Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 9: Chương 9



Edit: Mỳ.

Chương 9: Tiếp tục chạm mặt Ngang Thấm – Gió Tây Bắc thổi mạnh khiến cho tóc Ngang Thấm tung bay. Đôi mắt đại bàng đó vẫn khiến cho Thời Ngạo cảm thấy bức bách dù rằng đã cách xa 3,5 mét.

Sau khi uống thuốc và ngủ lại thêm một đêm nữa, cơ thể của Thời Ngạo gần như đã khỏi bệnh. Cô duỗi người rồi bước ra khỏi phòng.

Tuy rằng tối hôm qua tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng trong sân vẫn còn không ít tuyết đọng lại. Tuyết trắng xoá cứ chồng lên nhau từng tầng một, còn có dấu hiệu như muốn đóng băng.

Tha Á đang đứng trong sân nói chuyện cùng với một người đàn ông xa lạ. Thời Ngạo không hiểu cả hai người họ đang nói gì, toàn tiếng Mông Cổ, nhưng từ giọng điệu và cả vẻ mặt của Tha Á, cô có thể nhận thấy được sự lo lắng và vẻ bất lực.

Trước khi rời đi, người đàn ông chú ý đến Thời Ngạo. Ánh mắt trong suốt hiện lên vẻ kinh ngạc. Anh ta mỉm cười nói với Tha Á vài câu, bà cũng mỉm cười. Sau đó, cả hai người tiếp tục trò chuyện thêm một chút nữa, người đàn ông mới xách thùng sắt rời đi. Bấy giờ Thời Ngạo mới nhận ra, anh ta đến đây để mua sữa.

“Con dậy rồi sao?” Tha Á mỉm cười đi về phía Thời Ngạo. Trên tay bà vẫn còn cầm chiếc áo len đã đan được một nửa, nhìn qua có thể thấy rằng người mua sữa đã đến trong khoảng thời gian bà đang đan.

“Con có biết đan len không?” Trong những ngày sống ở Tây Tô Mộc, hiếm khi Thời Ngạo thấy Tha Á nhàn nhã như vậy.

Tha Á mỉm cười giải thích: “Ngày hôm qua thấy con mặc áo len, dì đột nhiên nhớ đến cuộn len mà nhà đã mua vào mùa đông năm ngoái.” Tha Á kể cho Thời Ngạo rằng, bà học đan len từ cô con dâu người Hán, cô ấy là vợ của con trai hàng xóm khi bà còn ở Ulanhot.

Con trai của gia đình đó hiện đang học tại Đại học Sư phạm Nội Mông(1), gặp và quen biết bạn gái người phương Nam nhờ học cùng trường. Hai người họ từng vì chuyện định cư khi kết hôn mà suýt chút nữa thì chia tay. Cũng may là, sau khi tốt nghiệp, cả hai thấy vẫn không thể nào bỏ nhau được, gạt bố mẹ để đi lĩnh giấy chứng nhận rồi tổ chức đám cưới tại Ulanhot. Cuối cùng, cả hai đã định cư tại thành phố Hohhot(2).

Tha Á nhớ lại những chuyện trước khi được gả đến đây, bà mỉm cười ôn hoà, thứ mà trên khuôn mặt kiên nghị của đại bộ phận phụ nữ người Mông Cổ đều có, nói: “Mùa đông năm ấy, dì đã chạy đến nhà hàng xóm để có thể được nhìn thấy cô ấy. Lúc đó, dì mới để ý là trên tay cô ấy cầm hai thanh gỗ cứ hết đâm rồi lại chọt. Cô ấy thấy dì tò mò, liền dạy dì cách đan luôn.” Tha Á quơ cây kim gỗ trên tay, trêu ghẹo: “Lâu lắm rồi dì chưa đan lại đó! Trông khó coi quá đi mất!”

Thời Ngạo nhìn bông hoa hướng dương đã được đan hơn một nửa nhưng cũng có thể thấy rõ thành hình. Cô thở dài, nghĩ Tha Á không chỉ là một du mục giỏi mà ngay cả làm mấy món thủ công cũng thế, đúng là mười môn phối hợp mà.

Đôi tay kia có thể cắt lông dê, làm bánh phân bò(3), vắt sữa, làm bánh mì buryatia, hơn hết, món thịt tay cầm mà bà làm càng đỉnh hơn nữa. Ngoài việc không thể biến đá thành vàng ra, Thời Ngạo không nghĩ ra điều gì mà Tha Á không biết làm cả.

