Edit: Mỳ
Chương 43: Đột nhiên có bạn trai – Em còn chưa kịp giới thiệu anh ấy với anh. Đây là bạn trai em, anh ấy tên là Ngang Thấm.
Chắc hẳn có một sức mạnh vô hình nào đó đã đưa Thời Ngạo trở về ghế phụ, bởi chính cô cũng không thể lý giải nổi. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy đai an toàn, hít sâu vào lồ|\|g ngực mùi hương nam tính quen thuộc đang lan tỏa khắp không gian. Trong khoảnh khắc ấy, tim cô đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực. Ngại ngùng và bối rối, cô cúi gằm mặt, những ngón tay vô thức mân mê sợi dây an toàn, tìm kiếm một điểm tựa để xoa dịu sự bất an đang trào dâng.
Giọng nói trầm lắng của anh từ từ len lỏi vào bên tai: “Cô muốn ăn gì nào?”
Thời Ngạo sững sờ một lúc. Thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu lên, miễn cưỡng đáp: “Sao cũng được cả, tôi không kén gì đâu.”
Ánh mắt của Ngang Thấm dừng lại trên người cô một lúc, mặt đầy ẩn ý: “Bánh Buuz thì sao?”
Thời Ngạo nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, nhưng giọng cất ra lại mang thêm phần lạnh lùng: “Được.”
Cô hơi ngẩng đầu, khẽ liếc nhìn về phía Ngang Thấm. Nào ngờ bốn mắt lại chạm nhau. Cô nhìn thấy ánh mắt đầy dịu dàng của anh đang nhìn mình. Thời Ngạo không khỏi giật mình, vội vàng thu hồi tầm mắt. Bản thân vờ bình tĩnh nhìn về hướng khác, hắng giọng: “Vậy mình đi thôi!”
Sắc mặt Ngang Thấm vẫn không thay đổi, thu lại ánh mắt rồi nói: “Ừm.”
Không gian trong xe yên ắng đến lạ thường, sự im lặng bao trùm như một tấm màn vô hình, ngăn cách hai người. Chiếc xe lướt đi nhẹ nhàng, khung cảnh bên ngoài cửa sổ mờ ảo trôi qua, nhưng tâm trí Thời Ngạo lại hoàn toàn bị chiếm giữ bởi những hình ảnh vừa diễn ra. Khoảnh khắc chạm mặt ngắn ngủi với Ngang Thấm tại nhà ga cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như một thước phim không thể tua lại.
Rõ ràng là chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đủ để khiến cho cô bận tâm.
Giọng nói của Thời Ngạo khẽ run lên khi cô cất tiếng hỏi: “Có thể… mở nhạc được không?” Không đợi người kia trả lời, cô đã vội vàng đưa tay lên, tìm đến nút nguồn của máy nghe nhạc. Âm nhạc vang lên, giọng nói trầm ấm của người dẫn chương trình, cùng với những tạp âm nhỏ, tạo thành một giai điệu lạ lùng, đầy ám ảnh. Những cảm xúc cô cố gắng kìm nén, những bí mật sâu kín trong lòng, dưới tác động của âm nhạc, như muốn phá tan mọi xiềng xích, trỗi dậy mạnh mẽ. Thời Ngạo cảm thấy bản thân mình như đang đứng trước bờ vực, giữa việc tiếp tục che giấu và việc để con tim dẫn lối.
Len qua sự náo nhiệt của con phố trung tâm, chiếc xe như một cánh chim lạc loài, nhẹ nhàng rẽ vào con hẻm nhỏ tĩnh mịch. Sự yên bình bao trùm lấy không gian, chỉ còn tiếng động cơ khẽ khàng rồi tắt hẳn. Bên cạnh là tiệm bánh bao nhỏ ấm áp, nơi sự tương phản giữa ồn ào và tĩnh lặng, náo nhiệt và bình yên tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn.
Chiếc xe của Ngang Thấm vừa dừng bánh, ông chủ cửa hàng đã nhận ra vị khách quý quen thuộc. Với sự nhiệt tình chu đáo, ông nhanh chóng mở cửa, niềm nở chào đón hai người. Ánh mắt ông chủ khẽ lướt qua Thời Ngạo, trong giọng nói ấm áp, ông ân cần hỏi: “Thời tiết ở Nội Mông Cổ có khiến cô khó chịu không?”
