Giả A Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 30: Chen chúc một chút



Quý Tiêu lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người cầm gậy sắt đang vây lại.

Người lên tiếng có chút quen thuộc, nghe giọng ồm ồm ấy, chắc chắn là người lần trước cùng Đậu Cường trong nhà vệ sinh.

Làm "lính" lâu năm như hắn, đối phó với mấy tên du côn lôi thôi này chẳng cần phải sợ, hắn làm động tác giãn gân cốt, cười nhếch mép đầy khinh thường.

“Cứ tưởng nhìn nhầm, hóa ra là thằng bạn rởm của Đậu Cường à? Thằng ngu Đậu Cường đó trốn đâu rồi? Sao chỉ còn mỗi mày?”

“Đi mẹ mày đi chứ Quý Tiêu, một người mà còn dám ngông như thế!” Người nọ gắt: “Đậu Cường đắc tội mày. Mày làm Đậu Cường phải chuyển trường thì thoio đi, liên quan mẹ gì đến ông đây còn phải về nhà tự kiểm điểm?”

Lúc này Quý Tiêu mới nhận ra Ngu Dật Hàm lại vì hắn mà làm nhiều như vậy, ánh mắt khẽ động một chút.

Hắn nói: “Ít nói vớ vẩn đi, mày với Đậu Cường là thứ gì, mày cũng chẳng khá hơn đâu. Lần trước còn để mày thoát được.”

"Đệt mẹ mày!" Người kia bị chọc giận, cuối cùng dẫn đầu dập một gậy sắt qua.

Quý Tiêu chờ tên này ra tay trước, nhanh chóng nghiêng người tránh, tay nhanh như chớp nắm lấy tay gã, vừa đá mạnh gã ra, vừa chộp lấy cây gậy sắt trong tay gã.

Động tác nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, sức mạnh cũng mạnh mẽ đến kinh ngạc, người đó bị đẩy ngã khỏi cầu, suýt nữa đâm vào những người phía sau, khiến đám côn đồ hoảng loạn lùi lại mấy bước, ai nấy đều có chút hoang mang.

.

"Đệt! Cùng lên!" Một người trong đó hét lên.

Mấy người lao tới như bầy chó điên, con người của Quý Tiêu co lại, không nhanh không chậm, vung cây gậy sắt lên đối đầu với họ.

Khi hắn suýt bị cú đánh mạnh vào bụng, Quý Tiêu mới nhận ra mình đã không còn như trước, con ngươi của hắn bất giác nở ra một chút.

Đám cá mè một lứa của Đậu Cường đã nhận ra sự khác lạ của Quý Tiêu, nói: “Có lẽ nó bị thương ở bụng, đánh vào chỗ đó.'"

Trong lòng Quý Tiêu thầm mắng một câu thô tục, tay vẫn tấn công không giảm, nhưng đã phân tâm.

Những người đó quả nhiên đều tập trung tấn công mạnh vào vùng bụng của Quý Tiêu, mắt thấy bụng hắn suýt bị đánh trúng, hắn theo bản năng giơ tay lên để che chắn, nhưng những kẻ muốn tấn công hắn lại bị một cú đá đạp bay.

Trong lòng Quý Tiêu vẫn còn sợ hãi, nhìn về phía người đến, đôi mắt sắc bén màu vàng nâu của hắn cuối cùng cũng dịu lại.

Ngu Dật Hàm bước đến trước mặt hắn, nói khẽ: "Xin lỗi, để cậu phải đợi lâu."

.

Người bị đánh văng ra lúc trước vì tức giận đùng đùng, khi nhìn thấy dáng người cao lớn của Ngu Dật Hàm và vẻ mặt lạnh lùng của anh khi nhìn về phía họ, lại có phần sợ hãi, không nhịn được mà nói: "Ê, thằng bốn mắt, bọn tao đang xử lý thằng phiền phức kia, mày lo chuyện bao đồng gì đấy?"

"Anh hai, anh ba, cùng đánh đi, thằng Alpha đó là bạn của Quý Tiêu." Một trong những đứa bạn của Đậu Cường hô lên.

Quý Tiêu nghe xong, cười lạnh một tiếng. “Chậc, hóa ra là anh em kết nghĩa à?"

"Ha? Gần gũi còn hơn anh em ruột đấy, sợ rồi à?"

"Chỉ là cảm thán một chút, sao tao lại gặp phải ổ ruồi thế này." Quý Tiêu nói xong, lại chuẩn bị lao lên đánh người.

Ngu Dật Hàm kéo hắn ra sau lưng, lấy cây gậy sắt của hắn, nói: "Đứng yên đi."

