Edit: Mỳ.
Chương 47: Sau khi uống say, vô tình hôn môi – Cuối cùng cô cũng quyết định rời khỏi Tây Tô Mộc.
Tuyết rơi trắng xóa cả vùng Tây Tô Mộc, đến tận lúc hoàng hôn mới chịu ngừng rơi. Tha Á vội vàng vào bếp, đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa tối. Thời Ngạo nhìn bóng lưng nhỏ bé bận rộn, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Cô biết mình vụng về, chẳng giúp được gì nhiều, liền lặng lẽ ra ngoài, ngăn cản những bông tuyết tinh nghịch tiếp tục rơi xuống mái hiên, giữ lại chút ấm áp cuối ngày cho mình.
Tâm trí Thời Ngạo rối bời, những lời Na Hà Nha nói ban ngày cứ văng vẳng bên tai, khiến cô chẳng thể nào tập trung vào công việc. Chiếc xẻng trong tay cô dường như nặng trĩu. Đến khi bóng dáng cao lớn của Ngang Thấm xuất hiện ngay trước mắt, đôi giày da quen thuộc in hằn trên nền đất, cô mới giật mình bừng tỉnh. Ngẩng đầu, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn mình chăm chú.
Hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của anh những vệt sáng ấm áp. Tim cô khẽ run rẩy. Theo phản xạ, cô đưa tay vén lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi, cố gắng giữ vẻ bình thản. “Làm gì thế? Anh cần tìm dì Tha Á à? Dì ấy đang ở trong bếp đó.” Nói rồi, cô vội vàng cúi đầu, tiếp tục công việc dang dở, nhưng đôi mắt sau cặp kính lại không ngừng liếc trộm bóng hình người đàn ông.
Ngang Thấm khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô. “Dì ấy gọi tôi đến.”
Thời Ngạo hờ hững ừ một tiếng, bàn tay nhỏ bé vẫn không ngừng siết chặt chiếc xẻng, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn, ma sát với nền đất tạo ra âm thanh chói tai đến nhức óc. Cô khẽ ho khan, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng. “Nhường anh hết đó, coi như tôi chưa nói gì đi.”
Nhưng Ngang Thấm vẫn im lặng, bất động như một tảng đá. Thời Ngạo nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của người đàn ông: “Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh…” Lời nói của cô đột ngột bị nghẹn lại, khi bàn tay buông lỏng, chiếc xẻng rơi xuống nền đất, người đàn ông đã nhanh nhẹn nắm lấy nó, nhẹ nhàng như nâng niu một bảo vật, rồi quay lưng bước về phía nhà kho dụng cụ.
Thời Ngạo sững sờ, mãi sau mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Ánh mắt cô không thể rời khỏi bóng lưng kiên nghị của anh, trong lòng dâng lên vô vàn suy nghĩ, những hình ảnh về hành động vừa rồi của anh cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Cô lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ miên man, bước nhanh hơn để đuổi kịp anh. Vừa đi bên cạnh anh, cô vừa suy nghĩ, rồi giả vờ như vô tình lên tiếng: “Chiều nay tôi định đến tìm Na Hà Nha…” Cô dừng lại một chút, liếc nhìn Ngang Thấm, rồi tiếp tục: “Nghe nói dì Tát Nhân Cao Oa vì chuyện anh mà dì ấy đang rất tức giận.”
Quả nhiên, Ngang Thấm dừng bước, quay đầu nhìn cô với vẻ nghi hoặc. Thời Ngạo không nén được nụ cười đắc ý, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Chẳng phải vì anh từ chối chị họ của Na Hà Nha sao? Nghe nói dì ấy rất buồn tận mấy ngày, chuyện này chắc chắn đã lan truyền khắp Tây Tô Mộc rồi. Ai cũng biết là tiêu chuẩn của anh cao đến thế nào luôn á.” Cô cố ý nhấn mạnh, ánh mắt dò xét nhìn anh: “Anh thật sự không cân nhắc đến chị họ của Na Hà Nha thật hả?”
Nghe được câu nói đó, hàng lông mày của Ngang Thấm khẽ nhíu lại, tạo thành một đường cong sắc lạnh, ánh mắt anh cũng trở nên thâm trầm, như một vực sâu không đáy. Sự im lặng bao trùm không gian, chỉ còn tiếng gió xào xạc lay động những tán cây. Cuối cùng, anh cất tiếng, giọng nói trầm khàn mang theo một chút kinh ngạc, hướng về phía người phụ nữ đang đứng đó, vẻ mặt như đang thưởng thức một vở kịch hay. “Cô thực sự mong muốn tôi suy nghĩ về chuyện này sao?”
