Chương 52: Thẳng Thắn
Thẩm Bạch Ngô không vợ, không con, Vĩnh Xương công chúa vì hắn mà đội khăn tang, mặc áo sô, khóc đến suýt ngất đi.
Triệu Vương tổ chức tang lễ cho Thẩm Bạch Ngô vô cùng long trọng, cả Lăng An phủ một màu trắng xóa, tựa như tháng năm bỗng đổ xuống một trận đại tuyết kinh thiên động địa. Khi linh xa đi qua, dân chúng hai bên đường đều quỳ lạy, ai nấy đều biết một nhân vật lớn đã qua đời nhưng người đó rốt cuộc là ai, sẽ vĩnh viễn không còn ai hay biết.
Tôi trở về bên cạnh Cơ Ngọc, các cô nương phần lớn đều vui mừng khi tôi quay lại, nhất là Hạ Uyển và Tử Khấu, chỉ có Thường Nhạc, người chắc chắn không chào đón tôi là không còn ở đây nữa.
Nghe nói Triệu Vương đã hỏi xin Cơ Ngọc Thường Nhạc, nạp nàng làm Như phu nhân.
Phủ Thành Quang Quân bận rộn tổ chức tang lễ, có một đêm tôi trằn trọc không ngủ, nửa đêm ra ngoài tản bộ, trong phủ vẫn còn người qua lại, đèn đuốc sáng trưng. Tôi chợt muốn đến nhìn linh vị của Thẩm Bạch Ngô lần nữa, đến gần linh đường của hắn thì thấy Cơ Ngọc. Cơ Ngọc khoác hờ chiếc áo ngoài mỏng manh, đứng bên ngoài linh đường Thẩm Bạch Ngô, tựa lưng vào tường xuất thần.
Nhìn thấy hắn, tôi chợt nhớ ra mấy ngày nay sắc mặt hắn đều không tốt, có lẽ đây không phải là ngày đầu tiên hắn đứng ở đây.
Tôi xách đèn lồng bước đến bên cạnh hắn, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phản chiếu ánh lửa đèn lồng, lấp lánh nhưng lại trống rỗng.
“Ngài hối hận rồi?” Tôi hỏi.
“Ha… ta hối hận cái gì?”
“Hối hận vì đã cho Thẩm Bạch Ngô một sự viên mãn, để hắn giải tỏa khúc mắc, an nhiên qua đời.” Tôi cũng xoay người tựa vào bức tường cách hắn không xa, ngập ngừng nói: “Thật ra ngài căn bản không hề bảo hắn đi trước, cũng không bảo hắn tìm huynh trưởng ngài, đúng chứ?”
Thẩm Bạch Ngô thực sự đã phản bội Cơ Ngọc. Cơ Ngọc hận Thẩm Bạch Ngô, nếu không Cơ Ngọc đã chẳng giết Bùi Mục, kẻ duy nhất có thể cứu hắn.
Cơ Ngọc có thể mang theo hắn cùng nhau bỏ trốn năm đó, hẳn là rất tin tưởng hắn, vậy mà hắn lại bỏ mặc một mình chạy thoát. Còn có những năm tháng dài đằng đẵng bị Bùi Mục giày vò sau đó, Cơ Ngọc mù lòa điếc lác, thậm chí muốn cầu xin cái chết, chắc hẳn đã hận hắn đến nhường nào.
Nhưng Cơ Ngọc lại không thể hoàn toàn căm hận hắn, hắn đã vì lỗi lầm của mình mà chịu đủ dày vò, giày vò trong tâm can. Hơn nữa, hắn từng là người duy nhất trên đời biết tường tận quá khứ của Cơ Ngọc ở Yến quốc, cũng là người bạn mà Cơ Ngọc từng chân thành khâm phục.
Thẩm Bạch Ngô đã qua đời, những người từng cùng hắn trải qua quãng thời gian tăm tối ấy đều đã biến mất cả rồi.
Cơ Ngọc im lặng một hồi, ngửa đầu ra sau, gáy tựa vào tường, cong môi cười nhạt: “Nàng đoán xem.”
Hắn rất ít khi nhắc đến đoạn quá khứ ấy, dù có nhắc đến cũng đều mang theo nụ cười.
Tôi lắc đầu, nói: “Ta vẫn là không đoán nữa.”
