Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 59: Chạy trốn



Chương 59: Chạy trốn

Tôi không ngờ chủ đề câu chuyện lại rẽ sang hướng này, có chút ngạc nhiên. Khóe miệng Tân Nhiên càng cong lên, nàng tựa vào vách đá hang động chậm rãi nói: “Ta dám chắc biểu ca ta rất thích cô, hơn nữa trong lòng hắn chắc chắn cũng nghĩ cô rất có sức hút giống như ta vậy. Có điều, với cái tính khí đó của hắn thì sẽ không bao giờ nói ra đâu.”

Tôi nghĩ đến chuyện mình sắp làm, thấy Tân Nhiên nói chuyện phiếm thế này dường như đã thoải mái hơn, không còn căng thẳng như trước, nghĩ rằng điều này có lẽ sẽ giúp nàng bớt lo lắng hơn.

Tôi im lặng một lát, thuận theo chủ đề của nàng đáp: “Có lẽ chỉ là ngày thường ngài ấy quá dễ dàng có được tình yêu của các cô nương nên khi gặp phải trở ngại ở chỗ tôi thì mới trở nên chấp nhất như vậy. Trông thì có vẻ là rất thích nhưng nói không chừng chỉ là ba phần thích, bảy phần là do hiếu thắng mà thôi.”

Tân Nhiên nghe vậy bật cười thành tiếng, xua tay nói: “Theo ta thấy thì không phải đâu. Biểu ca ta rạch ròi lắm, với những người không quan trọng thì hắn chẳng thèm liếc mắt đến đâu. Nếu hắn đã có lòng hiếu thắng mạnh mẽ với cô như vậy thì ngược lại điều đó chứng tỏ hắn rất để ý đến cô đó.”

Tôi sớm đã nghe nói rằng chuyện phụ nữ thích nói chuyện phiếm vốn là bản tính trời sinh. Lúc này, rõ ràng chúng tôi vẫn đang trong tình thế nguy hiểm, Tân Nhiên lại càng nói càng tự nhiên. Nàng cho rằng cái bầu không khí sớm nắng chiều mưa thế này là thích hợp nhất để giãi bày tâm sự, nàng trịnh trọng nói: “Vì cô có hiểu lầm như vậy về biểu ca ta nên ta phải giải thích rõ ràng mới được. Ta biết nhiều người trong các cô đều cảm thấy hắn đối xử với ta rất khác biệt cũng cho rằng hắn thích ta. Hồi nhỏ ta cũng từng nghĩ như vậy nhưng đến khi gặp Thanh Ninh, hiểu được tình yêu chân chính rồi, ta mới nhận ra, Cơ Ngọc căn bản chỉ xem ta như người thân trong nhà.”

Nàng nói biểu ca của nàng từ nhỏ đã có duyên với phụ nữ, sau khi từ Yên quốc trở về xem ra đã có thể ung dung lợi dụng năng lực này rồi. Chỉ là hắn quá biết cách làm sao để được người khác yêu thích, quá biết cách làm sao để trở thành một người tình tốt nhưng những thứ đó chỉ là thủ đoạn mà thôi.

Hắn sẽ không yêu người khác.

“Ta luôn nghĩ, nếu hắn thật sự yêu thích ai đó, đại khái sẽ vô cùng vụng về.” Tân Nhiên thở dài một tiếng, mười ngón tay đan vào nhau chậm rãi nói: “Biểu ca hắn…… tất cả các mối quan hệ thân mật luôn không có kết quả tốt, người thân là như vậy bạn bè cũng là như vậy. Sau này hắn lại cùng Thiên Tử trở mặt, vì không muốn lưu lại nhược điểm mà không bao giờ mở lòng nữa…… Ta cũng không thể nói như vậy là không đúng, chỉ là quá mức cô độc.”

Tôi trầm mặc lắng nghe nàng nói, không biết nên trả lời cái gì. Tôi muốn nói tôi hiểu, tôi hiểu hắn thật ra rất cô độc phẫn nộ lại đau khổ, hắn cần có người lâu dài đứng bên cạnh hắn nhưng tôi không thể tưởng tượng ra dáng vẻ tôi và hắn đứng cùng nhau. Người đứng cùng hắn, hẳn nên là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp như Tân Nhiên, thậm chí hoạt bát cởi mở như Vĩnh Xương công chúa cũng rất tốt.