Thời Ngạo khẽ mấp máy môi, giọng nói có chút bất lực: “Nơi này quả thực rất đẹp, chỉ là gió…có hơi mạnh.” Lời còn chưa dứt, một cơn cuồng phong chợt ùa về, mang theo tiếng gào thét như muốn xé toạc màn đêm. Những cành cây khẳng khiu run rẩy khiến cho bông tuyết trắng muốt theo đó rơi lả tả, phủ thành một lớp áo mỏng manh trên mặt đất.
Thời Ngạo loạng choạng bước đi, suýt chút nữa đã ngã nhào. Cô vội vàng nắm chặt vành mũ, ánh mắt vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Trong gió lạnh thấu xương, bước chân anh vẫn vững vàng như bàn thạch, sắc mặt điềm tĩnh không hề lay động. Cô ngẩn ngơ nhìn theo, trong lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ khó tả, rồi mới tiếp tục bước đi.
Ngay khi hai người vừa ngồi xuống, ông chủ đã nhanh nhẹn mang đến hai bát canh thịt bò thơm lừng, nóng hổi. Thời Ngạo nhẹ nhàng nếm thử một chút, hơi ấm từ từ lan tỏa, sưởi ấm cả cơ thể. Cô khẽ mỉm cười, cảm nhận sự thư thái lan tỏa khắp tâm hồn.
Như thường lệ, Ngang Thấm gọi hai lồ|\|g bánh bao và hai bát mì thịt bò nóng hổi, không quên thêm một bát cháo sữa thơm lừng. Sau đó, anh nhẹ nhàng đẩy thực đơn về phía Thời Ngạo, ánh mắt dịu dàng hỏi: “Cô xem còn muốn dùng thêm gì nữa không?”
Thời Ngạo nhìn lướt qua thực đơn, lắc đầu: “Anh gọi nhiều rồi, tôi ăn không có hết đâu.”
Ngang Thấm khẽ ừ một cái rồi trả thực đơn cho ông chủ.
Bữa trưa, nhà hàng như một bức tranh sinh động với đủ màu sắc của cuộc sống, tiếng cười nói rộn rã vang vọng khắp nơi. Giữa đám đông ấy, Thời Ngạo và Ngang Thấm lại cảm thấy cô độc, sự trầm mặc của họ như một bức tường vô hình ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Ông chủ nhanh nhẹn mang thức ăn lên, bát cháo sữa thơm lừng được đặt lên bàn đầu tiên. Thời Ngạo nhìn thấy món ăn ngon lành, đôi mắt không giấu nổi sự thèm thuồng, nàng quên hết cả hình tượng, vội vàng múc một thìa cháo. Vị ngọt ngào tan chảy trong miệng, khiến cô không thể dừng lại. Đến khi cô nhận ra, bát cháo đã vơi đi hơn nửa.
Cô vội vàng đặt thìa xuống, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, liếc nhìn Ngang Thấm: “Anh có ăn không?” Cô đẩy bát cháo đã ăn dở về phía anh, hành động bối rối ấy lại mang theo một chút ngọt ngào khó tả.
Ngang Thấm lạnh lùng nói: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
Thời Ngạo thản nhiên đáp lại: ”À.” Cô khẽ cúi đầu, giọng nói mơ hồ, như đang cố gắng níu giữ một ký ức mờ nhạt: “Sao tôi chỉ nhớ… là A Nhĩ Sát không thích đồ ngọt thôi nhỉ?”
Câu nói của cô khiến sắc mặt người đàn ông khẽ trầm xuống.
Có lẽ sau bữa ăn ấm áp, Thời Ngạo đã lấy lại được tinh thần, ánh mắt cô lấp lánh như những vì sao. Khi bước ra khỏi tiệm bánh bao, cô khẽ cất tiếng hỏi, giọng nói mang theo chút tò mò: “Khoảng chừng mấy giờ thì A Nhĩ Sát sẽ đến Ulanhot nhỉ?”
Ngang Thấm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhẹ nhàng đáp lời: “Buổi tối.”
