Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 77: Ngoại truyện Cơ Ngọc



Chương 77: Ngoại truyện Cơ Ngọc

Phần 1

Lần đầu tiên Cơ Ngọc nghe nói về Khương Cửu Khanh là vào năm hắn mười ba tuổi. Thư đồng của Thế tử Tề quốc Tống Trường Quân nói với hắn: “Cửu công chúa Tề quốc chúng ta chính là một người có tính tình vô cùng lạnh lùng, xưa nay yêu ghét giận hờn, cùng ngài vừa vặn là hai thái cực.”

Năm đó Thế tử Tề quốc Khương Tán Chi đến Chu thụ lễ, Cơ Ngọc còn chưa nói chuyện được hai ba câu với hắn đã cho rằng Khương Tán Chi là một tên vô dụng. Khi đó Cơ Ngọc yêu ghét rõ ràng lười che giấu, ghét ai liền có thể khiến người đó nhìn rõ ràng minh bạch.

Đương nhiên Khương Tán Chi cũng không chịu yếu thế, ngấm ngầm hạ thấp Cơ Ngọc là một kẻ vô học bất tài, thích toàn mấy thứ kỹ xảo bừa bãi. Tống Trường Quân bận rộn hòa hoãn quan hệ giữa hai người, cảm thấy Cơ Ngọc tính cách quá mức sắc sảo quái gở liền nói ra một câu như vậy.

Nói cũng kỳ lạ, một câu nói bình thường như vậy không biết chạm đến dây cung nào trong lòng Cơ Ngọc khiến hắn luôn luôn nhớ mãi rất lâu.

Hơn mười năm sau hắn trải qua biến cố lớn đổi trắng thay đen, kế hoạch báo thù thành công được hơn phân nửa mới ở Tống quốc lần đầu tiên gặp được vị “Cửu công chúa” này.

Hắn từng cho rằng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Khi đó hắn đi ngang qua cung tường Tống quốc nghe thấy tiếng khóc của nữ tử, chậm rãi đi đến thấy ở góc tường phía xa một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần che mặt khóc, nhỏ giọng nói: “Cửu Cửu, ta kiên trì không nổi nữa rồi.”

Nữ tử xinh đẹp này hắn đã từng gặp qua, họa thủy nổi tiếng——Tiên Tề thất công chúa Khương Kỳ Kỳ.

Nữ tử quay lưng về phía hắn mặc một thân áo màu xanh da trời, dáng người rất thanh mảnh. Cô nương kia ôm Khương Kỳ Kỳ vỗ nhẹ lưng nàng, lạnh lùng nói: “Vậy có muốn từ bỏ hay không?”

“Không được!” Khương Kỳ Kỳ lập tức trả lời.

Nữ tử kia im lặng một lát liền nói: “Vậy thì tỷ cứ làm theo lời ta nói, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Năm năm nay đã từng xảy ra sai sót bao giờ chưa?” Nữ tử nhàn nhạt nói, giống như đang bàn luận một chuyện không liên quan đến mình vậy.

Khương Kỳ Kỳ vừa khóc vừa gật đầu, nhào vào lòng nàng nức nở.

Cơ Ngọc đột nhiên nhớ tới lời Tống Trường Quân từng nói——Cửu công chúa Tề quốc của chúng ta chính là một người có tính tình vô cùng lạnh lùng, xưa nay yêu ghét giận hờn, cùng ngài vừa vặn là hai thái cực.

Thì ra là thế, là nàng ấy à.

Hắn nhìn bóng lưng thanh mảnh không rõ mặt kia, trong nháy mắt sinh ra hứng thú cực lớn với người này, đồng thời nghĩ đến việc có được nàng sẽ có lợi như thế nào cho kế hoạch của hắn. Vì thế tại yến tiệc hôn lễ, Cơ Ngọc từ trong đám khách khứa bước ra, hỏi Lệ Diễm đòi nàng về.

Nàng “Cửu công chúa” trong hôn lễ khẽ mở to mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt lập tức bình tĩnh. Nàng tuổi còn trẻ mà lại có ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ thu, không biết là thản nhiên hay là tê dại.

Ban đầu chỉ đơn thuần là tò mò, lợi dụng, giao dịch. Cơ Ngọc thậm chí còn không hỏi tên thật của nàng, tùy tiện đặt cho nàng cái tên “A Chỉ”. Đối với tất cả những điều đột ngột ập đến này, nàng đều nhất nhất phối hợp, ngoan ngoãn đến mức ngoài dự liệu.

