Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 26: Chương 26



Edit: Mỳ.

Chương 26: Gặp Ngang Thấm ở Hulunbuir – Bầu không khí lạnh buốt từ cơ thể của người đàn ông phả vào mũi cô, nhịp tim cũng vì thế mà trở nên nhộn nhịp.

Chiếc xe Jeep vừa rẽ vào đường quốc lộ 202, những căn nhà trệt cũng trở nên bé nhỏ hơn. Xe cứ bon bon trên đường mãi cho đến khi phông cảnh phía sau chỉ còn lại một màu trắng xóa mênh mông, ngút ngàn. 

Thời Ngạo nhướng mắt lên, nhìn qua gương chiếu hậu. Chiếc xe màu bạc đã sớm biến mất khỏi khung cảnh phía sau. Thấy thế, cô không khỏi thầm nhủ, mới hửng sáng mà đã đi đâu thế không biết?

Mùa đông trên vùng thảo nguyên Hulunbuir, khắp nơi đều bị màu trắng của tuyết bao phủ. Chỉ còn mỗi màu xanh bát ngát của bầu trời khiến con người ta không khỏi rung động. Và phía trên các cột điện thoại, giữa trời và đất, có những dải mây trắng lớn trôi nổi với những hình dạng khác nhau. Một số trông giống ngựa, vài chỗ lại trông giống nón Hadas(1), không trùng khớp nhau. Những dải mây đó hệt như những kẻ du mục đang dạo chơi trên đồng cỏ, đi đây đón đó, tuỳ hứng đi từ đầu này sang đầu kia, không chờ đợi bất kì ai.

Chiếc xe Jeep chạy dọc theo con đường quốc lộ 202. Đi được chừng nửa chặng đường, lướt ngang qua cả một khu rừng bạch dương. Ánh mặt trời len lỏi qua từng tán lá, điểm lên một chút sắc màu chi thế giới cổ tích được bao phủ bởi một trắng đầy tinh khôi.

Đức Bố hỏi: “Ở thành phố có cảnh này không?”

“Sao ạ?” Thời Ngạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Ở đấy ai cũng bù đầu vào công việc, bọn họ làm gì có thời gian mà dừng lại thưởng thức cảnh sắc ven đường đâu chú.”

Đức Bố không khỏi thốt lên: “Thế thì ở thảo nguyên vẫn hơn! Ngày nào bọn chú cũng nhìn thấy khung cảnh như thế này hết!” Giọng hát trầm và phong phú của một ca sĩ người Nội Mông phát ra từ loa radio của xe. Đức Bố hăng hái hát theo, ông hưng phấn đến mức, cả cơ thể cũng vì thế mà lắc lư.

Càng sống tại đây, Thời Ngạo càng thấm thía một điều: nếu sự chân thành, cởi mở là nét đặc trưng của người dân nơi này thì âm nhạc chính là hơi thở, là tâm hồn của họ.

Cùng với tiếng hát, Thời Ngạo mơ màng tiến vào trong mộng đẹp. Mãi cho đến khi cô tỉnh lại, chiếc xe đã rẽ vào một con đường nhỏ, tấp nập người qua kẻ lại. Hai bên đường là các quán ăn vặt, dù rằng giờ đây bên ngoài đã gần chạm đáy 15°C, thế nhưng trước cửa mỗi quán vẫn có tận 5, 6 khách du lịch đứng chen chúc lẫn nhau. Một số người khoác lên mình áo khoác lông, đeo găng tay da và đội mũ da, trong khi những người khác thì lại mặc áo khoác và áo choàng Mông Cổ. Điều duy nhất không thay đổi ở đây chính là nụ cười trên khuôn mặt bọn họ, nơi nào càng nhiều người đứng thì nơi đó càng thu hút số người kéo đến hơn.

Chiếc xe Jeep tiếp tục lướt qua, rẽ trái vào một con đường lớn. Hiện lên trước mắt là một toà nhà năm tầng. Trên đỉnh toà nhà có viết dòng chữ “Thành Phố Điện Máy Ánh Dương”. Đức Bố thản nhiên đậu xe bên đường, trước khi xuống xe nói: “Đây là siêu thị điện máy lớn nhất ở Hailar đấy. Trong đó chắc chắn là có thứ mà con muốn mua!” 

