Chương 56: Món nợ cũ
Khi đến được đại điện, trời trên núi bắt đầu mưa lất phất, không khí trong chùa càng thêm tĩnh lặng, thanh tịnh giữa làn khói hương thoang thoảng. Tân Nhiên đốt hương cầu khấn, Cơ Ngọc cũng làm lễ bái theo đúng nghi thức. Hạ Uyển dẫn chúng tôi đứng đợi bên ngoài điện. Lúc này, tôi nói nhỏ với Hạ Uyển rằng mình vừa thấy Thiên Tử, Hạ Uyển nghe vậy liền nghiêm mặt đi vào báo lại với Cơ Ngọc. Nàng ghé sát tai Cơ Ngọc nói gì đó, Cơ Ngọc ngước mắt nhìn tôi một cái rồi gật đầu với Hạ Uyển. Vẻ mặt hắn không có vẻ gì là bất ngờ.
Có lẽ những con chim bồ câu đưa tin đã báo cho hắn biết tin tức rồi.
Đến khi nghi lễ tế bái kết thúc thì cũng đã quá trưa. Chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm chay và nghỉ ngơi một lát.
Trong lúc dùng bữa, Lai Anh nói rằng chùa Tế Nguyên rất linh thiêng, đặc biệt là việc cầu nguyện. Chùa có chuẩn bị giấy Khương Hoàng, có thể viết điều ước lên giấy rồi đốt trong lư hương để gửi đến thần linh. Các cô nương đều hào hứng nói lát nữa sẽ đi cầu nguyện, Tử Khấu cũng rất vui vẻ nhưng nhớ ra tôi không tin vào thần phật nên hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Tôi đáp: “Đi chứ.”
“Ơ, A Chỉ tỷ tỷ, tỷ bắt đầu tin thần phật từ khi nào vậy ạ?”
“Từ Tết Nguyên Tiêu năm nay.” Tôi cười nói.
Tử Khấu không hiểu ý tôi nhưng vẫn rất vui. Vì tôi ăn chậm hơn nên bảo mọi người cứ đi trước. Thế là, trừ Hạ Uyển và Mặc Tiêu luôn theo hầu Cơ Ngọc, các cô nương khác đều kéo nhau vào điện cầu nguyện. Khi tôi ăn xong và đến đại điện, trong điện không có nhiều người đến lễ Phật. Tôi lấy giấy bút, mở tờ giấy màu vàng ra, chợt nghĩ không biết Cơ Ngọc đã viết điều ước gì nhỉ?
Có lẽ là “đại thù đã báo”? Nhưng những kẻ năm xưa gây ra đau khổ cho hắn, người thì đã chết, người còn sống là Thiên Tử thì cũng bị hắn dồn ép đến suy yếu. Vậy rốt cuộc, Cơ Ngọc muốn báo thù đến bao giờ đây?
Ngày trước, Thẩm Bạch Ngô từng hỏi Cơ Ngọc sau khi báo thù xong, hắn định làm gì. Nhưng Cơ Ngọc đã không trả lời, dường như hắn đã giết chết con người cũ của mình, kiên quyết lao về phía trước trên con đường báo thù đầy máu và nước mắt này. Có lẽ, Cơ Ngọc chưa từng nghĩ đến tương lai hay hậu quả.
Những việc hắn làm vốn dĩ đã không màng đến hậu quả rồi.
Tôi khẽ thở dài, viết điều ước của mình lên tờ giấy.
Vẫn là tám chữ quen thuộc:
Lạc Chỉ Quân Tử, Vạn Thọ Vô Kỳ.
(Mong chàng quân tử luôn vui vẻ, sống lâu muôn tuổi.)
Tôi hy vọng rằng, đến một ngày nào đó, sau khi báo thù xong, hắn vẫn có thể sống hạnh phúc và trường thọ. Tôi bất lực trước mọi chuyện, chỉ có thể cầu xin thần linh phù hộ.
