Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 45: Chương 45



Edit: Mỳ

Chương 45: Cô ôm chặt anh – Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ truyền đến bên tai anh: “Suỵt, đừng đẩy tôi ra.”

Người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn kia, không ai khác lại chính là Thời Việt.

Dưới ánh đèn vàng sẫm, bóng tối như nhung lụa ôm lấy thân hình cao lớn của hắn, phủ lên những đường nét thanh tuấn một vẻ đẹp mơ hồ. Trong ký ức của cô, đôi mắt chưa bao giờ dừng lại trên người cô kia, giờ phút này lại đang lặng lẽ đứng nhìn cô qua lớp kính mỏng.

Thời Ngạo không hề né tránh. Ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau, như hai dòng điện xẹt qua không trung, ngón tay nắm chặt rèm cửa hơi trắng bệch.

Hành động khác thường của hai người khiến Tha Á chú ý, bà tò mò hỏi: “Hai đứa quen nhau à?”

Thời Ngạo dù rất muốn vạch rõ ranh giới với Thời Việt, nhưng vẫn không thể nào phủ nhận. Cô khẽ gật đầu, buồn bã “dạ” một tiếng, rồi đơn giản giới thiệu mối quan hệ giữa hai người.

Đức Bố hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nhưng ông nào biết được những khúc mắc trong lòng hai người. Ông vội vàng mời Thời Việt vào phòng khách, rồi lấy ra một chiếc bát sứ tinh xảo từ tủ gỗ chạm trổ, vừa rót trà sữa, vừa cười nói: “Người thảo nguyên bọn tôi đó mà, ai cũng thích trà sữa cả. Cậu nếm thử xem?”

Thời Ngạo thừa biết Thời Việt là người có chút ưa sạch sẽ. Quả nhiên, khi anh ta nhận lấy bát sứ từ tay Đức Bố. Hàng chân thoáng nhíu lại, kín đáo lướt qua, nhưng trước sự nhiệt tình khó chối từ, anh ta chỉ khẽ nhấp một ngụm, khách sáo nói: “Ngon lắm, cảm ơn.” Rồi nhẹ nhàng đặt bát sang một bên.

Đức Bố đã quen với kiểu người như vậy, ông cũng không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng ngược lại, Thời Ngạo khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý. Từ sau khi cô không còn chút tình cảm nào với Thời Việt, cô càng ghét cái vẻ ngoài lịch thiệp nhưng bên trong lại đầy những quy tắc ngầm của anh ta.

Đức Bố lấy một chai bia Hulunbuir từ trong tủ, dùng đũa khéo léo bật nắp. Chất lỏng màu vàng óng ả trào ra, hòa cùng bọt bia trắng xóa, lấp đầy chiếc cốc. Ông thỏa mãn uống một ngụm lớn, thân thể vốn uể oải bỗng chốc tràn đầy sinh lực, lời nói cũng theo đó mà tuôn ra rào rào.

Cũng chính lúc này, Thời Ngạo mới biết được lý do Thời Việt xuất hiện ở đây.

Hóa ra, sáng sớm hôm nay, Đức Bố đã lên đường đến Tây Tô Mộc để đi săn. Trên đường về lại Hulunbuir, khi đi qua con đường trung tâm, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ông nhìn thấy Thời Việt đứng một mình bên lan can.

“Lúc đó trời lạnh như vậy, lại sắp tối nữa. Chú thấy cậu ta đứng một mình bên bờ sông, chú cứ tưởng cậu ấy có chuyện không vui, định bụng đến khuyên nhủ. Ai ngờ, hỏi han kỹ càng mới biết, hóa ra lại là một chuyện khác.”

Đức Bố hào hứng nói, giọng điệu có chút ngạc nhiên: “Chú hỏi cậu ta từ đâu đến. Cậu ấy bảo là thủ đô. Vừa nghe hai từ thủ đô. Chú chợt nghĩ, chẳng phải đó là nơi Thời Ngạo của chúng ta ở sao…..”

Hôm nay, khi biết được Thời Việt và Thời Ngạo là bạn thanh mai trúc mã, Đức Bố càng thêm cảm thán duyên phận kỳ diệu. Ông rót một chén rượu, định đưa cho Thời Việt, nhưng thấy anh lắc đầu, liền tự mình uống cạn. Chiếc mũi vốn đã ửng hồng, giờ càng thêm bóng loáng.

