Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 28: Chương 28



Edit: Mỳ.

Chương 28: Lại cãi nhau với Ngang Thấm – Thời Ngạo nhún vai, dang tay: “Được rồi! Mày đã có ý nghênh đón thì tao sẽ vào nhà ngồi một lúc vậy!”

 

Lúc chìm vào trong giấc ngủ dưới lớp chăn ấm áp, Thời Ngạo lại càng mơ thấy nhiều giấc mơ hơn nữa. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng tuyết rơi. Thời Ngạo gượng dậy, ghé người lại gần cửa sổ, nhìn tuyết vẫn cứ liên tục rơi từ đêm qua đến tận giờ ở Tây Tô Mộc.

Vừa ra khỏi phòng, không khí khô lạnh từ bên ngoài ập đến. Thời Ngạo siết chặt áo khoác. Nhìn thấy sân phủ đầy tuyết trắng, chiếc xe Jeep mà Đức Bố đậu đại ở một góc sân, giờ trông tựa như vừa được khoác lên một tấm vải trắng.

Lúc sắp đến gần phòng khách, bên tai loáng thoáng vọng đến một tràng tiếng cười quen thuộc. Thời Ngạo vén rèm thì nhìn thấy Tát Nhân Cao Oa. Bà ta đang khoác lên mình một chiếc áo choàng da cừu màu tím sậm, ngồi xếp bằng trên giường đất. Chỉ mới không gặp có vài hôm, nom bà đã gầy đi trông thấy. Khuôn mặt vốn tròn như cái đĩa, nay lại gầy đến hai bên má hóp háp.

Nhìn thấy Thời Ngạo, khuôn mặt ngăm đen của Tát Nhân Cao Oa lộ ra nụ cười nhiệt tình thường thấy: “Bọn tôi chuẩn bị đi xem nhà mới, cô đi chung không?”

Thời Ngạo lắc đầu: “Con không đi đâu ạ.” Cô tự rót cho mình một bát trà sữa, ngồi xuống bên cạnh bếp lò.

Tát Nhân Cao Oa không quá câu nệ. Dù rằng khi nhìn qua khuôn mặt bà, cô cũng có thể nhìn thấy được vẻ mệt mỏi vì bận rộn với đống công việc nhà rồi cả việc đám cưới của con trai, thế nhưng nụ cười toả sáng vẫn luôn trực chờ trên mặt kia. Bà ta không hỏi gì thêm, quay đầu về, tiếp tục nói chuyện phiếm với Tha Á.

Lần này, nhân vật chính không còn là cô con dâu Na Hà Nha nữa. Thay vào đó là một họ hàng xa của hai vợ chồng Tát Nhân Cao Oa.

Người họ hàng này tên là Ô Nhật Na, bà ấy là chị họ của chồng Tát Nhân Cao Oa, Ngao Nhật Cách Nhạc. Do sắp tới sẽ có hôn lễ của Bảo Âm Đô Nhân, sáng sớm nay đã có rất nhiều họ hàng thân thích đến Tây Tô Mộc. Ô Nhật Na cũng là một trong số đó.

Ô Nhật Na từng là một người phụ nữ đảm đang và mạnh mẽ. Mấy năm trước, nhà họ dựa vào bà như một máy kiếm tiền, do đó tích góp cũng được không ít. Giờ đây cả nhà họ đã dọn đến nơi có nhà cao cửa rộng tại thành phố lớn, Hailar, mà ở. Khi về lại Tây Tô Mộc, bà ta hết mặc định trong đầu là trà sữa nhà Tát Nhân Cao Oa không phải hàng thật, rồi lại chê bếp củi lò than đen thui thế kia thì đón cô dâu mới kiểu gì?