Trái tim Thời Ngạo hẫng một nhịp, những ngón tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt. Cô cố gắng giữ cho khóe môi cong lên một nụ cười tự nhiên, nhưng khi chạm phải ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường của người đàn ông, nụ cười ấy dần tan biến, thay vào đó là một chút bối rối: “Tôi chỉ thuận miệng thôi mà, nếu anh không muốn nói thì cũng không sao.” Cô khẽ hắng giọng, trong lòng thầm trách mình đã lỡ lời: “Hơn nữa, chuyện của anh thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Vừa dứt lời, Thời Ngạo đã cảm thấy hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên, vẫy vẫy tay như xua đi bầu không khí ngượng ngùng. “Trời lạnh quá, tôi phải về nhà uống một bát trà sữa nóng đã. Anh… anh buông cái xẻng xuống rồi cùng đi vào trong luôn đi!”
Nói xong, cô vội vàng quay lưng bỏ chạy, như thể phía sau có quái vật đuổi theo.
Bóng lưng cao lớn của anh trở nên cô độc giữa màn đêm tĩnh mịch. Nỗi đau đớn và giằng xé trong lòng anh dường như đang đè nặng lên đôi vai rộng. Anh cố gắng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng, nhưng cuối cùng, một nụ cười tự giễu khẽ nhếch lên trên môi anh. “Đồ nhát gan,” anh thì thầm, giọng nói khàn đặc, mang theo sự chua xót và bất lực.
Đêm đó, Tha Á đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, còn Đức Bố thì mang về những bình rượu sữa ngựa thơm nồng từ nhà bạn. Ông không nói không rằng, rót đầy một bát cho Thời Ngạo. Cô khẽ nhấp một ngụm, vị chua ngọt hòa quyện với mùi rượu nồng nàn khiến cô nhăn mặt, trông đến là đáng yêu. Đức Bố và Tha Á nhìn thấy vậy, vừa buồn cười vừa thương, vội vàng đổi cho cô một tách trà nóng.
Khi vị sữa quen thuộc dần lan tỏa, Thời Ngạo mới cảm thấy bình tĩnh hơn. Ánh mắt cô vô thức lướt qua làn khói trắng mờ ảo, tìm kiếm bóng hình Ngang Thấm. Anh đang ngồi đối diện, tay cầm con dao bạc sắc lẻm, điêu luyện cắt một miếng thịt dê béo ngậy. Dường như cảm nhận được ánh mắt của ai kia, anh dừng tay, khẽ nhướng mày nhìn cô. Bốn mắt chạm nhau, tim cô bỗng hẫng một nhịp, vội vàng cụp mắt xuống, đưa chén rượu sữa lên môi. Vị chua ngọt của rượu lan tỏa khắp khoang miệng, thế nhưng cô lại cảm thấy một vị đắng chát nghẹn ngào.
Đức Bố vốn là một người nghiện rượu, sau khi uống cả buổi trưa ở nhà bạn, ông vẫn chưa thấy đã. Nhân lúc Tha Á vào bếp lấy chén, ông lén lấy ra chai bia Hulunbuir mà bà đã giấu đi, dùng đũa khéo léo bật nắp và rót đầy một chén. Khi Tha Á quay lại, chén bia của ông đã cạn đáy. Bà vừa mắng vừa chiều, cuối cùng cũng đồng ý cho ông uống thêm một chai.
Nhìn hai người cãi nhau bằng tiếng Mông Cổ, vừa hài hước vừa ấm áp, Thời Ngạo không khỏi ngẩn ngơ. Cô khẽ li3m môi, đưa chén đến trước mặt Đức Bố: “Chú ơi, cho con một chút được không?”
Đức Bố đang lo không có ai uống cùng, liền hào phóng rót đầy chén cho cô. Tha Á biết tửu lượng của Thời Ngạo không tốt, thấy chén rượu gần đầy thì vội vàng can ngăn. “Đủ rồi! Đủ rồi! Thời Ngạo không uống được nhiều đâu!”
Nhưng Đức Bố nào nghe, tay ông khẽ run lên, rót đến khi bọt bia trắng xóa sắp tràn ra khỏi miệng chén mới dừng lại. Ông đổ hết phần bia còn lại vào chén của mình, rồi cùng cô nâng bát chạm nhau, uống một hơi cạn sạch.
Tha Á lo lắng nhìn Thời Ngạo, giọng nói dịu dàng khuyên nhủ: “Con uống chậm thôi, đừng vội.” Nhưng ánh mắt Ngang Thấm bên cạnh lại tối sầm lại, môi mím chặt, sự im lặng của anh ta như một cơn bão ngầm. Thời Ngạo đã lâu không uống rượu, tửu lượng lại kém, hơi men nhanh chóng lan tỏa, dạ dày nóng ran, vị đắng chát len lỏi trên đầu lưỡi.
