Điểm Đến Là Nơi Tận Cùng Góc Biển

Chương 1: 🌱 Phải lòng Tây Tô Mộc 🌱



Edit: Mỳ.

Chương 1: Mắc kẹt tại Tây Tô Mộc – Nội Mông. Ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này, không được tốt cho lắm.

Chiếc xe jeep bị hỏng giữa đường.

Đức Bố nhảy từ trên xe xuống, mở nắp ca-pô ra nhìn một vòng, hàng chân mày đen dày nhíu lại thành một nút thắt.

Đây là công việc đầu tiên mà Đức Bố nhận được sau mùa hè, ngờ đâu chiếc xe lại bị hỏng cơ chứ. Khuôn mặt ngăm đen của anh ta lộ rõ đầy vẻ phiền muộn.

Đức Bố giữ chặt tấm áo choàng được làm bằng da dê, bước đến bên cạnh ghế phụ: “Bà chủ Thời à, xe đã hỏng mất rồi, tôi e rằng không thể đi tiếp được nữa đâu.”

Thời Ngạo ló đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô, một cơn gió Tây Bắc bất ngờ ùa hẳn vào mặt, khiến cô không khỏi cau hàng chân mày lại. Cả người rút ngược lại vào bên trong, hỏi Đức Bố: “Có thể sửa được không?”

Đức Bố chỉ lắc đầu.

Anh ta không biết đọc sách, chỉ biết sửa những mái tôn sắt bị dột, còn đối với những linh kiện xe ô-tô thì dốt đặc cán mai. Có điều, anh ta lại quen biết với thợ sửa xe giỏi nhất tại vùng Tây Tô Mộc này: “Tôi đi gọi điện thoại một chút. Bà chủ Thời cứ ngồi trong xe nghỉ ngơi đi nhé, bên ngoài lạnh lắm.”

Anh ta vừa dứt lời, Thời Ngạo ngồi trong xe cũng khẽ rùng mình, vội vàng kéo cửa sổ xe lên. Hệ thống sưởi trong xe rất mạnh, khiến cho khuôn mặt vừa nãy bị gió lạnh ùa vào đã lấy lại được một chút ý thức.

Qua một lớp cửa kính, cô nhìn thấy Đức Bố cứ cầm điện thoại rồi liên tục đi lại trên đường. Thời Ngạo không nghe rõ được anh ta đang muốn nói gì, chỉ đành nhìn theo khuôn môi đang không ngừng mấp máy kia.

Ở phía sau lưng anh ta là cả một thảo nguyên vốn xanh um tươi tốt, nay đã bị nhuộm vàng bởi nắng hạ, trông chẳng khác nào những làn sóng lúa mì vàng óng. Xa xa kia là những ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng. Thảo nguyên rộng lớn vô ngần, đang tiến vào thời kỳ ngủ đông.

Thật kỳ lạ làm sao. Thời Ngạo thầm nghĩ, rõ ràng là vừa nãy bản thân còn đang đau rát vì giá rét. Ấy thế mà giờ đây, màu đèn xe rực rỡ bên ngoài đã làm gia tăng thêm một chút ấm áp cho cả khung cảnh mùa đông đầy khắc nghiệt này.

Sau khi Đức Bố gọi điện thoại xong, trên khuôn mặt ngăm đen của anh ta đã hiện lên một nụ cười. Đức Bố vội vàng chạy đến bên cạnh ghế phụ rồi gõ vào cửa sổ.

Thời Ngạo quay cửa kính xe xuống. Lần này cô đã biết khôn hơn lần trước, không nghiêng hẳn cả đầu ra ngoài nữa. Cô ngồi ngay ngắn bên trong xe, lắng nghe Đức Bố đang không ngừng vui vẻ nói: “Thợ sửa xe sẽ sớm đến đây ngay thôi. Cậu ấy lợi hại lắm, cô không cần phải lo lắng gì đâu nhé!” Đức Bố vỗ nhẹ vào ngực, như muốn tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình.

Thời Ngạo bị người đàn ông thảo nguyên thuần phác này chọc cho bật cười, cô ra hiệu cho Đức Bố lên xe trước: “Bên ngoài lạnh lắm, chẳng phải là anh ấy còn chưa đến sao?”

