Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 34: Chương 34



Edit: Mỳ.

Chương 34: Ngồi trên xe mô tô của Ngang Thấm – Thời Ngạo nóng nảy, tiến lên nắm chặt lấy tấm vải nơi cánh tay của người đàn ông, mặt dày nói: “Tôi muốn về với anh.”

Khi Ô Nhật Lực Cách nói xong, hai giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt, theo má phẳng mà chảy xuống. Hình ảnh này đã khiến cho Na Hà Nha, người vừa mới khóc xong, nay mắt lại đỏ bừng. Bảo Âm Đô Nhân ở bên cạnh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô ấy.

Ngay khi nhìn thấy khoảnh khắc này, Thời Ngạo nhanh tay điều chỉnh tiêu cự, chụp lại hình ảnh kia.

Ban nhạc mà Tát Nhân Cao Oa đặc biệt mời đến cuối cùng cũng đã có thể phát huy thế mạnh. Tiếng nhạc du dương mà cao vút, như thể đánh thức sự buồn ngủ trong cơ thể, người thân và bạn bè nghe thế thì thay phiên nhau đứng dậy nhảy múa.

Thời Ngạo đứng trong đám đông, chụp lại từng khuôn mặt đang lộ rõ vẻ hạnh phúc. Lúc đầu, cô còn ráng từ chối lời mời nhảy múa xung quanh mình với lý do chụp ảnh, mãi cho đến khi dì Tha Á đột nhiên xuất hiện, trực tiếp nắm chặt lấy tay cô. Trước khi cô kịp phản ứng gì thêm, Thời Ngạo đã bị kéo đi một vòng, đành phải nhún vai hòa theo.

Rõ ràng nhìn động tác vô cùng đơn giản, thế nhưng khi Thời Ngạo thử, tay chân lại chẳng nghe theo lời cô sai khiến, suýt chút nữa làm cho cô ngã sấp mặt xuống đất. Ngay khoảnh khắc sắp ngã xuống, vô tình đạp phải giày của một người đàn ông gần đó. Tay Thời Ngạo như vớ phải một cọng rơm cứu mạng, thở hổn hển lắc tay với Tha Á xin đầu hàng: “Con không làm được! Thật sự là con không làm được đâu dì ạ!’

Tha Á hiển nhiên muốn níu kéo, bà khích lệ: “Con nhảy rất tốt mà? Nào, chúng ta tiếp tục thôi!” Vừa nói, bà vừa nắm chặt lấy tay Thời Ngạo.

Thời Ngạo chỉ biết dở khóc dở cười, nhưng thân thể là không tự chủ được mà đi theo. Lúc đầu cô còn hơi nhăn nhó, trông khong mấy tự nhiên lắm. Sau lại không biết có phải là do bầu không khí xung quanh lây hay không, bấy giờ Thời Ngạo hoàn toàn không lo ngại về việc mình nhảy xấu nữa, mặc kệ cho cả người bị âm nhạc lôi kéo, muốn làm gì thì làm nấy.

Sau hơn một tháng, cô lại một lần nữa cảm nhận được sự tự do mà mình đã bị mất đi trong một khoảng thời gian dài ngay tại thảo nguyên Hulunbuir, nơi mà cách thủ đo hơn cả ngàn cây số.

Sau khi kết thúc được một lúc, Tha Á giơ ngón tay cái lên với Thời Ngạo: “Con là vũ công người Hán giỏi nhất mà dì từng thấy đấy!”

Thời Ngạo gượng gạo cười, thầm nghĩ là Tha Á chắc chỉ khen cho có lệ thôi, bà đã hoàn toàn bỏ qua trình độ thật của cô. Giờ cô sẽ không dễ dàng bị mắc lừa nữa, không đợi Tha Á kéo cô vào bài nhảy tiếp theo, Thời Ngạo vội vàng rời khỏi khu vực sàn nhảy. Ở phía sau, tiếng nhạc đặc trưng của Mông Cổ đã bắt đầu vang lên.

