Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 39: Chương 39



Edit: Mỳ.

Chương 39: Trái tim của Thời Ngạo rung động rồi – Ngang Thấm đứng như trời trồng trong màn đêm. Tình cảm như một ngọn sóng ngầm trào dâng, nhuộm đỏ vành tai anh.

Một thoáng suy tư khiến cô im lặng, môi mấp máy. Ánh mắt có phần lảng tránh, và từ đó, cuộc trò chuyện với A Nhĩ Sát về những chuyện trên tàu cứ liên tục bị gián đoạn.

“Cả đêm em không ngủ, những người ngồi cạnh không cảm thấy lạ hả em?”

“Bọn họ đều ngủ cả rồi chị ạ!”

“Ai cũng ngáy, ha ha ha ha….”

Cách đó không xa, Tha Á đang giúp Ngang Thấm phủi vài đóa bông tuyết vương trên vai. Bà không quên nói: “Nay dì có làm thịt xào khoai tây mà con thích ăn đó, giờ vào ăn đi nha con!”

Ngang Thấm chỉ dạ một tiếng. Đôi mắt đen láy không biết là vô tình hay cố ý nhìn về phía Thời Ngạo. tiếng cười nói của cô lọt hết vào tai anh, gay gắt lại chói tai. Anh mân vành môi, hàng chân mày khẽ nhíu chặt.

Mãi cho đến khi toàn bộ đồ ăn đều đã được ra khỏi nồi, Thời Ngạo vẫn không nhìn thấy Đức Bố đâu. Lúc này Tha Á mới cho cô hay, sau khi cô và Ngang Thấm đi không lâu, Đức Bố đã nhận được một cuộc gọi rồi lái xe Jeep đi ra ngoài rồi.

“Ông ấy mới có việc mới. Người đó bảo ông ấy đến Hulunbuir, còn nói với dì là tận mấy bữa nữa mới về nhà được!”

Thời Ngạo vô tư ồ lên một tiếng. Vừa rồi cô nếm thử một miếng khoai tây, món này thật sự vô cùng mềm và ngon miệng vô cùng. Vì thế khi cô chuẩn bị gắp thêm một miếng nữa. Đôi đũa gắp vào bát lại vướng vào một đôi đũa khá. Cô hơi ngẩng đầu, vô tình chạm phải đôi mắt đen láy của người đàn ông. 

Bàn tay cầm đũa dừng lại. Trong giây lát, Thời Ngạo rụt tay lại, cố tình né tránh tiếp xúc với Ngang Thấm. Tuy là thế, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khá là ngượng ngùng. Tại sao cô lại phải trốn? Cô càng trốn, chẳng phải càng khiến người khác cảm thấy cô đang quan t@m đến anh hơn sao! Vì vậy, vô thức, bàn tay cầm đũa lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng Ngang Thấm vẫn buông lỏng chiếc đũa ra. Anh lặng lẽ nhìn Thời Ngạo đang đắc ý gắp khoai tay cho vào trong miệng. Sau đó, cô còn nhắc về chuyện ở thủ đô với A Nhĩ Sát. Khuôn mặt bình tĩnh trước mặt cô kia, giờ phút này càng thêm phần lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Thời Ngạo nói chuyện một lúc lâu, chỉ cảm thấy khô khốc cả miệng. Cô cầm bát trà sữa nóng bên cạnh rồi uống cạn hết trong một hơi. Dường như A Nhĩ Sát cảm thấy vô cùng hứng thú với những câu chuyện mà Thời Ngạo kể. Cậu không ngừng hỏi: “Vì sao chị không tiếp tục làm việc ở tạp chí nữa vậy? Bộ chỗ đó không tốt hả chi?”