“Bất ngờ thật, nàng lại nghĩ ta tốt bụng đến vậy. Ta còn tưởng trong mắt nàng, Thẩm Bạch Ngô là bậc cao phong lượng tiết, chính nhân quân tử, còn ta chỉ là kẻ tàn nhẫn vô tình, giả dối hèn hạ, vân vân và vân vân.” Giọng điệu Cơ Ngọc tràn ngập vẻ chế giễu.
“Thẩm Bạch Ngô là quân tử nhưng cũng là người thường có khuyết điểm. Hắn đương nhiên cũng sẽ ích kỷ, nhu nhược, cũng sẽ cao ngạo, cô độc nhưng đồng thời cũng thiện lương, chính trực, ôn nhu, cần mẫn. Cả đời hắn đều sống trong mâu thuẫn giằng xé. Nếu hắn là người xấu, dù chỉ xấu hơn bây giờ một chút thôi cũng đã sống dễ dàng hơn nhiều. Điểm này vừa vặn chứng minh hắn thật ra là một người rất tốt.”
Thẩm Bạch Ngô khi còn chút da thịt, lúc cười sẽ có lúm đồng tiền, trên gương mặt tái nhợt, lúm đồng tiền nông choèn, vô cùng dịu dàng.
Khung cảnh đơn giản ấy lại khiến tôi cảm thấy xót xa, sinh mệnh thật quá đỗi mong manh.
Cơ Ngọc quay đầu liếc nhìn tôi, cười nhạt một tiếng đầy ẩn ý rồi hờ hững nói: “Nàng quả nhiên rất thích hắn.”
Tôi xoay mặt nhìn hắn, hắn lại ngước nhìn vầng trăng, ánh trăng thanh khiết men theo đường mày, sống mũi, đường cằm của hắn chảy xuống, tựa như một bức họa lạnh lẽo. Đúng vậy, lạnh lẽo, hắn rõ ràng đang cười nhưng trông vẫn vô cùng băng giá.
Tôi tiếp tục nói: “Ngài quả thật tàn nhẫn, vô tình, giả dối, hèn hạ nhưng nếu nói trong mắt ta thì, trong mắt ta, ngài ôn nhu, thiện lương, nhiệt liệt lại chân thành, từng là thiếu niên tốt đẹp nhất thiên hạ.”
Cơ Ngọc sững sờ rồi ném sang ánh mắt kinh ngạc, hắn bước nhanh vài bước, đứng ngay trước mặt tôi, nhíu chặt mày nhìn tôi chăm chăm: “Nàng đang nói ai vậy?”
Bóng hắn đổ dài lên người tôi, đêm khuya tĩnh mịch, vạn vật đều lặng im, những người hầu vừa nãy còn qua lại giờ phút này cũng không thấy bóng dáng, tựa như thế gian này chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi thoáng cảm nhận được sự uy nghiêm lớn lao từ sự mong manh của sinh mệnh, hoặc có lẽ ánh trăng lúc này quá lạnh lẽo, ngọn nến quá yếu ớt, ánh mắt của Cơ Ngọc quá sâu sắc mà trong lòng tôi lại nảy sinh một chút dũng khí đơn độc.
“Ngài còn nhớ không, ta đã từng nói với ngài rằng ta từng thích một người, tiếc là người đó đã sớm qua đời.”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, còn tôi không hề chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng chấm vào vạt áo trước ngực hắn: “Người đó tên là A Yêu, người đó thật ra là ngài.”
Trong khoảng cách gần đến mức nghe được hơi thở của nhau, tôi thấy mắt Cơ Ngọc mở to, tràn ngập vẻ không thể tin được, rối loạn như binh lính tan rã, đến mức vô thức lùi lại một bước.
Tôi ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, cả đời chưa từng nhẹ nhõm đến thế.
“Mười bốn năm trước ngài trà trộn vào đoàn sứ thần đến Tề quốc, trong vương cung dạy một cô bé vừa mất mẹ hát ‘Đào Yêu’, kể chuyện cho nàng nghe. Cô bé đó chính là ta, ngài là người mà ta thích từ nhỏ, ta nhớ nhung ngài mười bốn năm. Nhưng ngài đã sớm quên rồi phải không.”
Cơ Ngọc lộ vẻ mê hoặc, dường như nhớ ra chút gì đó nhưng lại không rõ ràng, lẩm bẩm: “Nàng là…”
Quả nhiên, dù tôi nói ra hắn cũng chưa chắc đã nhớ rõ, đó chỉ là ba ngày ngắn ngủi.
