màn hình tín hiệu trên người đối thủ.

.

Chưa kịp xem rõ, một tiếng vút lên vang lên bên cạnh.

Kinh nghiệm chiến đấu từ khi còn nhỏ với những kẻ tàn ác đã khiến sự cảnh giác và nhạy bén của Quý Tiêu vượt trội hơn người thường. Hắn gần như không kịp phản ứng, nhưng cơ thể đã tự động ứng phó, giơ khuỷu tay lên để đỡ.

Nhưng ở trạng thái hiện tại, Quý Tiêu không thể đỡ nổi, khuỷu tay bị một cú đá mạnh từ đôi giày chiến đấu nặng nề, cú đá khiến Quý Tiêu trượt trên sườn núi trơn trượt, loạng choạng mấy bước mới giữ thăng bằng.

Bóng người trước mặt rất cao lớn, gần như cao bằng Ngu Dật Hàm, là một Alpha, mặt gã được vẽ vài vệt màu ngụy trang, trong thời tiết u ám, khuôn mặt gã gần như không thể nhận ra, chỉ có đôi mắt màu nâu đỏ, dữ tợn, khiến Quý Tiêu cảm thấy rất quen thuộc.

Quân hàm ánh huỳnh quang trên trang phục chiến đấu của gã cho thấy gã là trợ giảng.

Việc có thể vào được khu vực này, 99.9% là tín hiệu trên tay của sinh viên huấn luyện đặc biệt mà gã đi cùng đã bị vô hiệu hóa.

Trợ giảng giúp đỡ học viên là điều bình thường, nhưng trong tình huống này, khi trận đấu gần như đã kết thúc, việc gã xuất hiện rõ ràng là một thù hận cá nhân.

Con ngươi Quý Tiêu co chặt.

"Lục Thương."

"Không ngờ mày còn nhận ra tao?" Lục Thương cười lạnh một tiếng. “Tao cứ tưởng mày không muốn liên quan gì đến nhà họ Lục nữa."

"Tôi thật sự không để ý đến các người, chỉ là mượn chút sổ hộ khẩu của các người thôi." Quý Tiêu lười biếng đáp, ánh mắt chứa sự châm chọc. “Nhưng mà, bộ dạng thảm hại của anh trên tàu hồi trước, thật sự khiến người ta không thể quên được."

"Quý Tiêu, mày mẹ nó đúng là vẫn không biết tốt xấu như trước."

Quý Tiêu cười nhạt: "Không biết tốt xấu là anh mới đúng, Lục Thương. Anh đã làm những chuyện xấu kia..."

"Câm miệng!" Lục Thương có chút kiêng kị nhìn qua tín hiệu của Quý Tiêu, muốn tiếp tục tấn công.

Tín hiệu chưa mất hiệu lực đã ghi lại tất cả tình hình huấn luyện đặc biệt, bao gồm cả đối thoại hiện tại của hai người.

Quý Tiêu trên mặt đất vội trở mình khó khăn lắm mới tách ra được, tay thuận thế vươn về khẩu súng trên người sinh viên huấn luyện đặc biệt ngã trên đất.

Nhưng Lục Thương là một Alpha chất lượng tốt cũng phản ứng cực nhanh, vào lúc tay Quý Tiêu sắp chạm tới súng thì đã đá một cước khiến súng văng ra ngoài.

.

Tay Quý Tiêu đặt trên người sinh viên đặt huấn kia, tay trống không nhanh chóng nắm thành quyền.

Đánh cận chiến rất kịch liệt, Quý Tiêu vốn chưa chắc là đối thủ của Lục Thương, huống chi bây giờ lại ở trạng thái này, nhưng hắn chỉ có thể đánh cược một phen.

Quý Tiêu đứng dậy, tay một trước một sau bày ra tư thế nghênh chiến, con ngươi vàng nâu lóe lên sự kiên quyết.

.

