Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 80: Ngoại truyện



Chương 80: Ngoại truyện: Nhân gian khói lửa

Quý Tư Khấu luôn cảm thấy, cha mẹ của mình và cha mẹ của những nhà khác có chút không giống nhau, còn không giống ở chỗ nào thì cậu bé chưa nghĩ ra. Mãi đến khi Từ thiếu gia không ưa cậu, nói trước mặt mọi người trong học đường rằng cha của Quý Tư Khấu là kẻ ăn bám vợ, Quý Tư Khấu mới bừng tỉnh ngộ.

Cha mẹ của cậu bé giống như cha mẹ của nhà khác bị đảo ngược vị trí vậy.

Nhà họ Quý là nhà buôn giàu có nổi tiếng trong trấn nhưng những việc làm ăn này đều do mẹ cậu bé quản lý, đôi khi cha cậu bé sẽ cùng mẹ xem sổ sách, phàm là những việc phải lộ diện trước công chúng, đón người đưa người đều do mẹ cậu bé ra mặt.

Trong vòng trăm dặm vuông này, ai mà không biết Quý gia nương tử tính tình dịu dàng nhưng thủ đoạn lại vô cùng lợi hại.

Còn về cha cậu bé, cha cậu bé thích nhất là lúc rảnh rỗi thì đàn ca vẽ vời, rủ mẹ cậu bé đánh cờ, thỉnh thoảng hứng lên còn tự mình xuống bếp. Nghe nói phong cảnh ở đâu đẹp là vứt hết việc làm ăn cho Uyển cô cô quản lý rồi mang theo mẹ đi chơi một vòng. Người trong trấn đều nói cha cậu bé chắc không phải là xuất thân từ đám công tử bột mà là dựa vào mẹ cậu bé nuôi sống.

Hơn nữa, nhà khác đều là chồng dỗ dành vợ, nhà Quý Tư Khấu đều là mẹ dỗ dành cha cậu bé, may mà cha cậu bé tính khí đến nhanh đi cũng nhanh, rất dễ dỗ dành.

Lời Từ thiếu gia nói có vài phần đạo lý nhưng điều này cũng không cản trở Quý Tư Khấu đè cậu ta xuống đất đánh cho một trận nhừ tử. Cậu bé có hai cô cô võ công cực kỳ cao cường, đến mức dù mới mười tuổi nhưng đã rất giỏi đánh nhau rồi.

Từ thiếu gia ôm mặt khóc lóc chạy về nhà mách tội, bên này Quý Tư Khấu cũng vỗ vỗ tay, mang theo thư đồng trở về nhà, đi thẳng đến chỗ cha đang vẽ tranh.

Cậu bé vừa đi vừa lớn tiếng gọi: “Cha! Cha!”

Cha cậu bé đặt bút vẽ trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười đánh giá bụi đất trên người cậu bé từ trên xuống dưới, một chút ý trách cứ cũng không có, ngược lại còn hứng thú bừng bừng.

“Đánh nhau hả? Đánh thắng chưa?”

“Đương nhiên là thắng rồi!”

“Được, nếu tiên sinh đến tìm ta thì ta chống đỡ cho con, trước mắt không cho mẹ con biết.” Cha cậu bé hiển nhiên đã quen với chiêu trò của Quý Tư Khấu.

Nhưng hôm nay Quý Tư Khấu không phải đến tìm cha cậu bé chống lưng, cậu bé đem những lời Từ thiếu gia nói lại, rất thành khẩn ngẩng đầu hỏi cha cậu bé: “Cha, vì sao cha và mẹ con lại không giống cha mẹ của người khác vậy ạ?”

Người cha phong thần tuấn lãng của cậu bé nghe những lời khó nghe của Từ thiếu gia mà lông mày cũng không nhíu lại, mỉm cười ngồi xổm xuống nhìn cậu bé nói: “Con cảm thấy cha mẹ có yêu nhau không?”