Tôi tiến về phía hắn, tôi tiến một bước hắn lại lùi một bước, tựa như là động tác hoàn toàn vô thức. Tôi đưa tay túm lấy ống tay áo hắn để hắn không thể lùi thêm nữa.
“Thật ra không sao, quên thì quên thôi, dù sao ngài cũng không phải là A Yêu. A Yêu đã sớm chết ở Yến quốc rồi, không phải sao?”
Cơ Ngọc ngẩn người, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay tôi đang túm lấy ống tay áo hắn rồi ngẩng mắt lên, trong ánh mắt đã có thêm vài phần tức giận: “Ý nàng là, người nàng thích chỉ là A Yêu?”
Tôi gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
“Nàng đang nói đùa gì vậy?”
“Ta chưa bao giờ nói đùa.”
Cơ Ngọc nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên bật cười, tựa như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Hắn đột nhiên nắm ngược lấy tay tôi kéo tôi lại gần hắn, cúi đầu nhìn tôi: “Thảo nào… động đất lúc đó nàng gọi ta là ‘A Yêu’, say rượu cũng gọi ta là A Yêu. Thảo nào khi ta hôn nàng, nàng hoàn toàn không né tránh. Ta còn nói ban đầu rõ ràng nàng rất ghét ta, sao lại đột nhiên để ý đến ta như vậy.”
Ánh mắt hắn không hề có ý cười, đủ loại cảm xúc phức tạp hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, không biết là bi thương hay là không cam lòng.
“A Yêu đã chết rồi, hắn vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.” Cơ Ngọc từng chữ từng chữ nói một cách tàn nhẫn.
Hắn rất ít khi có khí thế cường ngạnh đáng sợ như vậy, tôi hơi né tránh ánh mắt hắn rồi lại nhìn thẳng lại nói: “Ta biết, ta rất rõ ràng. Cho nên ta mới nói với ngài rằng người ta thích đã chết rồi, ta chỉ thích hắn.”
Cơ Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, đột nhiên khẽ cười một tiếng, buông tay tôi ra, lùi lại hai bước lạnh lùng nhìn tôi nói: “Nàng nói với ta những điều này để làm gì?”
Tôi nghĩ nghĩ, khẽ cười nói: “Ta đột nhiên rất nhớ A Yêu, ngài cứ coi như nghe chuyện cười đi.”
Cơ Ngọc cười khẩy một tiếng, hắn hung hăng nói: “Nàng thà hận ta còn hơn.”
Nói xong hắn xoay người rời đi, bóng lưng kiên quyết, bỏ lại tôi đứng tại chỗ tự xoa xoa bàn tay vừa bị hắn nắm chặt.
Tử Khấu nói với tôi rằng Thường Nhạc vốn là vũ cơ nổi tiếng ở Thanh Ngư Phường Triệu quốc, Triệu Vương khi còn là Bạch Phong công tử đã thích xem Thường Nhạc nhảy múa nhưng Thường Nhạc lại vừa gặp đã yêu Cơ Ngọc, kiên quyết đi theo Cơ Ngọc rời đi. Triệu Vương đau lòng rất lâu, sự chán ghét của hắn đối với Cơ Ngọc còn có một tầng nguyên nhân này.
Hiện giờ Thẩm Bạch Ngô vừa chết Triệu Vương gây khó dễ cho Cơ Ngọc, đủ đường làm khó dễ, Thường Nhạc không muốn liên lụy Cơ Ngọc liền đồng ý gả cho Triệu Vương.
Tử Khấu kể xong chuyện này không khỏi thở dài, Thường Nhạc rõ ràng thích công tử như vậy, không ngờ lại là kết cục như thế này.
Lúc đó tôi đang thu dọn đồ đạc, trong lòng nghĩ, đúng vậy, Thường Nhạc rất thích Cơ Ngọc cho nên mới dễ dàng bị lừa gạt.
Triệu Vương đã hợp tác với Phàn quốc, sao có thể làm hại Cơ Ngọc đang là sứ giả chứ? Phần lớn là Cơ Ngọc và Triệu Vương đã đạt thành giao dịch gì đó, dùng Thường Nhạc đổi lấy thứ khác. Sau đó bọn họ lại kẻ đóng vai ác người đóng vai hiền khiến Thường Nhạc cam tâm tình nguyện nhập cuộc.
Xem kìa, thích Cơ Ngọc đáng sợ đến mức nào, vui vẻ đưa dao găm vào tay hắn rồi sẽ có một ngày hắn hung hăng đâm ngươi một nhát.