Sau đó, Tát Nhân Cao Oa dẫn dòng họ về ăn cưới đi xem nhà mới của Bảo Âm Đô Nhân. Ô Nhật Na đứng ở cửa, liếc nhìn vào trong bằng đôi mắt nhỏ, miệng liên tục chê lên chê xuống tấm thảm trải trên sàn không đẹp, trông khá là lỗi thời. Còn những dòng chữ “Hỉ” dán trên tủ quần áo thì lại quá nhỏ, chẳng ấn tượng gì hết. Bà ta quay lại hỏi Tát Nhân Cao Oa rằng, sao bà lại không mua cho con trai mình một căn nhà to ở Hailar đi cho rồi.

Tát Nhân Cao Oa thở dài một hơi: “Chị ta ở thành phố quen rồi! Về đến thảo nguyên là lại chê lên chê xuống đủ kiểu cả!”

Tha Á ngồi nghe, thỉnh thoảng cười phụ hoạ vài ba tiếng. Đôi bàn tay không ngừng vá lại chiếc áo choàng đen bằng da cừu.

Ban đầu bà tháo một lớp lông bị hư trên áo choàng da cừu, sau đó bà cắt một lớp lông mới có kích thước phù hợp từ tấm lông mới. Đôi tay bà khéo léo cầm kim chỉ, đâm mũi khâu vào lông, rồi bắt đầu quá trình khâu vá. Đang khâu một lúc, bà thấy Tát Nhân Cao Oa đột nhiên dừng lại, động tác trên tay Tha Á cũng vì thế mà dừng lại theo, tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Thôi! Không muốn nhắc đến nữa đâu!” Tát Nhân Cao Oa nhướng mày, phàn nàn: “Khi chị ấy vừa đến, đầu tôi như muốn ong hết cả lên! Bởi vậy nên mới chạy đến chỗ chị trốn đỡ, để chị ta tự đứng đó nói một mình đi! Nói đến chừng nào khô cả họng thì tự dừng lại thôi!”

Dứt lời, Tát Nhân Cao Oa dường như chỉ hơi phiền não một chút lại phá lên cười. Đôi mắt nhỏ hẹp đó khi cười lại nheo lại thành một hàng. Cằm thật vất vả mới lộ ra được chút ít, có vẻ như cũng bị tiếng cười sảng khoái vang dội của bà doạ cho trốn đi mất rồi. 

Thời Ngạo nghe xong, nhẹ nhàng vén góc rèm cửa ra. Trong sân, tuyết cứ lặng lẽ rơi. Đức Bố khoác lên mình tấm áo khoác lông dày, tay cầm xẻng mà đi về phía bên này. Một cơn gió thổi tuyết trắng lướt qua, ông loạng choạng giữ lại chiếc mũ của mình, chiếc xẻng lập tức rơi xuống đất phát ra tiếng động thật lớn. Tiếng kim loại sắc bén kia khiến cho Thời Ngạo nổi hết cả da gà, vội buông tấm rèm xuống. 

Giọng nói lo lắng của Tát Nhân Cao Oa vang lên bên tai cô: “Mong là mai tuyết đừng có rơi! Nếu tuyết rơi dày quá, khó đón dâu lắm!”

Thời Ngạo quay lại nhìn Tha Á, hỏi: “Ngày mai chú Đức Bố cũng đi đón dâu luôn ạ?”

Tha Á nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”

“Sáng mai con sẽ đi với chú ấy!” Thời Ngạo đặt bát sứ lên bàn, mở to mắt: “Hai dì cứ nói chuyện tiếp đi ạ, con ra ngoài đi dạo một lát.”

Tha Á không khỏi lo lắng: “Bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi mà con!”

Trên mặt cô hiện lên một tia bất tự nhiên, hàng chân mày của Thời Ngạo khẽ động, ho nhẹ một tiếng: “Con thích mấy ngày tuyết rơi giống vậy lắm ạ.”

