Gả Thay - Quy Khứ Nhàn Nhân

Chương 127: Ngoại truyện (21)



Đập vào mắt Tạ Đĩnh, là một tòa lầu đất nung vô cùng xinh đẹp.

Đẹp hơn gấp trăm lần so với căn phòng bày biện tượng đất nung trước đây trong cung.

Khi còn ở Ấp Phong Hiên, bố cục trong phòng thực ra rất đơn giản, cửa sổ đều dán lụa dày che ánh sáng, tránh làm hư hại những trân bảo hắn sưu tầm bao năm. Căn phòng rộng rãi bên trong, bày biện từng dãy kệ cổ cao lớn, dùng để trưng bày tượng đất nung. Ngoài ra, chính là chiếc án thư dài ở giữa, bày đầy những vật dụng nặn đất, ánh sáng lờ mờ khiến người ta dễ dàng chìm đắm.

Sau khi chuyển đến hoàng cung, nơi ở tuy rộng rãi hơn gấp bội nhưng bố cục lại không thay đổi mấy.

Nhưng tòa lầu trước mắt lại hoàn toàn khác biệt.

Trong phòng bày biện xen kẽ những chiếc kỷ cao, án thư dài, tủ các làm bằng gỗ hương chương, trong ánh chiều tà hơi tối, có mùi hương thoang thoảng lan tỏa, liếc mắt nhìn qua, vẫn có thể thấy những hoa văn chạm trổ tinh xảo trên đó. Những bức tượng đất nung vốn được bày trên kệ cổ, giờ đây đều có vị trí độc tôn của riêng mình, hoặc đặt trên án thư, cất trong tủ các, nhờ có không gian rộng rãi, trải dài vào gian trong.

Mà bên cạnh những bức tượng đất nung, lại treo những bức họa.

Có những bức là bút tích của danh gia ý vị tương đồng, có thể cùng tượng đất nung tôn hắn lên. Có những bức là mới vẽ rồi đóng khung, đem mỹ nhân phấn son, động vật nhỏ nhắn phó thác nơi đầu bút, đều dùng trục ngà treo lên. Bên cạnh còn có cành hoa khô và hoa giả kết từ tơ vàng sợi bạc trang trí, bố trí vô cùng hài hòa. Những bức tượng đất nung vốn chen chúc trên kệ, nhờ có sự trang điểm này bỗng chốc càng thêm tinh xảo.

Tựa như mỹ nhân áo vải thô sơ bỗng chốc khoác lên mình xiêm y lụa là, trâm cài ngọc bích, sáu phần nhan sắc tôn lên mười phần càng thêm rực rỡ.

Ngay cả những tác phẩm tập tành của hắn, cũng được trân trọng cất giữ.

Trong ánh chiều tà lờ mờ, dù là tác phẩm đất nung bình thường, cũng như trân châu trong hộp gấm, ánh lên sắc màu, thêm phần ý vị.

Tạ Đĩnh lòng tràn ngập kinh ngạc, cũng tràn ngập vui sướng.

Hắn bước vào, đầu ngón tay lướt qua án thư gần nhất, chỉ cảm thấy chất gỗ mịn màng, vân gỗ đẹp mắt, hoa văn chạm trổ phía trên cũng mỗi thứ một vẻ, lại vô cùng uyển chuyển mà có vận vị, ý nhị.

Hắn rất nhanh nhận ra.

——Đây là bút tích của A Yên!

Men rượu trong cơn vui mừng bất ngờ thu lại, Tạ Đĩnh kinh ngạc nghiêng đầu, liền thấy A Yên cười tủm tỉm đứng sau lưng, “Đi thôi, vào trong xem thử.” Vừa nói, vừa nắm lấy tay hắn, chậm rãi bước vào trong.

Bên trong ánh sáng càng thêm tối tăm, chỉ dùng chút ít đèn nến để lấy sáng.

Nhưng cũng chính vì sự tối tăm này, lại thêm phần tĩnh lặng an bình khiến người ta vô thức chìm đắm vào đó.

Tiếng ồn ào náo nhiệt của yến tiệc tan biến, sau khi cửa đóng then cài không còn ai quấy rầy, trong không gian yên tĩnh này, chỉ có hai người thong dong thưởng lãm. Ánh nến chiếu lên tượng đất nung cũng chiếu lên những bức họa được đóng khung cẩn thận, khi đặt mình vào giữa khung cảnh này tựa như bước vào một thế giới khác,  gấm vóc tráng lệ, tú lệ uyển chuyển hay thú vị tràn trề, không thứ nào không được lựa chọn bố trí tỉ mỉ.

