Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 31: Chương 31



Edit: Mỳ.

Chương 31: Bụng cồn cào khi đi đón dâu – Thời Ngạo khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Ngang Thấm, miệng nói trái ngược với lương tâm:“À, cũng bình thường thôi.”

Anh ta mặc chiếc áo choàng hai mảnh, bên trên là áo khoác màu đỏ với lớp lót màu xanh ở phần trên, bên dưới là chiếc váy dài màu xanh lam, ngoài ra trên lớp vải còn được điểm vài hoa văn dân tộc. Chân mang giày bốt nỉ màu đen, cũng được theo hoa văn tương tự như váy. Cậu chàng này trông khá trẻ, trên mặt mang theo vài nét tương tự như Tát Nhân Cao Oa. Khuôn mặt tròn, không cằm càng khiến cho cậu ta trông khá là ngây thơ.

Căn phòng ngủ nhỏ nhắn bỗng chốc trở nên chật chội, cánh đàn ông đứng bên ngoài cửa cười nói, vài đứa trẻ hưng phấn đến mức huýt lên thành tiếng. Còn phụ nữ thì chen chúc gần cửa sổ, ai ai cũng lộ rõ đôi gò má cao dưới khuôn mặt đen sạm.

Na Hà Nha vốn đang ngồi trên giường thì bị Bảo Âm Đô Nhân ôm trọn cả vào lòng. Cô ấy thẹn thùng vùi mặt vào trong ngực chú rể, bốn phía được nước la hét ùm trời.

Thời Ngạo cũng cười theo khúc khích trong chốc lát, sau tự giác nhận thức được là mình đến đây là để làm việc. Cô vội vàng cầm máy ảnh lên, sợ rằng bản thân sẽ bỏ lỡ mất vài khoảnh khắc quý giá.

Không biết bên ngoài phòng khách ai đã bắt đầu chơi đàn đầu ngựa, giai điệu du dương uyển chuyển len lỏi vào trong phòng của đôi vợ chồng trẻ. Những trưởng bối còn đang ồn ào nói chuyện giờ đây đã bắt đầu nhảy múa theo tiếng nhạc. Cậu bé vừa nãy còn tò mò về chiếc máy ảnh, giờ lại ngượng ngùng đứng trước mặt Thời Ngạo, khuấy ngón tay, thẹn thùng hỏi: “Em có thể nhảy với chị một điệu được không ạ?” Nhớ lại điệu nhảy của mình, Thời Ngạo lúng túng gật đầu.

Thời Ngạo cao hơn cậu bé rất nhiều, do đó cô đành phải cố gắng cúi thấp người xuống. Tay chân cô vốn dĩ đã không phối hợp được với nhau rồi, giờ phút này lại càng chẳng chịu nghe theo ý cô, mạnh ai nấy nhảy, trông cô chẳng khác nào một chú hề cả, trái ngược hoàn toàn với cậu bé nhảy vô cùng điêu luyện trước mặt. Cô dở khóc dở cười nhìn ra ngoài cửa, không thấy Ngang Thấm đâu, bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Cùng mọi người nhảy nhót một lúc thì Bảo Âm Đô Nhân ôm Na Hà Nha xuống dưới lầu. Lúc đi ngang qua phòng khách, vừa hay Thời Ngạo nhìn thấy Ngang Thấm cất đàn đầu ngựa lên phía sau ngăn tủ. Cô không khỏi ngơ ngẩn, bài nhạc khi nãy là Ngang Thấm đàn sao?

Không đợi cô suy nghĩ quá nhiều, Thời Ngạo đã bị đám người xung quanh đẩy ra ngoài. Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông liếc nhìn đám đông, sau đó anh cũng chậm rãi đi theo.

Cả Na Hà Nha lẫn Bảo Âm Đô Nhân lên chiếc Buicks đầu tiên trong hàng. Thời Ngạo ở bên ngoài chụp mấy tấm ảnh chung của cả hai người họ, mùa đông ở đây lạnh đến mức khiến cho ngón tay cô trở nên cứng đờ cả lên. Cô tinh mắt phát hiện Ngang Thấm cũng vừa mới ra khỏi toà nhà, do đó cô lặng lẽ chạy chậm theo sau anh.