Lát sau, Tha Á bưng những món ăn nóng hổi ra. Đức Bố lại một lần nữa kể lại đầu đuôi câu chuyện Thời Việt được đưa về nhà, sau đó chuyển sang kể về chuyến công tác ở thành phố Hohhot của mình.

Có lẽ vì cả ngày lái xe đường dài, lại thêm chút men rượu, Đức Bố chẳng mấy chốc đã gục đầu ngủ say, tiếng ngáy vang dội khiến Tha Á dở khóc dở cười. Bữa tối vì thế cũng kết thúc chóng vánh.

Thời Việt một mình ngồi lại trong phòng khách. Thời Ngạo lấy cớ phụ giúp, theo chân Tha Á vào bếp. Cô lơ đãng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vô thức châm lửa vào bếp than.

Tha Á vừa rửa bát đũa vừa đề nghị: “Hay là lát nữa mình bảo Thời Việt sang nhà Ngang Thấm ngủ đi con nhỉ?”

Tay Thời Ngạo khựng lại: “Như vậy có ổn không dì?”

Tha Á nở một nụ cười hiền: “Trời tối thế này mà thằng bé đi một mình thì nguy hiểm lắm.”

Thời Ngạo cắn môi: “Vậy… lát nữa con sẽ nói chuyện với Ngang Thấm.”

Tha Á dừng tay: “Con lo Ngang Thấm không đồng ý sao?”

Thời Ngạo gật đầu.

Thấy vậy, Tha Á mỉm cười: “Ngang Thấm là một đứa trẻ ngoan, thằng bé sẽ rộng lượng cho ở nhờ mà.”

Thời Ngạo khẽ thở dài, đột nhiên cô cảm thấy có hơi nhức đầu. Ngay tại khoảnh khắc cô không yên lòng, Tha Á tiến đến bên cạnh. Giọng điệu của bà mang theo vài phần dò xét: “Cậu nhóc kia thích con à?”

Thời Ngạo ngẩn người, rồi vội lắc đầu, vừa buồn cười vừa giải thích: “Anh ta có bạn gái rồi ạ.”

Tha Á nghe tin ngay cả Thời Việt cũng đã có người thương, lại càng thêm lo lắng cho chuyện hôn sự của Ngang Thấm, bà thở dài: “Thời Ngạo, nếu con cũng thích Ngang Thấm nhà dì thì tốt biết bao!”

Nghe những lời ấy, Thời Ngạo suýt chút nữa sặc nước bọt, cô ho khan dữ dội. Tha Á vội vàng vỗ lưng giúp cô. Mãi một lúc sau, Thời Ngạo mới bình tĩnh lại, mặt đỏ bừng, tai cũng nóng ran, theo bản năng cúi gằm mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng anh ấy đâu có thích con…”

Tha Á không nghe rõ, hỏi lại: “Con vừa nói gì cơ?”

Thời Ngạo giật mình, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Con không nói gì cả, chắc là dì nghe nhầm rồi…”

Lúc này Tha Á mới thôi không hỏi nữa.

Vừa bước chân ra khỏi gian bếp, Thời Ngạo liền khựng lại. Tiếng điện thoại vang lên, giọng nữ the thé xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Lòng cô chợt thắt lại, ký ức về người phụ nữ ấy ùa về, mang theo một cảm giác bất an khó tả.

Sự xuất hiện của Thời Ngạo khiến Thời Việt giật mình. Vẻ mặt anh ta cứng đờ, rồi nhanh chóng dịu giọng, nói vội vài câu với người trong điện thoại, rồi cúp máy một cách vội vàng.

Không chút do dự, Thời Ngạo thông báo cho Thời Việt về quyết định của Tha Á: “Nhà anh ấy ở gần đây. Anh có thể ở lại đó qua đêm, sáng mai hãy về thủ đô.” Ánh mắt cô lạnh lùng lướt qua chiếc điện thoại trong tay anh ta, khóe môi nhếch lên vẻ chế giễu.

Thời Việt đẩy gọng kính, ánh mắt sau lớp thủy tinh phức tạp đan xen: “Hai người không ở cùng nhau sao?”

Thời Ngạo khựng lại một nhịp, trong đáy mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh: “Anh tưởng ai cũng tùy tiện như anh à?”

Sắc mặt Thời Việt tái mét, cố gắng giữ cho biểu cảm không sụp đổ, giọng nói đã nhuốm màu giận dữ, “Anh đến Nội Mông Cổ, không phải để cãi nhau với em.”