Tạ Đĩnh đôi môi hơi hé mở, đảo mắt nhìn quanh.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt A Yên, tựa như vẫn chưa hoàn hồn từ niềm vui bất ngờ, lẩm bẩm nói: “Đây đều là… nàng chuẩn bị?”

“Chàng thích không?”

A Yên ngước mắt, trên mặt không giấu vẻ đắc ý.

“Thích!” Tạ Đĩnh đáp không chút do dự, nhìn thấy một tầng trời khác bên trong, lại nói: “Rất thích, quá thích luôn!” Ngón tay lướt qua án thư, hắn nhìn hoa văn phía trên và những bức họa đầy phòng, không nhịn được nắm chặt tay nàng, “Đều là nàng tự tay chấp bút sao? Rốt cuộc chuẩn bị từ khi nào, ta sao không biết?”

“Lễ vật sinh thần mà, sao có thể để chàng biết trước được.”

Giọng điệu đắc ý mà dịu dàng, giống như ý cười trong đáy mắt nàng.

Món quà này, A Yên thực ra đã ấp ủ từ lâu.

Sớm nhất là vào đầu hạ năm ngoái, nàng vô tình đến lầu Cẩm Vân nhàn rỗi ngắm cảnh, thấy được vị trí độc lập giữa đời của nơi này, thấy được bố cục sâu hun hút khúc khuỷu nhưng cũng khá rộng rãi bên trong, liền nảy ra ý niệm này.

Sau đó, lặng lẽ kiểm kê lại những bức tượng đất nung trong tay hai vợ chồng một lượt, vừa suy nghĩ bố cục phối hợp, cấu tứ hoa văn trang trí, vừa tranh thủ thời gian phác họa tượng đất nung—khi ở Ngụy Châu, Tạ Đĩnh ra trận đánh giặc, nàng rảnh rỗi ngứa tay, đã phác họa qua rất nhiều, sau khi vào kinh thành sớm đã sai người chuyển đến, từ từ bổ sung cũng không tốn sức. Dù không phác họa hết, cũng có thể lấy những bức họa khác điểm xuyết.

Đợi đến khi mọi thứ trù tính chu toàn liền vào mùa đông năm ngoái giao bản vẽ tủ các  cho Sở Nguyên Cung, nhờ ông phí tâm thỉnh thợ làm thành, phơi khô.

Sau đó, lừa gạt Tạ Đĩnh đến Ly Thanh Trì.

Đợi đến khi hai người trở về, Võ thị đã nhận lời ủy thác của nàng, bày biện tủ gỗ án các xong xuôi.

A Yên vẫn giữ bí mật tuyệt đối, mọi việc đều do Ngọc Lộ tự tay lo liệu, theo lời dặn dò của A Yên mà bày biện tranh vẽ, hoa giả và những thứ tương tự một cách đầy đủ. Trưa hôm qua, nghe nói Tạ Đĩnh vẫn còn đang bàn chính sự ở điện Lân Đức, A Yên đoán rằng hắn sẽ không rảnh để xem tượng đất liền bí mật sai người chuyển tượng đất đến đây.

Đương nhiên, nếu hắn nhớ ra muốn xem, nàng cũng có vô vàn cách để ngăn cản.

Từ buổi chiều đến đêm khuya rồi sáng sớm, có nàng và Võ thị che mắt, cung nhân bận rộn như kiến tha mồi suốt đêm, cuối cùng cũng hoàn thành trước bình minh.

Tất cả những điều này, Tạ Đĩnh hoàn toàn không hay biết.

Cho đến khi được A Yên dẫn đến lầu Cẩm Vân vào giờ phút này, hắm mới biết những trân bảo của mình đã có một ngôi nhà mới, lại còn được bày trí tinh xảo và chu đáo đến vậy.

Trong lòng trào dâng niềm vui sướng nhưng hơn hết là cảm động.

Nắm giữ quyền lực nặng nề, gánh vác trách nhiệm, từ Hà Đông đến kinh thành, chàng gánh trên vai sự an nguy của bá tánh, sự vững chắc của giang sơn, thời gian rảnh rỗi dành cho bản thân thực sự không nhiều. Mà khi rảnh rỗi, ngoài việc quấn quýt bên nàng, hắn thích nhất là đắm mình trong thế giới tượng đất, gửi gắm những suy nghĩ diệu kỳ ngoài uy nghi đế vương vào đầu ngón tay.

Những tượng đất này đối với hắn mà nói, còn quý hơn trân bảo.

Vậy mà A Yên, lại lặng lẽ kiến tạo nên một thế giới thần tiên này, cùng hắn ngao du chốn đó.

Thật may mắn biết bao khi có thể tâm ý tương thông với nàng!

Tạ Đĩnh tâm tư dâng trào, dang tay ôm nàng vào lòng, khi nhắm mắt lại, hai cánh tay dần siết chặt hơn, như thể có được bảo vật.