Tuy rằng A Nhĩ Sát đã làm việc mấy tháng, nhưng ở cửa hàng đồ điện, con trai của chủ tiệm cũng không quá lo lắng là cậu làm quá tốt mà thay thế vị trí của mình. Do đó, A Nhĩ Sát trẻ tuổi còn chưa trải qua được những quy tắc ngầm của xã hội, từ trong giọng điệu còn nghe ra nét ngô nghê,

Thời Ngạo chần chừ thở dài, cô tự giễu nhếch khóe miệng: “Có lẽ là do chị quá ưu tú chăng? Người ưu tú luôn bị kẻ khác ghen tị mà.” Cô rất ít khi nào nhớ lại chuyện trước khi mình nghỉ việc. Đột nhiên bị A Nhĩ Sát hỏi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Trong miệng cảm nhận được một tia cay đắng. Theo bản năng, cô lại nhấc bát trá sữa lên trước mặt thì nhận thấy bát đã trống không từ lâu. Ngay lúc cô định đứng dậy, đã thấy Ngang Thấm nhấc ấm nước bên cạnh lên, đổ đầy trà sữa vào trong bát của cô.

Ánh đèn trong phòng ấm áp, tỏa xuống thứ ánh sáng dịu nhẹ lên đuôi chân mày anh. Hàng mi dày tạo thành một hình cung đẹp mắt. Tầm mắt Thời Ngạo nhìn xuống phía dưới, đôi bàn tay của người đàn ông trước mặt, đang cầm lấy ấm nước. Lúc dùng sức, mạch máu màu tím nhạt ở cổ tay lại như ẩn như hiện.

Rót xong chén nước cho cô, Ngang Thấm nhẹ nhàng đặt ấm sang một bên, động tác ấy thuần thục như thể đã lặp lại vô số lần. Khi Tha Á hỏi chuyện về đàn gia súc, anh chỉ trả lời qua loa, hoặc im lặng gật đầu, khiến người ta có cảm giác mọi việc anh làm đều chỉ là bản năng.

Thời Ngạo nâng niu bát trà sữa, nhấp một ngụm nhỏ, đầu ngón tay khẽ vuốt v3 thành bát còn vương hơi ấm. Trong lòng cô dường như có một cơn sóng ngầm trào dâng, đôi mắt loé lên tia sáng suy tư.

Khi bữa tối gần kết thúc, A Nhĩ Sát ngáp liên tục vài làn. Tha Á thấy thế, bà liền đuổi cậu nhóc về phòng mình và Đức Bố ngủ.

Vì vậy, trên bàn ăn chỉ còn lại mỗi Thời Ngạo và Ngang Thấm.

Hai người ngồi đối diện với nhau. Ngang Thấm chậm rãi nhấp một ngụm trà sữa, trong khi Thời Ngạo lại đang dùng tay chống cằm. Cô bất thình lình liếc trộm nhìn người đàn ông trước mặt, thấy anh dường như không phát hiện ra, ánh mắt cũng thêm phần gan dạ mà ngắm nhìn lâu thêm chút nữa.

Thời Ngạo nhận ra Ngang Thấm đã thay bộ trang phục thường ngày. Trên người anh giờ là chiếc áo choàng da cừu quen thuộc, thắt lưng được cố định bằng sợi dây màu xanh thẫm. Bộ trang phục giản dị ấy, qua bàn tay Ngang Thấm, lại trở nên cuốn hút lạ kỳ, khiến người ta không thể rời mắt.

Thời Ngạo bất giác nhận ra sự chú ý của mình dành cho Ngang Thấm đã vượt quá mức cần thiết. Cô bắt đầu có những cảm xúc giống như Na Hà Nha, cảm thấy anh ta không hề tệ. Cô cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ bất thường này, nhưng chưa kịp thì đã bắt gặp ánh nhìn của anh. 

Với dáng người cao ngất, Ngang Thấm hơi cúi đầu, chăm chú nhìn Thời Ngạo. Đôi mắt đen như hố sâu không đáy, hút hồn cô, khiến tim cô hẫng mất vài nhịp.

Mãi cho đến khi cơn gió lạnh khẽ áp lên mặt cô. Lúc này Thời Ngạo mới lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa. Hóa ra là lúc Tha Á vào phòng, bà đã vén rèm của lên, do đó nên gió lạnh mới có cơ hội len vào.