Trên bàn đã bày đủ loại món ăn, Thời Ngạo vừa vào đã tia ngay món dồi huyết cừu. Cô nuốt nước bọt như một con mèo. Khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy Tha Á đang vẫy tay với cô. Lúc Thời Ngạo chuẩn bị mỉm cười đáp lại, bỗng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn khiến cô không khỏi khựng người lại.

Tha Á kéo cái ghế bên cạnh anh ra: “Thời Ngạo, nhanh lên con. Qua đây ngồi nè!”

Thời Ngạo đảo mắt một vòng chỗ người đàn ông kia đang ngôi. Đôi mắt của anh rũ xuống, lẳng lặng dùng dao nhỏ để cắt thịt. Thời Ngạo bình tĩnh lấy lại tinh thân, gật đầu: “Dạ, được.” Cô vừa ngồi xuống, Tha Á liền đặt chén tiết canh dê đến trước mặt cô: “Uống nhân lúc còn nóng đi con!”

Thời Ngạo nhấp một ngụm tiết canh rồi nhìn người đàn ông bên cạnh với đôi mắt rảnh rỗi. Ngay khi cô nghĩ đến điệu nhảy kia của mình trên sàn nhảy vừa rồi, e rằng anh đã thấy hết rồi, vì cậy cô không nhịn được mà muốn tìm đại một cái hố nào đó để chôn bản thân mình xuống ngay tại chỗ. Nghĩ đến chuyện đó, anh lại làm như chẳng thấy gì, chỉ lo mỗi chuyện của mình, tay vẫn cứ cắt thịt trong đĩa như không có gì xảy ra. Càng nghĩ về điều đó, cô càng tức giận. Đôi mắt cô trở nên sắc bén hơn. Thời Ngạo nhìn thẳng vào mặt Ngang Thấm, háo hức nhìn bên sườn mặt anh, đây là người mà Na Hà Nha cho là đẹp trai điên đảo.

Ngang Thấm đã nhận ra được ánh mắt phẫn nộ của người phụ nữ ngồi bên cạnh mình từ lâu. Bàn tay cầm dao hơi khựng lại, nghiêng đầu khẽ nhìn. Hai mắt vô tình chạm nhau, Thời Ngạo như nín thở, không được tự nhiên mà chuyển hướng nhìn, tức giận hừ lạnh một tiếng.

Tha Á đang bận rộn nói chuyện phiếm cùng với mọi người trong thôn làng, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí có phần hơi kỳ lạ giữa Thời Ngạo và Ngang Thấm.

Tuy là có mấy bận Thời Ngạo cũng muốn hỏi Ngang Thấm là, rốt cuộc anh đã đến buổi tiệc từ lúc nào, nhưng vì ngại trên bàn có khá nhiều người nên những câu hỏi chỉ đành cất lại trong lòng.

Ăn xong, Thời Ngạo ngồi không cũng nghe được kha khá chuyện về khu vực Tây Tô Mộc này. Thí dụ như con trai nhà ai đó mới kết hơn chưa đầy một năm đã ly dị, hay nhà ai kia mới làm tiệc tiễn con lên thành phố lớn học mà lên đó cậu nhóc lại bỏ ngang việc học. Đối với một thị trấn không mấy giàu có, có con lên thành phố học rồi gia đình hãnh diện tổ chức tiệc tiễn lại như một cách để người ở đây tranh đua với nhau. Trước đây, những bữa tiệc lớn như vậy chỉ dành riêng cho những người có tiền, thế nhưng giờ đây chỉ tốn có vài đồng tiền để thuê một ban nhạc để chơi và hát, thậm chí những bữa tiệc như thế lại còn sôi động hơn cả tiệc kết hôn.