A Yên tựa vào lồng ng.ực hắn, khóe môi cũng thỏa mãn cong lên.

……

Ngoài hoàng cung, hôn sự của Từ Bỉnh Quân và Tạ Thục cũng diễn ra có quy củ.

Khi hai người quen nhau, A Yên gả cho Tạ Đĩnh chưa được bao lâu, Tiểu Tạ Dịch cũng chỉ là một đứa trẻ con biết nũng nịu, giờ đây Đế Hậu đã ôm được Nguyên Gia, Tạ Dịch không chỉ được tiên sinh khen ngợi văn chương mà còn có thể cưỡi ngựa nhỏ giương cung bắn tên, ngay cả tam thúc Tạ Nguy cũng đã như ý nguyện ôm được mỹ nhân về rồi, hai người họ còn ngồi yên được sao?

Nếu không phải kiêng dè Tạ Thục đã được phong làm Trưởng công chúa, lại do Lễ bộ đứng ra lo liệu, hôn sự phải đặc biệt long trọng, e rằng có thể trong vòng một tháng đã xong xuôi.

Dù là vậy, hôn kỳ cũng đã được ấn định vào đầu thu.

—— Tính từ ngày Tạ Thục hồi kinh, cũng chỉ cách nhau bốn tháng mà thôi.

Ngày đại hôn, mười dặm hồng trang trải dài.

Tạ Đĩnh và A Yên lại xuất cung, đến dự hôn lễ này.

Theo lý, Tạ Thục đã được phong làm Trưởng công chúa, Từ Bỉnh Quân sẽ là Phò mã, hôn lễ này cũng nên được tổ chức ở phủ công chúa, để thể hiện uy nghi hoàng gia.

Nhưng Tạ Thục lại cảm thấy, Từ Bỉnh Quân đã bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực để đến Hà Đông tòng quân, không chỉ tâm tính hơn người mà trong quân ngũ rèn luyện cũng có công lao xuất sắc. Sau khi hai người thành hôn, nhất định sẽ ở trong phủ công chúa rộng rãi, nếu thành hôn cũng ở bên đó, đối với Từ gia mà nói có phần lạnh lẽo.

Dù sao Từ Bỉnh Quân cũng là đích tôn trưởng, người trong phủ cũng không đông đúc.

Từ gia vốn có nền tảng thư hương, dù Từ Nguyên Nga không gả vào vương phủ, dựa vào bản lĩnh của gia tôn cũng có thể chống đỡ môn đình. Gia đình như vậy phần lớn đều đặt kỳ vọng lớn vào đích tôn trưởng, dù có thêm cái danh Phò mã cũng phải cân nhắc vài phần, không muốn để hắn đến ở phủ nhà gái. Các bậc trưởng bối sảng khoái đồng ý hôn sự đã là mang theo tấm lòng yêu thương hết mực.

Tạ Thục sao có thể phụ lòng?

Thay vì bày vẽ hình thức ở phủ trưởng công chúa thì tổ chức hôn lễ linh đình vui vẻ ở nhà chồng, đối với ai mà nói cũng đều là chuyện tốt.

Vì vậy mà quyết định tổ chức hôn nghi ở Từ gia.

Nhất thời, thanh danh của Từ gia ở kinh thành gần như đạt đến đỉnh cao.

Tiền triều Thái phó, kim triều hoàng thân, sau khi hoàng quyền thay đổi không những vẫn đứng vững mà còn gả con gái vào vương phủ, cưới được một Trưởng công chúa về làm dâu, vinh dự này, kinh thành có được mấy nhà? Huống chi, Từ Thái phó và hoàng hậu thân thiết như ông cháu, tình nghĩa thế giao ai ai cũng biết, giờ đây con cháu đều thành đạt như vậy, thực sự khiến người khác phải ghen tị.

Trong hôn lễ, Đế vương, Hoàng hậu, hai vị vương gia đều đích thân đến dự, phu thê Tạ Cẩn Quận vương ở tận Ngụy Châu xa xôi cũng lặn lội đường xa đến đây, cả ngày khách khứa nườm nượp.

A Yên ở trong đó, cũng cảm thấy vui mừng.

Đợi kiệu hoa dừng vững trước cửa phủ, đôi tân nhân tay nắm dải lụa đỏ chậm rãi bước đến, giữa tiếng cười nói rộn ràng của khách khứa hai bên đường, tiếng vỗ tay hoan hô vang lên.

Sau đó bái đường, vào động phòng rải giường.