Quý Tiêu nhíu mày, tức giận không thôi: "Làm gì vậy! Cậu cũng cản tôi à? Là bọn ngu kia..."

Ngu Dật Hàm tháo kính mắt màu bạc, đưa cho hắn, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng của hắn, nhẹ nhàng nói: "Cầm lấy, tôi giúp cậu đánh."

Quý Tiêu nhìn chiếc kính trong tay, rồi nhìn Ngu Dật Hàm cầm gậy sắt: “???”

Hắn không nghe nhầm chứ, học sinh ba tốt Ngu Dật Hàm lại muốn giúp hắn đánh nhau?

.

Ngay lập tức, Quý Tiêu đứng sững người, kinh ngạc nhìn những người kia bị Ngu Dật Hàm hạ gục một cách nhanh chóng.

Những người đó vốn đã rất khó khăn khi đối phó với Quý Tiêu, nhưng khi gặp phải Ngu Dật Hàm thì chúng càng dễ dàng bị đánh bại.

Chưa bao lâu, bọn họ đã la hét thảm thiết chuẩn bị bỏ chạy, nhưng bị Ngu Dật Hàm lạnh lùng ném lại như ném rác, ép chúng phải xin lỗi Quý Tiêu.

"Anh Quý, đại ca này, tôi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi có mắt như mù. Đều do đàn em tôi không hiểu chuyện, sau này chúng tôi không dám nữa." Tên cầm đầu mắt mũi sưng bầm, vừa xin lỗi rồi còn đá người đứng bên cạnh. "Mau lên, xin lỗi anh Quý đi."

Đứa bạn của Đậu Cường kia bị đánh thảm nhất, thấp giọng nói : "Anh Quý, đúng, xin lỗi, chúng tôi sai rồi."

Quý Tiêu còn có việc với Ngu Dật Hàm, cũng không có tâm trạng nói lời vô ích với bọn họ, mắng: "Cút nhanh lên! Đừng để ông đây thấy chúng mày, gặp một lần đánh một lần."

Mấy tên côn đồ nghe xong, như được lệnh đặc xá, vội vàng kéo nhau chạy.

.

Một cuộc ẩu đả kết thúc, không khí xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Mặt trời lại hạ xuống một chút, ánh hoàng hôn lan tỏa khắp nơi, ánh sáng màu sắc càng thêm rực rỡ, đến cả mặt hồ cũng phản chiếu màu đỏ thẫm.

Dưới ánh hoàng hôn, Ngu Dật Hàm ném cây gậy sang một bên, đi đến gần, nhìn qua người Quý Tiêu, hỏi: "Bị thương không?"

Quý Tiêu đột nhiên cảm thấy hơi ngại. “Không."

"Còn cậu?" Quý Tiêu hỏi, chưa để Ngu Dật Hàm kịp trả lời, đã nhận ra ngay. “Chắc chắn cậu không sao đâu."

Quý Tiêu liếm môi. “Cậu không phải là học sinh ba tốt sao? Đánh nhau mà cũng lợi hại như vậy à?"

"Ba tôi là quân nhân, từ nhỏ tôi đã tập luyện với ông ấy." Ngu Dật Hàm đáp.

"Ganh tị ghê, tôi phải mất một lúc mới xử lý được, còn cậu thì giống như một võ sĩ quyền anh bước lên sàn, một cú là xong luôn! Quá ngầu!" Quý Tiêu thán phục nói.

Ngu Dật Hàm nghe nhiều lời khen suốt, bình thường không có cảm giác gì, nhưng lúc này, nghe Quý Tiêu khen mình, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ.

Anh khẽ ho một tiếng, cố kìm lại nụ cười đang dâng lên trên môi, rồi lại hỏi: "Muốn học không, tôi có thể dạy cậu."

Quý Tiêu thật sự muốn học, nhưng nghĩ đến tình trạng cơ thể hiện tại của mình, lại cúi đầu. “Thôi, bây giờ tôi chắc không luyện được."

"Sao vậy?" Ngu Dật Hàm cúi đầu, nhìn hắn.

Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm, dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, tổ chức lại từ ngữ rồi mới nghiêm túc nói: "Ngu Dật Hàm, tôi tìm cậu hôm nay là muốn nói với cậu rằng, tôi..."

"Anh Quý! Tao đến cứu mày đây——" Một tiếng hét hùng dũng đột nhiên vang lên.

Quý Tiêu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một người nhỏ nhắn cưỡi xe điện vọt lên cầu, trong tay cầm cây gậy lớn vung về phía Ngu Dật Hàm.

"Chuột, đừng!" Quý Tiêu lập tức hét lên.

Nhưng đã muộn, cây gậy không kịp thu lại, đánh trúng vào vai Ngu Dật Hàm.