Lúc cánh đàn bà trò chuyện đến không ngừng, cánh đàn ông cũng không mấy nhàn rỗi. Phạm vi của họ đã sớm có vài người uống đến đỏ bừng hết cả mặt. Cả bàn ai cũng mặc áo choàng, giờ đây đều đã gấp gọn, hay có vài nguồi cột ngang thắt lưng, lộ ra dáng người tráng kiện, nở một nụ cười thật sảng khoái.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà Ngang Thấm đã hạ đũa. Lúc đứng dậy, ánh mắt anh khẽ nhìn sang người phụ nữ cạnh bên, sau đó mới đi đến chỗ Tha Á chào tạm biệt. Cô vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Ngang Thấm, nhận thấy đối phương muốn đi, động tác gắp thức ăn chợt dừng lại. Ngay sau khi Ngang Thấm rời đi, cô đặt vội đôi đũa xuống bàn: “Mọi người ăn đi ạ, con no rồi!” Còn không đợi Tha Á trả lời, cô đã nhanh chóng bỏ chạy đi.

Vừa ra khỏi nhà hàng, Thời Ngạo xông đến gần tấm lưng rộng lớn của người đàn ông trước mặt: “Này! Ngang Thấm, anh đi nhanh như vậy để làm gì!” Ngang Thấm hơi ngẩn ra, xoay người nhìn về phía người phụ nữ. May là Thời Ngạo tay nhanh, mắt lẹ, bằng không suýt chút nữa cô đã ngã nhào vào người Ngang Thấm: “Sao anh lại tự nhiên dừng lại vậy? Suýt chút nữa là tôi ngã vào anh rồi đấy!” Nói xong, cô khẽ ho nhẹ, lui về sau một bước, ánh mắt có hơi mất tự nhiên: “Không phải là tôi đang cố ý đi theo anh làm gif đâu nha!”

Ngang Thấm hơi nhíu mày, trên mặt hiện ra vẻ hoang mang. Bên tai lại vang lên tiếng cô chất vấn: “Sao sáng nay anh không đợi tôi? Anh biết không, suýt chút nữa là tôi đến khách sạn Crown không kịp luôn đây!” Rõ ràng người ngủ quên là cô, nhưng chỉ cần những chuyện gì liên quan đến Ngang Thấm thì với Thời Ngạo, hết thảy đều là do Ngang Thấm gây ra cả.

Nhận thấy đôi mắt sáng ngời của người phụ nữ trước mặt đang nhìn chăm chú vào anh. Ngang Thấm có phần mất tự nhiên, lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, mắt thoáng lộ rõ tia trầm lắng, nhàn nhã nói: “Lúc đấy hơi bận.”

Thời Ngạo chống nạnh, bá đạo nâng cao tông giọng: “Bận là gạt tôi sang một bên vậy đó hả?” Có lẽ nhận thấy bản thân mình kiêu ngạo quá mức, Thời Ngạo ho một tiếng rồi nói thêm: “Anh có coi tôi là bạn không thế? Bạn bè mà đối xử với nhau vậy đó hả?”

Có một thứ cảm xúc gì đó, vừa lạ lẫm vừa khó tả, vụt qua trong đôi mắt đen láy của anh. Ngang Thấm khép đôi mi, không nói lời nào. Đôi mắt sâu thẳm của anh dường như chỉ phản chiếu bóng dáng cô gái, khiến người ta không thể nào đọc được suy nghĩ của anh.

Ánh mắt của anh khiến Thời Ngạo cảm thấy bất an. Cô lặng thinh, cố gắng né tránh cái nhìn như muốn dò xét mọi thứ của người đàn ông. Đến khi cô hoàn hồn thì Ngang Thấm đã biến mất. Cảm giác bị bỏ lại một mình lại ập đến, Thời Ngạo bực dọc đuổi theo. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy anh và chiếc xe máy ở bãi đỗ.

Thời Ngạo đứng bên cạnh Ngang Thấm, nhíu mày: “Anh cứ thế mà đi á hả?” Ngay cả một lời giải thích cũng khó đến thế sao?

Ngang Thấm nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, duỗi chân dài ra, ngồi lên xe máy. Thấy tên này thật sự muốn đi, Thời Ngạo sốt ruột, tiến lên nắm lấy góc áo trên tay người đàn ông, mặt dày nói: “Vậy thì tôi muốn cùng anh về.”