Đức Bố chỉ nhoẻn miệng cười rồi lắc đầu, trên hai gò má đen sạm chợt ửng đỏ: “Dân thảo nguyên bọn tôi quen rồi. Có khi trời còn xuống đến tận 3, 4 độ cơ! Lạnh như thế này thì đã là gì đâu chứ?”

Lúc Đức Bố đang nói chuyện, bỗng một cơn gió từ đâu thổi qua người anh ta. Cơn gió đến bất chợt khiến cho cái mũ da hươu trên đầu bị thổi bay đi mất.

Đức Bố sốt ruột đuổi theo, chỉ thấy cái mũ của mình đã bị gió thổi đang liên tục nhào lộn trên mặt đất. Lúc thì gió thổi sang phía đông, khi thì lại chuyển ngược về phía tây, khiến cho Đức Bố đang đuổi theo phía sau cũng phải nghiêng ngả theo như vậy. Trông anh ta lúc này hệt như một tên bợm rượu đã uống rất nhiều vào tiết trời mùa đông này vậy.

Thời Ngạo nhìn thấy cảnh tượng buồn cười trước mắt, những nỗi buồn chôn kín trong lòng cũng đã nguôi ngoai hơn được phần nào.

Một lúc sau Đức Bố mới đuổi theo kịp chiếc mũ, anh ta dùng tay trái đội mũ lên đầu để nó không thể bay lung tung được nữa. Lực tay đội lên đầu khá mạnh, tựa như là có thù oán gì với đầu của chính mình.

Ít nhiều cũng không tránh khỏi được sự ngượng ngùng, anh ta quay trở lại hướng xe jeep đang đậu, miệng bật cười một cách ngây ngô.

Hai người cứ như vậy, một người ngồi trong xe ngủ gật dưới máy sưởi, người còn lại thì đứng dưới gió lạnh nhìn về phía xa. Ước chừng nửa tiếng sau, cuối cùng cũng nhìn thấy được một chiếc ô-tô màu bạc đang chạy về phía bọn họ trên quốc lộ vắng vẻ.

Bóng hình chiếc xe mỗi lúc một gần, nụ cười trên mặt Đức Bố trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Anh ta vẫy tay với người đang ngồi trong đó, chiếc xe liền dừng lại trước đầu xe jeep.

Thời Ngạo dời sự chú ý của mình đến dòng chữ “Sửa xe” được quệt lên bằng sơn đen. Ngay sau đó cửa xe bật mở ra, một đôi chân thon dài từ bên trong bước ra, trên chân mang giày màu da nâu.

Thời Ngạo tò mò nhìn đôi giày, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông trước mặt trông rất kỳ lạ với mái tóc dài ngang vai, mũi cao, mắt một mí và hàng chân mày rậm xuyên qua thái dương tựa như những thanh kiếm sắc bén. Dù đã khoác áo bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người cơ bắp bên dưới lớp áo đó.

Ánh mắt của Thời Ngạo không khỏi nán lại trên khuôn mặt chàng trai trẻ thêm vài giây.

Đức Bố dẫn người đàn ông nọ đi đến trước xe Jeep. Bọn họ mở nắp ca-pô ra, bên tai có thể nghe thấy tiếng Đức Bố đang trò chuyện cùng với anh ta.

Không giống như giọng nói hào sảng của Đức Bố, giọng nói của người đàn ông này lại trầm thấp mà du dương hơn. Nếu so giọng của Đức Bố với đàn tỳ bà(1), thì giọng nói của người nọ lại giống với tiếng đàn đầu ngựa(2) hơn. Bởi vì khi anh lên tiếng, cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự thê lương mà bao la của thảo nguyên. 

Thời Ngạo chợt nhận ra hai người họ đang chuẩn bị đóng nắp ca-pô lại.

Đức Bố nói chuyện bằng tiếng Mông Cổ, Thời Ngạo nghe không hiểu gì cả, chỉ nhìn thấy nét mặt không vui trên mặt anh ta, tựa như đang tranh luận điều gì đó. Nhưng anh chàng bên cạnh dường như không muốn tiếp tục đề tài nói chuyện của hai người, cặp mắt tựa chim ưng kia đang liếc nhìn Thời Ngạo, người nãy giờ vẫn ngồi yên trên ghế phụ. 