Ngay khi cửa xe mở ra, cô đã bị cơn gió Tây Bắc gào thét ập đến. Thời Ngạo kéo áo khoác, bước thật nhanh về phía toà nhà cao tầng một cách khó khăn. Sau khi đi qua cửa xoay, lướt qua lối đi dài hàng trăm mét, nhiệt độ dần tăng lên. Thời Ngạo đi theo phía sau Đức Bố, từ thang cuốn lên thẳng đến sảnh lớn tầng ba.

Càng lên cao thì càng có thêm nhiều người. Hơn nữa, ai cũng quấn chặt mình sau lớp áo bông, do đó nên chỉ cần vô tình vùng khuỷu tay thôi là cũng chẳng khác gì vừa bị đấm một cái thật mạnh. Thời Ngạo đứng chen chân giữa một nhóm đàn ông thảo nguyên cao lớn, lúc thì bị giẫm cho một cước, khi thì lại bị ăn một cái vung tay như búa bổ. Cô ngơ ngác hỏi Đức Bố: “Bộ hôm nay là ngày lễ gì à chú?”

Đức Bố cũng không khá hơn là bao, song ông vẫn không quên đùa: “Ở thảo nguyên, vùng Hailar, chỉ cần có người địa phương thì mỗi ngày đều là ngày lễ!”

Sau khi lướt qua được đám đông, Thời Ngạo mới nhận ra bọn họ rằng mình vừa đi ngang qua quầy hàng có chương trình khuyến mãi. Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày họ mở cửa, nạp 100 tệ sẽ nhận được cước 100 tệ miễn phí, còn nếu nạp 1000 tệ thì sẽ có cơ hội nhận được điện thoại thông minh miễn phí. Không khí tại cửa hàng vô cùng nhộn nhịp, ai ai cũng hào hứng tham gia.

Quầy bán máy ảnh bên kia chỉ lác đác có 1, 2 khách. So với quầy vừa rồi, đúng là khác biệt hẳn hoi. Chàng trai trẻ tuổi đang ngồi sau quầy, chỉ lo cúi đầu xuống chơi game. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, lâu lâu trong điện thoại phát ra vài tiếng “good”, khi thì “excellent”. Thỉnh thoảng thấy có bóng người đi qua, cậu ta mới lười biếng nhướng mắt lên nhìn một cái. Thấy đối phương chỉ đi ngang qua mà không ghé vào quầy mua, cậu ta lại cúi đầu đắm chìm vào thế giới trò chơi tiếp. Những giọng nói khen ngợi cứ liên tục vang lên “great” rồi lại “unbelievable”. Trên khuôn mặt cậu ta nở lên một nụ cười khoái chí.

Thời Ngạo và Đức Bố đứng trước quầy một lúc lâu. Đức Bố bước đến trước mặt cậu ta, gõ tay vào tủ kính: “Cậu gì đó ơi, ở đây có bán pin máy ảnh không?”

Cậu ta nhướng mi hỏi: “Cho loại máy ảnh nào?”

Thời Ngạo đáp: “Canon R6.”

“À.” Cậu ta buông điện thoại xuống, cho tay vào trong túi quần, chậm rãi lấy ra một chùm chìa khoá. Tay dò tìm chìa nhỏ nhất, đi ra sau quầy tính tiền, cho chìa vào trong ổ khoá. Khi chìa vào đúng ổ, xoay chìa vài lần thì tiếng cạch vang lên. Cửa tủ vừa mở ra, cậu ta nghiêng người lục lọi bên trong chừng 3, 5 phút thì khoá cửa tủ lại. Cất chùm chìa khoá vào lại trong túi quần, quay về lại chỗ ngồi, lắc đầu: “Chỗ tôi không có.” Cậu ta chỉ về hướng chếch bên đường: “Qua bên kia đi, có lẽ là có bán đó.” 

Cả hai đi theo chỉ dẫn của cậu ta, nhìn thấy một quầy hàng khác lớn hơn. Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên. Ngay khi vừa nghe là họ muốn tìm pin cho máy Canon R6, ông ta nhanh nhẹn lấy từ bên trong tủ quầy ra một cái hộp được đóng gói rõ ràng, đưa cho Thời Ngạo: “200 tệ một cái.”

Hầu như mỗi khi mua hàng, Thời Ngạo đều không bao giờ trả giá. Đức Bố đứng bên cạnh, khó tin: “Một hộp bé tí tẹo thế này mà tận 200 tệ á? Không được, rẻ hơn đi!”