Hắn hạ thấp người, gập đầu gối, từng cú đá lớp lớp nối nhau tung về phía trước, rồi lại lên khuỷu tay chém hai cái, tấn công rất mạnh mẽ, nhưng đều bị đối phương dùng sức mạnh tuyệt đối chặn đứng

Quyền cước qua lại mấy chiêu, thể lực Quý Tiêu không chống đỡ nổi, bắt đầu rơi xuống thế yếu, trên người đã ăn một cú, đối phương lại hoàn hảo không một vết thương.

Hắn vừa định khóa vai đối phương thì bị móc lấy thắt lưng, bị ném trên mặt đất, bả vai bị trúng đạn bị đụng phải, đau đến mức cả người hắn toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn bất tỉnh đi.

Lục Thương thấy hắn muốn cố gắng đứng dậy, thì giữ chặt eo hắn, gỡ tín hiệu ra, hung hăng đập vỡ, rồi ném xuống núi.

Quý Tiêu đau đến mức ho khan vài tiếng, nhìn tin hiệu bị hủy, trợn to mắt.

Một khi tín hiệu mất hiệu lực, dù Lục Thương có giết hắn thì cũng không có ai phát hiện.

.

Quý Tiêu nhìn Lục Thương, cuối cùng bất động, nằm trên mặt đất, cố hết sức nói: "Thắng bại đã định, bây giờ anh có hủy tín hiệu thì có ích lợi gì?"

"Mày thực sự cho rằng tao cố tình xen ngang vào là để giúp cái tên đầu óc ngu si tức chi phát triển kia thông qua huấn luyện đặc biệt?" Lục Thương cười lạnh nói: "Tao chỉ dụ dỗ gã để ý mày sau đó lợi dụng tín hiệu của gã giúp tao một đường mà thôi."

Con ngươi Quý Tiêu co lại, mới: "Vậy anh muốn thế nào? Thừa dịp hiện tại đang không có bất kì tín hiệu gì, giết người diệt khẩu?"

"Giết mày?" Lục Thương nở nụ cười, cúi người, nắm lấy tóc ướt nước mưa của Quý Tiêu, ép hắn ngẩng đầu, nhìn gương mặt đầy bọt nước của hắn.

Cho dù là thuốc màu ngụy trang hay vết máu cũng không che được gương mặt cực kì xuất chúng của Quý Tiêu, gương mặt dính nước vừa sáng lạn vừa xinh đẹp, tóc tai tán loạn và trang phục tác chiến đặc chế, khiến hắn thoạt nhìn đặc biệt hoang dã gợi cảm.

"Quý Tiêu, từ lúc thấy mày ở trên du thuyền, tao đã biết mày nhất định trông rất xinh đẹp, không ngờ khuôn mặt dưới mặt nạ lại hợp khẩu vị tao như thế." Lục Thương ghé sát vào hắn. "Mày nghĩ, tao nỡ lòng giết mày sao?"

Quý Tiêu mơ hồ ý thức được cái gì, khó tin nhìn gã, cuối cùng cũng lo lắng. "Anh, anh muốn làm gì?"

"Muốn làm gì?" Lục Thương cười lạnh nói. "Quý Tiêu, họ Ngu từ nhỏ đã chèn ép tao đủ đường, hôm nay tao muốn dùng Omega của cậu ta để thư giãn một hồi, để cậu ta nếm tử cảm giác sống không bằng chết."

Quý Tiêu trợn mắt: "Lục Thương, anh mẹ nó điên rồi à! Anh có biết tôi và anh có quan hệ gì không?"

Lục Thương nở nụ cười: "Vậy thì sao, như vậy không phải kích th.ích hơn à? Đến cùng thì hai người mới có thể phát điên chứ? Dù sao đây chính là đôi chồng chồng AO nổi danh tình cảm thắm thiết mà?"

Quý Tiêu kịch liệt giằng co, lạc giọng nói: "Lần trước trên du thuyền, anh bỏ thuốc tôi, suýt nữa hại chết tôi và Ngu Dật Hàm, lần đó Ngu Dật Hàm đã bỏ qua cho anh, chẳng lẽ anh còn muốn bị tống vào tù mới biết hối cải sao?"