Thời Ngạo hừ lạnh một tiếng: “Được thôi, anh nghĩ tôi rảnh rỗi mà cãi nhau với anh chắc?” Cô liếc nhìn về phía phòng Ngang Thấm: “Nếu anh không muốn đông cứng ngoài này, thì theo tôi vào trong.” Không đợi Thời Việt kịp lên tiếng, cô đã quay phắt lưng bước thằng. Để lại anh ta một mình đối diện với màn đêm lạnh giá.

Tuyết phủ trắng xóa cả khoảng sân rộng lớn, nhấn chìm mọi âm thanh, chỉ còn tiếng bước chân cô độc của Thời Việt vang lên. Đôi mắt anh ta trĩu nặng, ẩn giấu bao nỗi niềm riêng tư, như lạc vào một thế giới nội tâm sâu thẳm.

Chỉ một tháng ngắn ngủi, Thời Ngạo đã thay đổi quá nhiều. Cô bé luôn theo sát anh ta, giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Anh ta cảm thấy một nỗi tiếc nuối dâng trào, như thể đã đánh mất một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Từ nhà Lạp Á đến nhà Ngang Thấm chỉ mất ba phút rưỡi đi bộ, nhưng lòng Thời Ngạo lại nặng trĩu những suy tư. Nếu Ngang Thấm thực sự không muốn, cô cũng không thể nhẫn tâm đẩy Thời Việt vào cái lạnh thấu xương của thảo nguyên. Cùng lắm, cô sẽ đến nhà Ngang Thấm ở nhờ, để Thời Việt ngủ tạm nhà Tha Á… Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô. Kỳ lạ thay, dù kế hoạch có phần điên rồ, cô lại mơ hồ cảm thấy một chút mong chờ.

Khi bóng dáng ngôi nhà của Ngang Thấm dần hiện ra trước mắt, Thời Ngạo vội vàng xua tan những suy nghĩ miên man trong đầu. Từ xa, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ khung cửa sổ, cô cất tiếng gọi lớn: “Ngang Thấm!”

Quả nhiên, những tiếng gọi đầu tiên đáp lại cô không phải của anh, mà là của hai người bạn bốn chân quen thuộc. Ô Như Mục, với bản tính quấn quýt, vẫy đuôi mừng rỡ, không ngừng vờn quanh chân cô, hít hà mùi hương quen thuộc.

Ngược lại, Áo Đăng, có lẽ vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, tiếng sủa vẫn còn mang theo chút ngái ngủ, từ phía cuối sân chạy như bay đến. Nó sủa vang, cho đến khi nhận ra người đến là Thời Ngạo, mới hạ giọng, r3n rỉ vài tiếng rồi mệt mỏi dừng lại, ngáp dài một tiếng rồi ngồi phịch xuống bên hàng rào. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông lạ mặt đứng sau lưng Thời Ngạo, nó lập tức cảnh giác, cong lưng lên, gầm gừ đe dọa.

Thời Ngạo quen thuộc đẩy cánh cổng gỗ, cất giọng dịu dàng nhưng không kém phần kiên quyết với Ngao Đăng và Ô Như Mục: “Ngoan nào, đừng ồn ào nữa. Gọi Ngang Thấm dậy giúp tao nhé, chắc anh ấy chưa ngủ đâu.”

Hai chú chó thông minh, đặc biệt là Ô Như Mục, dường như hiểu được lời cô. Nó nhanh chóng chạy đến cửa phòng Ngang Thấm, cất tiếng sủa vài tiếng. Ngao Đăng có vẻ dè chừng người đàn ông lạ mặt Thời Việt, nên vẫn đứng yên tại chỗ, không rời nửa bước.

Thời Ngạo nhìn Thời Việt, rồi lại nhìn Ngao Đăng, cô chủ động bước lên chắn giữa Ngao Đăng và Thời Việt, mỉm cười trấn an: “Đi thôi, nó không cắn anh đâu.”

Thời Việt sững sờ, không ngờ Thời Ngạo lại nhớ rõ chuyện cũ. Ký ức đau thương như một bóng ma ùa về, khiến anh ta nghẹn lời.

Từ xa, Ô Như Mục phấn khích sủa lên một tiếng. Thời Ngạo theo phản xạ nhìn về phía đó. Dưới ánh đèn lờ mờ, Ngang Thấm khoác chiếc áo khoác đứng ở cửa, bóng dáng cao lớn của anh được ánh sáng kéo dài, hòa vào màn đêm tĩnh mịch. Thời Ngạo không kìm được lòng mình, trái tim rung động, quên mất cả Thời Việt, vô thức bước nhanh hơn về phía Ngang Thấm.