Thời Ngạo cầm máy ảnh lên chụp cận cảnh vài bức ảnh, sau đó cô lại lùi ra xa hơn để tiện cho việc thu gọn khung hình phía sau Tha Á vào trong ống kính. Trong ảnh, đôi gò má của Tha Á vẫn ngăm đen như lần đầu gặp, khoé mắt có vài nếp nhanh nhuốm dấu vết của thời gian từ lâu, tuy là thế ánh mắt đó vẫn trong veo, sáng ngời. Cả người bà toát ra vẻ phóng khoáng, tự do vốn có, đó cũng là thứ mà con người ở thành phố nhộn nhịp đang thiếu.

Thời Ngạo đặt máy ảnh xuống, hỏi: “Cái này dì định đan cho ai thế ạ? Chú Đức Bố sao?”

Tha Á lắc đầu: “Này là cho Ngang Thấm. Chú Đức Bố không thích áo len, ông ấy bảo là nó cứ bị rò gió. Ông ấy chỉ thích mặc áo khoác làm từ da hơn.”

Thời Ngạo nhớ đến tiếng cười tối hôm qua bà nghe thấy trong lúc đang mơ màng ngủ, lại hỏi: “Đêm qua Ngang Thấm có đến đây không dì?”

Nhắc đến chuyện này, Tha Á mỉm cười: “Có con ạ! Thằng bé bị Đức Bố rót hết ly này đến ly khác. Mãi cho đến khi 3 giờ sáng nay, khi dì dậy để đi vắt sữa thì đèn đã tắt hết cả rồi.” Nói tới đây, Tha Á như nhớ đến chuyện gì đó, bà đứng dậy đi thằng vào nhà bếp: “Con đói bụng chưa, để dì hâm sữa cho con.”

Ngay lúc này, bụng của Thời Ngạo chợt kêu lên ùng ục. Cô gật đầu, theo phía sau Tha Á vào trong nhà bếp.

Trên bếp có một nồi cà tím đang nấu, bên cạnh bếp còn có một cái thùng sứ màu đen. Cô tò mò hỏi Tha Á: “Cái này dùng để làm gì vậy dì?”

Tha Á nhấc nồi sữa bò ra bếp sau xong, lúc này bà mới cầm đũa gắp từng miếng cà tím được cắt thành mảng lớn vào trong đĩa, rồi lên tiếng: “Cà tím nấu xong, phết một ít nước sốt này lên rồi đặt vào trong vại. Khi nào muốn ăn thì gắp ra, ăn ngon lắm đó con!”

Ở thảo nguyên, rau củ vô cùng quý giá. Để bảo quản rau được tốt hơn, dân du mục thường sẽ nghĩ ra nhiều cách khác nhau. Những cách này sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, chứa đựng biết bao nhiêu sáng tạo, khiến cho Thời Ngạo vô cùng kính nể.

Sau khi uống hết một bát sữa nóng, Thời Ngạo quyết định ra ngoài đi dạo xung quanh. Vì cô vừa mới khỏi bệnh, do đó Tha Á không an tâm để cho cô ra ngoài đi dạo, ngộ nhỡ lại bệnh thêm thì sao.

Thấy Thời Ngạo rất là kiên quyết, Tha Á không nói gì thêm nữa. Chỉ là trước khi rời đi, bà đội mũ cho Thời Ngạo và luôn miệng dặn dò đừng đi quá xa, sẽ rất dễ bị lạc.

“Nếu như con lạc đường, nhớ gọi cho dì đấy.”

Thời Ngạo chào tạm biệt Tha Á, khi bước tới cửa, cô theo thói quen nhìn căn nhà cách đó không xa. Cửa chính đóng chặt, khói bếp mịt mù.

Người này không có nhà sao?

Thời Ngạo không suy nghĩ gì nhiều, thắt chặt chiếc mũ cashmere, bước từng bước thật cẩn thận trên lớp tuyết rồi đi ngược lại hướng ngược lại của sông Yimin.

Mùa đông ở Tây Tô Mộc khá là dài, tuyết khắp nơi và những cơn lốc cuốn tuyết trắng thổi khắp nơi. Thời Ngạo đi ra ngoài không bao xa, chóp mũi bị lạnh đến đỏ ửng.

Cô sợ gió thổi bay chiếc mũ của áo khoác nên cô đã trùm chiếc mũ lông lên mũ cashmere, cài thêm vài cúc áo trên cùng của bộ quần áo, quấn kín người từ trong ra ngoài. Tiếng gió lớn đến mức có thể nghe rõ bên tai, cũng nhờ cách bận đồ của cô mà tiếng gió rít cũng giảm đi được phần nào.

