Chuột đứng ngẩn ngơ trước cửa bệnh viện, suy nghĩ lại một lần nữa.
Trong những người cậu ta quen biết, chỉ có Ngu Dật Hàm là có họ Ngu, nhưng anh và Quý Tiêu học chung lớp, cùng học ở Tam Viện, sao có thể là thiếu gia gì được?
"Chẳng lẽ ngài không phải là bạn của thiếu gia Ngu Dật Hàm sao?" Cô y tá lại lịch sự hỏi.
Chuột nghe thấy cái tên ấy thì ngẩn người, lắp bắp: "Chị, chị, chị nói là... chị dâu sao?"
Cô y tá thấy Chuột nói vậy thì hơi sửng sốt.
Lẽ nào Ngu Dật Hàm trông như một Alpha hàng đầu mà lại là đồng tính A, còn là người ở dưới...?
Cô thầm than tiếc về trái tim tan vỡ trong lòng, rồi cười một cái. “À, có, có thể là vậy."
Khi y tá dẫn Chuột vào trong, một y tá khác thấy thế thì nói nhỏ với cô: " thiếu gia Ngu có dặn, tối nay đừng để ai vào."
Cô y tá không để ý lắm, nói: "Không sao đâu, người này là bạn của thiếu gia Ngu, cũng là người mà Tiêu thiếu gia đã đặc biệt nhờ bệnh viện chú ý."
.
Cô y tá dẫn Chuột đến trước cửa thang máy, giúp cậu ta bấm thang, rồi ân cần thông báo số phòng bệnh trước khi rời đi.
Chuột đứng trong thang máy.
Thang máy của bệnh viện này được trang trí rất sang trọng, nhìn rất lộng lẫy, giống như khách sạn năm sao hơn là bệnh viện. Bức tường không biết làm từ chất liệu gì, giống như mặt gương đồng.
Chuột không khỏi đưa tay chạm vào tường, nhìn thấy bóng dáng mình gầy gò, da ngăm đen phản chiếu trên đó, mặc áo sơ mi cũ và quần short bãi biển, nhìn vào đây thì hoàn toàn không hợp.
Cậu ta đứng ngẩn ngơ một lúc, rồi bất giác cảm thấy hơi phấn khích.
Cậu ta vuốt tóc ngắn của mình trước gương, khi cửa thang máy mở ra, cậu ta vui vẻ bước ra ngoài.
Theo số phòng mà y tá đã nói, Chuột nhanh chóng tìm thấy phòng của Quý Tiểu Phong.
Cậu ta đang nghĩ rằng khi gặp hai người kia sẽ phải nói rất nhiều, nhưng khi đẩy cửa vào và thò đầu nhìn, bên trong lại tối om.
.
Đèn không bật, Quý Tiểu Phong đã ngủ sớm, Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu đều không có ở đó.
Chuột hơi thất vọng, có phải đã lỡ mất cơ hội rồi không?
Dù sao, được nhìn thấy Tiểu Phong cũng là điều tốt.
Cậu ta đặt những thứ trong tay xuống, chỉnh lại chăn cho Quý Tiểu Phong, nhìn miếng băng vải trên mắt cậu bé, cảm thấy hơi đau lòng, nhưng nghĩ đến việc bệnh của Tiểu Phong sẽ khỏi, cậu ta lại cảm thấy vui mừng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé rồi rời đi.
.
Ra ngoài, Chuột thấy hành lang vắng vẻ, không có ai, các y tá trực đang đứng xa ở khu vực y tá cũng không lại gần. Cậu ta không muốn rời đi, mới bắt đầu đi dạo quanh hành lang.
Chuột nhìn đông nhìn tây, mắt liếc qua một bình xà phòng rửa tay tiện lợi bên ngoài cửa phòng bệnh, lén lút đi qua nghiên cứu, vui vẻ bơm một đống bọt xà phòng ra lòng bàn tay.
Xà phòng ở bệnh viện này khác hẳn, mùi rất thơm, bọt thì mềm mại và mịn màng.
Cậu ta xoa đều bọt xà phòng trên tay, nhìn lớp bọt từ từ tan đi, cảm thấy chưa đủ, lại không nhịn được bơm thêm một cục to và thoa lên mặt như mặt nạ dưỡng da, đang tận hưởng thì bỗng nghe thấy trong phòng có một tiếng động nhỏ.
Chuột giật mình, động tác dừng lại ngay lập tức, ngây người tại chỗ.
