15Ta như bị một gáo nước tạt thẳng vào mặt, tuy đã uống thuốc kìm hãm nhưng cơ thể ta vẫn trở nên nóng rực.Đầu óc ta trở nên quay cuồng, cố gắng ngồi vững nhờ bản năng, nhưng trong lòng lại rối bời.Hạ Thời là Thái tử đương thời?Nhưng rõ ràng là kiếp trước, hắn vẫn luôn đi theo Trưởng tỷ làm hộ vệ mà.__Thật sự là hộ vệ sao?Ta siết chặt tay.Trong phủ không ai nói cho ta biết thân phận của Hạ Thời, thấy hắn luôn ở cạnh Trưởng tỷ, ta tưởng rằng hắn thân phận thấp kém.Lẽ nào...Sắc mặt ta tái nhợt.Khoảng khắc đó, cuối cùng ta cũng đã hiểu:Tại sao Trưởng tỷ lại suýt tữ vẫn, tại sao người nhà lại muốn gi.ết ta.Tại sao lại đánh gãy chân ta, tại sao A đệ lại nói là do ta tự chuốc lấy.Tại sao mẹ lại đuổi ta ra khỏi nhà, tại sao đến cả cha và huynh trưởng luôn yêu thương ta cũng không ngăn cản...........Ngày ta làm loạn Bình Dương Hầu phủ, huy hoại danh tiếng của Trưởng tỷ, cũng chấm dứt giấc mơ trở thành Thái tử phi của Trưởng tỷ.Để Thái tử bớt giận, ta phải ch.ết.Hóa ra là như vậy.Ta ch.ết lặng, bị Thu Đàn lay người mới tỉnh lại.“Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương đang gọi người.”16Ta bước tới, quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu.Hoàng hậu cười nhẹ nói: "Hôm qua thái tử còn nhắc đến ngươi, đích nữ của quốc công phủ, đương nhiên là tốt rồi".Lời này vừa nói ra, tất cả quan khách trong yến tiệc đều nhìn sang.Những ánh mắt tò mò, ghen tị và thầm hận đều đập vào ta, như muốn moi tim ta ra.Thái tử lúc này mới tiếp lời:“Triệu nhị tiểu thư có ân cứu mạng nhi thần, mẫu hậu, xin đừng hù dọa nàng.”Hoàng hậu mỉm cười vẫy tay cho ta lui xuống.Sau khi trở về chỗ, ta phát hiện thái giám đã dời chỗ ngồi của ta sang bên cạnh Thái tử.Thái tử đang ngồi ở đó, thân hơi nghiêng về trước, ngón tay khẽ gõ vào bàn, góc áo bào rơi xuống chỗ ta ngồi...Ta nhéo lòng bàn tay của mình.Quay người bỏ đi ra khỏi cung điện.Đến ngự hoa viên, cảm nhận cơn gió mát mang theo hương thơm của hoa, ta mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.Thật điên rồ.Thật bất lực.Nếu ta biết sớm hơn Hạ thời là thái tử, ta sẽ không bao giờ gây sự với hắn ta."A Sênh, nàng đứng ở chỗ này làm gì? Không thoải mái sao?"Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến, ta cứng người, quay người lại hành lễ.“Thế tử”Người hiện đang đứng trước mặt ta, chính là vị hôn phu của ta, Bình Dương hầu thế tử, Thẩm Ngọc.