Nhưng cô nương này thật sự rất kỳ lạ. Người thông minh như nàng thường ít nhiều cũng có chút tính khí, kiêu ngạo tự phụ không chịu yếu thế nhưng nàng hoàn toàn không có. Không góc cạnh, không tính khí cũng không có nhiệt độ.

Hôm đó, nàng và Tử Khấu ngồi dưới gốc cây hòe già trong phủ của Hạng Thiếu Nhai, bàn luận về cây hòe, cây sồi, thần minh, thế giới rộng lớn và bao la. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá lốm đốm rơi trên người và gò má nàng, nàng dùng cổ tay thon mảnh chống đỡ cơ thể, ngước nhìn lên ngọn cây giống như một chiếc bình sứ trắng tinh tế.

Có lẽ vì quá đơn bạc, nhẹ nhàng tựa như bông liễu phiêu đãng trong thế gian này, không nương tựa vào ai, không tin tưởng ai, vĩnh viễn cũng không bén rễ nảy mầm. Tách rời khỏi nhân thế, thờ ơ phiêu du.

Hắn nghĩ, quả nhiên nàng là một người cô đơn.

Vậy nên khi nàng nói nàng từng có một người yêu sâu đậm, thực ra hắn còn ngạc nhiên hơn cả vẻ bề ngoài thể hiện ra rất nhiều.

Người như vậy mà cũng biết rung động, ai đã khiến nàng rung động vậy? Nàng rung động sẽ như thế nào?

Thế là hắn mượn thân phận vợ chồng giả để hết lần này đến lần khác dò xét nhưng nàng chiêu nào hóa giải chiêu đó, không hề mắc bẫy. Dù hắn có dịu dàng ân cần đến đâu, trong mắt nàng vẫn luôn là sự lạnh lùng bất biến. Đây quả thực là một con mèo thú vị, lạnh lùng và không thân thiện, dù hắn đã tốn bao tâm tư nhưng thực ra cũng chỉ là nhất thời hứng thú, lòng hiếu thắng trỗi dậy mà thôi.

Bọn họ phòng bị lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau, sao có thể tính là thân thiết được. Vậy nên Cơ Ngọc cũng không hiểu, vì sao chỉ cần ở bên cạnh nàng, hắn lại có thể ngủ ngon giấc cả đêm.

Những cơn ác mộng đẫm máu, dữ tợn đã giày vò hắn không biết bao nhiêu năm rồi, hắn thậm chí đã quen với việc chiến đấu với những cơn ác mộng này, hắn biết đó là tâm ma của mình nhưng tâm ma đó lại sợ hãi Khương Cửu Khanh.

Hắn âm thầm suy nghĩ, vì sao lại như vậy? Có phải là vì dưới tấm ván sàn sập xuống trong trận động đất, nàng đã nắm lấy tay hắn trong bóng tối mịt mùng như ác mộng, bình tĩnh vạch trần nỗi sợ hãi của hắn rồi nhẹ nhàng kể lại chuyện cô đơn của mình cho đến khi giọng khàn đi sao?

Dù hắn có ngụy trang tốt đến đâu, có tươi cười rạng rỡ thế nào, nàng luôn có thể nhìn thấu hắn chỉ bằng một cái liếc mắt. Dù là sự lạnh lùng ti tiện của hắn hay là nỗi sợ hãi đau khổ của hắn, nàng đều dễ dàng nhìn thấu tất cả, đến cuối cùng hắn cũng lười ngụy trang nhiều như vậy trước mặt nàng.

——Dù sao nàng cũng sẽ nhìn ra, dù sao nàng cũng có thể chấp nhận. Ngay cả những điều mà chính hắn cũng ghét bỏ, nàng cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận.

Khương Cửu Khanh thông minh lạnh lùng này nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái nhất khi ở trước mặt nàng.

Hắn vô thức buông thả sự ỷ lại của mình cho đến khi Khương Cửu Khanh suýt chút nữa bị Từ Tử Hoán giết chết. Nàng ôm cổ ngã xuống, máu tươi phun trào, tim hắn như ngừng đập trong một khoảnh khắc, hoảng sợ và phẫn nộ cùng lúc ập đến. Hắn hiếm khi nổi giận, thậm chí còn trách phạt cả Mặc Tiêu, người không có lỗi gì.

Mãi đến khi bình tĩnh lại, hắn mới nhận ra, hắn sợ mất nàng.

Vì sao vậy? Bởi vì đây là người duy nhất trên thế gian này xuyên qua được lớp mặt nạ hoàn hảo kia chạm đến trái tim phẫn nộ, đau khổ, ô uế của hắn sao? Bởi vì đây là người duy nhất trên thế gian này có thể hiểu hắn sao?