“Lạnh chết tôi rồi!” Vừa lên xe, Thời Ngạo đã phàn nàn. Cô hơ tay trước đầu gió của hệ thống sưởi, khẽ liếc nhìn Ngang Thấm. Thấy khuôn mặt vô cảm của anh, trong lòng cô chỉ biết hừ lạnh, phẫn nộ dời tầm mắt.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo, Thời Ngạo không kịp đề phòng nghe thế thì ngồi bật hẳn dậy. Còn chưa đợi cô phản ứng gì thêm, cửa xe mở ra, bên ngoài thò vào hai cái đầu: “Chàng trai, xe cậu có chứa thêm được ai nữa không?” Đó là giọng nói của cậu Na Hà Nha, Ô Nhật Lực Cách và vợ.

Ngang Thấm thản nhiên liếc nhìn hai vợ chồng họ, trầm giọng nói: “Lên đi.”

Đúng như tên gọi của ông, Ô Nhật Lực Cách có dáng người rộng lớn tựa thảo nguyên. Ông vừa lên xe, chiếc xe Jeep cũng theo đó mà trùng hẳn xuống, vợ của ông, Tư Cầm, lại chẳng khác gì một chú chim nhỏ nép mình bên cạnh. 

Ô Nhật Lực Cách là người đầu tiên nhận ra Thời Ngạo, vui vẻ chào hỏi: “Đây không phải là nhiếp ảnh gia của chúng ta đây sao? Cô cũng ngồi xe này à?”

Thời Ngạo nhếch khoé miệng, giả vờ cười nói: “Đúng vậy, trùng hợp thật đó.”

Ô Nhật Lực Cách thuộc kiểu người nói nhiều. Từ khi lên xe đến giờ, miệng vẫn không ngừng nói. So với ông ta, ngay cả mợ Tư Cầm dù là người giỏi nói chuyện đến cách mấy cũng phải chào thua.

Ông kể về chuyến đi đến Hailar lần này của mình, Ô Nhật Lực Cách hơi cau mày nói: “Bọn tôi mới đến Hailar, không mua được vé giường nằm, chỉ có mỗi vé thôi. Haiz, mệt chết tôi rồi!”

“Hà Nha đúng thật là tốt! Bọn tôi vừa đến đã chuẩn bị ngay một bàn thịt ăn rồi!” Như nhớ lại mọi chuyện, Ô Nhật Lực Cách nuốt nước miếng: “Dù là thịt ở thành phố không ngon bằng thịt ở thảo nguyên vùng chúng tôi cho mấy!”

Tư Cầm ở bên cạnh xen vào: “Ăn xong bọn tôi còn dạo quanh chợ Hailar nữa đấy. Xem nè, hôm qua tôi vừa mới mua được cái đầm này đấy!”

Khi nhắc về hôn sự của Na Hà Nha và Bảo Âm Đô Nhân, Ô Nhật Lực Cách hiếm khi nào nói một cách nghiêm túc: “Bảo Âm Đô Nhân là một cháu rể tốt. Nhà bọn tôi cũng yên tâm khi Na Hà Nha cưới thằng bé. Chỉ là xa quá, e rằng sau này sẽ khó mà gặp nhau thường xuyên!”

Tư Cầm cũng gật đầu đồng ý, trên khuôn mặt vui vẻ khi nãy giờ đây hiện lên vẻ u sầu: “Đúng vậy đó! Nhà bọn tôi chỉ có mỗi con bé. Nhìn nó lớn lên từng ngày, giờ đột nhiên không thấy nó nữa. Nói thật, tôi cũng không nỡ gả con bé đi xa vậy đâu.”