Với tâm trạng rối bời, Thời Ngạo uống hết phần trà sữa còn sót lại. Khi ngửa mặt, ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua sống mũi cao thẳng của anh. Một cảm xúc khó gọi tên lại âm thầm nhen nhóm trong lòng cô.

Lúc bữa tối kết thúc, Tha Á lưu luyến không rời mà hỏi Ngang Thấm: “Con không ngồi thêm một chút nữa à?”

Thời Ngạo ngồi trên ghế xếp nhỏ. Trong lò than bị đốt đến đỏ hỏn, phát ra tiếng động. Bên tai truyền đến giọng nói khàn đặc của anh. Cô vờ như không thèm quan tâm, chỉ cúi đầu cầm kẹp gắp than khuấy bừa. 

Ngang Thấm tựa lưng vào cửa, khuôn mặt lạnh nhạt lắc đầu: “Dạ không được dì ạ.” Tầm mắt của anh không biết là vô tình hay cố ý mà dừng lại trên người Thời Ngạo, ánh mắt đen láy nhìn cô đầy thâm ý.

Tha Á thấy thế cũng không níu anh lại thêm nữa. Bà thay Ngang Thấm vén rèm cửa lên, trong màn đêm yên tĩnh, lại vọng đến vài tiếng chó sủa. Thì ra là Ngao Đăng vẫn luôn ngồi canh bên ngoài phòng khách. Bấy giờ khi nhìn thấy Tha Á, nó kích động đến lắc đuôi liên tục. Miệng vừa hé ra thở phì phò, từng luồng khói trắng cũng theo đó mà thoát ra.

Qua lớp rèm cửa, Ngang Thấm ở xa cũng có thể liếc nhìn thấy Thời Ngạo. mắt anh lóe lên tia sáng, rồi lại vội vã rũ xuống. Giày làm bằng da trâu giẫm lên tuyết trắng kêu lên từng tiếng ọp ẹp. Tiếng bước chân của anh ngày một xa dần.

Chỉ còn tiếng lửa lách tách bên tai. Khi Thời Ngạo mở mắt, ánh nhìn cô đầy mất mát, hướng về màn đêm. Sau vài giây, cô thu mắt lại, rồi vô thức nhìn về chiếc ghế trống của Ngang Thấm. Do dự, cô đứng dậy và đến gần, phát hiện một chiếc mũ len xám bị bỏ quên. Chẳng phải của Ngang Thấm sao?

Thời Ngạo nhặt mũ len lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao lại vứt đồ bừa bãi thế này!” Tầm mắt cô lại nhìn về phía màn đêm yên ắng. Suy nghĩ một lúc lâu, đôi chân không thèm theo lí trí mà tự động cất bước. Lúc cô bừng tỉnh thì chợt nhận ra mình đã đuổi theo anh lúc nào không hay.

Ngang Thấm vẫn còn chưa đi quá xa.

Mùa đông đang đến gần, không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo và trống vắng. Gió rít như dao cứa, xuyên qua dòng sông băng, khiến cô tê tái. Thời Ngạo mò mẫm tiến về phía trước, dựa vào linh cảm. Cuối cùng, trong màn đêm mờ mịt, cô thấy bóng hình cô độc của anh. Cô khẽ run lên, dừng chân và cất tiếng gọi: “Này! Ngang Thấm, chờ tôi một chút!”

Thảo nguyên chỉ còn tiếng gió rít, thổi dọc từ bắc xuống nam, nuốt trôi cả giọng nói của cô.

Bước chân Ngang Thấm không hề chậm lại. Chỉ đến khi thanh âm của Thời Ngạo vọng đến, anh mới khựng người. Bàn tay ghì chặt chiếc đèn pin, đôi mày rậm nhíu chặt. Bất ngờ, anh quay phắt người lại, nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.