Cô vén rèm cửa lên. Trước khi rời khỏi nhà, cô còn nghe loáng thoáng giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ của Tát Nhân Cao Oa: “Thời Ngạo đúng là một cô bé ngoan ngoãn và tốt bụng. Tôi thật sự mong con bé có thể ở lại thảo nguyên này luôn!” Cả bà ta và Tha Á đều bật cười cùng một lúc. Thời Ngạo đội mũ lên, bước nhanh ra ngoài, vì cô sợ rằng nếu mình ở lại lâu thêm chút nữa sẽ bị Tát Nhân Cao Oa kéo tiếp vào cuộc trò chuyện mất.

Khi đi ngang qua sân, Đức Bố đang đứng dưới mái hiên, vung cái xẻng trong tay. Tiếng xẻng đập mạnh xuống đất, lớp tuyết dày cộp bị đóng đầy trên mái hiên trút xuống như thác.

Gió tuyết trắng xóa là nét đặc trưng trên vùng thảo nguyên ngày càng trở nên mạnh hơn. Lối mòn nhỏ trước cửa nhà Đức Bố, so với trước kia còn khó đi hơn nữa. Dù cho Thời Ngạo có cẩn thận bao nhiêu vẫn cứ vấp ngã. Có vài lần, cô suýt chút nữa ngã sấp xuống đất, miệng lầm bầm chửi rủa vài câu th ô tục, từng bước tiến về phía trước.

Khi đi ngang qua nhà Ngang Thấm, Thời Ngạo dừng lại một chút.

Ô Như Mục đang ngồi xổm trước cửa, vừa nhìn thấy Thời Ngạo thì khựng lại, nhiệt tình vẫy đuôi nghênh đón. Mấy ngày không gặp, dường như là nó có hơi nhớ Thời Ngạo. Miệng sủa vài tiếng, đuôi không ngừng phe qua phẩy lại. Chỉ chốc lát sau, trên nền tuyết xuất hiện một vòng dấu chân chó lộn xộn.

Thời Ngạo nhún vao, dang tay: “Được rồi! Mày đã có ý nghênh đón thì tao sẽ vào nhà ngồi một lúc vậy!” Ô Như Mục nghiêng đầu hiểu ý, khoé miệng hơi nhếch cao, lẽo đẽo theo sau, cái đuôi không ngừng lắc qua lại.

Cửa hàng rào hé mở, lũ chim mập mạp vốn thích tụ tập trên đỉnh rào miệng không ngừng phát ra vài tiếng líu lo, dường như cũng sợ giá rét nên rúc mình vào chốn không người. Nhưng đoá bông tuyết trong suốt như pha lê nhẹ nhàng hạ cánh trên cửa rào. Chỉ nhìn thôi mà Thời Ngạo cũng có thể tưởng tượng đến món bánh sữa ngàn lớp mà Tha Á đã đem về từ Ulanhot đợt rồi. Bánh ngàn lớp mà Tha Á cất trong chiếc tủ gỗ tinh xảo cũng được làm theo cách này. Nghĩ đến đây, Thời Ngạo không nhịn được đành phải nuốt một ngụm nước bọt.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngao Đăng đang ngủ trưa bên ngoài phòng khách đứng bật dậy. Nhìn ra ngoài sân với ánh mắt cảnh giác, mãi cho đến khi nhìn thấy Thời Ngạo, nó mới uể oải ngáp một hơi thật dài, mí mắt lại rủ xuống, tiếp tục chìm vào giấc mộng. 

Thời Ngạo hắng giọng, đứng ở cửa nói lớn lên một câu tượng trưng: “Có ai ở nhà không? Không trả lời là đồng ý, tôi vào đó nha!” 

Bên ngoài phòng khách.

Cô tháo mũ len trên đầu xuống, phủi hết mớ tuyết còn dính trên người đi. Thấy cửa nhà không khóa, cô ngập ngừng đẩy cánh cửa, tiếng gỗ cót két vang lên. Lúc ngẩng đầu, không kịp đề phòng đã bất ngờ chạm phải cặp mắt sâu thẳm của ai kia. Cô khẽ ho khan, làm bộ như không biết gì mà hỏi: “Thì ra là anh có ở nhà!”