Thời Ngạo lại hỏi: “Thằng bé mua ghế ngồi hả?”
Ngang Thấm lắc đầu. Giọng anh bình tĩnh, nhưng đâu đó trong lòng đã sớm cuộn lên một cơn sóng trào: “Tôi không biết.”
“Rồi, rồi!” Thời Ngạo lẩm bẩm, đôi môi nhỏ nhắn khẽ chu ra. Cô kéo chiếc mũ len trùm kín đầu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, không hề nhận ra mọi lời nói đều hướng về một người. Cô cũng không hề hay biết, người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm.
“Thế A Nhĩ Sát…” Cô đứng trước cửa xe, vừa định lên tiếng, một bóng dáng quen thuộc vụt qua tầm mắt. Trái tim cô khẽ run lên, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Ngang Thấm khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp mang theo sự nghi hoặc: “Sao vậy?”
Thời Ngạo vội vàng lắc đầu, cố gắng che giấu sự bất an trong lòng: “Không có gì đâu…” Nhưng ánh mắt nàng vẫn không thể rời khỏi nơi vừa rồi. Con đường vắng lặng, chỉ có những cơn gió rít gào, mang theo hơi lạnh thấu xương, lay động những cành cây khô, va vào cửa kính cửa hàng, tạo nên những tiếng động lách cách.
Cô tự nhủ, có lẽ mình đã nhìn lầm. Đến khi tiếng cửa đóng sầm vang lên, cô mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Ánh mắt nàng vô tình chạm vào đường quai hàm căng thẳng của Ngang Thấm. Bấy giờ Thời Ngạo mới ngẩn người. Anh… đang giận sao?
Thời Ngạo hoang mang nhìn anh, môi mấp máy muốn nói điều gì đó: “Tôi…”
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn cô, mang theo sự kiêu ngạo và lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình. Thời Ngạo đột nhiên cảm thấy lúng túng, không biết phải nói gì để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này. Cuối cùng, cô chỉ có thể bất lực khoát tay trước ngực, giọng nói mang theo chút tức giận: “Nếu không muốn nói chuyện, vậy thì thôi!”
Ngang Thấm trầm mặc ngắm nhìn bóng lưng cô độc của người phụ nữ, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Cả quãng đường chìm trong sự im lặng đến đáng sợ, trước khi bước xuống xe, Thời Ngạo lạnh lùng nói với Ngang Thấm: “Anh không cần xuống, tôi muốn đi một mình.”
Ngang Thấm chỉ đáp lại bằng một tiếng ừ hờ hững, không nói thêm lời nào. Sự thờ ơ ấy khiến lòng Thời Ngạo càng thêm buốt giá. Cô không thèm ngoảnh đầu lại, vội vã lao đi dưới bầu trời lạnh lẽo.
Phía sau, Ngang Thấm khẽ rũ mi, lặng lẽ ngồi im trên ghế. Trong đáy mắt thoáng qua một tia cô đơn, khi ngước mắt nhìn ra ngoài lần nữa, ánh mắt ấy đã tràn ngập một nỗi xót xa âm thầm.
Bước chân Thời Ngạo vội vã hướng về tiệm in quen thuộc. Bà chủ vẫn luôn nhớ cô rất rõ, vừa thấy liền lấy ra phong thư trắng chứa đầy ảnh cưới của Bảo Âm Đô Nhân và Na Hà Nha. Khi trả lại tiền thừa, bà chủ nhìn ra ngoài, tò mò hỏi: “Chồng cô đâu rồi?”
Thời Ngạo khựng lại, trong phút chốc ngập ngừng, rồi vội vàng lắc đầu, nhét vội tiền vào túi. Lòng cô nặng trĩu tâm sự, chẳng còn tâm trí nào để trò chuyện với người lạ. Vội vàng nói lời cảm ơn, cô quay người bước đi, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng bà chủ lẩm bẩm: “Chắc là cãi nhau rồi…”
Bước ra khỏi tiệm in, bầu trời đã âm u hơn nhiều. Thời Ngạo nhìn thấy chiếc xe bạc của Ngang Thấm từ xa, khẽ hừ lạnh, tự nhủ lòng mình rộng lượng, không chấp nhặt. Nghĩ vậy, bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng ngay khi cô vừa định bước đi, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Thời Ngạo?”
