Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 21: Chương 21



Edit: Mỳ.

Chương 21: Ăn tối với Ngang Thấm – “Nhất định là con xinh đẹp rồi! Thịt dê này á, vừa đuw vào miệng con thôi đã mê mẩn đến mức không biết đường ra luôn!”

Đêm hôm đó, Tha Á nấu một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.

Bà trộn ngô và đậu chung với sườn dê rồi đem nướng cùng nhau, kế đến bà lấy các loại rau xanh hiếm có vào mùa đông ra để xào. Món cà tím ngâm mấy hôm trước cũng được bà gắp ra một cái đĩa nhỏ. Cái bàn gần như không còn chưa được món nào khác nữa, cô lại thấy bà bưng ra một cái lồng xíu mại nhân thịt dê.

Mâm cỗ trước mặt Thời Ngạo như một bức tranh sơn dầu rực rỡ, khiến cô ngẩn ngơ không biết bắt đầu từ đâu. Vừa đưa đũa chạm vào viên xíu mại thơm lừng, một đôi đũa khác bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt, khiến cô giật mình ngước lên.

Ngang Thấm ung dung thưởng thức viên xíu mại, thái độ đối lập hoàn toàn với vẻ mặt khó chịu của Thời Ngạo khi nhớ lại chiếc bánh buryatia bị hỏng. Cái hừ lạnh lùng thoát ra từ khóe môi cô như một lời tuyên chiến.

Ngang Thấm dường như không hề để ý đến thái độ của Thời Ngạo.

Đức Bố khéo léo rót đầy ly rượu cho Thời Ngạo. Rượu vàng óng ánh chảy róc rách, mang theo hương thơm lúa mạch dịu nhẹ lan tỏa trong không khí, như muốn xoa dịu đi những căng thẳng trong lòng cô. 

Chiếc cốc vàng chan đầy rượu sữa thơm lừng

Bạn bè tụ họp cùng nâng ly ca vang

Chiếc cốc bạc chan đầy rượu sữa thơm lừng

Bạn bè tụ họp cùng nâng ly ca vang

Đức Bố đứng dậy, cầm ly rượu lên và nhiệt tình nâng ly chúc mừng. Vừa hát, ông vừa chạm nhẹ vào chiếc ly trong tay Thời Ngạo, phát ra âm thanh leng keng vui tai.

Không thể chối từ tấm lòng nhiệt tình của chủ nhà, Thời Ngạo một hơi uống cạn chén rượu. Hương mạch nha êm dịu bao bọc lấy vị lúa mạch, rồi tan dần vào là vị ngọt thanh của bánh mì, cuối cùng là dư vị êm ái lan tỏa khắp khoang miệng.

Ngang Thấm khẽ cau mày, lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt của hai người bất ngờ chạm nhau giữa không trung. Thời Ngạo nhướng mày, chun mũi với anh, như thể đang khiêu khích.

Đôi môi đỏ mọng trong suốt như pha lê đang dính đầy nước bia của cô rơi vào tầm mắt Ngang Thấm. Anh bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh lóe lên một tia sáng khó nhận thấy.

Bàn ăn rất sôi động. Sau một ly rượu, Đức Bố bắt đầu kể về chuyện mình chạy xe cưới cho một người vào năm ngoái.

“Khi đó ở Hailar, chủ nhà đã tận tình chuẩn bị cho bọn tôi một phòng chơi mạt chược. Thậm chí bọn tôi còn tự hỏi là liệu rằng có thể ngủ lại đây không nữa cơ? Bảy tám người đàn ông ngồi trên bàn mạt chược chơi cả đêm…..” Ông nhìn Tha Á: “Bà bảo là nhà của Tát Nhân Cao Oa cũng cần xe cưới à?”

Tha Á lắc đầu: “Tôi không biết nữa! Chiều nay bà ấy đến đưa thiệp mời rồi rời đi không nói một lời!” Lúc này, Tha Á mới nhướng mày: “Tát Nhân Cao Oa còn nhờ Thời Ngạo chụp ảnh cho bà ấy, không những thế bà ấy còn kéo cả tôi vào chung. Thiệt tình, xấu hổ muốn chết!”