Vốn còn đang hăng hái dạt dào trò chuyện về Hailar, hai vợ chồng họ đột nhiên trở nên trầm lại. Bầu không khí cũng vì thế mà ảm đạm dần. Thời Ngạo nhìn vào kính chiếu hậu, thấy cả hai người họ đã tựa vào nhau, ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Không còn tiếng cười của vợ chồng Ô Nhật Lực Cách, cả xe yên tĩnh đến lạ. Thời Ngạo dời mắt khỏi kính chiếu hậu, liếc nhìn mái tóc đen dài buông xoã ngang cằm chả người đàn ông bên cạnh. Cô hắng giọng, thản nhiên hỏi: “Vừa nãy là anh chơi đàn à?”

Sắc mặt của anh tự nhiên, đáp: “Ừm.”

Thời Ngạo nhướng mày, khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Ngang Thấm, miệng nói trái ngược với lương tâm: “À, cũng bình thường thôi.”

Vẻ mặt của anh lãnh đạm, đôi mắt sâu lắng bình thản.

Thấy Ngang Thấm phớt lờ lời mỉa mai của mình, Thời Ngạo cảm thấy vô cùng chán nản xen lẫn giận dữ mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm dần buông xuống, trên bầu trời xuất hiện một vệt sáng mờ ảo.

“Ọt…..”

Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng lớn. Thời Ngạo sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

“Ọt…..”

Cô che miệng khẽ ho, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, mắt hơi liếc nhìn sang Ngang Thấm. Sau đó cô nhanh chóng cúi đầu, bình tĩnh quay sang nói với Ngang Thấm: “Anh có đói không?” Tay trái của cô đút vào trong túi, lục lọi miếng thịt bò khô mà mình nhét vào túi hôm qua. Trước khi Ngang Thấm kịp trả lời, cô lại hỏi: “Anh có muốn ăn không?”

Ánh mắt anh thoáng nhìn miếng thịt bò khô trên đầu ngón tay của người phụ nữ bên cạnh: “Không cần đâu.”

“À, vậy thôi!” Thời Ngạo cho miếng thịt khô vào miệng, giả vờ tức giận: “Nếu anh không muốn ăn thì thôi, để tôi ăn cho!” Cô nuốt một ngụm nước bọt rồi cắn một miếng lớn, trên mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện.

Ngang Thấm hơi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, giờ đây đang cúi đầu nhai thịt khô mà hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của anh. Ngang Thấm vội quay đi, chăm chú nhìn tỉnh lộ 202 vắng tanh. Nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng kia, đôi mắt đó hơi loé, rồi anh lặng lẽ mím môi, khoé miệng hơi nhếch lên.

Thời Ngạo ăn xong món ngon nhưng lại chẳng tìm thấy được tờ giấy nào trong túi, đành phải xoa đại tay phủi lớp vụn còn dính tay. Cô thản nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, ho khan một cách không tự nhiên, nói: “Tôi không còn đói bụng nữa!”

Chiếc xe vô tình rẽ vào con đường tuyết gập ghềnh, Ô Nhật Lực Cách và Tư Cầm vốn đang ngủ say, bị sốc nảy đánh thức. Hai người họ dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Đây là Tây Tô Mộc đó à?”

Chiếc xe Jeep bám sát theo sau chiếc Buicks màu đen, vụt qua cánh đồng tuyết trắng xoá rộng lớn. Bên ngoài cửa sổ dần hiện lên vài đợt pháo hoa. Hàng rào mà Tát Nhân Cao Oa dùng để nhốt bò và cừu hiện ra trong tầm mắt, bên trong có hơn chục con cừu rúc vào nhau để giữ ấm.

Không lâu sau, chiếc Buicks màu đen đằng trước chạy chậm lại rồi dừng bánh. Ngang Thấm cũng theo đó mà đạp phanh lại. Khi xuống xe, Thời Ngạo nhìn thấy Tát Nhân Cao Oa đang đứng vẫy tay chào cô bên ngoài cửa, khoé miệng vẫn cứ nhoẻn cao.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.