Cậu ta đứng một lúc, rồi nghe ra đó là tiếng va chạm của quần áo, lẫn vào nhau là tiếng thở nặng nề của hai người.
Mùi pheromone Alpha và Omega hòa quyện từ khe cửa nhẹ nhàng thoảng ra, rất dễ chịu.
.
Trong lòng Chuột thầm chửi một câu.
Quả là gan to, chạy vào bệnh viện làm việc này.
Cậu ta dừng lại một chút, không nhịn được lại áp sát cửa để nghe lén.
Hai người kia cố gắng giữ âm thanh thật thấp, nhưng có lẽ đến lúc đó rồi, cả hai đều không kìm chế được, cậu ta bật cười nham hiểm.
Trong lòng nghĩ, bé Omega này thở dốc cũng thật là quyến rũ.
.
Nghe một lúc, bỗng nhiên cậu ta nghe thấy Omega nói rất nhỏ.
"Đủ, đủ rồi, dậy đi..."
Mặc dù giọng nói có hơi khàn, và cách nói cũng mềm mỏng hơn bình thường, nhưng Chuột vẫn nhận ra ngay người đang nói là ai, qua giọng nói quen thuộc ấy.
Cậu ta đang mở to mắt, nghĩ chắc chắn mình nghe nhầm, thì một Alpha khác cũng nhỏ giọng lên tiếng.
“Quý Tiêu, anh vẫn chưa đủ.”
“Anh... cẩn thận đứa nhỏ...”
Chuột đứng sững ngoài cửa, miệng mở rộng.
Lúc đầu Chuột nghĩ rằng những chuyện xảy ra gần đây đã khiến cậu ta trở nên trưởng thành hơn nhiều, nhưng giờ phút này, bộ não của cậu ta suýt nữa bị "treo máy" vì không thể tiếp nhận hết.
Chuột đang do dự không biết có nên đi tiếp không thì một nữ y tá từ xa đã thấy cậu ta đứng đó, tiến lại gần và nhắc nhở: “Thưa ngài, hình như ngài đi nhầm phòng rồi, phòng này không có ai.”
“Á, tôi tôi...” Chuột không nói ra lời.
Quý Tiêu nghe thấy tiếng Chuột từ ngoài cửa, đầu óc hắn choáng váng, cơ thể mệt mỏi gần như suýt nữa ngã xuống đất.
Ngu Dật Hàm ngừng lại, vội vàng ôm lấy hắn để trấn an.
“Thưa... ngài, ngài?” Nữ y tá ngoài cửa nhìn thấy Chuột vẫn đứng sững, nhìn vào phòng bệnh không có người, mặt còn tái đi, giọng nói cũng mang chút sợ hãi.
Chuột không đáp, đột nhiên quay người và chạy vội đi.
.
Quý Tiêu vội vàng chỉnh lại trang phục, cùng Ngu Dật Hàm từ phòng bệnh bước ra thì Chuột đã không còn ở hành lang nữa.
Nhìn thấy hành lang vắng tanh, Quý Tiêu không khỏi cảm thấy lo lắng, cau mày.
Ngu Dật Hàm vỗ nhẹ lên vai hắn: "Để cậu ấy bình tĩnh đã."
Lúc này Quý Tiêu mới dừng lại, cúi đầu.
Ngu Dật Hàm thấy vậy, khẽ nói: "Xin lỗi, là do anh..."
"Không sao." Quý Tiêu xoa trán, thở dài: "Chắc là ý trời, lần nào cũng để cậu ấy bắt gặp."
"Ban đầu em với cậu ấy vẫn liên lạc mỗi ngày, muốn giấu cũng không thực tế. Giờ thì chỉ là cách cậu ấy biết không hay lắm..." Mặt Quý Tiêu đỏ bừng, tức giận vò đầu.
Không biết Chuột sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Biết hắn là Omega, liệu cậu ấy có còn gọi hắn là anh không?
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại của hắn lại rung.
Quý Tiêu cầm lên, nhìn màn hình, hóa ra là Chuột gọi đến.
Quý Tiêu bắt máy, tay hơi run: "Chuột."
"…Anh Quý." Chuột nói. “Tao không sao đâu, mày đừng nghĩ nhiều. Tao chỉ là hơi sốc thôi."
Quý Tiêu nghe Chuột còn gọi mình là "Anh Quý" trong tình huống này, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẽ "ừ" một tiếng.
Ngu Dật Hàm thấy vậy cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm, như thể quyết tâm rồi lại hỏi: "Mày đang ở đâu?"