Ánh mắt của anh rơi vào đôi bàn tay đỏ bừng, gần như đông cứng của cô gái trước mặt. Người anh hơi khựng lại, nhíu mày: “Cô nói là cô không thích đi mô tô mà.”

“Tôi thích ngồi xe mô tô hưởng gió Tây Bắc đấy, ai mượn anh xen vào!” Dứt lời, cô nhanh tay lẹ mắt nhảy vọt lên xe, ho nhẹ: “Đi thôi!”

Dưới mũ bảo hiểm, trên gương mặt tuấn tú của anh vì sự việc diễn ra quá đột ngột của cô mà có phần không mấy tự nhiên. Anh hơi sửng sốt, sau đó tháo mũ bảo hiểm ra, đưa cho cô: “Đội lên đi.”

“Cho tôi hả?” Khoé miệng Thời Ngạo hơi nhếch lên, đắc ý cười: “Chậc chậc chậc, sao đột nhiên anh lại ga lăng vậy chứ?”

Ngang Thấm trầm giọng hỏi: “Thế cô có đội hay không?”

“Tôi đội chứ! Sao lại không đội được?” Thời Ngạo cong môi. Cô đội mũ bảo hiểm lên đầu, vòng tay ôm lấy eo người đàn ông trước mặt. Không hiểu sao má cô lại trở nên nóng hơn, mắt liếc nhìn xuống dưới có chút mất tự nhiên. Cô nói: “Cho tôi mượn eo anh chút nha!”

Ngang Thấm không khỏi sửng sốt, chăm chú nhìn đôi tay đang vòng chặt trên eo mình. Mắt anh lặng xuống, khẽ đáp: “Ừm.”

Tiếng gầm rú của của mô tô vang lên xé nát bầu không khí im lặng. Chiếc xe cũng theo đó mà từ từ mất hút trước khách sạn Crown hiện đại.

Nhìn mái tóc đen bị gió thổi tung bay khắp nơi của người đàn ông, đôi tai bị gió thổi lạnh đến mức đỏ bừng thoát ẩn thoát hiện dưới lớp tóc, ánh mắt cô hơi loé lên, hỏi: “Anh có lạnh không?”

Ngang Thấm bình tĩnh đáp lời: “Quen rồi.”

Vì gió quá mạnh, Thời Ngạo chẳng nghe được anh nói gì, cô buộc phải ghé sát vào tai anh mà hỏi lại: “Anh lạnh không?”

Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, hơi thở ấm áp của cô phả vào vành tai anh, vành tai vốn đã đỏ nay lại càng đỏ thêm. Anh sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu, trầm giọng nói: “Không lạnh.” Cùng lúc đó, anh dịch cơ thể về phía trước, cố ý kéo xa khoảng cách của cả hai người. 

Thời Ngạo cũng nhận ra hành động của mình có hơi vượt quá mức giới hạn, vì vậy cô nhanh chóng lùi lại. Tuyết dưới chân khá khó chạy, do đó khi cô chuyển động, trọng tâm trở nên không vững khiến cho xe mô tô hơi loạng choạng. Thời Ngạo hoảng đến mức siết chặt lấy cánh tay quanh eo Ngang Thấm. Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến bên tai cô: “Đừng nhúc nhích.”

Thời Ngạo bĩu môi, có hơi không vui, lẩm bẩm: “Bộ anh không di chuyển hay gì? Sao, sao mà chỉ có quan viên họ Chu mới được phép đốt lửa, còn dân thường thì không được phép thắp đèn!” Nói xong, cô có hơi ngượng, vờ đổi chủ đề tựa như không có gì xảy ra: “Anh còn chưa nói cho tôi biết, sao anh lại không đến đón tôi đấy!”

Ánh mắt của anh luôn vô tình hoặc đôi khi là cố ý nhìn vào hai tay đang quấn quanh eo: “Tôi đi sửa xe cho người ta.”

Thơi Ngạo hơi ngẩng cằm: “À, hiểu rồi.” Nghĩ đến việc bản thân mình còn không quan trọng bằng mấy chiếc xe hỏng kia, Thời Ngạo không hiểu sao lại thấy khó chịu. Nhưng khi nhận ra được cảm xúc vô lý của mình, cô cảm thấy mình không có quyền tức giận. 