Thời Ngạo chú ý tới ánh mắt quan sát của người đàn ông, mặt đối mặt với nhau. Hai người nhìn nhau tầm 2 giây, sau đó anh nhìn sang hướng khác xem như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt lạnh như băng tựa như cơn gió Tây Bắc vô tình vậy.

Thời Ngạo bĩu môi, hạ thấp vành mũ xuống để che đi đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ mấy hôm nay. 

Đức Bố mở cửa ghế lái, mang theo một luồng gió lạnh buốt hết cả óc. Anh ta vội vã đóng cửa lại, chỉ vì sợ làm lạnh vì khách khó tính đang ngồi trong xe.

“Chiếc xe này không sửa được nữa rồi, phải kéo về thay đôi vài món linh kiện.” Đức Bố vừa nãy còn nhớ tên của món linh kiện kia, ấy thế mà giờ lại quên mất, áy náy nói tiếp: “Nếu cô vội đến thị trấn Ba Ngạn Thác Hải(3), tôi sẽ gọi giúp cho cô một chiếc xe khác. Chỉ có điều giờ cũng đã trễ lắm rồi, e là phải chạy xuyên đêm. Với cả khuya nay còn có tuyết rơi nữa, tuyết dày đặc quá thì đường cũng sẽ bị đóng mất.” Anh ta ngừng lại một chút, nhìn về phía Thời Ngạo.

“Còn nếu cô không gấp, tôi sẽ nhờ Ngang Thấm kéo xe về. Cậu ta biết sửa xe. Ngày mai sau khi sửa xong, tôi sẽ đưa cô đến thị trấn Ba Ngạn Thác Hải. Cô thấy thế nào?”

Thật ra Thời Ngạo cũng không nhất thiết phải đến Ba Ngạn Thác Hải, đó chỉ là một nơi mà cô chọn đại ngay sau khi xem qua bản đồ mà thôi. Cô bay từ thủ đô đến Hồi Hột(4), chủ yếu là để trốn khỏi nơi xô bồ xô bột. Còn về chuyện phải đi Ba Ngạn Thác Hải, hay Cửu Ngạn Thác Hải gì đó cũng chẳng khác nhau mấy.

Thời Ngạo nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa sổ: “Anh ấy biết sửa xe ư?”

“Đúng thế! Cậu ta chính là thợ sửa xe giỏi nhất thị trấn Tây Tô Mộc này đấy!” Đức Bố vỗ ngực đảm bảo, nhìn sơ qua thấy còn đáng tin hơn cả người đàn ông đang đứng ngoài xe.

Thời Ngạo nhíu mày, không quan tâm cất tiếng, hỏi: “Thế đêm nay tôi ngủ ở đâu?”

Đức Bố thấy khách mình không tìm tài xế khác, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Ôi chao, cô có thể ở lại nhà tôi này! Tôi còn trống một phòng, do nhà nước xây, chẳng ai ở cả. Cô muốn ở lại bao lâu cũng được hết! Ô hàn nhà tôi, à, nghĩa là bà xã nhà tôi theo tiếng Hán ở chỗ bọn cô ở đó. Cô ấy nấu ăn ngon lắm, cơm thịt đầy đủ hết!”

Thời Ngạo bị dáng vẻ cuộn lưỡi nói giọng phổ thông của Đức Bố chọc cho phì cười. Cô bật cười khanh khách, đồng thời gật đầu đáp: “Được rồi, tôi sẽ ở nhờ nhà anh vậy!”

Đức Bố vừa nghe câu đồng ý của Thời Ngạo, nhanh chóng vẫy tay với Ngang Thấm đang đứng bên ngoài xe.

Ngang Thấm xoay người quay về xe lấy móc câu và dây thừng, nối hai chiếc xe lại với nhau. Động tác của anh nhanh chóng, không lề mề. Hơn nữa lại còn rất mạnh mẽ, nhìn thoi cũng đủ thấy nhưng thứ này làm nặng đến cỡ nào, ấy vậy mà trông anh làm lại tựa như đang chơi trò chơi vậy.

Sau khi chuẩn bị xong hết, anh chẳng than lấy một câu mà trở về xe của mình. Từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn cô lần nào cả. Thời Ngạo thì khác, sự chú ý của cô đã va vào đôi chân thon dài của người đàn ông nọ.

Thời Ngạo vẫn ngồi trên chiếc xe Jeep cùng với Đức Bố.