Thời Ngạo sững sờ, những ký ức về thủ đô ùa về như một thước phim quay chậm. Đã mấy tháng xa cách, giờ gặp lại, hóa ra lại trong tình cảnh này…
“Anh không ngờ lại gặp em ở đây.” Thời Việt khẽ mỉm cười, nụ cười quen thuộc ẩn chứa chút chua xót: “Anh đã xem blog của em, biết em đã đến Nội Mông Cổ cho khuây khoả, vì thế khi công việc vừa xong là anh liền sắp xếp lịch trình đến đây ngay đấy.” Anh ta dừng lại, đôi môi mím chặt: “Thời Ngạo à, anh đã tìm em rất lâu.”
Thời Ngạo khẽ hừ lạnh, không chút nể nang: “Rốt cuộc là vì tôi, hay vì điều gì khác hả? Thời Việt, những điều này chỉ có lòng anh là rõ nhất.”
Thời Việt như bị vạch trần bí mật, sắc mặt thoáng biến đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, né tránh câu hỏi của Thời Ngạo, anh chuyển sang đề tài khác: “Khi nào thì em định về thủ đô?”
“Chừng nào tôi thích thì tôi về!” Thời Ngạo liếc nhìn anh đầy ẩn ý: “Ở đây cũng rất tốt, có lẽ tôi sẽ không về nữa đâu.”
Thời Việt nhíu mày, giọng nói mang theo chút khó chịu: “Vậy giờ em ở đâu?”
Thời Ngạo hất cằm, ánh mắt đầy cảnh giác: “Liên quan gì đến anh? Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước. Ở đây trời lạnh lắm!” Cô kéo mũ lên, xoay người bước đi, nhưng Thời Việt đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.
Thời Ngạo nhăn mày vì đau: “Thời Việt, buông tay!” Cô cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Thời Việt, nhưng sức lực của cô sao có thể sánh bằng một người đàn ông trưởng thành. Cô tức giận nói: “Thời Việt, anh điếc sao?”
Thời Việt biết Thời Ngạo nói được làm được, anh ta cũng là người có lòng tự trọng, dù không muốn, anh ta vẫn buông tay Thời Ngạo, giải thích: “Thời Ngạo, anh chỉ muốn cùng em quay về.”
Sắc mặt Thời Ngạo lạnh lùng, cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: “Thời Việt, chúng ta nói thẳng đi!”
“Tôi từng thích anh, nhưng bản thân tôi không ngốc đến mức tin rằng anh đến đây chỉ vì một đứa như tôi đâu. Tôi Không về thủ đô, hay dù có về đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến anh cả.”
Từ lúc nhìn thấy anh ta ở cửa hàng bánh bao, lòng cô đã tức nghẹn. Hôm nay nói rõ ràng, từ nay về sau đường ai nấy đi, lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thời Việt không ngờ Thời Ngạo lại kiên quyết đến vậy, như thể đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt với mình. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, anh ta nhận ra rằng mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ cô.
Thấy Thời Việt im lặng, Thời Ngạo theo bản năng nhìn về phía chiếc xe màu bạc. Cô lo lắng rằng, liệu Ngang Thấm có mất kiên nhẫn chờ đợi không nhỉ?
Đúng lúc hai người giằng co, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Khoảng cách ngày một gần, rồi dừng lại bên cạnh Thời Ngạo, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên: “Lấy được ảnh chưa?”
Thời Ngạo ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ngang Thấm: “Sao anh lại đến đây?”
Sắc mặt Thời Việt căng thẳng, ánh mắt dò xét, anh ta hỏi: “Người này là…”
Thời Ngạo như bị ma xui quỷ khiến. Cô mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Ngang Thấm, không chút do dự nói: “Bạn trai!”
Cô cố ý dựa sát vào cánh tay Ngang Thấm, không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của anh, mỉm cười nói: “Chưa kịp giới thiệu, đây là bạn trai tôi, Ngang Thấm.” Cô ngẩng đầu nhìn Ngang Thấm: “Anh yêu, đây là Thời Việt, là hàng xóm của em khi còn bé mà em đã kể anh nghe đó.”