.

"Đệt!" Quý Tiêu hét lên, lo lắng nói: "Ông đây có bảo mày đánh cậu ấy không? Mày nhìn rõ tình hình chưa mà cứ lao lên như vậy à?"

Chuột đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Quý Tiêu không biết phải làm sao, lắp bắp nói: "Tao... tao thấy có người chặn mày!"

Quý Tiêu nhìn vẻ mặt của Chuột, biết cậu ta lo lắng cho mình, trong lòng tuy có chút lo lắng nhưng không nỡ trách, thở dài, nhíu mày quay lại.

Thấy Ngu Dật Hàm cau mày vì đau, Quý Tiêu lập tức bước tới. “Để tôi xem."

Quý Tiêu vừa nói vừa kéo tay áo của Ngu Dật Hàm lên, thấy bả vai vốn mịn màng như sứ của anh giờ đã tím bầm một mảng lớn, trong lòng đau nhói.

Hắn nói: "Cậu ngốc quá! Bình thường phản ứng nhanh vậy sao không né đi?"

"Không sao." Ngu Dật Hàm nhìn thấy vẻ lo lắng của Quý Tiêu, khóe miệng vô thức nhếch lên, lại thấp giọng nói: "Lúc nãy tôi nhìn cậu, không để ý đến xung quanh."

"Cậu..." Quý Tiêu nghe Ngu Dật Hàm nói xong, mặt hơi đỏ lên.

Ngu Dật Hàm nhìn thì luôn lạnh lùng như vậy mà sao lại thẳng thắn như vậy.

Hắn thấp giọng nói: "Ngốc!"

.

"Anh, sao vậy? Mối quan hệ giữa mày và tên bốn mắt này là gì? Trước đây không phải mày không ưa cậu ta sao..." Chuột nhìn Quý Tiêu rồi lại nhìn Ngu Dật Hàm, đầy thắc mắc.

Quý Tiêu hiện tại không có thời gian nói nhiều với cậu ta, vội vã nói: "Xuống đi! Đưa xe điện cho tao! Tao sẽ chở cậu ấy đến phòng khám gần đây."

Chuột vội vàng xuống xe điện, tay vẫn cầm một cây gậy, mặt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu lên xe điện của cậu ta.

Quý Tiêu quay sang Ngu Dật Hàm nói: "Lại đây, ngồi phía sau tôi."

Đây là lần đầu tiên Ngu Dật Hàm ngồi xe điện, ngồi không quen lắm, ngồi vào sau Quý Tiêu.

Quý Tiêu nói: "Ôm chặt vào."

Ngu Dật Hàm cứng người lại, nhìn Quý Tiêu.

Ban đầu Quý Tiêu cũng không cảm thấy gì, nhưng khi cảm nhận thấy Ngu Dật Hàm cứng người, hắn mới nhận ra, cũng có chút ngại ngùng.

Hắn khẽ hắng giọng, thấp giọng nói: "Nhanh lên, một lúc nữa sẽ lên dốc."

Lúc này Ngu Dật Hàm mới từ từ đặt tay lên eo Quý Tiêu.

Quý Tiêu có một vòng eo thon gọn và mềm dẻo, cảm giác qua lớp đồng phục mùa hè mỏng manh thật dễ chịu, ngón tay dài của Ngu Dật Hàm vô thức khựng lại một chút.

Quý Tiêu bỗng nhớ lại những lời nói của Ngu Dật Hàm về "cầm thú", tai hắn hơi đỏ lên.

Không khí lúc này thật sự trở nên mập mờ không chịu được.

.

"Hả, vậy tao phải làm sao?" Chuột hỏi, nghĩ ngợi rồi nói: "Thân hình tao nhỏ gọn, không chiếm chỗ, hay là anh Quý, ba chúng ta chen chúc một chút?"

Quý Tiêu liếc cậu ta một cái, đang phân vân.

Ngu Dật Hàm đột nhiên cúi đầu, che bắp tay lại.

Quý Tiêu cảm nhận được động tĩnh của Ngu Dật Hàm, nghĩ rằng chắc chắn anh rất đau, trong lòng bỗng nhói lên.

Hiện tại vai của Ngu Dật Hàm vẫn còn bị thương, nếu Chuột chen vào đụng phải thì sao.

Quý Tiêu nghĩ vậy, lập tức phóng xe điện đi.

"Ê? Anh!" Chuột định đuổi theo, nhưng chỉ thấy anh Quý bình thường vắt cổ chày ra nước của cậu ta, lần này lại rút một tờ tiền từ trong túi rồi nhét vào tay cậu ta. “Tự bắt taxi đi."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.