Tựa như vô tình, Thời Ngạo buộc miệng hỏi một câu: “Tên anh ấy là Ngang Thấm à?’

Đức Bố gật đầu: “Đúng thế, nó là cháu trai của vợ tôi.”

Thời Ngạo đăm chiêu nhìn về phía chiếc xe trước mặt: “Vừa nãy hai người cãi nhau à?” Tuy rằng không nghe hiểu gì, nhưng cô có để ý rằng vẻ mặt của Đức Bố ban nãy có hơi khó chịu.

Nghe cô hỏi thế Đức Bố thở dài một cách nặng nề: “Ngang Thấm là một đứa nhỏ kém may mắn. Do ba mẹ qua đời sớm, vì thế nên tôi và vợ đã nuôi nó lớn khôn.”

“Nhưng Ngang Thấm lại chẳng hề thua kém bất kì ai. Nó là người đầu tiên trong gia đình trở thành sinh viên. Ngày nó đỗ đại học, cả thị trấn đều đến ăn mừng. Bọn tôi tự làm đồ ăn, uống trà sữa, ăn mừng cả một ngày trời.”

“Tôi và Tha Á đã dành hết mọi sự kỳ vọng nuôi nó khôn lớn, cuối cùng sau khi học xong đại học nó lại chọn quay trở về đây.”

Thời Ngạo khó hiểu nhìn về phía Đức Bố: “Tại sao thế?’

“Nó bảo thành phố lớn xô bồ xô bột, ngày nào cũng ầm ĩ đến điếc hết cả tai. Bầu không khí thì ô nhiễm, lại chẳng có bầu trời bao la bát ngát đầy mây trắng.”

“Mấy người trẻ tuổi khác đều chọn đến thành phố lớn để sinh sống, đáng lý ra nó cũng không nên ở lại cái thị trấn nhỏ này mới phải. Ở đây có gì tốt đâu chứ, ngày nào cũng phải cưỡi ngựa chăn dê, hót phân bò. Sớm biết trước như thế, bọn tôi chẳng phải tốn công nuôi nó đến lúc học đại học làm gì.”

Tuy rằng Đức Bố có hơi oán trách Ngang thấm, nhưng trên mặt anh ta lại hiện rõ hai chữ tự hào. Dù cho mảnh đất Tây Tô Mộc này không có giá trị gì đi chăng nữa, thì ngay cả anh ấy cũng không muốn nghĩ đến việc sẽ rời xa mảnh đất đã dày công nuôi lớn mình.

Chiếc xe Jeep được ô-tô của Ngang Thấm kéo đi phía sau, thẳng một đường về hướng bắc, bao phủ khắp nơi là bầu trời xanh đầy áng mây trắng ở phía chân trời. Hai bên đường là thảo nguyên rộng lớn, lác đác vài hộ dân. Đôi khi cũng có thể nhìn thấy được những con bò đang ăn mớ cỏ khô ven đường, bên cạnh chẳng biết là chó của ai, đang không ngừng trêu chọc xung quanh.

Có lẽ cô là vị khách duy nhất đến đây ngay lúc mùa đông như thế này, bởi thế nên tậm trạng của Đức Bố vô cùng thoải mái. Thậm chí, anh ta còn nghêu ngao câu ca dao của người Mông nữa.

Bước vào thế giới xinh đẹp này.

Là mẹ đã trao cho ta cuộc sống.

Hãy lớn lên bằng con tim thánh thiện của Người.

Tình cảm nồng nàn ấy vĩnh viễn giấu trong tim ta.

Tiếng ca cao vút nượm đầy tình cảm nồng nàn cứ quanh quẩn bên tai Thời Ngạo. mấy ngày nay cứ bôn ba bên ngoài cũng đã thấm mệt, chốn phồn hoa đo thị đã mang đến cho cô đầy vết xước. Trong thời khắc này đây, trên thảo nguyên bao la này, tất cả đều đã được chữa khỏi.

Cô nhắm hai mắt kại, đắm chìm trong từng câu dân ca vang vẳng bên tai. Mãi cho đến khi mở mắt ra lại lần nữa, đều là nhờ Đúc Bố lay tỉnh.

Chiếc xe đậu trước căn nhà một tầng. Thời Ngạo dụi mắt, mờ mịt nhìn xung quanh lại thêm lần nữa, vô tình thấy được xe của Ngang Thấm thì hỏi: “Đây là đâu thế?”