Không biết có phải là do uống rượu say quá hay không, nhưng Đức Bố luôn mỉm cười trước bất kỳ điều gì Tha Á nói. Thường thì chỉ cần nhìn nhau thôi, không cần nói thêm lời nào, cả hai cũng đã bật cười rồi. Còn Ngang Thấm thì sao? Khuôn mặt lạnh lùng kia của anh không bao giờ có lấy một nụ cười, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy thờ ơ và xa lạ. Chỉ khi Tha Á gắp vài món ăn cho anh, hay nói những gì liên quan đến anh, khuôn mặt vốn như đang từ chối những vị khách ở cách xa vạn dặm đến đây của cô mới trở nên ôn hoà hơn bao giờ hết. 

Trong bốn người, chỉ có Thời Ngạo bên cạnh Tha Á đứng ngồi không yên. Nhất là khi bà nhắc đến Tát Nhân Cao Oa, trái tim cô như vọt lên tận cổ. Thấy Tha Á không tiếp tục kể về chuyện xảy ra buổi chiều nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, gắp một đũa rau xanh.

Mùa đông ở thảo nguyên, rau tươi vô cùng hiếm. Sau khi ăn một miếng, những chiếc lá khô đã mất đi độ ẩm nên vị chẳng khác gì nhai sáp.

“Đúng rồi, Ngang Thấm!” Đôi mắt Tha Á cụp xuống, trên môi nở nụ cười: “Con cũng sẽ đến dự đám cưới của cháu dì ấy chứ?”

Ngang Thấm ngước mắt lên, đáp: “Có ạ.”

Chai bia Hailar rót được ba lần đã chạm đáy, Đức Bố nhìn chung quanh mới phát hiện dưới chân mình chỉ còn lại những chai rỗng, bèn đứng dậy đi tìm thêm rượu để uống. Thường thì Tha Á sẽ luôn đặt rượu ở tầng cuối cùng trong tủ gỗ, vì thế cho nên ông mới thuận tay mở cửa tủ ra để tiện cho việc tìm kiếm. Một lúc sau, Đức Bố “Ơ” một tiếng, bưng khay trái cây lên, nhìn về phía Tha Á: “Sao bánh mì này trông đen xì thế!”

Thứ ông đang cầm trong tay là một trong số út những miếng bánh mì buryaria còn sót lại sau mẻ bánh bị nướng hư hồi chiều.

“Khụ, khụ, khụ….” Trái tim cô như nhảy dựng lên, Thời Ngạo không khỏi che miệng ho khan khiến cho Tha Á giật mình mà vỗ nhẹ vào lưng cô. Bà ra hiệu cho Đức Bố đi lấy ly trà sữa. Vì bị dọa cho sợ, Đức Bố ném miếng bánh mì lên giường đất rồi chạy nhanh ra tìm ấm nước.

Thời Ngạp uống trà sữa xong cũng đã bình tĩnh trở lại. Do ho khan dữ dội, hai má của cô đỏ bừng hết cả lên, đôi mắt trong veo ngấn nước, chung quanh hốc mắt hiện lên màu đỏ nhạt.

Tha Á lo lắng nhìn cô: “Con không sao chứ?”

Thời Ngạo lắc đầu, ánh mắt không biết vô tình hay hữu ý mà liếc về chiếc giường phía xa: “Không….Con không sao ạ.”

“Con dọa dì chết mất!” Tha Á thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại nở một nụ cười nhân từ, trêu đùa: “Nhất định là con xinh đẹp rồi! Thịt dê này á, vừa đưa vào miệng con thôi đã mê mẩn đến mức không biết đường ra luôn!”