Tôi hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Tử Khấu, khi bóng dáng Cơ Ngọc hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tôi vốn rất giỏi diễn kịch nói dối, lần này lại là lần căng thẳng nhất.
Tôi không thể để hắn biết rằng hắn đang nắm giữ con dao của tôi.
Ánh trăng thanh u, tôi đến trước linh vị của Thẩm Bạch Ngô để tế bái, mong rằng hắn ở thế giới bên kia được an lành, vô tai vô bệnh. Mong rằng kiếp sau hắn sống lâu trăm tuổi, cùng người yêu đầu bạc răng long.
Cuối cùng lại cáo biệt hắn.
Sau tang lễ của Thẩm Bạch Ngô, Cơ Ngọc sắp rời khỏi Triệu quốc, trạm kế tiếp là Vệ quốc.
Trong cuộc hỗn chiến giữa Ngô, Triệu, Phàn và Dư, Vệ quốc ngoại trừ việc cho Phàn quốc mượn đường xuất binh thì không hề nhúng tay vào, đứng ngoài quan sát. Vệ quốc xưa nay không thích chiến tranh, phần lớn các cuộc chiến tranh đều giữ thái độ trung lập, không giống như nơi mà một nhà thuyết khách như Cơ Ngọc nên đến.
Những sắp xếp mà Cơ Ngọc nên có đã gần như hoàn thành, lần này đến Vệ quốc không phải là để du thuyết quốc quân, mà là để thăm biểu muội của hắn là Tân Nhiên.
Khi chúng tôi chất đồ lên xe, Tử Khấu vừa chất vừa nói chuyện phiếm với tôi, nói rằng Cơ Ngọc cứ hai năm lại đến thăm Tân Nhiên một lần, ở lại Vệ quốc một hai tháng.
“Tân phu nhân tốt lắm đó, ngay cả với chúng ta cũng đều hòa nhã dễ gần, lần nào về cũng chuẩn bị quà cho chúng ta.” Tử Khấu tràn đầy mong đợi, từ trên xe chở hàng nhảy xuống vỗ vỗ tay, quay người nhìn thoáng qua phủ Thành Quang Quân vẫn còn phủ phục tang trắng, trong mắt có chút mất mát.
“Trước đây gần như năm nào công tử cũng đến phủ Thành Quang Quân, sau này có lẽ sẽ không bao giờ đến nữa rồi.”
Tôi cũng quay người nhìn thoáng qua cửa phủ Thành Quang Quân.
Ba tháng trước, chính tại nơi này, tôi đã được Thẩm Bạch Ngô gọi lên xe ngựa và đi thẳng đến cung thành. Lúc đó, hắn cau mày, mặt lạnh tanh, toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách. Còn nhớ lần đầu gặp hắn ở hành lang, tôi đã cảm thấy hắn như tuyết sắp tan, trắng tinh khôi từ đầu đến chân. Cuộc đời hắn bắt đầu bằng bạch y và kết thúc bằng tang phục trắng.
Lần đầu gặp gỡ chẳng hiểu thấu lòng người, đến khi gặp lại thì người đã thuộc về suối vàng.
Tôi kéo Tử Khấu và nói: “Đi thôi.”
Một vạt áo màu tím xuất hiện trong tầm mắt, Tử Khấu hành lễ: “Công tử.”
Tôi quay mặt nhìn lại, thấy Cơ Ngọc không hề liếc mắt nhìn chúng tôi, bước nhanh qua rồi vén vạt áo lên xe ngựa của hắn.
Tử Khấu nhận ra bầu không khí không đúng, tiến lại gần nhỏ giọng nói với tôi: “Tỷ và công tử giận nhau sao?”
Tôi nghĩ ngợi một chút, mỉm cười gật đầu.
“Có lẽ vậy.”
Vì không phải để du thuyết mà là thăm biểu muội, Cơ Ngọc không cần đến tôi nên sẽ không gặp tôi nữa. Đây có lẽ chính là kết quả mà tôi mong muốn.
Mặc dù tôi đã mơ hồ hiểu ra, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết tôi vẫn còn yêu hắn bây giờ.
Vậy thì cứ để đến sau này rồi biện bạch vậy.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Được rồi, quá khứ đều đã nói rõ ràng rồi, quyển sau cuối cùng bọn họ cũng sẽ yêu đương đàng hoàng… Để lại giọt nước mắt của bà mẹ già.