Cặp mắt chim ưng kia lại nhìn về phía cô đầy vẻ đe dọa. Thế nhưng chỉ dừng lại trên người cô cỡ một giây, đôi chân thon dài, cứ như vậy mà bỏ đi.

Nghe không hiểu tiếng phổ thông à? Thời Ngạo nhíu mày.

Đức Bố hướng vào trong nhà gọi lớn, không lâu sau có một người phụ nữ bận trang phục truyền thống của người Mông Cổ bước ra. Cô ấy bước ra khỏi cánh cửa, làn da rám nắng giống hệt Đức Bố, khi nhìn thấy Thời Ngạo mà nở một nụ cười chất phác.

Vừa bước xuống xe đã bị đôi vợ chồng này vây quanh, dẫn cô vào trong nhà. Bản thân cô không khỏi tò mò mà nhìn theo bóng dáng Ngang Thấm đang nhỏ dần. Cô có ấn tượng sơ sơ về người này, không được tốt cho lắm.

Tha Á là một người phụ nữ trung niên vô cùng nhiệt tình. Cô ấy dẫn Thời Ngạo đến phòng khách để chào hỏi, rồi đi thẳng về phía lò sưởi thêm một chút than vào trong đó. Kế đến, cô ấy liền tay lấy một mâm bánh ngọt từ trong ngăn tủ gõ có hoa văn trông vô cùng đẹp mắt.

Những chiếc bánh ngọt được bày ngay ngắn trên đĩa, trông tựa như một cái nhà bạt(5).

Mấy hôm trước, Đức Bố có nói với Tha Á rằng mình sẽ đi đón một vị khách ở từ thủ đô đến. Giờ đây vị khách đó còn tá túc tại nhà mình, nên đương nhiên cô ấy phải chiêu đãi cho thật tốt rồi.

Tha Á lại bưng lên một cốc trà sữa nóng từ nhà bếp: “Nếm thử chút trà sữa này đi, tôi tự làm đấy!”

Trà sữa mua ở thị trấn khác hoàn toàn với trà sữa nhà làm. Một phần vì gia đình Đức Bố cũng thuộc dạng truyền thống, đa phần bánh ngọt, hay trà sữa đều là do chính tay Tha Á tự mình làm.

Thời Ngạp nhận lấy ly trà sữa, thấy lớp bơ còn bập bềnh phía bên trên, cô liền nhấp ngay một ngụm, có vị mặn. Có lẽ là do mới uống lần đầu nên có hơi không quen, nhưng khi nhấp thêm vài ngụm nữa thì mùi vị đặc trưng mới dần cảm nhận được rõ hơn.

Tha Á ngồi cạnh bên, tò mò nhìn từng cử chỉ của Thời Ngạo, trên mặt cô ấy lúc nào cũng mang theo ý cười. Nhìn thấy Thời Ngạo chun mũi lại lúc mới nhấp ngụm đầu tiên thì không khỏi ngẩng đầu bật cười.

Ngay ngày hôm ấy, khi trời vừa nhá nhem tối, Tha Á đã chuẩn bị một buổi tối thịnh soạn cho Thời Ngạo. trên bàn, Đức Bố không ngừng thúc giục cô ăn nhiều thêm, trong khi đó Tha Á lại tò mò để ý đến từng cử chỉ hành động của Thời Ngạo, tựa như vô cùng hứng thú với cô gái người Hán này vậy.

Con mèo nhỏ mà Tha Á nuôi, ngửi thấy mùi đồ ăn hấp dẫn đến kêu meo meo liên tục. Nghe thế thì Đức Bố nhặt đại một khúc xương rồi quẳng xuống đất. Con mèo chỉ to bằng chai bia, ngay khi vừa nhìn thấy khúc xương đã vội vã chạy đến.

Thời Ngạo nhìn về tấm rèm cửa được dệt bằng sợi bông bị gió thổi bên ngoài phòng, cô chợt nhớ đến cái anh chàng tên Ngang Thấm ngồi sáng, nghiêng đầu hỏi Đức Bố: “Cháu trai của anh không đến ăn cùng à?”

Vốn dĩ Đức Bố đã say khướt, nhưng anh ta lại chẳng có ý định đặt ly rượu trên tay mình xuống: “Thằng nhóc đó hả, đi sửa xe của tôi rồi! Nó chỉ cần nhìn thấy xe thôi, tựa như nhìn thâý con gái vậy, cam đoan ở lì trong đó!” Anh ta nói xong lại tiếp tục cười.