Vừa dứt lời, tiếng cười vang lên giòn giã. Đức Bố và Tha Á cùng nhau ngả người ra sau, tay bà vịn chặt lấy thành bàn. Cười đến nỗi, Đức Bố suýt chút nữa thì phun cả ngụm bia ra ngoài. Ly rượu nghiêng nghiêng, rượu tràn lênh láng trên bàn. Ông vừa tức lại vừa cười đến nỗi nhảy dựng lên. 

Thời Ngạo cảm thấy hai má mình nóng ran vì xấu hổ. Cô cố gắng dời ánh mắt đi, nhưng lại vô tình chạm phải đôi mắt của Ngang Thấm. Đôi mắt lạnh lùng ấy giờ đây lại chứa đựng một nụ cười nhạt nhòa. Nét cười đó chưa kịp thu lại đã bị cô vô tình bị cô nhìn thấy.

Cả người Thời Ngạo trở nên cứng đờ. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, khẽ lên tiếng: “Có gì đáng cười đâu chứ!”

Khuôn mặt của người đàn ông chợt lấy lại vẻ lạnh lùng, thờ ơ như lúc trước. Chỉ có điều, sâu trong đôi mắt đen lay láy kia, dường như để lộ ra một chút hoảng loạn khó đoán.

Bởi vì một khúc đệm nhỏ làm gián đoạn lời nói của Đức Bố, ngay khi vừa ăn xong, không ai nhắc đến chuyện tại sao mà mấy cái bánh mì buryatia kia lại đen sì nữa hết. Thời Ngạo không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dưới chân Đức Bố là năm, sáu chai bia đã được uống cạn. Ngày mai ông còn phải đi làm nên cũng không tiện uống nhiều, nhưng có lẽ tâm trạng đang vui nên càng dễ say hơn. Lúc này, ông đang nằm dài trên bàn với cái mũ hình củ tỏi đỏ rực.

Tha Á đứng bên cạnh bàn dọn dẹp. Bà bỏ những chai bia rỗng vào một chiếc túi da rắn, cười nói: “Một chai này có thể bán được 1 xu lận đấy!” Khi bà chất đống vào đầy túi, có thể sẽ bán được những 10 hay 20 tệ.

Thời Ngạo không khỏi bị sự lạc quan của Tha Á làm cho rung động. Cô chủ động phụ giúp Tha Á cầm lấy một bên túi, tiện tay ném chai bia cạnh mình vào trong. Còn Ngang Thấm thì đứng trước bàn, vẻ mặt lạnh nhạt thu dọn thức ăn thừa trên bàn.

Sau khi Ngang Thấm dọn dẹp bàn, Tha Á cũng phụ anh đem chén bát vào trong bếp. Trong khoảng thời gian này, Đức Bố nửa say nửa tỉnh, lảo đảo bước vào trong phòng rồi ngủ thiếp đi, cũng đỡ cho Tha Á phải phí sức dìu ông vào.

Ông đi rồi, chỉ còn lại mỗi mình Thời Ngạo buồn chán ngồi ngoài phòng khách. Lúc đầu, cô nhìn xung quanh một cách vu vơ, sau đó cô lại nhìn thấy một cái hộp đen được đặt trên giường đất. Thời Ngạo sửng sốt, chợt nhớ ra gì đó nên đã nhanh chóng bước lại gần cái giường đất.

Ngay khi cô suy nghĩ phải tìm cách nào để xử lý đống bánh mì đen thui này mà không bị ai chú ý, bên tai chợt truyền đến một giọng nói.

Tha Á rảo bước tiến vào phòng khách, vừa nói: “Ngày mai con giúp dì đến sông Yimin lấy một ít đá được không? Bể nước trong nhà mình đều cạn hết cả rồi!” Bà nhìn thấy Thời Ngạo đang ngồi trên chiếc giường đất, mặt mày hớn hở. Bà nghiêng người về phía Ngang Thấm: “Thời Ngạo có bảo với dì rằng con rất thích món bánh buryatia buổi chiều con bé đưa! Chắc hẳn con bé không nói cho con biết, tất cả đều là con bé tự làm cả đấy.”