Quý Tư Khấu nghe nói năm đó mẹ cậu bé sinh cậu bé suýt chút nữa thì khó sinh mà chết, cha cậu bé cũng như chết đi sống lại một lần, vì vậy sau đó dù mẹ cậu bé vẫn muốn sinh thêm cho cậu bé một đứa em trai em gái, cha cậu bé cũng chết sống không chịu.

Cậu bé vô cùng kiên định gật đầu.

“Vậy con cảm thấy cha mẹ con tốt không?”

Quý Tư Khấu lần nữa không chút do dự gật đầu.

Cha cậu bé bật cười, lơ đễnh nói: “Vậy chẳng phải xong rồi sao, con tự mình sống thoải mái dễ chịu là được, mặc kệ người khác nói gì. Mấy kẻ rảnh rỗi thích chỉ trỏ đông tây đó phần lớn là tự mình sống không ra gì, ghen tị với cha con cưới được người vợ tốt như mẹ con thôi. Con mà không vui vẻ thì vừa lòng bọn họ rồi.”

Quý Tư Khấu chợt nhớ tới lời mẹ cậu bé nói——miệng của cha con đó, không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người.

Quý Tư Khấu vô cùng tán đồng.

“Nhưng mà cha vì sao lại cưới được mẹ ạ?” Quý Tư Khấu nghi hoặc hỏi.

Cha cậu bé khẽ mỉm cười, cầm bút ung dung hoàn thành bức tranh hoa điểu của mình, lời lẽ chính đáng nói: “Đương nhiên là bởi vì cha con đẹp trai như ngọc quý.”

“……”

Đúng lúc này, giọng của Uyển cô cô từ tiền sảnh truyền đến, nói là mẹ cậu bé đã về phủ. Cha cậu bé đặt bút trong tay xuống, vung tay áo một cái, nói: “Cha có chút chuyện muốn nói với mẹ con, con có vấn đề gì thì hôm khác hỏi lại đi.”

Sau đó liền để lại cho cậu bé một bóng lưng tiêu sái, cha cậu bé lớn tiếng gọi “Cửu Cửu”, nghênh ngang đi ra ngoài.

Quý Tư Khấu tủi thân đứng tại chỗ, Uyển cô cô đi vào nhìn dáng vẻ của cậu bé thì cười đến không được, vội vàng nói nhà bếp có làm bánh trà mới, muốn dẫn cậu bé đi ăn. Quý Tư Khấu kéo váy Uyển cô cô nói: “Cha lại sắp cùng mẹ đi chơi nữa ạ?”

Uyển cô cô thương yêu sờ sờ đầu Quý Tư Khấu, ngầm thừa nhận điều này.

Quý Tư Khấu càng thêm tủi thân.

Cha cậu bé nói phải đợi đến khi cậu bé mười hai tuổi mới có thể dẫn cậu bé đi du ngoạn, vậy nên mỗi năm cậu bé đều trơ mắt nhìn cha và mẹ tay trong tay du ngoạn hai ba tháng rồi mới trở về, mang về một đống đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị, cậu bé đều thèm thuồng muốn chết. Năm ngoái bởi vì đàm phán với cha mẹ về chuyện dẫn cậu bé đi du ngoạn thất bại, cậu bé tức giận muốn bỏ nhà ra đi, thuận lợi trà trộn lên thuyền khách đến trấn nhỏ ở hạ lưu thì bị nhận ra rồi đưa về.

Vẫn là do Lai Anh cô cô đích thân áp giải cậu bé về, cậu bé mới biết Lai Anh cô cô vẫn luôn ôm cậu bé trêu đùa từ nhỏ, sau này rời khỏi nhà họ Quý tự mình làm ăn, hình như việc làm ăn rất lớn, thuyền buôn của cả Vệ quốc đều ở dưới danh nghĩa của cô cô.

