Chỉ thấy Phong đột ngột dừng bóng tại chỗ, hai chân kẹp lấy bóng, đầu gối hơi khuỵu xuống, sau đó nhảy mạnh lên như một chiếc lò xo.
Quả bóng dưới ánh mắt trợn trừng của Max, bay vụt qua khỏi đầu của Phong như một chiếc cầu vồng sau cơn mưa.
Bịch!
Cả bóng và Phong đều vượt qua khỏi tầm kiểm soát của Max.
Phong cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì, ánh mắt dường như chỉ còn lại khung thành đối phương trước mắt.
Quả bóng rơi nhẹ nhàng trước mặt Phong như đã được lập trình sẵn, ngoan ngoãn như một đứa bé. Thậm chí Phong còn không cần quan sát, đã có thể cảm nhận được bóng đã ở đúng vị trí cậu tính trước đó.
Phong vẩy má ngoài đưa bóng điều chỉnh lại thêm một nhịp, ánh mắt như chớp quan sát vòng cấm địa của Valenciennes.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy thủ môn Didier đứng cách đó ngoài hai mươi mét, cả người chuẩn bị tư thế tích súc lực lượng, ánh mắt chăm chú căng thẳng như một con thú hoang sẵn sàng lao đến ăn tươi nuốt sống Phong ngay lập tức.
Từ đầu trận, gã đã khiến cho hàng công của đội Boulogne bao lần ngậm ngùi bất lực với khả năng phản xạ điên rồ của mình.
Nhưng!
Ánh mắt Phong lúc này còn điên rồ hơn.
Cậu cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, chân trụ đặt xuống, thân người hơi ngả ra, toàn bộ lực lượng dồn vào chân phải.
Bùm!
Cổ chân khóa lại căng cứng như sắt thép, mu bàn chân của Phong sút mạnh vào quả bóng ướt tạo thành một t·iếng n·ổ lớn, bụi nước văng tung tóe, quả bóng như đạn pháo phá không bay đi.
Dưới sự gia trì của kỹ năng sút +5% lực sút, quả bóng đi càng thêm căng đét, lao v·út đi, xé toạc không khí lẫn hàng phòng ngự của Valenciennes.
Thủ môn Didier phản xạ cũng không chậm, lập tức tung người hết cỡ đưa tay muốn đón đỡ cú sút.
Thế nhưng quả bóng lại càng nhanh hơn, vượt qua những đầu ngón tay của Didier, đập vào mép trong của góc chữ A khung thành, găm thẳng vào trong lưới, xoáy thêm một lúc rồi mới rơi xuống.
Sân vận động yên ắng trong khoảnh khắc.
Ngay sau đó là sự bùng nổ.
Cổ động viên của Boulogne hét lên như phát điên, họ cởi áo ra vẫy lên, miệng mở rộng, la hét như phát cuồng.
Thậm chí cả ban huấn luyện cùng tất cả cầu thủ của U17 Boulogne giờ phút này không phân biệt đá chính hay dự bị, đều chạy tới chỗ Phong, mang theo sự phấn khích tột độ.
Phong đứng tại chỗ, hai tay giang ra, gương mặt mỉm cười, dáng đứng ngạo nghễ.
Một phóng viên của giải đấu nhanh tay chụp lại khoảnh khắc ấn tượng này.
Trước mặt Phong, cả một khán đài đầy ắp cổ động viên của Valenciennes im lặng phăng phắc, chỉ biết ôm đầu khó tin.
Bọn họ vẫn chưa thể tin nổi bàn thắng vừa rồi.
Từ lúc tránh thoát pha ngăn cản hung hãn c·hết chóc của Max đến xử lý bóng khéo léo rồi tung ra cú sút tuyệt đẹp siêu phẩm.