Thời Ngạo có cảm giác máu từ khắp nơi trên cơ thể dồn hết lên đầu. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cô cố ý ưỡn ngực, mạnh miệng lên tiếng: “Chỉ tiện tay mà thôi!”

Anh khẽ liếc nhìn Thời Ngạo, đôi mắt sâu hun hút và lạnh lùng như mọi khi. Thế nhưng, lần này lại hiện lên một chút kinh ngạc.

“Thời Ngạo rất thông minh, học cũng rất nhanh. Nếu không phải do Tát Nhân Cao Oa đột nhiên đến…..” Tha Á hơi ngừng lại, tươi cười nói tiếp: “Chắc chắn mẻ bánh buryatia lần này sẽ rất đẹp.”

Nghe thấy Tha Á khen mình như thế, Thời Ngạo khẽ mỉm cười. Thế nhưng cô lại nhanh chóng nghiêm lại, cố ý xụ mặt xuống, bày ra dáng vẻ lạnh lùng, đứng dậy nói: “Con về phòng trước nha dì, mọi người ở lại nói chuyện từ từ nhé.”

Khi đi ngang qua cửa, hai đôi mắt không hẹn mà lại giao nhau. Thời Ngạo nhanh chóng liếc nhìn sang hướng khác, khịt mũi và tăng tốc độ.

“Con đi ngủ sớm thế à?” Tha Á có hơi ngạc nhiên. Sau đó, dường như bà vừa hiểu ra điều gì đó, cong măts mỉm cười.

Ngang Thấm khẽ cởi áo khoác, hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa ra không gian. Tha Á đứng đó, ánh mắt trìu mến dõi theo đứa cháu mình. Nhớ lại lời nói của Bảo Nhân Đô, bà hỏi: “Con à, dì có thể mong một ngày nào đó sẽ được chứng kiến hạnh phúc của con không?”

Ngang Thấm hơi ngẩn người, ánh trăng lặng lẽ soi lên vai anh. Mái tóc đen rơi lả tả trên trán, do đó nên cũng không nhìn được rõ khuôn mặt kia. Bà chỉ nghe anh thản nhiên đáp: “Ngày mai làm việc xong, con sẽ đi lấy đá.”

Tha Á gật đầu, dõi mắt nhìn theo hướng anh vừa rời đi. 

Ô Như Mục và Ngao Đăng chờ đợi ngoài cửa đã lâu, bọn nó nhao nhao thè lưỡi hà hơi, vừa đi vừa kích động vẫy cái đuôi dày cộp. Trên nền tuyết đen kịt, truyền đến tiếng lạo xạo, âm thanh đó ngày càng xa hơn, cuối cùng biến mất theo tiếng gió. 

Tha Á không khỏi thở dài, bà thất vọng xoay người. Ánh mắt khẽ nhìn sang cánh cửa phòng cửa Thời Ngạo, thấy đèn bên trong vẫn còn sáng.

Trong phòng.

Như một chú thỏ con đang rình mò, Thời Ngạo nằm im phắt trên giường. Khi nghe thấy tiếng động, cô giật mình co rúm lại, tưởng như đã bị phát hiện. Vội vàng thu mình vào góc tối, cô lại trở về tư thế ban đầu, mắt không rời khỏi khung cửa sổ.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt kính, khắp nơi hiện lên một vòng hơi nước. Cách cửa sổ nhìn ra khoảng sân tối đen không một bóng người, trên mặt cô chợt ửng đỏ, lời nói phát ra lại chẳng giống như những gì cô suy nghĩ, lầm bầm nói: “Mình cũng có phải là cố ý làm cho anh ta đâu chứ!”

Sau khi nằm xuống, Thời Ngạo hắt hơi mấy lần. Cô trở mình, hung tợn mắng: “Chắc chắn là Ngang Thấm đang mắng mình! Không phải là chỉ bất cẩn làm cháy xém có tí thôi sao? Hứ, anh cũng có lòng tốt gì cho cam đâu!”

Tác giả có lời muốn nói:

Note: Lời bài hát “Mượn rượu” được lấy nguồn từ Baidu.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.