Những chiếc lông vũ trên mũ bị gió thổi bay qua bay lại trước mũi khiến cho Thời Ngạo buộc phải hắt hơi nhiều lần. Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mũi rồi tiếp tục bước đi không mục đích về phía trước.

Dọc đường đi không thấy người đi bộ nào, ngay cả trên còn đường hiện giờ cô đang đi cũng rất ít có xe cộ qua lại. Chỉ có một vài con dê đang đi lại tự do, gặm rễ cỏ ẩn giấu bên dưới lớp tuyết.

Thời Ngạo khép quần áo trên người mình lại, nghĩ thầm, có lẽ là những người du mục ở Tây Tô Mộc cũng không rảnh rỗi như cô. Ngay cả Tha Á cũng sẽ cười nhạo một người ngoại lai như cô đây, trời đổ tuyết lớn vậy mà không chịu ở yên trên giường sưởi uống trà, lại lông bông ra ngoài ngắm phong cảnh.

Sau khi tìm được góc chụp chính xác, Thời Ngạo bấm nút chụp những ngôi nhà đang nằm rải rác trên đồng cỏ phía sau. Thời Ngạo chụp liên tục vài bức rồi dừng lại để xoá đi những bức hình mà cô thấy không đẹp, nghiêm túc đến mức không nhìn thấy đàn dê đang từ từ tiến lại phía sau lưng mình.

Có lẽ vì chỗ Thời Ngạo đứng có loại cỏ mà đàn dê thích ăn đang bị vùi dưới lớp tuyết, do đó nên một con dê lạc đàn rời khỏi bầy mà đi thẳng về phía cô. Sau khi đến gần hơn, nó gật đầu với Thời Ngạo.

Thời Ngạo giật mình, quay lại để nhìn kĩ hơn thì thấy có một con dê béo màu nâu đang đứng cạnh chân mình kêu lên hai tiếng be be.

Thời Ngạo nhấc chân phải lên, mơ hồ nhìn thấy rễ cỏ màu vàng, hỏi: “Cưng muốn ăn cái này hả?”

Tất nhiên, con dê không trả lời mà chỉ kêu lên be be.

Thời Ngạo dời sang bên cạnh một bước, con dê liền tiến đến nơi cô vừa đứng. Nó tựa như một tín đồ sùng đạo, cứ cúi đầu dùng mũi cẩn thận tìm rễ cỏ. Khi phần cỏ bị lộ ra, đầu lưỡi màu hồng nhạt liền thè ra rồi cuộn lại cùng với lớp tuyết trắng trên bề mặt.

Thời Ngạo cảm thấy cảnh tượng này rất sống động, cô nhanh chóng điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh nhắm thẳng vào con dê. Ngón tay nhấn nút chụp, miệng lẩm bẩm: “Đừng nhúc nhích nhé cưng, giữ nguyên tư thế này nha!”

Khi cuối cùng cũng chụp được bức ảnh ưng ý, Thời Ngạo vô thức nhếch miệng nhìn “người mẫu” trong ống kính, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Tốt quá!”

Con dê không đáp lại lời khen của cô, rõ ràng là cỏ dưới lớp tuyết hấp dẫn nó hơn nhiều.

Khi đặt máy ảnh xuống, Thời Ngạo đã nhạy bén bắt được tiếng chó sủa vang vọng trong gió. Cô đón gió nhìn sang, cách đó không xa có một con chó săn màu trắng như tuyết đang chạy như bay trên cánh đồng tuyết. Theo sát phía sau là một con ngựa màu nâu, lông bờm màu vàng trên cổ đang phi nước đại tới. 

Thời Ngạo chăm chú nhìn, cái người đang ngồi nắm lấy dây cương trên lưng ngựa, không phải là quỷ hẹp hòi, Ngang Thấm đó sao? 

Trên cánh đồng tuyết rộng lớn, chiếc áo khoác màu xanh nước biển mà anh đang mặc thật sự là vô cùng bắt mắt. Nếu không phải Thời Ngạo vừa mới chụp ảnh, hẳn là đã nhìn thấy anh từ lâu rồi. Cơn gió Tây Bắc mạnh mẽ thổi tung bay tóc Ngang Thấm, đôi mắt đại bàng đó vẫn khiến cho Thời Ngạo cảm thấy bức bách dù rằng mình đang cách xa tận 3,5 mét.