Cô vẫn chưa muốn buông bát rượu, ánh mắt vô tình lướt qua Ngang Thấm, rồi vội vàng quay đi, trái tim nặng trĩu như có tảng đá đè lên. Dù vậy, cô vẫn cố gắng mỉm cười, giọng nói có chút run rẩy: “Rượu này nhẹ quá, con uống thêm chút nữa cũng không sao.”
Đức Bố vốn là người thô lỗ, làm sao hiểu được những suy tư phức tạp trong lòng Thời Ngạo, chỉ nghĩ rằng cô đột nhiên thích bia Hulunbuir, liền huyên náo đòi Tha Á cho phép uống thêm. Tha Á mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Thời Ngạo tự rót đầy bát, đến khi cô muốn uống bát thứ tư, chiếc bát trong tay bỗng bị ai đó giật lấy. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, hơi men khiến phản ứng chậm chạp, vài giây sau mới nhận ra Ngang Thấm đang đứng trước mặt: “Trả lại cho tôi.” Cô nói, giọng điệu có chút hờn dỗi.
Ngang Thấm nghiêm nghị nhìn cô, giọng nói trầm khàn: “Đừng uống nữa.”
Thời Ngạo bĩu môi, nghiêng người, ra lệnh: “Trả bát rượu cho tôi!”
Anh nắm chặt chiếc bát trong tay, giọng nói không cho phép cãi lại: “Cô say rồi, không uống được nữa.”
“Tôi không say!” Cô loạng choạng đứng dậy, tiến đến gần Ngang Thấm, không chút e dè áp sát, đôi má ửng hồng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm anh ta, miệng lẩm bẩm: “Tôi không say mà…” Bất ngờ, cô mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng Ngang Thấm.
Hương rượu và nước hoa trên người cô gái tràn ngập khứu giác anh, ánh mắt Ngang Thấm dao động, vội vàng đỡ cô dậy, nói với Tha Á và Đức Bố: “Con đưa cô ấy về nghỉ.”
Hai người nhìn nhau. Hết Tôi nhìn anh lại tới phiên anh nhìn tôi, cuối cùng nhận ra bầu không khí kỳ lạ này.
Hành lang chỉ cách một bức tường.
Hơi men say làm đôi má Thời Ngạo ửng hồng, cô lảo đảo tựa vào vòng tay rắn chắc của Ngang Thấm, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng mèo con: “Tôi không say, thật sự không say mà…” Hơi thở nóng ấm phả vào lồ|\|g ngực người đàn ông, khiến sắc mặt anh trở nên căng thẳng, hàng mi dày khẽ run rẩy, vòng tay siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô.
Khi đặt cô lên giường, Ngang Thấm mới thở phào nhẹ nhõm, một giọt mồ hôi lặng lẽ lăn dài trên gò má góc cạnh. Anh ngồi bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan say ngủ của cô. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đôi gò má ửng hồng như cánh đào.
Có lẽ cô đang mơ một giấc mơ đẹp, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nỉ non mơ hồ. Gương mặt lạnh lùng của Ngang Thấm cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười dịu dàng. Anh khẽ thở dài, định đứng dậy thì cổ tay bị một bàn tay mềm mại giữ chặt.
Khoảnh khắc đôi mắt họ chạm nhau, cả hai đều nín thở.
Cô chầm chậm ngồi dậy, áp sát vào anh, hơi thở nồng nàn mùi rượu và nước hoa phả vào mặt anh, khiến trái tim anh rung động dữ dội, ánh mắt dần trở nên u ám. Anh biết, những cảm xúc bị kìm nén trong lòng sắp trào dâng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Thời Ngạo nhìn thẳng vào mắt Ngang Thấm, đôi mắt long lanh như chứa cả một hồ nước, lướt qua đôi môi mỏng của anh. Cô bất giác li3m đôi môi khô khốc, rồi không thể kiềm chế được nữa, chủ động hôn anh.
Đôi môi anh lạnh lẽo nhưng mềm mại, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến Thời Ngạo mất hết bát trí. Cô tham lam muốn nhiều hơn, nhưng nụ hôn vụng về của cô chỉ như gặm nhấm. Khi sức lực cạn kiệt, cô ngã xuống giường, suýt bị anh đè dưới thân. Thời Ngạo bất mãn vì bị mất quyền chủ động, bỗng nhiên xoay người, đè anh xuống dưới, khóe miệng nhếch lên đầy tinh nghịch.