“Hắn là công tử nổi danh nhất thiên hạ, tất nhiên sẽ có nữ tử tốt đẹp nhất thiên hạ xứng đôi. Ta còn hèn nhát hơn phu nhân nghĩ nhiều, hơn nữa ta không thể giải cứu sự cô độc của hắn, tính cách của ta quá…… quá lạnh lùng.” Cuối cùng tôi nói như vậy.

“…Quả nhiên cô rất thích biểu ca của ta phải không? Cô nên nói cho hắn biết, cùng hắn tâm sự chứ, cô xem bây giờ chúng ta nói không chừng ngày mai sẽ gặp bất trắc, vậy cô nhất định sẽ hối hận vì đã không thổ lộ lòng mình với Cơ Ngọc đó.”

Tân Nhiên mình mẩy lấm lem bụi đất, tóc tai rối bời thảm hại nhưng đôi mắt hạnh nhân nhìn ta lại vô cùng sáng ngời, giọng điệu hoàn toàn như thể nàng là người từng trải, là bậc trưởng bối vậy. Ta bị nàng nói đến hơi ngẩn người, trong thoáng chốc bỗng nhớ đến Tử Khấu.

Nàng ấy chết trước mặt tôi, nàng thích thổi sáo, giọng hát cũng rất hay, trước kia luôn thích ngắm nhìn đủ loại mỹ thiếu niên, mơ mộng về tình yêu tươi đẹp. Mỗi khi kể về những điều ấy, tôi luôn thấy nàng thật trẻ con, nghĩ rằng ngày tháng trôi qua những gì mà nàng mơ ước rồi sẽ có thôi.

Nhưng đột nhiên tất cả đều tan biến, chẳng ai ngờ tới chuyện này, nàng còn chưa kịp trăn trối bất cứ điều gì, mọi ước mơ tươi đẹp đều chôn vùi nơi nấm mồ.

Lúc này bọn họ hẳn đã phát hiện thi thể của nàng, an táng tử tế rồi nhỉ. Về sau sẽ không còn ai níu tay áo tôi, một tiếng lại một tiếng gọi tỷ tỷ nữa rồi.

Bất trắc luôn đến trước ngày mai, nếu tôi chết vào ngày mai, liệu có hối hận vì đã không nói với Cơ Ngọc rằng thật ra tôi luôn rất thích hắn không?

Có lẽ sẽ hối hận.

Con người thật kỳ lạ, sao có những lời khi còn sống chẳng thể thốt ra, đến lúc cận kề cái chết lại nôn nao muốn nói.

Tôi nhắm mắt điều chỉnh hô hấp một lát, giờ không phải lúc nghĩ đến tình riêng, tôi không thể để Tử Khấu chết vô ích.

“Tân phu nhân, người có tin ta không?” Tôi nhìn Tân Nhiên, nghiêm giọng hỏi. Tân Nhiên bị tôi chuyển chủ đề đột ngột làm giật mình, rồi nàng quả quyết gật đầu nói: “Ta tin cô.”

“Phu nhân có mang theo hương cầu không?”

“Có.” Tân Nhiên tháo một chiếc hương cầu bằng bạc từ bên hông xuống, người Vệ quốc vốn chuộng hương liệu, quả nhiên nàng mang theo hương cầu bên mình.

Tôi hơi tiến lại gần nàng, vai kề vai, khẽ nói: “Ta vừa thấy bọn chúng đổi ca, hẳn là luôn có bốn tên canh giữ chúng ta, năm tên đứng gác ở cửa động, những tên còn lại nghỉ ngơi. Bởi vì chúng ta không biết võ công nên bọn canh giữ chúng ta đều không mấy cảnh giác.”

“Ta mang theo mê hương, lát nữa sẽ bỏ vào hương cầu đốt lên để khói lan tỏa ra, những tên nghỉ ngơi canh giữ chúng ta trong động đều có thể bị mê man. Năm tên đứng gác ở cửa động ở xa quá, gió lại lớn rất có thể sẽ không có hiệu quả, lát nữa ta sẽ giả vờ hoảng hốt chạy ra cửa động kêu cứu để dụ bọn chúng vào, từ đây đến cửa động khoảng hai mươi bước, nếu bọn chúng đi đến chỗ phu nhân mà vẫn chưa ngất xỉu…”

Tôi châm lửa mê hương bỏ vào hương cầu đưa cho nàng, nghiêm nghị nói: “Xin phu nhân cầm chân bọn chúng cho đến khi bọn chúng ngất xỉu hoặc ta đến. Phu nhân làm được không?”