"Bỏ qua cho tao? Chẳng qua lúc đó cậu ta e ngại thân phận Omega của mày, cho nên mới giữ lại chứng cứ, sau này để mày nhiều lần tạo áp lực với nhà họ Lục, gây khó dễ với tao." Lục Thương càng nói càng hận, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

"Còn về phần hối cải? Đừng trách ông đây ác. Chúng mày vốn là mệnh tiện, là con rệp mặc người làm thịt, ông đấy muốn chơi chết hay không còn phải xem tâm trạng tao thế nào?" Lục Thương cười gằn giữ chặt Quý Tiêu, muốn cởi quần áo hắn. "Chờ tao sướng xong thì tao sẽ đưa mày và Ngu Dật Hàm xuống địa ngục."

Quý Tiêu đột nhiên nở nụ cười.

Lục Thương còn tưởng là Quý Tiêu bị kích động, nhưng khi Quý Tiêu nhìn về phía gã thì đôi con ngươi màu vàng nâu hoảng loạn đã không còn, trái lại lộ ra dáng vẻ ác độc như dã thú, răng nanh sáng loáng. "Lục Thương, phải xuống địa ngục là anh mới phải."

Quý Tiêu dốc hết sức gập đầu gối thúc lên một cái.

Lục Thương không ngờ Quý Tiêu lại phản kháng, khó khăn lắm mới tránh được, nhìn hắn, chế giễu: "Quý Tiêu, đến lúc này mà mày còn dám..."

Lời nói bị ngừng lại đột ngột.

Trên lưng của gã đau nhói, quay lại thì thấy Ngu Dật Hàm xuất hiện phía sau, mắt gã mở lớn đầy khó tin, sau đó ngã nhào xuống đất.

.

Quý Tiêu đứng dậy, chỉnh lại trang phục, lấy tín hiệu từ túi quần ra, cười lạnh nói: "Trước đây đã tha cho tên tai họa này, em đã muốn tìm bằng chứng từ lâu, cuối cùng cũng đã moi ra được."

Lục Thương nằm trong bùn, nhìn chằm chằm vào tín hiệu trong tay Quý Tiêu, trong đó vẫn hiển thị chỉ số sinh mạng bình thường.

"Những kẻ hạ đẳng như chúng tôi, kỹ thuật đánh võ không phải lúc nào cũng chuyên nghiệp, nhưng tài khôn lỏi thì không thiếu."

Quý Tiêu quen thuộc lắp tín hiệu vào thắt lưng, nói: "Số đạn mà đối thủ bắn trong buổi huấn luyện tôi đã để ý từ lâu, vừa rồi tôi đi lấy khẩu súng rỗng, chỉ là để đánh lạc hướng anh, đồng thời mượn tín hiệu của sinh viên huấn luyện đặc biệt bên cạnh làm mồi để gã chết thay thôi."

Lục Thương nhớ lại lúc Quý Tiêu nằm đó ngẩn người một lúc, lúc ấy gã còn tưởng Quý Tiêu nhìn thấy súng bị đá đi mà hoảng hốt, trong lòng chế giễu phản ứng chiến đấu của Quý Tiêu.

Hóa ra, tất cả chỉ là một âm mưu!

Lục Thương tức giận nắm chặt tay, lúc đó Quý Tiêu trên du thuyền cũng xảo quyệt như thế, là gã quá chủ quan.

Không, không đúng, nếu không có Ngu Dật Hàm xuất hiện...

"Cái này rốt cuộc là sao?" Lục Thương cố gắng cử động, nhìn hai người bọn họ. “Tại sao tín hiệu của mày vẫn chưa bị hỏng, mà Ngu Dật Hàm lại có thể cảm nhận được vị trí của mày, tìm đến đây?"

Ngu Dật Hàm đi đến bên Quý Tiêu, lạnh lùng nói: "Anh quá coi thường sự ăn ý giữa Alpha và Omega khi đã đánh dấu vĩnh viễn rồi."

Quý Tiêu vui vẻ nhìn Ngu Dật Hàm, rồi đi đến trước mặt Lục Thương.