"Ở dưới bệnh viện."
"Đợi một chút, tao và Ngu Dật Hàm sẽ xuống tìm mày. Tối nay, chúng ta sẽ nói rõ ràng với nhau."
.
Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm chỉnh lại trang phục một chút, chắc chắn không có gì lạ, rồi xuống lầu.
Chuột đã đứng dưới cây chờ sẵn. Quý Tiêu nhớ lại việc vừa rồi bị cậu ta bắt gặp, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng giờ không còn thời gian để bận tâm.
Chuột quay lại, nhìn hai người, cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết làm sao.
Ngu Dật Hàm thấy vậy, nói: "Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện đi."
Khu Ngân Hà không giống như Ô Nê hẻo lánh, ở đây toàn nhà cao tầng, xe cộ tấp nập, người qua lại đông đúc. Ngu Dật Hàm dẫn Quý Tiêu và Chuột đến một phòng riêng trong một quán trà gần đó, nơi này mới yên tĩnh lại.
Chuột ngồi trong quán trà với phong cách trang trí cổ điển, mắt mở to nhìn phục vụ mang ba tách trà thượng hạng đến trước mặt ba người.
Cậu ta ngượng ngùng cười với người phục vụ nói vài câu cảm ơn, bưng tách trà trong tay nhưng không uống, chỉ nhìn vào đó, ngẩn ngơ.
Nhìn Quý Tiêu một lúc, rồi nhớ ra điều gì đó, cậu ta hơi cứng đờ hỏi: "Đại ca à, tình trạng sức khỏe của mày hiện giờ, có thể uống trà không?"
Quý Tiêu cảm thấy hơi không thoải mái, nhất thời không biết nói gì.
Ngu Dật Hàm lên tiếng: "Không sao đâu. Trà xanh có lợi cho sức khỏe của cậu ấy."
Chuột "Ừ" một tiếng, cảm thấy yên tâm hơn, rồi lại im lặng một lúc, muốn uống trà nhưng không dám, đành đặt ly trà xuống. “Đệt, tao cứ cảm thấy như đang mơ. Chắc tao không mơ thật đấy chứ?"
Quý Tiêu hít một hơi sâu, cố gắng sắp xếp lại câu từ rồi mới lên tiếng: "Chuột, tao biết chuyện này khó tin lắm. Tao cũng đến năm mười bốn tuổi mới phát hiện ra tao là... tao con mẹ nó là Omega. Mẹ tao lúc đó muốn gả vào gia đình giàu có đến điên rồi, nên lúc sinh tao ra bà ấy đã đổi giới tính của tao thành Alpha."
"Thảo nào." Chuột thở dài. “Thảo nào bốn năm trước mày không nói gì về trường Quân đội Đệ nhất nữa, thảo nào mày không thích người khác chạm vào mình, thảo nào lần mày về từ đảo mua thuốc tránh thai lại phản ứng lạ thế..."
Cậu ta vừa nói vừa nhún vai, cúi đầu xuống. “Thực sự là tao ngu ngốc quá, lúc mày xăm hình ở cổ, bảo tao mua thuốc ức chế cho mày, lẽ ra tao phải nhận ra có gì đó không đúng rồi. Cả mấy năm theo mày, cứ nghĩ hai ta đều rõ chuyện của nhau trong lòng bàn tay, hóa ra cuối cùng, tao chẳng biết gì cả."
Quý Tiêu nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, hắn nói: "Chuột, tao không định giấu mày. Trước đó, tao luôn nghĩ mình là Alpha, tao không biết phải nói thế nào..."
"Không phải đâu, anh Quý, tao không giận mày giấu tao. Chuyện này, ai mà chẳng khó nói, lúc đó hoàn cảnh như vậy, mày cũng không thể nói ra. Tao chỉ là..." Chuột ngừng một chút, cúi đầu càng thấp hơn, giọng điệu có chút thay đổi. “Tao cảm thấy mình thật vô dụng, tao là Beta, lại để một Omega như mày che chở suốt bao năm."
Quý Tiêu nhìn dáng vẻ của Chuột, bật cười. “Nói vậy thì, tao là Omega bình thường à? Mà này, mày đâu có vô dụng? Mấy năm qua tao bận rộn, bà tao và Quý Tiểu Phong là ai chăm sóc? Thuốc ức chế và mấy loại thuốc kia là ai tìm cho tao? Không có mày, sao tao có thể sống qua mấy năm đó?"
Quý Tiêu vốn định an ủi Chuột, không ngờ Chuột nghe xong lại nghẹn ngào, lau mắt rồi nói: "Anh à, mấy năm qua mày vất vả quá..."
Quý Tiêu vội vàng nói: "Chuột, đừng như vậy, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Chuột nghe Quý Tiêu an ủi mình lại càng cảm thấy khó chịu, hét lên: "Anh Quý sổ khổ của tao, sao ông trời lại đối xử với mày như vậy chứ!" rồi lại khóc nức nở.
Mặc dù Quý Tiêu thấy lòng mình ấm áp, nhưng vẫn bĩu môi nói: "Được rồi, đừng khóc nữa! Cũng không có gì mà."
Không ngờ Chuột càng khóc càng lớn hơn, khóc mãi không dừng.
Quý Tiêu đành phải nghiêm mặt: "Dừng lại ngay!"
Lúc này Chuột mới ngừng khóc, nhưng vẫn thổn thức.
Sau khi Quý Tiêu răn đe Chuột lại nhìn cậu ta một cái, trách móc: "Mặt mũi đâu rồi? Khóc đến sủi bọt rồi à?"
"Vừa rồi tao thấy xà phòng rửa tay trong bệnh viện khá tốt, không nhịn được... đã bôi lên mặt..." Chuột vừa nói vừa thổn thức.
Quý Tiêu nhìn cảnh đó, không nhịn được cười, lấy khăn giấy ném cho cậu ta, khẽ mỉa mai: "Lớn rồi mà vẫn thế, Quý Tiểu Phong còn không khóc như mày, có thấy xấu hổ không?"
Chuột cầm khăn giấy lau mặt, hít mũi nói: "Anh à, mày nói xem, nếu mày mãi mãi... là Alpha thì tốt biết bao?"
Ngu Dật Hàm lắng nghe lời của Chuột, không nhịn được nhìn Quý Tiêu một cái.
Quý Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Ngu Dật Hàm, khựng lại một chút rồi nói với Chuột: "Omega thì sao? Chuột, mấy năm qua tao vẫn sống như một Alpha. Nếu mày muốn, cứ coi tao là Alpha, coi tao là anh trai mày đi."
Thấy Chuột không lên tiếng, Quý Tiêu lại khẽ cười: "Sao thế? Biết tao là Omega rồi, không coi tao ra gì nữa à?"
"Tao có coi thường gì đâu, anh, mày còn mạnh mẽ hơn cả mấy Alpha, tao còn ngưỡng mộ mày không kịp đấy chứ!" Chuột nói xong, rồi lại nhỏ giọng: "Chỉ là, mày xem, mày là Omega, làm sao tao có thể như trước kia cứ mãi được mày che chở nữa?"
Quý Tiêu nghe vậ, lòng háo thắng xông lên, nói: "Mày còn nói không coi thường tao? Có ai bắt nạt mày thì nói tao, tao sẽ đánh cho nó răng rơi đầy đất, để mày xem tao có thể che chở mày được không!"
Ngu Dật Hàm vẫn im lặng quan sát hai người bạn thân này, thấy bầu không khí tốt lên, nghe Quý Tiêu nói vậy mới không nhịn được, nhắc nhở Quý Tiêu: "Quý Tiêu, bây giờ em không thể đánh nhau nữa."
.
Chuột nhìn thấy vẻ lo lắng của Ngu Dật Hàm dành cho Quý Tiêu, không nhịn được cười. “Đúng rồi đúng rồi, không đánh nhau đâu, không cần đánh tao cũng biết mày mạnh mà!"
"Anh à, vậy mày và chị dâu... ôi, tao phải đổi xưng hô rồi, mày và anh rể tao là thế nào vậy?"
"Anh rể gì chứ, mày cứ gọi anh Ngu là được rồi." Quý Tiêu đỏ mặt nói.
"Hai tụi mày đến mức này rồi, không sớm thì muộn kiểu gì chả phải gọi..." Chuột nói xong, bị ánh mắt săc như dao của Quý Tiêu làm im bặt, ngoan ngoãn nói: "Được rồi, được rồi, anh Ngu."
Cậu ta lại vỗ đầu một cái, chuyển chủ đề: "Tao nhớ ra rồi! Có phải là là lúc chúng mày đi cảng Peach đã nhìn nhau trúng đúng không? Sau đó, anh Quý, mày bảo tao mua thuốc tránh thai là để tự mày dùng đúng không?"
Nói xong, cậu ta lại cười hề hề. “Cả tụi mày cũng thật là, sao không chú ý chút nào thế?"
Quý Tiêu đỏ mặt, tức giận nói: "Không phải tao đã nói với mày rồi sao, lần đó là ngoài ý muốn!"
"Vậy sao chúng mày lại đột nhiên..."
...
.
Quý Tiêu và Chuột đã kể xong gần hết câu chuyện giữa hắn và Ngu Dật Hàm, Chuột nghe xong thì cứ cảm thán không ngừng.
Cậu ta nhìn Ngu Dật Hàm, nâng tách trà lên, nói: "Anh Ngu, tôi không nói nhiều nữa, tôi kính cậu một tách trà, cảm ơn cậu vì những ngày qua đã giúp đỡ anh Quý, từ giờ, anh Quý giao cho cậu, tôi yên tâm lắm."
Ngu Dật Hàm vẫn luôn giữ thái độ cứng nhắc với người ngoài, nhưng lần này lại rất phối hợp, nâng tách trà lên cụng ly với Chuột.
Quý Tiêu nhìn cảnh này, xấu hổ không chịu nổi, nói: "Này, hai cậu đang diễn kịch à? Đừng có đùa nữa!"
...
Trước khi rời đi, Chuột còn để lại số liên lạc cho Ngu Dật Hàm, nháy mắt cười nói: "Anh Ngu, sau này nếu cậu muốn biết gì về anh Quý, cứ hỏi tôi, tin tức luôn có sẵn!"
Ngu Dật Hàm gật đầu “Ừ” một tiếng.
Quý Tiêu đứng một bên nghe thấy, mặt đỏ lên, khẽ nói với Ngu Dật Hàm: "Hỏi nó làm gì? Có gì cần hỏi thì trực tiếp hỏi em đi."
Chuột cười với Ngu Dật Hàm: "Không thể hỏi anh Quý được, trước đây không phải đã nói sao, mấy Omega đều hay khẩu thị tâm phi lắm."
"Tao..." Quý Tiêu không nhịn được nữa, nheo mắt nhìn Chuột cười nham hiểm, lộ ra răng nanh, tay nắm chặt đến kêu răng rắc. “Omega? Hả? Chu Tử Hào, tao thấy mày thích bị ăn đòn đúng không?"
"Anh Quý, tao sai rồi! Tao sai rồi, mày vẫn là người mạnh mẽ nhất toàn bộ ngõ Ô Nê chúng ta..."
Chuột vừa cầu xin vừa núp sau lưng Ngu Dật Hàm. "Anh Ngu, dựa vào việc cậu là đồng minh, mau giúp tôi khuyên anh Quý đi."
Quả nhiên Ngu Dật Hàm giữ Quý Tiêu lại, vỗ về: "Quý Tiêu, đừng giận nữa."
Chuột đang nghĩ Ngu Dật Hàm thật nghĩa khí, thì lại nghe thấy Ngu Dật Hàm nói thêm: "Nếu thật sự muốn đánh, anh giúp em."
Chuột: "..."
Quý Tiêu đỏ mặt.
"Ai, ai cần anh giúp em đánh?" Quý Tiêu tức giận nói, nhưng giọng điệu đã mềm đi một chút, cũng không thực sự định đánh người nữa, quay người bước đi.
Ngu Dật Hàm khẽ cười một tiếng, rồi theo bước Quý Tiêu.
.
Chuột đi theo vài bước, nhìn Quý Tiêu rồi dừng lại.
Nhớ lại một ngày rất lâu về trước, Quý Tiêu từng nói với cậu ta rằng có một ngày nhất định sẽ thi đỗ trường Quân đội Đệ nhất, trừng trị cái ác, khôi phục công lý, quay về xua đuổi những kẻ xấu, để mọi người cùng sống cuộc sống tốt đẹp, khi đó đôi mắt hắn sáng ngời, đầy ước mơ và khát vọng cho tương lai, Chuột không kìm được lại cảm thấy một chút u sầu.
Nhưng ngay lập tức, khi cậu ta nhìn thấy đôi tai Quý Tiêu đỏ lên, chậm lại bước chân và đi bên cạnh Ngu Dật Hàm, bóng lưng hắn rõ ràng rất hạnh phúc, Chuột nhẹ nhàng mỉm cười.
"Chuột, sao đứng đó ngẩn ngơ vậy, mau theo kịp!" Quý Tiêu ở phía trước thúc giục.
Chuột vội vàng cười đùa đuổi theo. "Đến ngay đây!"