Vị sư thầy trong chùa nhận lấy tờ giấy đã được tôi gấp cẩn thận, đặt vào lư hương đốt. Tôi chắp tay quỳ xuống trước bồ đoàn, thành kính dập đầu ba lạy trước tượng Phật. Lúc bước ra khỏi đại điện, tôi thấy người tiểu tư đã đỡ tôi khi nãy vội vã đi ngang qua. Tôi thoáng suy nghĩ rồi lén lút đi theo, vòng qua vài khúc quanh, đến một nơi vắng vẻ, yên tĩnh. Tiểu tư đi ra, còn tôi nấp sau bức tường đã nghe thấy một giọng nói già nua nhưng đầy uy nghiêm:
“Con cứ làm ầm ĩ như vậy thì không thể nào thu dọn được đâu. Cơ Ngọc, nếu con hận ta thì cứ giết ta ngay bây giờ đi. Nếu con hận Cơ Ương thì cứ thay thế ta, ta tuyệt đối không nói hai lời nhưng con không thể lấy cả một quốc gia ra làm vật hy sinh. Chu quốc có hàng chục vạn dân, họ đã nuôi dưỡng con đến năm mười bốn tuổi, sau cùng con lại muốn đẩy họ vào cảnh ly tán, lầm than sao?”
Sau một hồi im lặng, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của Cơ Ngọc. Tôi có thể hình dung ra vẻ mặt đầy khinh miệt và hoang đường của hắn, cùng ánh mắt chế giễu khi hắn hơi nhếch cằm lên.
“Ồ, lý do thật cao thượng làm sao. Xem ra, ông đã biết Tống quốc đang rục rịch chuẩn bị tấn công Chu quốc nên giờ mới ngồi không yên được nữa? Đúng vậy, một vị quân chủ như ông thật là phúc tinh của muôn dân. Vì con dân, vì đất nước, vợ con có thể chết, bản thân mình cũng có thể chết. Đã đến nước này mà ông vẫn không cảm thấy mình sai sao, vậy thì hà cớ gì ta phải đưa ông xuống âm phủ để làm bẩn mắt mẫu thân, ca ca và tỷ tỷ ta? Trên đời này, chiến tranh nổi lên vì ta không biết bao nhiêu mà kể, người chết vì ông cũng chẳng đếm xuể. Tính kỹ ra, món nợ máu trên người chúng ta, ai hơn ai chứ?”
Giọng nói già nua im lặng một lát rồi nói: “Cơ Ngọc, quân vương là chỗ dựa của muôn dân, hy sinh là điều không thể tránh khỏi.”
“Ta cho rằng hy sinh nên là tự nguyện, dựa vào đâu mà lại tô vẽ cái chết được sắp đặt thành sự hy sinh cao cả vậy, Thiên Tử bệ hạ?”
Thiên Tử im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Con nên suy nghĩ kỹ, thân tộc của mẫu thân con và phụ mẫu của Tân Nhiên vẫn còn ở Chu quốc.”
“Năm xưa dùng ca ca và mẫu thân ta uy hiếp, bây giờ lại dùng bọn họ? Ông cứ giết bọn họ đi, ta không có gì không thể buông bỏ cả.” Ngừng một chút, Cơ Ngọc lại cười nói: “Ông phải sống để nhìn thấy Chu quốc diệt vong chứ, phụ thân. Hay là ông muốn đấu với ta một trận nữa, tuy rằng đã đấu sáu năm rồi mà ông vẫn chưa từng thắng nhưng dù sao cũng phải thử xem sao, đúng không?”
Tôi tựa vào vách tường, ở góc độ này tôi không nhìn thấy gì cả, may mà tôi không nhìn thấy gì cả. Lúc này Cơ Ngọc cười đến xán lạn, cuồng ngạo và rực rỡ giống như ngọn lửa lớn thiêu đốt hết sinh mệnh, muốn cứ thế mà thiêu đốt mãi cho đến khi tất cả mọi thứ trên con đường hắn hóa thành tro bụi, thiêu đốt đến khi đèn tàn dầu cạn.
Thà rằng hắn cứ khóc đi còn hơn.
Nhưng hắn chưa bao giờ khóc.
Ngay cả khi đau đớn nhất, hắn vẫn gượng cười.