Tiếng thở d ốc của hai người hòa quyện trong căn phòng nhỏ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Thời Ngạo mới lấy lại được chút lý trí. Cô đứng dậy, vô tình hay cố ý liếc nhìn vạt áo xộc xệch của Ngang Thấm, khẽ hắng giọng, ánh mắt né tránh, bàn tay bồn chồn vuốt v3 vạt áo: “Tôi… tôi mệt rồi!”
Ngang Thấm chống tay ngồi dậy, cổ anh ửng hồng vì xúc động, đôi mắt ngập nước. Anh mím môi, giọng nói khàn khàn: “Được, vậy cô ngủ đi.” Anh chỉnh lại cổ áo, thắt lại dây lưng, vẻ mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng trước khi rời đi, anh vẫn nhìn cô một cái đầy ẩn ý, như đang chờ đợi một lời giải thích.
Thời Ngạo ngơ ngác nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cho đến khi anh khuất bóng trong bóng tối, cô mới gục đầu vào đầu gối, thở dài não nề.
Thời Ngạo ơi! Mày đã làm cái gì vậy?
Cô có nên giải thích với Ngang Thấm không? Rằng cô không cố ý, chỉ là do say rượu?
Chân vừa định cất bước thì chợt dừng lại.
Nhưng liệu anh có tin không? Không đời nào. Nghe chẳng khác gì lời bào chữa của một tên cặn bã cả?
Nhưng…..anh vừa mới dùng lưỡi!
Vậy là anh cũng thích cô? Nếu không, vậy tại sao lại đẩy cô ra?
Đầu ngón tay run rẩy lướt trên cánh môi còn vương hơi ấm, dư vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi khiến trái tim cô không khỏi xao động.
“Không được, mình phải tìm anh ấy, hỏi cho rõ ràng!” Thời Ngạo ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
Nhưng bóng đêm mịt mùng, Ngang Thấm đã biến mất tựa như làn sương mỏng.
Nàng khẽ khàng tiến về phía phòng khách, gió đông nghịch ngợm vén tấm rèm cửa, ánh đèn vàng vọt hắt ra, vẽ nên một vệt sáng mờ ảo dưới chân cô. Tiếng nói trầm ấm của Tha Á vọng lại: “Ngang Thấm, nói cho dì biết, con có thích Thời Ngạo không?”
Tim Thời Ngạo đập loạn nhịp, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thở dài của Tha Á. “Ngang Thấm, thảo nguyên bao la này không giữ được con ngựa hoang muốn tung vó. Dù dì rất quý mến Thời Ngạo, nhưng con bé không thuộc về nơi này.”
Nghe vậy, Thời Ngạo siết chặt tay, buông lơi tấm rèm, dũng khí phút chốc tan biến.
Cô tựa lưng vào tường, bàng hoàng tự hỏi, nụ hôn ấy là men say của rượu, hay là ánh trăng đêm nay quá đỗi dịu dàng?
Trở về phòng, điện thoại reo lên, Thời Ngạo nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, “Có chuyện gì nói mau, không thì cúp máy!”
Đầu dây bên kia, Thời Việt thở dài, “Anh tưởng em sẽ gọi cho anh khi anh rời đi, xem ra anh đã lầm.”
Thời Ngạo xoa thái dương, “Còn gì nữa không? Không thì tôi cúp máy, chúc anh vạn sự như ý.”
“Trước khi cúp máy thì em nghe anh nói cho xong đã nhé?”
Cô nửa nằm trên gối, hơi men bắt đầu ngấm, nhẫn nại nghe Thời Việt nói.
“Anh biết em giận anh. Nhưng từ sau biến cố gia đình, anh phải liều mạng để có được địa vị. Anh nghĩ em sẽ hiểu và ủng hộ anh. Nhưng em lại rời đi.” Thời Việt ngừng lại, rồi nói tiếp, “Em đừng nói với anh, em sẽ gả cho người đàn ông du mục kia. Anh không chấp nhận được.”
Im lặng một lúc, Thời Ngạo lên tiếng: “Thời Việt, anh còn nhớ không, khi còn bé, mẹ em thường lén ôm em sang nhà anh. Anh không biết em đã ngưỡng mộ anh đến nhường nào. Anh có một gia đình hạnh phúc, anh là người nổi bật. Em thích anh, theo đuổi anh, nhưng anh chưa từng coi em ra gì. Nhưng mà, từ khi em rời khỏi thủ đô, em đã rất tỉnh táo. Em không muốn mình phải làm cái bóng của anh thêm bất kì một giây phút nào nữa.”
Cả hai ở đầu dây đều im lặng.
Khoảnh khắc nói ra những lời này, Thời Ngạo đã không còn đau khổ nữa. Thay vào đó, cô lại thấy vô cùng thoải mái vì mình đã không còn vướng bận.
Cùng lúc đó, cô hạ quyết tâm sẽ rời khỏi Tây Tô Mộc.