Hắn nhìn xuống mặt bên đầy bùn đất của Lục Thương, ánh mắt đầy khinh bỉ và căm ghét. “Lục Thương, anh mới là loại hạ đẳng, người như anh, ngay cả tư cách làm người cũng không có, sao có thể so sánh với Ngu Dật Hàm? Cả đời anh cứ an ổn ở trong tù mà hối cải đi."

.

Sau khi báo cáo xong tình hình nhiệm vụ, trong lúc Quý Tiêu chờ đợi đội cứu viện, cuối cùng đã tháo tín hiệu, dưới sự giúp đỡ của Ngu Dật Hàm, tháo từng miếng thép cảm biến trong bộ quân phục ra

Cảm giác đau đớn toàn thân biến mất, Quý Tiêu tắm sạch cơ thể bên dòng suối, rồi uống một vài ngụm dịch dinh dưỡng, cuối cùng cảm thấy mình còn sống sót. Hắn nhìn đống thép mỏng với đủ hình dạng chất chồng lại, nhíu mày nói: "Rốt cuộc là ai đã phát minh ra thứ đồ quái gở này? Thật phù hợp để tra khảo tội phạm, đảm bảo bắt được người là khai hết."

"Cảm thấy khá hơn chưa?" Ngu Dật Hàm hỏi.

"Khá hơn nhiều, chỉ là cú đá đánh lén của họ Lục này khá mạnh."

Ngu Dật Hàm nhìn cánh tay dài lộ ra từ tay áo quân phục camo của Quý Tiêu, đã bị bầm tím một mảng lớn.

Ngu Dật Hàm không khỏi nói nghiêm nghị: "Quý Tiêu, lần sau, anh tuyệt đối sẽ không để em liều lĩnh như thế nữa."

"Không có lần sau đâu." Quý Tiêu nói, rồi nhìn Ngu Dật Hàm với chút áy náy. “Ngu Dật Hàm, em không ngờ Lục Thương lại biến thái như thế..."

"Quý Tiêu, em làm rất tốt vừa rồi, là Lục Thương sai." Ngu Dật Hàm nói.

Quý Tiêu ngẩn người, không ngờ Ngu Dật Hàm hay ghen tuông như vậy, giờ lại lý trí đến thế.

Ngu Dật Hàm nhìn vào đôi mắt đen như vực thẳm của Quý Tiêu, phản chiếu hình bóng của anh, rồi nói: "Anh chỉ không dám nghĩ, nếu anh sai lầm và mất em..."

"Sẽ không có nếu như." Quý Tiêu nhìn anh, ánh mắt đầy tin tưởng. “Ngu Dật Hàm, em biết, anh chắc chắn sẽ xuất hiện."

Cả hai nhìn nhau thật sâu, theo bản năng ôm nhau hôn.

Cảm giác suýt mất đi người kia khiến nụ hôn này trở nên sâu sắc và mãnh liệt hơn bao giờ hết.

.

Khi tách ra, Quý Tiêu không nhịn được cười: "Sao chỉ hôn một cái mà lại thấy tinh thần tỉnh táo thế này?"

Ngu Dật Hàm đỏ mặt, nhìn Quý Tiêu trong bộ quân phục camo ướt sũng, ngay cả đôi mắt và lông mày cũng bị ướt, trông cực kỳ gợi cảm, ánh mắt tối sầm, không nói gì.

Quý Tiêu hiểu ý, cũng đỏ mặt.

Hắn kìm nén sự ngượng ngùng, cười xấu xa, tiến lại gần, nhướng mày, nói khẽ: "Muốn làm chuyện xấu à? Hử?"

"Muốn." Ngu Dật Hàm thành thật đáp, cố gắng giữ lý trí. “Nhưng em còn bị thương."

"Chút thương này thì có gì đáng kể." Quý Tiêu nói.

Hắn dùng đầu mũi nhẹ nhàng cọ vào sống mũi của Ngu Dật Hàm, nước từ tóc nhỏ xuống mặt Ngu Dật Hàm, dụ dỗ: "Đội cứu viện còn lâu mới đến, thời gian hiếm hoi của chúng ta, thật sự không đến sao?"

.

Ngu Dật Hàm ôm Quý Tiêu lăn vào bụi cỏ gần đó.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.