Mỗi một quá trình, mỗi một động tác, bọn hắn đều tận mắt quan sát thấy và tin vào mắt mình, nhưng kết hợp tất cả lại với nhau vào cùng một pha bóng, làm cho bọn hắn không thể tin nổi, chỉ có thể ngây ngốc nhìn toàn thể cầu thủ và ban huấn luyện của Boulogne ôm chầm lấy Phong ở giữa, điên cuồng ăn mừng.
Phút bù giờ cuối cùng của trận đấu, Phong ghi bàn từ siêu phẩm sút xa tuyệt đẹp, hạ gục thủ môn Didier, nâng tỷ số lên 2-1 cho Boulogne.
Toét~~~toét~~~~toét~~~~~
Đúng lúc này, trọng tài chính Roxander cũng nổi hồi còi kết thúc trận đấu giữa U17 Boulogne và U17 Valenciennes.
Kết quả chung cuộc, U17 Boulogne lội ngược dòng giành chiến thắng với tỉ số 2-1.
Didier thẫn thờ ngồi đó, ánh mắt dán vào trái bóng nằm yên trong lưới, vẫn chưa thể tin đội nhà mất điểm theo cách oan nghiệt như vậy.
Các cầu thủ của Valenciennes cũng vậy, khắp khuôn mặt bọn hắn đều là sự mờ mịt.
Huấn luyện viên John đi vào trong sân, tiến lên vỗ về các học trò.
Đây mới chỉ là trận đầu tiên, bọn hắn còn cả mùa giải phía trước, tuyệt đối không thể để mất tinh thần.
Chứng kiến đấu pháp của mình được thực thi rất tốt hôm nay, John Đồ Tể vẫn tỏ vẻ không phục với một kết quả thua.
Bọn hắn đã thực thi đấu pháp rất tốt, bọn hắn chỉ thua bởi sự bất ngờ trước quân bài ẩn và chiến thuật giấu mặt của huấn luyện viên Parker.
“Cậu giấu kỹ quá, trận này tôi thua không oan. Mũi tên vàng hả, tốt lắm, lượt về tôi sẽ thanh toán với cậu.” John Đồ Tể bắt tay huấn luyện viên Parker, buồn bực nói.
“Cảm ơn, tôi cũng rất mong chờ trận đấu đó.” Huấn luyện viên Parker mỉm cười, thần thái tự tin, thong dong cười đáp.
Hai người nhìn nhau, không khí dường có tia lửa nổ lộp độp.
…
Bên ngoài sân vận động Nungesser, một chiếc xe sang trọng màu đen bí ẩn từ trong sân chạy ra.
Trên xe, Joshua đem xe đánh lái điều khiển rời khỏi sân vận động, hòa vào dòng xe trên đường, sau đó nhìn vào em gái, nói:
“Thế nào? Em hài lòng rồi chứ, hết giận anh chưa.”
Không có cách, cô em gái út Angelina này chính là hòn ngọc bé bỏng quý giá của cả nhà. Nếu anh không xoa dịu được cơn giận thì chắc chắn không có quả ngọt để ăn.
“Hứ, chưa đâu. Anh có biết việc anh báo cáo với mẹ chuyện lướt ván của emhôm bữa đã làm em khổ sở thế nào không?” Angelina bĩu môi.
“Anh biết rồi, chẳng phải anh đã dẫn em tới xem thằng Phong đá theo ý em rồi hay sao? Còn giận anh nữa hả?” Joshua cười khổ.
“Còn. Mà anh này, trận sau U17 Boulogne đá với ai vậy anh? Khi nào họ đá?” Angelina đột nhiên chuyển chủ đề.
“Gì nữa?” Joshua nhìn Angelina, sau đó lắc đầu. “Không được, lần này chúng ta bỏ buổi ăn tối xã giao với nhà Felipe đã là quá lắm rồi, em đừng nghĩ sẽ có lần sau.”
“Hứ, thằng nhóc nhà Felipe cứ kè kè theo anh như chó thấy chủ, em nhìn đã thấy chán ghét. Anh không thấy ánh mắt nó nhìn em đê tiện lắm hả? Còn muốn em kết bạn với nó." Angelina không khách khí nói.