Con ngựa dừng lại chính xác trước mặt Thời Ngạo, phả ra một luồng khí trắng nóng từ trong lỗ mũi. Thời Ngạo vô thức ưỡn ngực nhìn thẳng vào đôi mắt hiên ngang, lẫm liệt của Ngang Thấm.

Thời Ngạo hỏi: “Anh đang làm gì vậy?” Cô cảm thấy không vui khi nghĩ đến chuyện Ngang Thấm bỏ rơi cô chỉ để cho đàn gia súc ăn, để cô tự mò mẫm về nhà trong đêm tối. Suy cho cùng thì cũng coi như là có quen biết, nên hiểu phép tắc xã giao hoà hợp với nhau là chuyện lẽ phải mà, phải không?

Ngang Thấm không đáp lời, trên mặt lộ ra vẻ trầm mặc và nghiêm nghị. Đôi mắt đen nhìn quanh Thời Ngạo, sau đó chậm rãi di chuyển đến con dê béo núc đang gặm cỏ bên cạnh.

Thời Ngạo tức giận: “Không muốn trả lời thì thôi! Cái đồ thô lỗ!”

Chú thích:

  1. Đại học Sư phạm Nội Mông: Được thành lập vào năm 1952, Đại học Sư phạm Nội Mông Cổ là một trong những trường đại học sớm nhất được thành lập ở vùng dân tộc thiểu số biên cương bởi chính phủ Trung Quốc. Là một trường đại học trọng điểm được thành lập tại Khu tự trị Nội Mông, Đại học Sư phạm Nội Mông Cổ là một trung tâm quan trọng để nâng cao chất lượng giáo viên cho giáo dục tiểu học, giáo dục dân tộc thiểu số và đào tạo các tài năng toàn diện nói cả tiếng Mông Cổ và tiếng Trung Quốc. Trường cũng phục vụ như một trung tâm đào tạo cho giáo viên trung học, một trung tâm giáo dục thường xuyên cho giáo viên tiểu học và trung học, và một trung tâm nghiên dê để phát triển và cải cách giáo dục cơ bản và giáo dục thiểu số. Do đó, IMNU đã có được vinh dự được coi là một cái nôi của giáo dục dân tộc thiểu số. Bao gồm Saihan Campus và Shengle Campus, IMNU hiện có tổng diện tích hơn 3800 mẫu Anh (khoảng 626 Sq.km), với diện tích xây dựng 1.000.000 mét vuông. Tổng giá trị tài sản cố định đạt 1,97 tỷ RMB, trong đó, cơ sở vật chất và thiết bị giảng dạy lên tới 450 triệu RMB. Thư viện đại học có bộ sưu tập phong phú 2,5 triệu tập, 800.000 loại sách kỹ thuật số và không gian lưu trữ 100 TB. (Theo Baco.edu.vn)
  2. Thành phố Hohhot: Kökeqota, nghĩa là “thành phố xanh”; chữ Hán giản thể: 呼和浩特市, bính âm: Hūhéhàotè Shì, âm Hán Việt: Hô Hòa Hạo Đặc thị hoặc Hồi Hột), đôi khi còn viết thành Huhehot hay Huhhot, là một địa cấp thị tại Khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tiếng Trung còn ghi tắt thành phố này là 呼市 (Hô thị) hay 青城 (Thanh thành). Đây là thủ phủ đồng thời là trung tâm hành chính, kinh tế và văn hóa của khu tự trị Nội Mông Cổ. Thành phố này có diện tích 17.000 km², dân số năm 2010 là 2.866.615 triệu người, trong đó có 1.980.774 người sống trong nội ô. Chính quyền thành phố Hohhot đóng tại quận Tân Thành. (Theo wikipedia)
  3. Bánh phân bò: bánh được làm từ phân của bò trộn với cỏ khô, sau đó nặn thành hình rồi phơi khô dưới ánh nắng mặt trời. Ngoài việc là một “món ngon” thì bánh phân bò còn được sử dụng như một loại “nhiên liệu” để đun nấu, đốt lửa. (Bánh này mình thấy ở Ấn Độ có, mà khu vực Nội Mông của Trung Quốc có vài nét khá tương đồng với các nước Trung Đông, theo như mình thấy thôi nha. Nên có lẽ đa số tập tục, thường cũng sẽ được san sẻ chăng? Mình không hiểu rõ lắm, nên này cũng chỉ là do mình nghĩ thôi, mong ai hiểu được thêm thì giải thích hộ mình nha.) (theo vtcnews.vn)

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.