Hắn đã nghiêm túc ngụy trang suốt mười một năm, mặt nạ gần như đã mọc thành một phần cơ thể. Tất cả mọi người đều nói hắn là người nho nhã lịch thiệp, cái chết của A Yêu trong mắt người khác chỉ là “trưởng thành”, hắn đã lừa gạt được tất cả mọi người như mong muốn nhưng trong cõi u minh, dường như hắn vẫn mong chờ có một người có thể không bị hắn lừa gạt.

Vậy nên Khương Cửu Khanh đã xuất hiện.

Đây là điều hắn chưa từng trải qua, từ khi còn niên thiếu đã có vô số nữ tử vây quanh hắn, hắn quen với việc được yêu thích. Hắn chưa từng thực sự thích ai, chứ đừng nói là thích một nữ tử không thích hắn.

Sự yếu đuối như vậy là không được phép.

Hắn thậm chí đã từ bỏ Cố Linh và Tân Nhiên, cô nương này cũng không ngoại lệ.

Phần 2

Sau khi giá trị lợi dụng của nàng biến mất, hắn đã đưa nàng cho Thẩm Bạch Ngô. Hắn tự nhận quyết định này vẫn tính là nhân từ, Thẩm Bạch Ngô là người quân tử chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng, sau này nàng có thể sống tốt – đương nhiên hắn vẫn giữ lại một tay, giấu kín chuyện thuốc giải.

Đối với việc giữ lại một tay, hắn tự giải thích trong lòng là để phòng hờ bất trắc. Điều hắn không ngờ là, Thẩm Bạch Ngô lại thích Khương Cửu Khanh.

Khương Cửu Khanh đối với Thẩm Bạch Ngô hiển nhiên cũng dịu dàng khác thường, thậm chí còn để Thẩm Bạch Ngô gọi nàng là Cửu Cửu. Trong yến tiệc của Nam Hoài Quân, Thẩm Bạch Ngô cứ Cửu Cửu, Cửu Cửu gọi mãi bên tai, nàng rõ ràng vụng về nhưng lại rất dụng tâm chăm sóc Thẩm Bạch Ngô, thậm chí còn dịu giọng mềm mỏng bịa ra cả tràng miêu tả sinh động để khuyên Thẩm Bạch Ngô ăn cơm.

Hắn có chút khó chịu nghĩ, hóa ra nàng cũng có thể dịu dàng như vậy nhưng sự dịu dàng này không dành cho hắn.

Thẩm Bạch Ngô có gì đặc biệt mà được nàng ưu ái đến vậy?

Thật phiền phức.

Mãi đến ngày Khương Cửu Khanh say rượu, Cơ Ngọc mới nhận ra rõ ràng Khương Cửu Khanh thực ra thích hắn, hắn vui vẻ được một đêm. Ngày hôm sau tỉnh dậy, người đã sớm trở về bên cạnh Thẩm Bạch Ngô.

Hắn muộn màng nhận ra tình cảm yêu ghét của Khương Cửu Khanh luôn vô cùng hờ hững, nói từ bỏ là dứt khoát từ bỏ. Nhưng hắn cũng là người như vậy, dù biết nàng có ý nghĩa đặc biệt với mình vẫn từ bỏ nàng.

Cũng như nàng nói, bọn họ quá giống nhau, không thể tin tưởng lẫn nhau.

Cần gì phải chấp nhất, cần gì phải cưỡng cầu.

Nhưng hắn cứ muốn chấp nhất, đã không thể tin tưởng lẫn nhau, không thể kết giao sâu sắc, vậy thì cũng sẽ không trở thành cái gọi là nhược điểm. Dù sao hắn cũng nắm giữ nhược điểm của nàng, vì sao phải khiến bản thân không vui? Thẩm Bạch Ngô thích nàng thì sao? Dù nàng thích Thẩm Bạch Ngô thì sao? Nàng chẳng phải vẫn quý trọng tính mạng nhất đó sao, chỉ cần dùng tính mạng của nàng ra uy hiếp, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về.

Nhưng có lẽ nàng sẽ rất ghét hắn.

Vậy thì sao chứ? Ít nhất nàng không thể rời khỏi hắn.