Quý Tư Khấu khi còn nhỏ thường có cảm giác thất bại, luận thông minh thì bị mẹ cậu bé nghiền ép, luận cầm kỳ thi họa thì bị cha cậu bé nghiền ép, luận võ công thì bị trượng phu của cô cô Nam Tố nghiền ép, luận làm ăn thì bị Lai Anh cô cô nghiền ép. Cậu bé thường nghi ngờ có phải mình không thông minh lắm không, đến mức sau này khi nghiền ép người khác vẫn giữ được phẩm chất khiêm tốn.

Khi cậu bé lớn lên và bắt đầu vượt trội hơn người khác, khi cậu bé biết được thân phận thật sự của cha mẹ mình, cô cô Nam Tố có chồng là kiếm thánh Cố Linh, cô cô Lai Anh từng kinh doanh sản nghiệp lớn đến cỡ nào, cậu bé mới phát hiện ra không phải là mình quá yếu kém mà là những bậc trưởng bối này quá mạnh mẽ.

Cậu bé đã là người xuất sắc nhất trong số bạn bè đồng trang lứa rồi, được không!

Đương nhiên đây đều là chuyện sau này, Quý Tư Khấu mười tuổi vừa ăn bánh trà vừa lắc lư đi vào tiền sảnh đã nhìn thấy cha nói gì đó với mẹ, mẹ đột nhiên đỏ mặt đẩy cha ra, cha cười tủm tỉm. Mẹ nghiến răng, giận dữ nói: “Chàng…… chàng…… chàng làm sao mà lấy được……”

Ngay khi hai người đang cười đùa, ánh mắt của mẹ rơi xuống người Quý Tư Khấu. Quý Tư Khấu rõ ràng đã thay quần áo sạch sẽ, rửa mặt lau tay, giờ phút này vẫn là dựng tóc gáy, giây tiếp theo liền nghe mẹ nói: “Tiểu Khấu, con lại đánh nhau phải không?”

……Mẹ cậu bé rốt cuộc là nhìn ra bằng cách nào vậy.

Quý Tư Khấu lập tức ném ánh mắt cầu cứu về phía cha, cha cậu bé nhận được ánh mắt liền cười hì hì vẫy tay với cậu bé: “Tiểu Khấu con lại đây, xem bộ sưu tập của cha con này, thư tình mẹ con viết cho cha khi còn trẻ đó.”

Sự chú ý của mẹ cậu bé lập tức chuyển về phía cha cậu bé, tức giận xách váy đuổi theo cha cậu bé chạy khắp nhà, cha cậu bé phe phẩy tờ giấy màu vàng nghệ trên tay, đắc ý dạt dẹo né tránh khắp nơi. Quý Tư Khấu thừa dịp hỗn loạn chuồn êm.

Bằng thị lực tốt của mình, cậu bé thấy rõ trên tờ giấy màu vàng nghệ kia viết “Lạc chỉ quân tử, vạn thọ vô kỳ”, trông giống như loại giấy viết điều ước đốt cho thần minh ở chùa miếu. Mẹ cậu bé sao lại dùng loại giấy này viết thư tình chứ? Với lại mẹ cậu bé thích nhất chẳng phải là “Đào Yêu” sao, ngày nào cũng bắt cha đàn cho mẹ nghe.

Quý Tư Khấu vừa lau vụn trà dính bên mép, vừa đi ra ngoài nhà, màn đêm buông xuống bầu trời, không biết ai đang đốt pháo hoa, từng chùm từng chùm nở rộ trên bầu trời đen kịt, vừa đẹp vừa rực rỡ.

Lạc chỉ quân tử, vạn thọ vô kỳ.

Sau này cậu bé cũng sẽ dùng câu nói này viết thư tình.

Cậu bé và vợ của mình cũng sẽ yêu nhau như cha mẹ cậu bé vậy.

Không, phải yêu nhau hơn cha mẹ một trăm lần mới được!

Hừ, ai bảo bọn họ không dẫn cậu bé đi chơi!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.