Tân Nhiên có chút căng thẳng nhìn chiếc hương cầu trong tay, vẻ mặt nàng trang trọng gật đầu, siết chặt nắm tay. Ta lấy thuốc giải đưa cho nàng uống, bản thân cũng uống.

May mắn thay những loại thuốc Cơ Ngọc cho ta ở Mộ Vân ta vẫn còn giữ lại. Ở chùa Tế Nguyên ta không rõ bọn chúng rốt cuộc mai phục bao nhiêu người, mai phục ở đâu, sợ rằng dù có trốn thoát ra ngoài vẫn rơi vào tay bọn chúng, nay tình hình này đã rõ ràng hơn nhiều rồi.

Một khắc sau, bốn tên canh giữ chúng ta mí mắt díu lại rồi lần lượt ngã xuống đất, những tên đang nghỉ ngơi thì càng lặng lẽ hôn mê bất tỉnh.

Tôi liếc nhìn Tân Nhiên, giả vờ hoảng hốt xách váy chạy ra cửa động, miệng hô hoán: “Cứu mạng! Cứu mạng! Có chuyện rồi! Phu nhân… phu nhân nàng…”

Bọn thủ vệ ở cửa động vừa thấy người trong động ngã xiêu vẹo, Tân Nhiên cũng nằm bất động dưới đất, lập tức kinh hãi thất sắc. Hai tên ở lại cửa động, ba tên còn lại xông vào xem xét tình hình, tôi giả bộ kinh hoàng túm lấy tay hai tên kia khóc lóc, bọn chúng chẳng buồn để ý đến tôi, chỉ dồn mắt vào tình hình trong động, đến cả việc tay bị tôi cào rách da rớm máu cũng chỉ bực bội đẩy tôi ra.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt bọn chúng chợt tái mét, lảo đảo ngã xuống đất, máu tươi trào ra từ bảy lỗ.

Thuốc độc Cơ Ngọc cho tôi chỉ còn lại chút xíu này thôi, tôi bôi vào kẽ móng tay rồi cào rách tay bọn chúng, quả nhiên hiệu quả rất nhanh, độc của hắn luôn thuộc hàng cực độc mà.

Tôi nhanh chân bước vào động, ba tên vừa xông vào đã có hai tên ngã gục, tên còn lại đang quay lưng về phía tôi, lảo đảo cố gắng chế trụ Tân Nhiên, Tân Nhiên ra sức giãy giụa nên hắn không hề chú ý đến tôi. Tôi rút dao găm từ thắt lưng một tên đã ngã xuống, nhắm ngay sau tim hắn mà đâm tới, tên kia lập tức nôn ra máu rồi loạng choạng ngã xuống đất.

Tân Nhiên kinh ngạc bịt miệng, ánh mắt nàng chấn động khôn nguôi, run rẩy không thốt nên lời.

Xem ra đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh tượng giết người.

Cảnh này năm mười sáu tuổi tôi đã thấy nhiều, hơn nữa còn đích thân thực hiện nữa là.

Tôi cầm con dao găm đâm vào chân từng người bất tỉnh để bọn chúng không thể đuổi theo. Sau đó tôi cất dao, kéo Tân Nhiên nhanh chóng rời khỏi hang động. Đêm nay trăng sáng nên vẫn có thể nhìn rõ đường, tôi đi đến bờ suối rửa sạch chất độc trong móng tay để tránh vô tình làm hại mình. Tân Nhiên khá quen thuộc với núi Phong Nam, dựa vào các vì sao nàng nhanh chóng xác định phương hướng, chúng tôi chạy ngược hướng trở về. Nghĩ rằng quân cứu viện của Vệ quốc chắc cũng đang trên đường đến, nếu có thể gặp được họ giữa đường thì tốt nhất.