Ánh mắt anh lướt qua mái tóc bị tuyết thấm đến ướt đẫm của người phụ nữ, Ngang Thấm chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng. Ngón tay anh siết chặt, bưng bát trà sữa lên, hơi ngửa đầu nhấp một ngụm, yết hầu cũng theo đó mà cử động lên xuống. Một lớp khói trắng nhẹ bay lên bên trên mặt trà sữa như một màn sương che các đường nét trên khuôn mặt anh, khiến anh trông càng thêm phần lạnh lùng và xa cách hơn.

Đôi mắt cô loé lên, Thời Ngạo đột ngột nhìn sang nơi khác. Thuận thế nhìn sang ấm nước trên bếp lò, miệng nhếch lên: “Anh có ở nhà, vậy sao không đáp lại khi mà tôi gọi với vô thế? Tôi ở bên ngoài cứ tìm anh mãi, lạnh muốn cóng hết cả người!”

Ngang Thấm hơi sửng sốt. Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô đang đến gần cạnh bếp lò, tay xoa qua xoa lại để sưởi ấm. Những ngón tay vốn trắng nõn, chẳng mấy chốc đã bị nhuộm một lớp đỏ nhạt. Ánh mắt Ngang Thấm tối sầm, anh thu lại tầm mắt, trầm giọng hỏi: “Cô tìm tôi à?”

“E hèm…..” Thời Ngạo đứng lên, mặt nóng bừng, đột nhiên cao giọng, vẻ mặt ủ rũ: “Ai nói tôi đến đây tìm anh chứ?” Dừng một chút, cô lấy tay xoa chóp mũi, hơi cau mày: “Chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi! E hèm…..với tiện đây tôi cũng muốn hỏi anh một câu.”

Đôi ủng da gõ lên sàn bê tông, Ngang Thấm hơi nhướng mắt lên, lẳng lặng nhìn về phía người phụ nữ.

Thời Ngạp đưa tay lục túi, cô rút ra một tờ tiền rồi gấp lại thành hình vuông rồi đưa cho Ngang Thấm: “Hôm qua anh trả hết bao nhiêu tiền?” 

Ánh mắt anh dừng lại ở cổ tay trắng nõn của người phụ nữ, mạch máu kéo dài đến cuối cổ tay áo. Anh ngẩng đầu, rũ mắt đáp: “Không phải tôi.”

Thời Ngạo nhíu mày, hỏi lại: “Vậy bạn anh trả à?” Cô đặt tiền xuống trước mặt Ngang Thấm, nghiêm túc nói: “Tôi không thích nợ ân tình ai đâu. Hơn nữa, hôm qua tôi đã nói với chú Đức Bố là tôi sẽ mời chú ấy rồi.” Cô dừng lại một chút, tầm mắt đảo qua mái tóc đang xoã tự nhiên trên trán của người đàn ông. Đôi mắt cô khẽ chớp, cô tiếp tục nói: “Phiền anh bớt chút thời gian, đưa lại số tiền này cho bạn anh giúp tôi.”

Dứt lời, cô nhìn về phía ấm nước trên bếp, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh nấu nhiều trà sữa như vậy uống cũng không hết, tôi giúp anh uống một chút nhé!” Ngang Thấm hơi ngẩn người, lúc nhìn lại về phía người phụ nữ, cô đã tự rót cho mình một bát đầy. Thời Ngạo cẩn thận miệng đến cạnh bát, nhẹ nhàng húp một ngụm rồi thở dài hài lòng. Đôi mắt bình thản xen chút lạnh lùng của người đàn ông hiện lên một tia đăm chiêu, sau đó anh lặng lẽ cụp mi xuống.

Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía Ngang Thấm. Thời Ngạo thản nhiên hỏi: “Sáng mai anh có đi đón dâu không?”