Một quầng sáng chói lóa như xé toạc màn đêm, chĩa thẳng vào Thời Ngạo. Cô chật vật ngước nhìn, tay vội vàng che chắn, cất tiếng: “Này, là tôi, Thời Ngạo đây!”

Lúc này, Ngang Thấm mới trút được gánh nặng trong lòng. Anh theo quán tính di chuyển ánh đèn pin khỏi khuôn mặt Thời Ngạo, giọng bình thản hỏi: “Cô ra đây làm gì?” Thời Ngạo cũng đồng thời phát ra một tiếng kêu.

“Còn không phải là vì anh sao!” Thời Ngạo bĩu môi. Cô khó khăn giẫm lên nền tuyết dày, đứng cách Ngang Thấm chừng mười centimet. Thời Ngạo đưa tay đến trước mặt Ngang Thấm: “Nè, mũ của anh đúng không?!”

Ngang Thấm nhìn chằm chằm vào chiếc mũ len cô đang cầm. Trong ánh sáng yếu ớt của đèn pin, sự tương phản của những đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh của cô hiện lên rõ ràng.

“Cầm đi!” Thời Ngạo không kiên nhân, lắc tay: “Không phải của anh sao? Thế tôi vứt đấy nhé?”

Giữa bóng đêm bao trùm, ánh mắt cô chợt bừng lên một tia sáng. Yết hầu anh khẽ chuyển động, rồi trong một khoảnh khắc, anh cầm chiếc mũ và khẽ nói: “Cảm ơn.”

Thời Ngạo khẽ hắng giọng, ngẩng đầu lên, nói: “Không có gì. Trả xong đồ rồi, tôi đi đây.” Nói rồi, cô vội vã quay người. Nhưng lớp tuyết dày dưới chân khiến cô mất thăng bằng. Trong bầu không khí ngượng ngùng ấy, tim cô đập thình thịch. Cô loạng choạng và ngã nhào về phía trước.

Vừa khi Thời Ngạo định giơ tay ra để giảm lực va chạm, trong đầu cô đã nhanh chóng tính toán nên ngã thế nào cho đẹp. Nào ngờ lại có một đôi tay rắn chắc đã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo mạnh một cái. Thời Ngạo còn chưa kịp định thần đã rơi trọn vào vòng tay ấm nóng của người đàn ông.

Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp. Mùi hương hormone quen thuộc ngày nào đột ngột ập đến. Khoang mũi của cô tràn ngập hơi thở của anh vả cả tiếng tim đập mạnh mẽ của anh vang lên bên tai, từng nhịp, từng nhịp. Bất thình lình, “bùm” một tiếng, Thời Ngạo chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai má cô trở nên nóng rát. Cô vội vàng đẩyanh ra, lẩm bẩm nói: “Ừ thì, cảm ơn anh. Tạm biệt.” Rồi chạy trốn như thể đang chạy khỏi một điều gì đó đáng sợ.

Ngang Thấm đứng như trời trồng trong màn đêm. Tình cảm như một ngọn sóng ngầm trào dâng, nhuộm đỏ vành tai anh. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn chiếc mũ len, nơi còn vương vấn hương nước hoa của cô, giờ đây đã tràn ngập lồ|\|g ngực anh.

Đêm hôm đó, Thời Ngạo trằn trọc không ngủ được.

Cô vừa khép mi, hình bóng gương mặt lạnh lùng của anh lại tràn ngập tâm trí. Đáng sợ hơn cả là, lẽ ra con tim đã yên giấc mộng mị, giờ đây lại loạn nhịp khôn nguôi, tựa như muốn nhảy bật ra khỏi lồ|\|g ngực, từng nhịp đập gấp gáp khiến đầu cô đau nhức đến tận cùng.

Thời Ngạo chợt động đậy, nhớ ra Tha Á đang ngủ say bên cạnh. Cô cố gắng trở mình thật khẽ, sợ làm phiền giấc ngủ của người kia. Cô thì thầm, như đang tự hỏi chính mình: “Mình điên thật rồi… Chắc chắn là điên rồi!”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.