Thực ra hắn rất hiểu vì sao nàng lại ưu ái Thẩm Bạch Ngô, người chính trực, ôn hòa và kiêu ngạo này cũng từng là bạn tốt nhất của hắn. Chỉ là khi Thẩm Bạch Ngô thu tay lại rồi quay người biến mất trên tường thành cung yến quốc, giữa bọn họ đã có một rãnh sâu không thể vượt qua. Những năm tháng sống không bằng chết và những cơn ác mộng giày vò hắn suốt mười một năm, một nửa là do Thẩm Bạch Ngô ban tặng.

Cái gọi là sợ hãi, chỉ trong một ý niệm, hối hận, những điều này hắn đều nhìn thấy ở Thẩm Bạch Ngô và đều có thể lý giải.

Nhưng không thể tha thứ.

Nhiều năm qua, chỉ có Thẩm Bạch Ngô là người đến rồi đi trong danh sách báo thù của hắn, hắn nghĩ dù sao Thẩm Bạch Ngô cũng đã chờ ngày chịu tội, không cần phải vội. Cứ thế lần nữa, kéo dài đến khi Thẩm Bạch Ngô bệnh chết.

Hắn từng nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mỗi người tham gia vào sự kiện Yến quốc nhưng cuối cùng hắn vẫn tha thứ cho Thẩm Bạch Ngô.

Hắn vẫn nhớ năm đó ở Lạc Ấp, lần đầu tiên hắn gặp Thẩm Bạch Ngô đến nhận lễ thụ sư, Thẩm Bạch Ngô bạch y phiêu phiêu, trầm ổn kiêu ngạo, khi đánh cờ luôn điềm tĩnh mỉm cười, từng bước ép người vào tử cục. Người có thể khiến Cơ Ngọc hắn cam tâm bái sư học nghệ, đó là người xuất chúng đến mức nào.

Thẩm Bạch Ngô qua đời rồi, có lẽ đây là kẻ thù duy nhất từ đầu đến cuối mang lòng áy náy với hắn. Sau khi hắn qua đời, những người tham gia vào sự kiện Yến quốc, ngoại trừ thiên tử ra đều đã chết hết.

Nhưng Cơ Ngọc không hề cảm thấy vui vẻ, hắn sớm đã biết chuyện báo thù này sẽ không khiến hắn vui vẻ rồi. Sống là để báo thù, báo thù không thể vui vẻ, vậy thì sống cũng không thể vui vẻ – chi bằng chết đi cho xong.

Trong lúc hắn nghĩ ngợi những chuyện này, Khương Cửu Khanh bước đến trước mặt hắn, thản nhiên nói ra lời kinh thiên động địa.

Người mà nàng thích, người mà nàng nhớ nhung suốt mười bốn năm, chính là hắn, là A Yêu thiếu niên khí phách, chưa từng trải qua gian khổ.

Cơ Ngọc hoàn hồn lại giận tím mặt, đã có vô số người đến tưởng nhớ hắn trước kia, thích hắn trước kia, đó là vì những người đó đều không rõ chuyện gì đã xảy ra với hắn. Hắn luôn cười trừ bỏ qua, không để ý đến.

Nhưng nàng rõ ràng là người duy nhất trên thế gian này biết quá khứ của hắn, nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn, biết rõ con người thật của hắn, là nơi hắn có thể thở dốc dưới lớp mặt nạ. Đã biết Cơ Ngọc hôm nay là từ đâu mà ra thì không nên nhắc đến A Yêu trước mặt hắn.

Ai cũng được, chỉ riêng Khương Cửu Khanh là không được.

Nhưng những lời này, lý do hoang đường này, mong đợi nực cười này, hắn vĩnh viễn cũng không thể nói ra miệng.

Sau này, khi nàng nhảy xuống vách núi để cứu Tân Nhiên, hắn mới dần dần nhận ra cũng như có những lời hắn không thể nói ra miệng, Cửu Cửu cũng có quá nhiều tình cảm sâu kín chôn giấu trong lòng. Nàng luôn dùng sự lạnh lùng xa cách làm vũ khí, không thể thừa nhận sự yếu đuối và cô đơn của mình, không thể thừa nhận mình đã nhớ nhung chút ấm áp nhỏ nhoi suốt mười bốn năm, không thể thừa nhận mình đã một lần nữa yêu người đã thay đổi này bằng dư âm ấm áp đó.

Luôn phải có người mở lời trước.

——Ta thua rồi, ta yêu nàng, nàng tỉnh lại đi.

Cả đời này, cuối cùng hắn cũng là lần đầu tiên nhận thua.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Cửu Cửu không biết ý nghĩa của nàng đối với Cơ Ngọc đâu

Chương sau vẫn là góc nhìn của Cơ Ngọc, có độc thoại mà tui siêu thích, hhhh


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.