Nhưng cô vẫn rất tò mò, liệu Ngang Thấm có nhìn thấy cô nhảy không nhỉ? Lúc xe chạy vào đường tỉnh, cô không nhịn được: “Anh sửa xe xong là tới thẳng Crown luôn á hả?”

Ngang Thấm gật đầu.

Thời Ngạo có hơi không vui, sợ Ngang Thấm không nghe rõ giọng nói của mình, liền cố ý nâng cao giọng nói: “Anh không quan tâm là liệu tôi có ở nhà chờ đợi anh hay không hả? Anh thật sự không coi tôi là bạn chứ gì!”

Người đàn ông đáp bằng tông giọng trầm: “Tôi có gọi báo cho dì Tha Á.”

“À.” Thời Ngạo im lặng: “Được.” Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại phàn nàn: “Thế sao anh không gọi điện thoại cho tôi? Anh có số điện thoại tôi mà!”

Ngang Thấm không biết phải trả lời cho câu hỏi này của cô như thế nào. Mấy ngày gần đây, anh dần dà nhận ra một số cảm giác kỳ lạ sâu trong lòng mình, đó là một thứ cảm giác vô cùng mới mẻ mà anh chưa từng trải qua, đồng thời cũng khiến anh thấy bối rối và bất an, kéo xa khoảng cách với Thời Ngạo.

Thời Ngạo dường như đã quen dần với sự im lặng của Ngang Thấm: “Được rồi! Không muốn nói thì khỏi nói cũng được!” Gió lạnh hanh khô thổi qua người cô. Thời Ngạo khó chịu hắng giọng, không nhịn được nói: “Khi nào….anh đến buổi tiệc khi nào thế?” Nói xong, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Nghe vậy, tâm trí anh lại nhớ tới hình ảnh lúc mình vừa mới bước vào buổi tiệc.

Lúc đó, anh ngồi xuống, người vẫn còn mang theo cái lạnh từ tiết trời lạnh giá từ bên ngoài, không hề nhận ra được sự bất thường gì ở trên sân khấu. Mãi cho đến khi Tha Á mỉm cười, nói: “Ngang Thấm, nhìn kìa con. Đó chẳng phải là Thời Ngạo hay sao?”

Ngang Thấm nhìn theo hướng ngón tay của Tha Á. Khuôn mặt hồng hào của người phụ nữ, khoé miệng nhếch lên, giờ phút này đang vui vẻ xoay vòng trong đám người.

Động tác của cô trông thật buồn cười, khác hẳn với bất kỳ cô gái nào trên thảo nguyên này. Nhưng, cô chính là như vậy. Từ sâu thẳm trái tim, nơi vốn dĩ luôn tĩnh lặng như tờ, giờ đây lại nổi lên những đợt sóng lăn tăn.

Thấy Ngang Thấm mãi vẫn không trả lời, Thời Ngạo cho rằng bản thân nghe không rõ, liền sốt ruột lặp lại: “Tôi nói là, anh đến buổi tiệc khi nào thế?”

Ngang Thấm im lặng một lúc, rồi nhìn khuôn mặt của người phụ nữ qua kính chiếu hậu: “Cô…..” Nghĩ một chốc, anh đổi lời: “Không lâu, cô đến trước rồi mới tới tôi.” 

“Ồ~” Thời Ngạo thở dài một hơi: “Vậy à! Chậc, tôi không có ý gì khi hỏi anh câu này đâu nha, tiện mồm nên hỏi thôi! Đừng nghĩ quá nhiều!”