Chân bước nhanh hơn, Thời Ngạo ngày càng tiến gần Ngang Thấm. Dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt người đàn ông dần hiện rõ những đường nét sắc sảo.

Bao nhiêu lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn trong đầu, đến khi đối diện với Ngang Thấm, Thời Ngạo lại chẳng nhớ nổi một chữ. Cô đột nhiên không muốn hai người đàn ông này chạm mặt, nhưng rồi, cô vẫn phải lên tiếng: “Tôi muốn thương lượng với anh một chuyện…”

Ngang Thấm đã sớm nhận ra Thời Việt. Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trong ánh đèn mờ ảo, vô hình mà phân định cao thấp.

Cuối cùng, Ngang Thấm thu hồi ánh mắt, chỉnh lại áo khoác, giọng nói bình thản: “Cô nói đi.”

Thời Ngạo vô thức nắm chặt vạt áo, ánh mắt né tránh khi chạm phải ánh mắt Ngang Thấm: “Thì… người hàng xóm này của tôi, bị cậu của anh nhặt về, sau đó…” Thời Ngạo hắng giọng: “Ý tôi là anh cho cậu ấy ở nhà ngươi một đêm! Đúng, chỉ vậy thôi! Tôi nói xong rồi.”

Ngang Thấm liếc nhìn hai người, rồi dừng ánh mắt trên người phụ nữ. Đây là lần đầu tiên cô cầu xin anh, vì một người đàn ông khác, nhưng anh vẫn đồng ý: “Được.”

Nghe vậy, Thời Ngạo vui mừng cong môi: “Vậy thôi tôi giao anh ta cho anh nhé. Giờ tôi về đây, lạnh chết mất!”

Nói chưa dứt lời, Thời Ngạo đã hắt xì một cái. Ngang Thấm nhíu mày, đề nghị: “Vào nhà uống bát trà sữa rồi hãy về!”

Thời Ngạo lắc đầu: “Không được, tôi buồn ngủ lắm rồi, mai còn phải đến gặp Na Hà Nha nữa!” Cô nhìn về phía Thời Việt: “Anh… ngày mai anh sẽ đi đúng không?”

Thời Việt ngước mắt nhìn Ngang Thấm, ừ hừ cho qua.

Thời Ngạo mỉm cười: “Được, vậy chúc anh thượng lộ bình an.” Cô vừa định đi, chợt nhớ đến chuyện ban ngày giả vờ làm người yêu với Ngang Thấm. Thế là không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô dừng bước, đột nhiên quay người ôm chầm lấy Ngang Thấm.

Cả người của anh cứng đờ.

Bên tai vang lên giọng nói cố tình hạ thấp của cô: “Suỵt, đừng đẩy tôi ra.”

Hơi thở ấm áp của người phụ nữ phả vào mặt, cảm giác tê dại từ sau gáy lan ra khắp cơ thể. Cánh tay Ngang Thấm buông thõng bên người vô thức nâng lên, siết chặt lấy eo cô. Đôi mắt đen láy nhìn về phía Thời Việt, bình tĩnh mà đầy khiêu khích.

Thấy sắc mặt Thời Việt càng thêm nghiêm trọng, anh mới hài lòng nhìn người phụ nữ trong lòng.

Thời Ngạo chột dạ, gượng cười hai tiếng. Theo đúng tôn chỉ diễn kịch phải diễn đến cùng, thân mật xoa eo Ngang Thấm, nói: “Cục cưng, em về đây nhé!”

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng của hai người, và hơi ấm lan tỏa từ cái ôm. Có lẽ, đây không chỉ là một màn kịch, mà còn là một khoảnh khắc rung động khó quên.

Ngang Thấm tựa cằm l3n đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt v3, khẽ ừ một tiếng: ”Ừm, mai anh gặp em sau.”

Thời Ngạo xấu hổ rời khỏi vòng tay Ngang Thấm, trên mặt vẫn còn nụ cười gượng gạo, vẫy tay chào tạm biệt. Đến khi hoàn hồn, cô đã đứng trước cửa nhà Tha Á từ lúc nào không biết. Cô ngơ ngác đứng trong tuyết một lúc lâu, chóp mũi dường như vẫn còn vương vấn mùi hương nam tính trên người anh. Cô không tin được vỗ vỗ hai má nóng bừng, lẩm bẩm: “Anh chàng diễn cũng giỏi gớm nhỉ?”

Trong đêm tĩnh mịch, có một thứ cảm xúc nào đó dần thay đổi…..


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.