Khuôn mặt người đàn ông luôn mang theo vẻ xa cách ngàn dặm. Đôi môi anh mấp máy, một giọng nói lạnh lùng vang vẳng bên tai: “Tôi không đi.”

“À, vậy thôi!” Thời Ngạo tức giận quay mặt đi, cúi đầu nhấm một ngụm trà sữa nóng. Gió lạnh đập vào cánh cửa gỗ, lửa than cháy thành tiếng lách tách trong bếp lò sắt.

Đúng lúc cô chưa biết nói gì thêm, Ngang Thấm đã đặt chiếc bát sứ trên tay xuống. Anh cầm xấp tiền, dang rộng chân đi thẳng về phía cô. Ánh mắt khẽ liếc, không khó có thể nhìn ra được một tia áp bức từ ánh mắt đó. Khi đến gần hơn, anh hơi nghiêng người, đưa tiền cho Thời Ngạo, lặng lẽ nhìn cô.

Thời Ngạo ngẩn người, theo bản năng đứng phắt dậy. Cô vô thức nhìn sang Ngang Thấm: “Anh có ý gì?” Người đàn ông chậm rãi nhướng mi, ánh mắt họ chạm vào nhau mang theo vài phần mất tự nhiên. Anh lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói: “Người trả tiền là Cát Nhã. Nếu cô muốn thì tự đi tìm cô ấy mà trả.”

Sắc mặt Thời Ngạo tối sầm, hàng chân mày cô nhíu lại. Đôi mắt sáng ngời đầy kinh ngạc kia, giờ đây đang tức giận mà trừng lên nhìn Ngang Thấm.

Bầu không khí xung quanh cô đột nhiên ngưng bặt, tiếng hít thở trầm ổn và bình thản của người đàn ông trước mặt gần kề bên tai. Hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai cô, khiến cho cả người cô khẽ run lên, nhịp tim cũng vì thế mà đập mỗi lúc một nhanh. Trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác mà trước giờ cô chưa từng có, thật khó để có thể diễn tả ra thành lời.

Thời Ngạo phản ứng lại khá chậm. Cô lùi về phía sau, giật lấy tờ tiền trong tay Ngang Thấm, hoảng hốt nhét lại vào trong túi mình. Hai má cô nóng bừng, cứng rắn nói: “Được rồi!” Cô nói, đặt bát lại vào tay anh: “Trả bát lại cho anh đấy! Tôi đi đây!”

Ánh mắt của Ngang Thấm loé lên, bàn tay tráng kiện lặng lẽ tiếp lấy bát. Yết hầu cử động lên xuống hai lần, vừa định lên tiếng thì nghe được tiếng “cạch”. Thời Ngạo đóng sầm cửa lại, nổi giận rời đi.

Ngao Đăng vốn đang nằm úp sấp ở cửa nghỉ ngơi, bị doạ đến ngồi thẳng cứng cả người. Đến khi nó nhìn thấy người gây ra tiếng động kia là Thời Ngạo, trong đôi mắt to tròn hiện lên một tia bối rối, không rõ vì sao cô lại tức giận với cái cửa làm gì.

Ô Như Mục theo sát phía sau Thời Ngạo, nhìn thấy cô có ý định bỏ về, nó không nỡ mà sủa lên vài tiếng. Bước chân của Thời Ngạo khựng lại, cơn tức vẫn chưa tiêu tan khỏi khuôn mặt, giận dữ nói: “Mày về mà nói với Ngang Thấm, tao sẽ không bao giờ đến nhà anh ta nữa đâu!” Cô hét lớn: “Đồ nhỏ mọn!”

Đầu của Ô Như Mục hết nghiêng sang trái rồi lại nhanh chóng nghiêng sang phải. Đôi mắt màu xanh lục đảo tròn, cái hiểu cái không sủa lên một tiếng, đuôi cụp xuống. Nó tiếp tục lẽo đẽo theo phía sau Thời Ngạo.

