Đệ Nhất Sắc Thái - Lê Thanh Nhiên

Chương 26: Không Biết



Chương 26: Không Biết

Tần Vũ nghe lời khuyên của tôi đến quan phủ báo án, nộp lên bọc thuốc kia. Không ngoài dự đoán, ngay hôm đó Tần Mục đã bị bắt tại y quán.

Khi bị bắt, Tần Mục vô cùng tức giận, nghe nói có người báo án nghi ngờ ông hạ độc, ông giận đến mức gào thét hỏi ai vu khống ông. Tuy rằng Tần Mục tính khí không tốt, nhưng đối đãi với bệnh nhân vẫn tận tâm tận lực, bệnh nhân cũng nhao nhao lên tiếng bênh vực Tần Mục. Đến khi nhìn thấy Tần Vũ run rẩy giơ cánh tay lên, Tần Mục không thể tin được mà trợn tròn mắt.

Ông vốn dĩ nổi giận lôi đình nhưng cứ thế mà dừng lại, dường như không thể nào hiểu được vì sao người tố cáo mình lại là con trai ruột.

Vốn dĩ dịp Tết quan chủ thẩm được nghỉ ngơi nhưng vì chuyện này quá lớn nên vội vàng trở lại nhiệm sở để thẩm vấn lấy chứng cứ, vật chứng là gói thuốc độc kia, cũng có người lục tục chứng minh Tần Mục thường xuyên lui tới chỗ nguồn nước trong thành. Nhưng xét cho cùng vẫn không có chứng cứ trực tiếp, Tần Mục cũng không chịu hé răng nhận tội.

Tần Vũ mỗi ngày đều ngóng trông kết quả thẩm phán của nha môn, nó muốn đi thăm cha nhưng lại sợ phải đối mặt với ông, thế là nhờ tôi đi thăm Tần Mục.

Vậy là tôi đến đại lao thăm Tần Mục, ông có vẻ tiều tụy thảm hại ngồi trên đống cỏ khô, khi thấy tôi ánh mắt khẽ sáng lên. Người này lần trước từ đại lao ra tìm đến Diệp phủ, quần áo tóc tai vẫn chỉnh tề, vẻ sắc sảo trong mắt không hề giảm bớt, một người cứng rắn như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy ông tiều tụy đến thế.

“Diệp phu nhân.” Ông bước đến bên song sắt, chào hỏi tôi.

Tôi gật đầu, đáp lời: “Tần Vũ nó không dám đến gặp ông, nhờ ta đến thăm ông.”

Trong mắt Tần Mục lộ vẻ đau xót, ông thở dài nặng nề, nói: “Ta nghe nói vật chứng là do Tần Vũ giao nộp?”

“Đúng vậy.”

“Đó không phải là đồ của ta! Nhất định là có người hãm hại ta… Vì sao nó không trực tiếp hỏi ta mà lại đi báo quan?” Ông đập mạnh tay lên song sắt, bụi bặm rơi xuống tứ tung.

Tôi nhìn đôi mắt giận dữ của ông, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, vì sao nhỉ? Tần đại phu thử nghĩ xem, vì sao nó không tin ông, vì sao lại sợ ông đến thế, thậm chí ngay cả dũng khí đối diện hỏi ông cũng không có?”

Tần Mục ngẩn người ra, trông có vẻ dao động.

“Ta biết ta nghiêm khắc… nhưng nó là con trai ta, là người thân duy nhất trên đời này của ta, ta còn có thể hại nó sao?”

“Tần Vũ đối xử với ông như vậy, ông có hận nó không?”

“… Trên đời này nào có cha mẹ nào hận con cái, ta trăm mối vẫn không hiểu nhưng không hận nó.”

Tôi gật đầu, nói: “Ta sẽ mang lời này đến cho Tần Vũ. Nhưng Tần đại phu, xin cho phép ta nói một câu, tình hình của Tần Vũ hiện giờ không mấy lạc quan.”

Tần Mục nghe vậy sốt ruột nắm lấy song sắt: “Tần Vũ làm sao?”

Thật ra ông rất thương yêu con trai, nếu như ông chịu biểu lộ ra vài phần quan tâm trước mặt con, mọi chuyện đã không đến mức này rồi.

Tôi nhìn Tần Mục vẻ mặt lo lắng, nghiêm giọng nói: “Lần dịch bệnh này có vài người thuộc dòng dõi quý tộc qua đời, tôi nghe nói cấp trên đang truy cứu trách nhiệm trị dịch không hiệu quả, vừa hay ông lại xuất hiện. Bất kể có phải ông hạ độc gây ra dịch bệnh hay không, quan chủ thẩm đều muốn đổ hết tội lên đầu ông. Dạo gần đây Tần Vũ thường xuyên bị triệu tập thẩm vấn, quan chủ thẩm đã đón Tần Vũ đến phủ của ông ấy. Tần đại phu, ta sợ họ sẽ gây bất lợi cho Tần Vũ.”

Sắc mặt Tần Mục trở nên nặng nề, ông đấm mạnh vào vách tường, giận đến mức không nói nên lời chỉ còn biết cười lớn.

“Hay cho chúng! Bọn chúng đây là muốn ép ta nhận tội sao? Ta không có! Ta không có hạ độc! Ta liều sống liều chết cứu chữa cho bao nhiêu bệnh nhân dịch bệnh, đây là kết cục của ta sao? Bọn chúng đều tin rằng ta hạ độc?”

“Vì chính con trai ruột của ông báo án nên người ta có chút nghi ngờ ông.”

Tần Mục dường như cảm thấy chuyện này thật nực cười, ông cười đến chảy cả nước mắt, ông quay phắt sang nhìn tôi: “Vậy Diệp phu nhân cũng tin rằng ta hạ độc? Phu nhân là người của quan chủ thẩm đến khuyên ta nhận tội?”

Tôi lắc đầu: “Không có chứng cứ xác thực, ta không tin ai cả. Ta chỉ muốn nói cho ông biết tình hình tôi thấy được, có lẽ không bao lâu nữa quan chủ thẩm sẽ dùng Tần Vũ để uy hiếp ông, Tần đại phu ông nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Đã đến giờ ngục điểm, ngục tốt đến giục tôi. Tôi vâng dạ sửa soạn rời đi, chợt nghe Tần đại phu khàn giọng hỏi: “Diệp phu nhân, lão hủ này, có phải là một người phụ thân… vô cùng tệ hại?”

Vào giây phút cuối cùng, ông ấy vẫn nghĩ đến Tần Vũ, Tần Vũ vẫn rất quan trọng với ông ấy, phải không.

Tôi gật đầu.

Ông ấy nắm lấy song sắt, lần đầu tiên dùng giọng điệu khẩn cầu nói với tôi: “Xin hãy cho Tần Vũ đến gặp ta một lần thôi.”

Tôi nhìn ông ấy một lúc, nói: “Ta sẽ nói với Tần Vũ.”

Khoảng bảy tám ngày sau, Tần Mục nhận tội, ông bị phán tội chém đầu.

Tần Vũ khi biết kết quả phán quyết thì cả người ngây dại, sau đó ôm lấy eo tôi khóc cả buổi chiều. Nó nói sao lại thành ra như vậy, thật sự là phụ thân đầu độc, phụ thân sẽ bị xử trảm.

Tôi vỗ lưng nó, an ủi: “Đây không phải lỗi của cháu. Tần Vũ, cháu đã làm điều đúng đắn.”

Nó lau nước mắt hỏi tôi: “Cháu làm đúng chứ?”

“Đúng vậy,” Tôi nói, “Cháu rất tốt bụng và dũng cảm.”

Mấy ngày đó, tôi hầu như bận rộn an ủi Tần Vũ, dẫn nó đi dạo khắp thành Mộ Vân. Tống Trường Quân cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của Tần Vũ, thường xuyên đi cùng chúng tôi.

Từ khi dịch bệnh được kiểm soát, tự do đi lại của hắn lại bị hạn chế, gia nhân của Xương Nghĩa Bá lại theo sát hắn. Tôi hỏi hắn tại sao không trốn đi trong thời gian dịch bệnh, khi đó Xương Nghĩa Bá quản thúc hắn lỏng lẻo hơn. Tống Trường Quân mỉm cười lắc đầu, nói hắn không thể khoanh tay đứng nhìn người khác chết mà không cứu.

Con người hắn từ nhỏ đến lớn đều như vậy, quá dịu dàng lương thiện, trong những chuyện không liên quan đến việc tu sửa sử sách thì thậm chí còn nhu nhược. Ngay cả khi từ chối Lữ Xu, hắn cũng không thể nói lời dứt khoát, càng không làm được vẻ lạnh lùng, như vậy làm sao Lữ Xu có thể buông bỏ hắn.

Tống Trường Quân nhớ ra điều gì đó, sai Tần Vũ đi chỗ khác rồi nghiêm túc hỏi tôi: “Chúng ta trông có vẻ quá thân thiết không?”

“Sao vậy?”

 “Trước đây ông chủ Diệp không cho ta gọi muội là Cửu Cửu, mấy ngày nay ta nghe thấy bọn người hầu bàn tán về chúng ta, ta cảm thấy giao du giữa chúng ta dường như có chút không ổn.”

Cuối cùng hắn cũng ý thức được.

Tôi khẽ mỉm cười, nói: “Có sao? Nhưng ta chỉ xem huynh là ca ca, theo phong tục Tề quốc của chúng ta mà nói, điều này không tính là vượt quá khuôn phép.”

“Nhưng bọn họ nghị luận như vậy, sẽ tổn hại đến danh dự của muội.” Tống Trường Quân nói.

“Phu quân cũng không nói gì, chàng ấy rất tin tưởng ta. Miệng mọc trên người khác, bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói vậy. Sang xuân ta sