Ngu Dật Hàm ngồi trong xe, đang nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mày hơi nhíu lại, nghĩ rằng không biết phải thuyết phục Quý Tiêu như thế nào để hắn đừng uống thuốc đó. Lúc này, Loya lại gọi điện tới.
Ngu Dật Hàm đâu có tâm trạng để nghe điện thoại, nhưng nhìn thấy là Loya gọi đến, lại vì xe còn phải mất một lúc nữa mới tới, anh đành thu lại tâm trạng, bắt máy. “Loya."
Loya nghe thấy giọng của Ngu Dật Hàm, cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói anh, cô hỏi: "Sao vậy?"
Ngu Dật Hàm đáp: "Cậu ấy muốn uống thuốc."
Cho đến giờ phút này, Loya vẫn chưa biết Ngu Dật Hàm đang nói về Quý Tiêu, nhưng vì đã hiểu rõ tình trạng của cả hai, cô lập tức hiểu ra.
"Bé Omega của cậu muốn phá thai?" Loya dừng lại một chút, không thể tin được. “Chắc là hiểu nhầm rồi?"
Ngu Dật Hàm đáp: "Vừa rồi tôi nghe bạn cậu ấy nói. Họ có thuốc, tôi bảo cậu ấy đợi tôi đến để nói chuyện."
Loya nghe xong, mới bật cười, trấn an: "Tôi nghĩ chắc chắn có sự hiểu lầm, nếu thật sự cậu ấy muốn bỏ, sao lại đợi cậu đến? Nếu cậu ấy có thể quyết định bỏ thai nhanh như vậy, lúc biết mình có thai đã không cần phải trốn tránh cậu rồi."
"Nói đến chuyện này..." Loya tặc lưỡi. “Tôi vẫn cảm thấy như đang mơ."
"Người như cậu, lạnh lùng như băng, vậy mà đã khiến một Omega mang thai rồi. Một năm trước, mẹ tôi và mẹ cậu còn cùng nhau đến miếu Nguyệt Thần để cầu nguyện cho cậu, mong cậu mau chóng tìm được Omega hợp ý, nắm tay người ta. Nếu hai bà ấy biết cậu không chỉ tìm được mà còn có con rồi, không biết có phải lại đến đó dâng cúng một pho tượng vàng lớn nữa không?"
Ngu Dật Hàm cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Hơn một tháng trước, anh và Quý Tiêu còn như nước với lửa.
Giờ đây, anh và Quý Tiêu lại hôn nhau, ôm nhau, đánh dấu, lên giường... đã làm tất cả mọi thứ, nhưng anh vẫn cảm thấy Quý Tiêu không thuộc về mình, không có chút cảm giác thực tế nào.
Anh lặng lẽ thở dài. “Đó là một hồi ngoài ý muốn giữa tôi và cậu ấy."
Loya nghe ra sự cô đơn trong giọng nói không chút dao động của Ngu Dật Hàm, cười nói: "Ngoài ý muốn đôi khi cũng có thể gọi là mối tình bất ngờ. Đây là phúc trời ban cho cậu đấy."
"Dật Hàm, tin tôi đi, Omega đó chắc chắn không phải không có cảm giác với cậu, ngược lại, cảm giác của cậu ấy với cậu có thể chẳng kém gì cảm giác của cậu đối với cậu ấy. Chỉ là cậu ấy đã làm Alpha suốt một thời gian dài, sau mới phát hiện mình là Omega, khiến cậu ấy rất hoang mang, không hiểu được cảm xúc của mình, cậu phải giúp cậu ấy hiểu rõ điều đó."
Ngu Dật Hàm nghe đến đây, trong lòng lại nhảy dựng lên.
Quý Tiêu thật sự có cảm giác với anh sao?
Nhưng nghĩ đến việc Quý Tiêu kiên quyết muốn trở thành một Alpha, anh vẫn hơi khó tin.
“Làm sao để giúp cậu ấy hiểu được đây?” Ngu Dật Hàm hỏi.
Loya nói: “Mỗi lần cậu nhắc đến chuyện có thai, Dật Hàm, tôi có một ý tưởng…”
.
Quý Tiêu dựa vào xe máy đợi một lúc, vô tình nhìn qua gương chiếu hậu thấy chính mình.
Áo T-shirt đen tuyền, tóc thì vuốt hết lên, trông có vẻ hơi quá Alpha.
Hắn muốn giơ tay ra chải lại tóc, nhưng lại nhớ đến lần trước hẹn Ngu Dật Hàm gặp mặt bên cầu, có một cô bé Omega đang dùng gương trang điểm, dáng vẻ yêu kiều đợi một Alpha của mình, hắn lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hắn, Quý Tiêu, đâu phải là những Omega yếu ớt như vậy!