Chủ tiệm cũng không phàn nàn, vui vẻ đáp: “Thế 180 tệ nhé, không ít hơn nữa được đâu. Chỉ có mỗi chỗ tôi mới có bán loại pin này thôi đấy.”

Đức Bố nhìn sang Thời Ngạo, cô cười gật đầu: “Được, vậy tôi lấy hai cái!”

Chắc là lâu rồi không có người đến mua, thế nên chủ tiệm cũng rất vui vẻ khi gói đồ. Ông còn cố ý bỏ vào túi một gói kẹo sữa vào, không quên giới thiệu: “Cô gái trẻ, cô ở thành phố lớn mới vào đây sao? Món này nhà tôi tự làm đấy, cầm về ăn thử nhé!” Đức Bố còn đang đứng trò chuyện với chủ tiệm, Thời Ngạo đứng bên cạnh không khỏi ngượng ngùng, như thể mình vừa mới nhận được một món gì đó rất đáng tiền mà trong khi mình còn không hề quen biết họ.

Khi rời khỏi Thành Phố Điện Máy Ánh Dương, Thời Ngạo chợt nhớ ra rằng Đức Bố chỉ kịp uống có một ly trà sữa nóng đã phải vội vàng chở cô đến Hailar, giờ đây chắc ông cũng đã sớm đói rồi, cô đề nghị: “Trước khi về, chú cháu mình ghé ăn trưa nhé ạ? Con mời chú!”

Vừa nghe Thời Ngạo muốn mời khách, Đức Bố sảng khoái lái xe vào con đường nhỏ phồn hoa mà họ đã đi qua từ sáng. Một năm qua, ông đã đến Hailar không dưới trăm lần, nên cũng gọi là quen thuộc đường đi nước bước nơi đây. Ông không chỉ biết rõ các nhà hàng ngon, bổ, rẻ mà còn có thể chỉ ra những điểm khác biệt tinh tế trong từng món ăn. Nhờ kinh nghiệm dày dặn, Đức Bố có thể dễ dàng phân biệt được đâu là “Ẩm thực Mông Cổ” đích thực, đâu chỉ là chiêu trò thương mại để thu hút khách du lịch đến từ phương xa mà thôi. Chờ ông nói xong, chiếc xe cũng vừa đúng lúc dừng lại. 

Khi xuống xe, Thời Ngạo ngẩng đầu nhìn lên. Trên bảng hiệu màu vàng vuông vắn, có một dòng chữ được viết bằng hiệu ứng bút mực đen dày “Nhà hàng Mẹ Mông”, bên dưới là một chuỗi chữ tiếng Mông Cổ. Trước cửa tiệm có vài người đàn ông cao to, dáng người hơi mập mạp đang đứng. Vừa nhìn là biết bọn họ vừa mới uống rượu, cánh mũi đỏ bừng nổi bật giữa trời nắng. 

Đi sâu vào bên trong, có một đám đông rất lớn, mỗi bàn đầy ắp 3 đến 5 người. Cả sảnh lớn chật kín người không là người.

Nhân viên phục vụ dẫn cô và Đức Bố đến một chiếc bàn vuông gần lối đi. Vừa ngồi xuống đã có một người phục vụ khác bưng ấm trà sữa tráng men đi tới, rót cho mỗi người họ một bát. Cô bé đặt ấm trà sữa xuống, giới thiệu những món ăn bình dân trong menu của quán. Vẻ mặt non nớt hệt như học sinh nhưng lời nói lại rõ ràng, có lực, thỉnh thoảng không cẩn thận làm chệch ra khẩu ẩm của người Mông, trên mặt cô bé bấy giờ ngượng đến đỏ bừng. Thế nhưng cô bé đã sớm lấy lại bình tĩnh, thành thạo giới thiệu các món ăn tiếp theo.

Thời Ngạo vừa nghe vừa tò mò nhìn quanh. Chiếc ghế bên cạnh mới nãy còn đang trống, giờ đây đã có người ngồi vào. Đó là một người phụ nữ Mông Cổ vô cùng xinh đẹp.

Cô ấy khoác lên mình bộ áo choàng Mông Cổ bằng gấm trắng, cổ áo điểm xuyết khuy màu xanh đậm, bên hông còn thắt thêm đai lưng cũng màu xanh đậm giống khuy áo oả trên.