“Những lời này em không được để bố mẹ nghe thấy, nếu không cha mẹ sẽ không tha thứ cho em đâu. Biết chưa.” Joshua cảm thấy đau đầu, nhẹ giọng nhắc nhở, sau đó nghĩ đến cái gì, nói tiếp: “Chúng ta sẽ ghé qua chỗ tiệc tối một chút, cũng không thể để mất mặt mũi của cha mẹ được.”
Thực ra trong lòng anh cũng có chút ủng hộ với ý kiến của Angelina, nhưng thân là người trong một gia tộc có địa vị thâm căn cố đế, có những chuyện không thể tự mình quyết định mà phải nghe theo sắp xếp của bên trên, vì gia tộc mà suy nghĩ.
Đối với mặt này, Joshua khẳng định ủng hộ ý nghĩ này. Dù hiện tại Angelina tuổi tác còn nhỏ, nhưng gia tộc cũng đã mơ hồ có ý tưởng sắp xếp sẵn đối với tương lai của nàng sau này. Hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Bởi vậy, Joshua biết được em gái mình chắc chắn vài năm sau sẽ phải chịu ủy khuất, cho nên lúc này chỉ cần có thể làm em gái mình được vui, anh liền sẽ không do dự mà thực hiện cho bằng được.
“Hừ, anh làm sao sợ như vậy? Nhất là cha, chẳng phải cha tin tưởng anh nhất sao?” Angelina phồng má lên, phụng phịu. “Đi mà anh ba, nhé, đi xem một trận nữa nhé.”
“Không được. Lần này anh và cha cần bay gấp về Mỹ để xử lý một số công việc, không thể chơi đùa với em được nữa. Để lần sau xem sao rồi hẵng tính. Mà em cũng quay lại tập trung cho việc học đi, ngày 5 là bắt đầu khai giảng rồi đấy. Em mà không học cho tốt, đừng mơ có thể có được tự do đi chơi như lần này nữa.” Joshua vừa chậm rãi điều khiển vô lăng, vừa nhìn em gái nhắc nhở.
“Lại học…em biết rồi, em chỉ nói vậy thôi.” Angelina thở dài, biết chuyện này không thương lượng được nữa.
Cô ngồi yên lại, nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
Ánh đèn từ bên ngoài hắt qua những giọt nước mưa bám lên bên cửa sổ xe, tạo thành những thứ ánh mờ ảo lòe loẹt, một thân ảnh với bàn tay rắn rỏi ấm áp níu lấy cô giữa dòng nước chơi vơi, một thân ảnh với dáng đứng ngạo nghễ và gương mặt tự tin bình thản.
Cả hai thân ảnh dần dần nhập làm một, từ từ in đậm vào trong tâm trí Angelina.
Xe của Joshua rời khỏi sân vận động Nungesser không bao lâu, xe chở các cầu thủ U17 Boulogne cũng chậm rãi rời sân.
Trên xe, bầu không khí cực kỳ phấn khích vui vẻ, các cầu thủ vui vẻ trò chuyện với nhau, có người thì gọi về gia đình thông báo kết quả trận đấu.
Riêng Phong thì ngồi ở ghế sau cùng, ngả người dựa vào ghế, hai mắt nhắm hờ nghỉ ngơi.
Trên thực tế lại đang gọi ra bảng số liệu quan sát, khóe miệng không nhịn được hưng phấn, bởi vì vừa rồi, cậu vậy mà lại lần nữa nhận một thẻ kỹ năng.
Kỹ năng này chính là rơi ra từ người của Victor, tiền vệ cánh trái của Valenciennes.
Mặc dù chỉ là kỹ năng màu trắng xám cơ bản nhất, nhưng cũng nội dung cũng để cho Phong cảm thấy kích động vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Phong liền gọi ra bảng số liệu để xem xét lần nữa.