Quý Tiêu đứng đợi một lúc, nhìn quanh không thấy ai, một lát nữa Ngu Dật Hàm sẽ đến, hắn lại quay người, cố gắng ngẩng đầu lên, mặt đỏ ửng chải lại tóc trước gương.
Tóc trên trán được vuốt xuống bằng những ngón tay dài, đôi lông mày sắc bén cũng mềm mại hơn một chút, chỉ còn lại vẻ tinh tế, đôi mắt cũng dịu dàng hơn, nhìn tổng thể trông có vẻ hơi giống một Omega.
Sau khi chải tóc xong, Quý Tiêu lại nhìn vào chiếc áo T-shirt đen của mình, kéo cổ áo lên rồi ngửi thử.
Dù Quý Tiêu là Alpha, nhưng hắn vẫn là Omega, cơ thể không dễ đổ mồ hôi, nếu có mùi cũng không đáng kể. Nhưng sau một ngày bận rộn ngoài trời, hắn vẫn cảm thấy không yên tâm lắm.
Nhìn đồng hồ, Ngu Dật Hàm ở xa, ngồi xe đến chắc phải mất một lúc, Quý Tiêu quyết định lái xe về nhà một chuyến.
.
Khi Quý Tiêu mở cửa, trong ánh mắt ngạc nhiên của Quý Tiểu Phong, hắn bước vào phòng, chọn đồ rồi vào phòng tắm sấy khô tóc, chỉnh lại đầu tóc và đi ra ngoài.
Quý Tiểu Phong chưa bao giờ thấy Quý Tiêu như vậy, há hốc miệng định hỏi, nhưng Quý Tiêu đã đi vội vàng, đóng cửa lại rồi biến mất.
Quý Tiêu vừa đạp xe quay lại gần ngõ, đứng đợi một lúc, sợ tóc sẽ bị gió làm rối, lại chỉnh lại tóc trước gương chiếu hậu của xe máy, lúc này một tiếng động xe vọng lại.
“Quý Tiêu!” Tiếng cửa xe đóng lại vang lên, rồi giọng Ngu Dật Hàm cũng từ một bên truyền đến.
Quý Tiêu vẫn đang nghĩ liệu Ngu Dật Hàm có nhìn thấy cảnh hắn vừa chỉnh lại tóc không, cảm thấy hơi xấu hổ, hắn bỏ tay xuống rồi nhìn về phía đó.
Ngu Dật Hàm lại đang đắm chìm trong không khí nghiêm trọng về việc Quý Tiêu có thể sẽ phá thai, vẻ mặt đầy lo lắng, nhanh chóng bước đến bên cạnh Quý Tiêu.
Quý Tiêu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngu Dật Hàm, khóe miệng không nhịn được hơi cong, nói: “Đến rồi à?”
“Đợi lâu chưa?” Ngu Dật Hàm áy náy hỏi.
Quý Tiêu nghĩ đến việc mình đã chuẩn bị để gặp anh, cảm thấy hơi ngượng, liếc nhìn qua tài xế phía sau Ngu Dật Hàm, người này cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi ánh mắt tò mò. Hắn ho nhẹ, giả vờ điềm tĩnh nói: “Không có gì đâu, đi thôi, vào hẻm rồi nói.”
.
Hai người bước vào hẻm, Quý Tiêu nhìn quanh không thấy ai, mới dừng lại, cười nhạo hỏi: “Sao đột nhiên thay đổi quyết định vậy? Trước đây không phải cậu bảo… để tôi bỏ đứa bé đi sao?”
Ngu Dật Hàm nghe vậy, bước đến trước mặt Quý Tiêu, quay người lại, nghiêm túc nhìn hắn.
“Quý Tiêu, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Đứa bé này và những điều cậu hằng mơ ước không phải chỉ có một điều có thể được giữ lại.”
Ngu Dật Hàm thấp giọng nói: “Quý Tiêu, đừng bỏ bé con, được không? Nếu sau này cậu hối hận vì có đứa bé này, tôi cam đoan sẽ mang đứa nhỏ biến mất khỏi thế giới của cậu, cậu có thể coi như đứa bé đó chưa từng tồn tại, trở về làm Alpha của cậu, làm mọi điều cậu muốn làm.”
Quý Tiêu nghe những lời này của Ngu Dật Hàm, nụ cười trên mặt hắn dần ảm đạm, quả thật có chút đau lòng.