Tôi không muốn nghe thêm nữa, quay người rời đi, men theo lối cũ trở về. Nghĩ bụng, Thiên Tử tìm đến Cơ Ngọc là để cầu hòa nhưng chắc chắn Cơ Ngọc sẽ không chấp nhận. Đây là một cuộc giằng co không có hồi kết. Nghe những lời Thiên Tử nói, dường như ngài ấy không hề cảm thấy mình sai. Ngài ấy cho rằng mình hy sinh cái nhỏ để bảo vệ cái lớn, dù sao thì Chu quốc cũng đã hùng mạnh lên dưới thời cai trị của ngài.
Thế gian này, chuyện đời thường là vậy. Ai cũng có lý do riêng, đến lúc chết vẫn không ai nhận mình sai. Thế là, những tổn thương, đau khổ cứ thế chất chồng trở thành một mớ bòng bong không đầu không cuối. Tôi biết rằng, những điều đó vĩnh viễn không được thừa nhận cũng chẳng thể nhận được một lời xin lỗi. Thứ tôi có thể làm, một là quên đi, hai là trả lại hết những đau khổ ấy cho người khác.
Thế nên, nhiều người cho rằng, thà cứ hận thù nhau còn hơn, khi mà chẳng ai nhận sai cũng chẳng ai chịu xin lỗi. Thậm chí đối với Cơ Ngọc, dù người kia có nhận sai, có xin lỗi, hắn cũng sẽ không tha thứ.
Một con đường, cứ thế đi đến cùng, đến khi cá chết lưới rách, ngọc đá cùng tan, vạn kiếp bất phục.
Đi đến khi máu chảy đầm đìa, đau đớn tột cùng.
Tôi thở dài, bước dọc theo những bậc thang đá xanh quanh co trên núi trở về đại điện, trong đầu rối bời những chuyện về Cơ Ngọc mà không hề để ý có tiếng bước chân đang lặng lẽ tiến đến gần. Đến khi bóng đen phủ xuống, tôi mới bừng tỉnh như từ trong giấc mộng, giật mình quay đầu lại thì một cú đánh mạnh giáng xuống gáy, trước mắt tôi tối sầm lại rồi ngất đi.
Có lẽ chỉ một lúc sau tôi đã tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hẹp trông giống như một ngôi nhà bỏ hoang trong chùa. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, xem ra vẫn còn buổi trưa.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế, hai tay hai chân bị trói chặt. Một bóng người đội nón lá đứng trong bóng tối, mờ ảo không rõ mặt mũi, tôi nhìn về hướng đó hồi lâu rồi hỏi: “Ngươi là ai?”
Người đó chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, đưa tay tháo chiếc nón lá trên đầu xuống, tôi nhìn rõ khuôn mặt của bà dưới ánh nắng trưa.
Tóc búi cao gọn gàng, trang phục giản dị, lông mày lá liễu, mắt hạnh nhân, đuôi mắt có chút nếp nhăn trông tiều tụy, một người phụ nữ cực kỳ anh khí. Bà mím môi, nhìn vào mắt tôi với vẻ giông bão sắp ập đến.
Tôi ngẩn người một lúc lâu, mới không thể tin được mà lên tiếng: “Mạc… Mạc Lan?”
Mặc Lan nghiến răng, nhỏ giọng nói từng chữ một: “Ta là ai? Ta mới muốn hỏi, Diệp phu nhân, rốt cuộc ngươi là ai?”
Lòng tôi chùng xuống.
Năm tháng qua, tôi thỉnh thoảng nghe được tin tức về Mạc Lan, nói rằng sau khi Phàn quốc và Triệu quốc hợp lực tấn công Ngô quốc. Dương Tức chết trận, còn Mạc Lan mang theo con về nhà mẹ đẻ. Bà vốn yêu Dương Tức như mạng, tôi có thể tưởng tượng được nỗi đau buồn và điên cuồng của bà ấy. Chỉ là không ngờ bà lại xuất hiện ở đây.
“Ngươi không phải thê tử của ông chủ Diệp tiệm gạo An Diệp sao? Tại sao ngươi lại ở Vệ quốc, tại sao lại là tỳ nữ của Cơ Ngọc?” Giọng nàng đã không thể kiềm chế được mà lớn hơn, mang theo sự phẫn nộ.
Tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy hơn nhiều so với năm tháng trước, nhìn đôi mắt ngấn lệ chực trào, vô số lời nói dối trá, lừa gạt lướt qua trong đầu, có lẽ tôi vẫn có thể lừa gạt bà để kéo dài thời gian.
Chỉ là tôi còn muốn lừa gạt bà sao?
“Chẳng phải đã đoán ra rồi sao?” Cuối cùng tôi thở dài một tiếng, khẽ cười nói: “Mạc Lan, ta vẫn luôn là tỳ nữ của Cơ Ngọc, vợ của ông chủ Diệp chỉ là một thân phận giả. Ta dùng thân phận này tiếp cận bà khiến cho Dương Tức nghi ngờ Triệu quốc, để khiến Dương gia và Xương Nghĩa Bá gia trở mặt, để sau này có thể làm tan rã liên minh Ngô Triệu. Ngoài ra bà còn muốn biết gì nữa không?”
Mạc Lan dường như không ngờ tôi lại sảng khoái khai hết mọi chuyện như vậy, bà ngây người nhìn tôi hồi lâu, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi. Bà run giọng nói: “Sao ngươi có thể như vậy? Ta tin tưởng ngươi đến thế… Ta xem ngươi như muội muội ruột, sao ngươi có thể… sao ngươi có thể phụ lòng ta như vậy?”
“Bà là người tốt, ta là người xấu. Chuyện này không liên quan đến việc bã đối tốt với ta thế nào, chỉ là chúng ta mỗi người vì chủ mà thôi, ngay từ đầu ngươi đã là kẻ địch của ta.” Tôi bình tĩnh nói ra sự thật.
Lời còn chưa dứt, Mạc Lan đã tiến lên cho tôi một cái tát, bà ra tay cực mạnh khiến mặt tôi nóng rát, cảm thấy vị tanh máu tràn ra trong miệng. Tôi im lặng một lát rồi lại quay đầu ngẩng mắt nhìn bà.
Mạc Lan tức giận đến phát run, bà túm lấy cổ áo tôi gần như nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất, nói: “Sao ngươi có thể vô liêm sỉ như vậy, sao ngươi có thể vô cảm như vậy! Chỉ vì ta tin tưởng ngươi như thế, vì những âm mưu quỷ kế của các ngươi mà các ngươi đã hại chết phu quân của ta. Các ngươi trả Dương Tức lại cho ta, các ngươi trả hắn lại cho ta!”
Bà vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi, trợn mắt rút dao găm chỉ vào tim tôi, run rẩy môi nói: “Ta giết ngươi!”
Tôi cúi đầu nhìn con dao găm đang kề sát tim mình, ngẩng mắt nhìn bà.
“Dương Tức không về được nữa đâu, bà giết ta hắn cũng không về được. Dương phu nhân, ta không biết bà đến Vệ quốc là muốn làm gì nhưng nếu bà giết ta ở đây, rất nhanh Cơ Ngọc sẽ tìm được bà, chuyện bà muốn làm bà những không thành mà còn mất mạng. Cô còn có con nhỏ, ít nhất chúng cũng cần có mẹ chứ.”
Ánh mắt Mạc Lan khẽ động, rõ ràng đã do dự, bà giơ dao găm lên im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn cắm xuống lưng ghế. Bà nghiến răng nói: “Ngươi im miệng cho ta!”
Dường như tôi đoán không sai, việc phát hiện ra tôi và bắt cóc tôi nằm ngoài kế hoạch của bà, bà vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì.
Ngực Mạc Lan phập phồng dữ dội, không cam lòng nhìn tôi hồi lâu, nói: “Đối với ta, ngươi không có chút nào, dù chỉ một chút xíu áy náy thôi sao?”
Tôi nhìn vào mắt bà, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Ta rất áy náy nhưng ta cũng biết điều đó vô dụng thôi, không thể đền bù những gì đã mất, cũng không thể gột rửa tội lỗi của ta, ta không thể lấy sự áy náy làm lý do cầu xin bà tha thứ.”
“Xin lỗi, nếu bà có chuyện gì muốn ta làm, trong khả năng của mình, ta nhất định sẽ giúp bà.”