Đây là chiếc áo choàng Mông Cổ đẹp nhất mà cô từng thấy. Những vật tổ(2) của người dân nơi đây như ẩn như hiện bên dưới lớp áo, phát sáng khi được ánh đèn chiếu vào.

Người phụ nữ kia hơi nghiêng người, nhỏ nhẹ nói chuyện với người bên đầu dây còn lại của điện thoại. Hình như đối phương nói gì đó khá là thú vị, chọc cho cô ấy khẽ bật cười. Hai lúm đồng tiền trên đôi gò má trông giống hệt như đoá hoa cúc nở rộ, khiến cho người vốn dĩ cũng là phụ nữ như Thời Ngạo đây cũng si mê theo.

“Thế gọi mấy món trước đây?”

Giọng nói của Đức Bố ngắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Ngạo. Cô rũ mắt xuống nhìn menu, thờ ơ gật đầu rồi lại nhìn về phía bên kia. Người phụ nữ cạnh bên đã cúp điện thoại, đẩy ghế ra rồi đi thẳng đến cửa trước nhà hàng. Mãi cho đến khi cô ấy quay lại, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người đàn ông.

Lúc đầu Thời Ngạo hơi ngẩn người. Trong đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, cuối cùng là hừ lạnh một tiếng. 

Ngang Thấm. Người hôm qua vừa mới từ chối đưa cô đi Hailar, giờ đây lại xuất hiện ở nhà hàng này.

Hôm nay Ngang Thấm bận đồ thường. Anh khoác áo lông trắng, bên dưới là quần công nhân màu xanh, nhìn qua trông vô cùng xứng đôi vừa lứa với cô gái đang cười rõ tươi bên cạnh. Mái tóc dài thường ngày được buộc lại gọn gàng, giờ đây được anh xoã ngang trên hai bên vai. Đôi mắt đen tựa chim ưng lộ ra vẻ áp bách và uy nghiêm.

Nhìn thấy Ngang Thấm và cô gái kia đang đi về phía này, Thời Ngạo nhanh chóng lên tiếng “Con đi vệ sinh chút” rồi vội vã bước qua lối đi ồn ào.

Đôi nam nữ người Mông Cổ cạnh bên đang nhiệt tình nâng cốc trò chuyện vui vẻ, nói hăng say rồi lại ca hát cạn ly. Ở khu khác, một bàn khách du lịch đang nhìn chăm chú vào nhân viên phục vụ với ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy họ bưng lên một đĩa chân cừu nướng, nhao nhao gắp lấy gắp để, còn có người thì cầm lấy điện thoại chụp liên tục vì sợ sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc nào đó.

Giữa tiếng hát của người dân bản địa và cả tiếng hò reo của du khách, Thời Ngạo quấn chặt quần áo hơn. Cô vờ bước ngang qua Ngang Thấm như không có chuyện gì.

Từng cơn gió lạnh đến thấu xương xộc thẳng vào trong mũi, nhịp tim cô cũng vì thế mà vang lên không dừng theo tiếng bước chân.

Cát Nhã đứng cạnh nhìn Ngang Thấm: “Sao thế?”

Ngang Thấm ngẩn người, trầm giọng trả lời: “Không có gì.”

Cát Nhã nhìn về phía trước: “Ơ, kia không phải là chú Đức Bố nhà cậu à?” Cô ấy mỉm cười rồi nói: “Tớ sang đấy chào chú ấy một tiếng.”

Ánh mắt liếc nhìn sang con đường hẹp bên phải, trong mắt Ngang Thấm tựa như chứa đựng suy nghĩ sâu xa: “Được.”

Chú thích: 

  1. Nón Hadas: nón dân tộc của người Mông Cổ.
  2. Vật tổ: Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định. Tô-tem giáo là một tập tục có từ thời kì các thị tộc. Thời kì này nhận thức con người còn hoang sơ, con người vẫn còn khiếp sợ sức mạnh của tự nhiên, bởi vậy nhiều thị tộc, bộ lạc lấy một con vật nào đó coi như vật tổ của mình. Dấu tích của nó vẫn còn đến tận ngày nay qua một số họ của người Trung Quốc như: Mã (ngựa), Long (rồng). Đây là 1 tín ngưỡng rất phổ biến ở các dân tộc từ Á sang Âu. (Muốn tìm hiểu thêm, vui lòng đọc thêm tại đây)

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.