Một người xuất sắc đến vậy, cao quý và kiêu hãnh, nhưng lại đối xử với người mình yêu thương một cách khiêm nhường, tự nguyện, và cẩn thận.
.
Hắn cảm thấy lòng mình như nhũn ra, suy nghĩ một lúc rồi cố tình ngẩng đầu lên, nửa kiêu ngạo nửa quyến rũ, nói: “Vậy, tôi có lý do gì để sinh đứa bé này cho cậu? Chúng ta có quan hệ gì?”
Ngu Dật Hàm bị dáng vẻ bá đạo của Quý Tiêu làm đỏ mặt, ánh mắt hạ thấp, không dám nhìn hắn.
Những lời vừa rồi thực sự là suy nghĩ trong lòng Ngu Dật Hàm, nhưng anh cũng đang nói theo cách mà Loya đã dạy.
Loya nói rằng nếu Quý Tiêu trực tiếp đồng ý, thì chỉ chứng tỏ rằng hắn chỉ cảm động chứ không phải động lòng, còn nếu còn hỏi thêm lý do tại sao phải sinh con cho anh, thì chắc chắn không chỉ có cảm động mà còn là động lòng.
Quý Tiêu lại thực sự hỏi như vậy, có phải những gì Loya nói là đúng không? Quý Tiêu thật sự... đối với anh...
.
Ngu Dật Hàm cảm thấy tim mình đập mạnh, gần như không thể chờ đợi được mà muốn ôm chặt Omega trước mặt vào lòng, đưa ra một lý do hợp lý.
Nhưng nghĩ lại lời Loya đã nói, Quý Tiêu hiện tại vẫn rất bối rối, cần phải dạy hắn hiểu ra, nên anh kiềm chế lại.
Và hơn nữa, lời Loya chưa chắc đã đúng, lỡ như cô phán đoán sai thì sao?
Ngu Dật Hàm đành phải kiềm chế những xúc động trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, theo lý do mà Loya dạy, nói: “Tôi có thể giúp cậu về chi phí phẫu thuật cho em trai, và tất cả chi phí để cậu thi vào trường quân đội đệ nhất, cậu cần tiền, tôi cần đứa bé, chúng ta cứ coi như một giao dịch, đôi bên đều có lợi, được không?”
Quý Tiêu hơi sững lại, có chút bất ngờ với câu trả lời của Ngu Dật Hàm.
Tên ngốc này thật sự là ngốc, sao không nói thẳng là muốn ở bên nhau luôn đi?
.
Trong lòng Quý Tiêu có chút tức giận, nhướng mày, tiến lại gần Ngu Dật Hàm, kiên nhẫn dụ dỗ thêm một chút, hỏi: “Ngu Dật Hàm, cậu, chỉ muốn có đứa bé thôi à?”
Ngu Dật Hàm đương nhiên không chỉ muốn có đứa bé, nhưng nghĩ đến những gì Loya đã dạy, anh chỉ có thể khẽ nói: “Đúng vậy.”
Quả thật là ngu ngốc!
Quý Tiêu mất hết kiên nhẫn, đứng lùi ra xa, cười lạnh: “Hừ, được thôi, giao dịch thành công.”
Ngu Dật Hàm không hiểu vì sao Quý Tiêu lại có chút tức giận, trong lòng lo lắng không yên, nhưng từ lúc nãy đến giờ, tất cả phản ứng của Quý Tiêu đều giống như những gì Loya đã nói.
Loya còn bảo rằng Quý Tiêu càng tức giận, chứng tỏ hắn càng thích anh.
Loya đã quyến rũ vô số Omega trong suốt những năm qua, có kinh nghiệm phong phú, chiến thắng nhiều lần, Ngu Dật Hàm quyết định vẫn tin vào lời Loya, làm theo những gì cô dạy.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, tiến lại gần Quý Tiêu, giải thích: “Quý Tiêu, tôi đã nói rồi, tôi muốn có cậu, rất muốn. Nhưng tôi cũng đã nói, tôi không muốn dùng xiềng xích, ơn huệ, hay bất cứ thứ gì để ràng buộc cậu, tôi chỉ muốn cậu tự nguyện giao bản thân cho tôi.”
Quý Tiêu đứng sững lại, không thể nổi giận nữa, mặt đỏ lên, tim đập nhanh, nhìn anh.
Là ảo giác của hắn sao? Tại sao lại thấy tối nay Ngu Dật Hàm không những không ngốc, mà còn có chút quyến rũ? Chắc chắn đã được ai đó chỉ điểm rồi.
.
Quý Tiêu khẽ nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra lời.
Hắn nghĩ mình hẳn là tự nguyện rồi, chỉ là vẫn rất rối bời, hắn luôn cho rằng mình là Alpha mà!