Người đàn ông cong môi: “Ừm.” Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy đôi mắt trong veo và sáng ngời dưới lớp mũ bảo hiểm. Mắt cô nhìn chung quanh tựa như đang né tránh một cái gì đó. Ánh mắt anh nhìn xuống. Đôi tay quanh eo anh không hiểu sao lại siết chặt. Tầm nhìn của anh đột nhiên trở nên mờ nhạt. Giọng nói che giấu của người phụ nữ lại vang lên bên tai anh: “À! Nếu anh đến sớm hơn chút thì tốt biết mấy. Tất cả bọn họ đều đứng lên nhảy nhót. Thú vị lắm. Dì Tư Cầm cứ nhất quyết là phải nhảy cùng với tôi. E hèm, đương nhiên rồi. Đâu phải muốn nhảy với tôi là nhảy được đâu. Tôi cũng không nhảy luôn!”

Trong lúc nói chuyện, Thời Ngạo vô thức nhìn vào gương chiếu hậu. Cô thấy rõ chiếc mũi thẳng và đôi lông mày rậm của anh. Gió lạnh thổi tung mái tóc rối bù của anh, để lộ vầng trán nhẵn mịn. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng và hờ hững như trước.

Thời Ngạo vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt hơi rung động, không thoải mái nghiêng đầu đi.

Khi về đến nhà Đức Bố, Thời Ngạo lạnh đến mức run rẩy cả lên, cô gần như đứng không vững mà đi ra khỏi xe. 

Thấy Ngang Thấm sắp rời đi, Thời Ngạo gọi với theo: “Đợi đã!”

Ngang Thấm quay đầu lại, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt khó hiểu.

“Có tiệm nào in ảnh ở Hailar không?”

Ngang Thấm gật đầu, đáp: “Có.”

Thời Ngạo nhướng mày: “Thế mai anh đưa tôi đi Hailar nhé!” Còn không đợi người đàn ông trả lời, cô tự giải thích: “Tôi phải rửa ảnh, giao cho dì Tát Nhân Cao Oa sớm. Bằng không thì tôi phải làm phiền tới anh sau khi tôi trở về nhà nữa!” Thấy môi Ngang Thấm hơi mím lại, Thời Ngạo có hơi không vui: “Cả ngày hôm nay vì anh mà tôi gần như không ăn được miếng nào. Nếu anh mà từ chối tôi lần nữa thì đúng là chẳng tử tế tí nào!”

Ngang Thấm hơi nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm và bình thản, ẩn chứa trong đó là thứ cảm xúc khó có thể nhìn thấu. Anh lặng lẽ nhìn Thời Ngạo, yết hầu khẽ cử động, như muốn hỏi điều gì đó. Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, chỉ đáp: “Được.”

Thời Ngạo mỉm cười: “Tốt hơn rồi.” Cô nghe thấy tiếng sủa của Ngao Đăng và Ô Như Mục, nên nói: “Được rồi, anh về đi!”

Ngang Thấm khởi động động cơ, không nói tiếng nào mà lái xe về phía ngôi nhà cách đó không xa. Ngao Đăng và Ô Như Mục đã đứng đợi ở cửa khá lâu rồi. Vừa nhìn thấy chủ về, bọn chúng không nhao nhao nhào tới, chỉ khẽ vẫy đuôi. Thời Ngạo thầm thở dài: “Quả nhiên là chủ nào tớ nấy.” Đợi đến khi cả chủ lẫn chó đều biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thu hồi ánh nhìn, nhíu mày: “Sao mình lại ngóng trông anh ta làm gì chứ!” Cô ho nhẹ một tiếng, vội vã chạy vào trong sân nhà.

Đêm đó, Đức Bố không trở về nhà cho đến tận khuya. Cả Tha Á và Thời Ngạo ăn đại bữa tối, rồi mạnh ai người nấy mệt mỏi mà về phòng nghỉ ngơi.

Thời Ngạo nằm trên giường, lắng nghe tiếng gió rít ngoài cửa sổ, thầm nghĩ chắc là cũng đã đến lúc cô nên rời khỏi Tây Tô Mộc rồi. Nhưng khi nghĩ đến việc rời đi, không hiểu sao cô lại thấy luyến tiếc, chỉ biết thở dài một hơi rồi tắt đèn.

Không biết qua bao lâu, trong đêm tối, cô trở mình, lẩm bẩm: “Sao mình lại không muốn rời bỏ tên đó nhỉ!”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.