Thời Ngạo cũng bị những lời này chọc cho bật cười, nào ngờ một miếng rau hẹ theo lực mà văng ra. Cô vội vã nghiêng đầu che miệng lại, khuôn mặt che giấu phía sau đôi tay trở nên đỏ bừng.

Tha Á nhanh chóng bưng chén trà sữa cho cô uống, tay còn lại vỗ vào sau lưng cô cho khí thông. Cũng phải chừng ba, năm phút mới có thể bình tĩnh lại.

Bữa cơm tối nay thật sự rất thoải mái. Thời Ngạo xoa cái bụng tròn trịa của mình, ợ lên toàn mùi đồ ăn ban nãy.

Sau bữa tối, Tha Á lại nhiệt tình bưng lên thêm một ly trà sữa nóng hổi: “Vừa vắt đấy, tươi lắm!” Thời Ngạo vừa uống vừa xem những con bò, con dê đang cong mình phun sữa ra. Trông cô lúc này cứ như là một con nghé con.

Thời Ngạo đứng trong sân nhà của Đức Bố. Thấy bầu trời chỉ vừa mới chuyển màu, đồng nghĩa với việc là vẫn còn chưa muộn nên cô quyết định đi dạo một vòng quanh khu vực này xem sao.

Chú thích: 

  1. Đàn tỳ bà: là một nhạc cụ dây gảy của người phương Đông được phổ biến nhất ở Trung Quốc, qua thời gian dài sử dụng nó đã được bản địa hóa khác nhau tuỳ theo từng vùng hoặc từng quốc gia Á Đông. (wikipedia)
  2. Đàn đầu ngựa là một loại nhạc cụ dây dùng vĩ truyền thống của Mông Cổ ở Mông Cổ và khu tự trị Nội Mông thuộc Trung Quốc. Đây là một trong những nhạc cụ quan trọng nhất của người Mông Cổ, và là một biểu tượng quốc gia của Mông Cổ. Ban nhạc Mông Cổ nổi tiếng sử dụng Mã đầu cầm là The Hu. hay đàn đầu ngựa (giản thể: 马头琴; phồn thể: 馬頭琴; bính âm: Mǎtóuqín) là một loại nhạc cụ dây dùng vĩ truyền thống của Mông Cổ ở Mông Cổ và khu tự trị Nội Mông thuộc Trung Quốc. Đây là một trong những nhạc cụ quan trọng nhất của người Mông Cổ, và là một biểu tượng quốc gia của Mông Cổ. Ban nhạc Mông Cổ nổi tiếng sử dụng Mã đầu cầm là The Hu. (wikipedia)
  3. Thị trấn Ba Ngạn Thác Hải: thuộc Khu tự trị Ngạc Ôn Khắc, thành phố Hulunbuir, Khu tự trị Nội Mông, là trụ sở của Chính phủ Nhân dân của Cờ tự trị Ngạc Ôn Khắc, nằm ở phía bắc của Cờ tự trị Ngạc Ôn Khắc, giáp Bayanchangangsumu với phía đông và Dongsu của sông Sini ở phía nam. Mu được kết nối với Sumu ở phía tây sông Sini, phía tây của thị trấn dân tộc Bayantala Daur và phía bắc phố Jianjian ở quận Hailar. Khu hành chính có diện tích 505,49 km2. (Baidu)
  4. Nhà bạt: hay‌ còn được gọi là Yurt (tiếng Mông Cổ:ᡣᡝᠷ, Chữ Cyrillic: гэр; Tiếng Mãn:ᠮᠣᠩᡤᠣᠪᠣᠣ, phiên âm: monggo boo) là tên Mãn Châu chỉ những ngôi nhà của những người chăn nuôi Mông Cổ. Loại hình nhà ở này không chỉ giới hạn ở người Mông Cổ mà còn phổ biến ở các dân tộc du mục ở Trung Á. Những ngôi nhà của người Thổ Nhĩ Kỳ cổ đại, Khitans, Mông Cổ và các dân tộc du mục khác. Lều cung điện ở cung điện Thượng Kinh vào thời nhà Liệu được gọi là O’er , cũng là một dạng yurt. (wikipedia)

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.