Sao lại, sao lại đột nhiên lại có cảm giác đối với một Alpha khác...
Quý Tiêu càng loạn càng thấy bực bội, quay người đá vào lề đường, mặt đỏ bừng tức giận nói: “Cái quái gì vậy! Cậu sao mà phiền phức thế! Ông đây còn chưa rõ mình là Alpha hay Omega, làm sao hiểu hết mấy thứ lằng nhằng này! Cậu muốn thì cứ lấy đi, không thì thôi!”
Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu xấu hổ và tức giận, lập tức nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn, ân cần dỗ dành: “Xin lỗi, vì tôi nên cậu mới mâu thuẫn như vậy, nên đành phải làm phiền như thế.”
Quý Tiêu liếc mắt nhìn anh. “Mâu thuẫn gì?”
Ngu Dật Hàm nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt là sự dịu dàng vô tận. “Tôi vừa muốn làm cầm thú với cậu, lại vừa không nỡ làm thế với cậu.”
.
Quý Tiêu sững lại, nhớ lại dáng vẻ của Ngu Dật Hàm tối hôm đó kiềm chế lưu luyến khi rời đi, cảm thấy có chút áy náy.
Hắn hít một hơi thật sâu, thu chân lại, khẽ nói: “Ngu Dật Hàm, tôi, tôi không phải không tự nguyện, chỉ là tôi thật sự rất rối. Tôi luôn tự xem mình là Alpha.”
Ngu Dật Hàm cũng cảm thấy có chút áy náy vì khiến Quý Tiêu loạn như vậy, khẽ nói: “Ừ, tôi biết.”
Quý Tiêu hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng quay lại nhìn anh. “Nhưng, tôi cũng biết tôi không bị những thứ khác ràng buộc. Ngu Dật Hàm, cậu đối với tôi, là đặc biệt.”
.
Ngu Dật Hàm đột nhiên ôm chặt Quý Tiêu vào lòng, Quý Tiêu hơi ngạc nhiên, nhưng không phản kháng, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Hơi thở của cả hai hòa vào nhau.
(*Từ đoạn này sẽ đổi xưng hô vì hai bạn trẻ đã bày tỏ với nhau rồi nha :>)
Ngu Dật Hàm đặt tay lên eo của người mình yêu, mắt hạ xuống nhìn sâu vào hắn, nói: “Quý Tiêu, có phải em cố tình tắm rồi thay đồ mới đến gặp anh không?”
Mặt Quý Tiêu đỏ bừng. “Tắm, tắm rồi thì sao? Ai nói là tắm xong không được chỉnh đốn lại rồi mới ra gặp người khác chứ?”
Ngu Dật Hàm nhìn hắn, không thể kiềm chế nổi nụ cười, môi hơi cong lên, khẽ cười: “Thơm quá.”
Lần đầu tiên Quý Tiêu thấy Ngu Dật Hàm cười như vậy, nhìn anh, hơi sững sờ.
Khi nhớ lại nụ cười ấy là vì mình, trong lòng Quý Tiêu cũng dâng lên một chút ngọt ngào, không kiềm chế được mà cũng ngượng ngùng cười.
Ngu Dật Hàm nhìn vẻ mặt xấu hổ của Quý Tiêu, hai mắt chứa đầy ý cười, chiếc răng nanh nhỏ lộ ra, chỉ cảm thấy người mà thường ngày lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, giờ đây lại mềm mại và dễ thương vô cùng.
.
“Quý Tiêu, lần đầu tiên khi em cười với anh ở con hẻm này, anh đã rất muốn hôn em.” Ngu Dật Hàm hỏi. “Em muốn không?”
Nụ cười của Quý Tiêu ngừng lại một chút, mặt đỏ bừng nhìn Ngu Dật Hàm, tim đập mạnh không kiểm soát được.
Cuối cùng hắn vẫn khẽ chớp mắt, từ từ nhắm mắt lại.
Ngu Dật Hàm khi hôn hắn cũng rất chậm, như là đang thử thăm dò, mãi đến khi chắc chắn Quý Tiêu đã hoàn toàn nhắm mắt, anh mới ôm chặt lấy hắn và hôn sâu.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo và lý trí, nụ hôn này đặc biệt nhẹ nhàng và dịu dàng.
Nhưng cả hai lại cảm thấy tim đập mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào trước đó.
Họ ôm nhau, hôn say đắm trong con hẻm vắng vẻ.
Gió thổi lên những cánh hoa trắng tinh khôi rơi bên đường, xoay vòng, bay lên trời sao.