A Yên ngày thường lười biếng không thích động đậy, hôm nay lại hứng thú bừng bừng, xem xong tân nhân bái thiên địa, lại đi theo đến động phòng xem lễ rải giường, nhìn hai người uống rượu giao bôi, còn vui hơn cả dệ đệ mình cưới vợ. Đợi lễ rải giường xong, lại được các nữ quyến vây quanh trở về chỗ ngồi, uống một chén rượu mừng của đôi uyên ương.

Khi Từ Bỉnh Quân đi khắp nơi kính rượu, đặc biệt kính nàng thêm hai chén.

Không vì gì khác, chỉ vì chuyện ngàn dặm đưa tin năm đó.

Nếu không phải A Yên phái người báo tin, khi hắn đang đổ máu xông pha nơi tiền tuyến, hoàn toàn không thể ngờ được Tạ Thục lại đột nhiên đến Bắc Lương làm con tin, càng không có cơ hội thúc ngựa quay về, kịp lúc trước khi ly biệt mà tỏ rõ tâm tư. Nếu không có ước hẹn đêm đó, dù hắn vẫn sẽ ở lại giữ ải Nhạn Bình Quan, Tạ Thục vẫn sẽ nhớ nhung tình cũ, trong quãng thời gian dài xa cách, hai người chung quy sẽ phải khó khăn hơn rất nhiều.

Ít nhất đối với Tạ Thục mà nói, ước hẹn đêm đó đã từng cho nàng vô số sức mạnh và hy vọng trong nghịch cảnh.

Từ Bỉnh Quân đối với A Yên luôn mang lòng cảm kích.

Giờ phút này hỉ đường tân hôn, A Yên nhìn đứa biểu đệ  nhỏ bé ngày xưa vẫn luôn lẽo đẽo theo sau, chỉ cảm thấy an ủi và vui mừng, nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Không xa, Tạ Dịch cùng Sở Thần ngồi chung bàn.

Bên cạnh bọn họ, cũng có những công tử con nhà danh giá trạc tuổi vây quanh, vừa vui vẻ thưởng thức mỹ vị, vừa nghe Tạ Dịch nhíu mày kể lể nỗi khổ tâm nho nhỏ——

“Hôm nay xuất giá là cô cô ta, người cưới theo lý mà nói ta phải gọi là dượng. Huống hồ, nhị thẩm thẩm ta, chính là Hoàng hậu nương nương, trước kia cũng coi huynh ấy như đệ đệ, bối phận này không sai. Nhưng mà, tam tổ phụ ta cưới tỷ tỷ của dượng ta, nàng là tam tổ mẫu ta. Vậy các ngươi nói xem, ta nên theo tam tổ phụ gọi hay là nên theo cô cô gọi?”

Lời vừa dứt, mọi người bỗng chìm vào im lặng.

Một lát sau có bạn đồng hành nhỏ giọng nói: “Bối phận nhà các ngươi thật là loạn.”

“Đúng vậy, ta cũng không biết nên theo ai.”

Tạ Dịch gắp một miếng thịt dê xào thơm lừng, đưa vào miệng nhai ngon lành, lại lắc đầu nguầy nguậy thở dài một tiếng.

Bối phận nhỏ đúng là thiệt thòi mà, người lớn đâu có khổ não như hắn.

Quả thực, A Yên và Tạ Đĩnh đối với chuyện này không hề có chút khổ não nào.

Dù sao duyên phận thế gian vốn dĩ phức tạp, có thể gặp gỡ rồi ở bên nhau, đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, những chi tiết nhỏ nhặt kia cứ đại khái là được. Có thời gian rảnh rỗi này, chi bằng nghĩ cách làm vài chuyện vui vẻ thì hơn. Tỷ như nàng và Tạ Đĩnh, ngày thường bận rộn với công việc riêng, muốn xuất cung còn phải đặc biệt dành thời gian rảnh, mỗi tháng có thể cải trang ra ngoài hóng gió một hai lần.

Hôm nay vừa hay xuất cung, lại thêm triều đình tạm thời vô sự, đợi khi yến tiệc tan, hai người còn có thể ra ngoài dạo chơi một vòng.

Cả hai đều có chung ý nghĩ này, tâm ý tương thông.

Đợi khi tiệc tan, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng về phía cổng cung uy nghi mà đi, đôi phu thê đã thay xong thường phục, lén lút xuống xe ở chỗ rẽ, chỉ để thân tín và ám vệ đi theo từ xa, hướng về phía phố chợ mà đi.

Nơi đó có một cửa hàng tượng đất do hai người họ mở.

Không tính là nổi bật, cũng không có trang trí hoa lệ nhưng lại thường có những người cùng sở thích ra vào thưởng ngoạn, người già người trẻ, trong thế giới đất bùn chở nặng vạn vật, gặp gỡ đủ loại thú vui.

(Hết phiên ngoại)


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.