Khi đi được vài canh giờ, trời cũng vừa hửng sáng, chúng tôi chợt nghe thấy tiếng người vọng lại từ khu rừng không xa. Tôi và Tân Nhiên vốn tưởng là người Vệ quốc phái đến cứu viện, đợi đến khi tiếng người đến gần mới nghe ra họ nói tiếng Ngô.

Lòng tôi chợt thắt lại, Tân Nhiên kinh ngạc nhìn tôi.

Những người trong hang động bị thương không thể nhanh chóng đuổi theo như vậy, vậy thì đám người Ngô này từ đâu tới? Có lẽ là một đội nhân mã khác, rất có thể là đến tiếp ứng cho bọn chúng, sau khi phát hiện dị thường ở hang động liền đuổi theo.

Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến điều này, từ đây đến Ngô quốc đường xá xa xôi, không thể chỉ có hai mươi người bọn chúng theo dõi từ đầu đến cuối. Nhưng đám người tiếp ứng này xuất hiện đúng thời điểm thật quá không may.

Tôi kéo Tân Nhiên quay đầu bỏ chạy nhưng vì khoảng cách quá gần nên chúng tôi đã bị phát hiện, phía sau vang lên tiếng truy đuổi ồn ào. May mắn thay chúng tôi không đi đường lớn mà ở trong rừng cây, bọn chúng không thể cưỡi ngựa.

Tôi và Tân Nhiên gắng sức chạy trốn trong rừng, Tân Nhiên đột nhiên trượt chân ngã xuống một con dốc. Tôi vội vàng túm lấy tay nàng nhưng lại bị nàng kéo theo cùng nhau lăn xuống dốc, chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, không biết đã va vào bao nhiêu thứ, đầu óc toàn mùi cỏ cây và máu tanh. Cuối cùng cũng vướng vào thứ gì đó mà dừng lại, tôi đầu óc choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt ngây người một lúc rồi chợt bừng tỉnh.

Tôi đang treo mình trên một cây tùng già mọc nghiêng mình ra khỏi vách đá cheo leo, bên dưới là mây mù giăng lối, vực sâu vạn trượng thăm thẳm, phía trên là vách đá dựng đứng. Còn Tân Nhiên cũng treo mình cùng tôi trên cây này, nàng ở gần ngọn cây hơn, ngơ ngác nhìn vực sâu trước mặt.

Vừa rồi chúng tôi vậy mà đã lăn từ trên vách đá xuống, nếu không nhờ cây tùng này níu lại thì đã sớm tan xương nát thịt dưới vực sâu rồi.

Cũng nhờ cú lăn lộn vừa rồi, đám người Ngô kia đã không đuổi kịp chúng tôi. Vách đá trở nên tĩnh lặng nhưng chúng tôi lại mắc kẹt giữa vách đá, tiến thoái lưỡng nan. Từ chỗ chúng tôi đến đỉnh vách đá còn một khoảng khá xa mà vách đá ở giữa lại trơn tuột, không có cây cối nào khác, leo lên bằng tay không chắc chắn là bất khả thi, còn xuống dưới…

Tôi nhìn đám mây mù bao phủ vực sâu, lập tức bỏ ngay ý định đó. Tân Nhiên vẫn còn chưa hết hoảng sợ, ôm chặt thân cây, giọng run run: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Chúng ta lăn xuống đây chắc chắn để lại dấu vết. Với tình hình này, quân Vệ quốc có lẽ cũng đang tìm kiếm quanh khu vực này, còn người Ngô thì càng đến gần hơn. Giờ chỉ còn xem ai tìm ra dấu vết và phát hiện ra chúng ta trước thôi. Nhưng dù là ai tìm thấy chúng ta trước… thì chúng ta cũng phải rời khỏi chỗ nguy hiểm này đã.” Tôi cười khổ đáp.

Tân Nhiên gật đầu, có vẻ nàng rất sợ độ cao, ôm chặt thân cây đến thở mạnh cũng không dám. Tôi cũng rụt rè nhích người vào phía trong một chút, chợt nghe thấy tiếng “rắc” khẽ khàng. Vì âm thanh quá nhỏ nên Tân Nhiên không hề để ý.

Lòng tôi giật thót, vội vàng nhìn sang, thân cây tùng già này vậy mà không chịu nổi sức nặng của hai người đã xuất hiện vết nứt!


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.