Tuyết ở Tây Tô Mộc rơi ngày một lớn. Bầu trời bấy giờ trông chẳng khác gì một lớp chăn bông thủng lỗ chỗ, hay những bó lông vịt không hề có kết cấu mà rơi xuống mặt đất.

“Cô ấy ở đâu! Ai mà biết nhà Cát Nhã ở đâu mà đến để trả tiền chứ?” Thời Ngạo nghiêm mặt, ngay khi cô vừa định đội mũ lên thì thấy vệt trà sữa màu nâu nằm chễm chệ trên vành mũ. Ngón tay cô khẽ chạm lên vết đó, vẫn còn khá ấm. Cô lạnh lùng liếc nhìn về phía sau. Có lẽ là vừa nãy cô không cẩn thận làm vương trên vành mũ. Thời Ngạo tặc lưỡi: “Cái tên đầu gỗ thối tha, nhỏ mọn này! Đúng là lắm chuyện mà!” 

Tiếng cửa gỗ được đẩy ra, phát ra cót két. Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía xa. Đáy mắt như đầm đen, trong phút chốc nổi lên một gợn sóng, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường và lạnh lùng.

Ô Như Mục tựa vào vách tường mà Thời Ngạo đụng phải, chán nản nằm ngoài cửa phòng khách, miệng phát ra vài tiếng r3n rỉ. Có lẽ là nhìn không quen hình ảnh Ô Như Mục lấy lòng Thời Ngạo như thế, Ngao Đăng lại hăng hái, lăn lộn hai ba vòng trên tuyết, miệng sủa lên đầy phấn khích.

Trên đường về, gió Tây Bắc nhân cơ hội mà nghịch ngợm thổi vào Thời Ngạo. Cả người cô mất thăng bằng, chân trượt một cái, nặng nề ngã nhào xuống đất. Dù đã được áo khoác dày bên ngoài che chở, cô cũng không thấy đau lắm, thế nhưng ngay khi nghĩ đến chuyện vừa nãy với Ngang Thấm, cô liền trờ nên tức giận và khó chịu. Thời Ngạo vừa đứng dậy, vừa rủa thầm như muốn trút giận: “Ngay cả mi cũng muốn chống lại tao!”

Về đến nhà Đức Bố, Thời Ngạo thấy mái nhà đã được phủ thêm một lớp tuyết trắng xóa. Những ống băng nhỏ li ti bám đầy mái hiên. Sân nhà vắng lặng, gió thổi tuyết bay lả tả, tạo nên một khung cảnh mùa đông yên bình.

Thời Ngạo vén rèm cửa lên, nhận ra trên giường đất giờ đây đã không còn ai nữa, chỉ còn mỗi cái ấm đun nước trên bếp đang bốc khói. Khi cô bước đên gần giường đất, Thời Ngạo nhìn thấy một đĩa bánh sữa và đậu phụ được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ, cạnh bên còn có một đĩa thịt khô, ắt hẳn là Tha Á cố ý để phần cho cô.

Sau khi uống hết hai bát trà sữa lớn, nuốt luôn cả cơn giận đang tắt nghẽn trong lòng, Thời Ngạo đã không còn cảm thấy đói nữa. Cô cất miếng thịt bò khô mà Tha Á để lại cho mình vào trong túi, kế đến cô trở về phòng để chuẩn bị máy móc cho buổi lễ cưới ngày mai. 

Chẳng hiểu vì sao mà khuôn mặt lạnh như tảng băng của Ngang Thấm lại hiện lên trong tâm trí cô. Thời Ngạo tức giận lẩm bẩm: “Tôi không hiểu? Không phải chỉ là nhân tiện thôi sao?” Cô hừ lạnh, nói tiếp: “Đúng thật là, đàn ông chẳng tốt đẹp gì hết!”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.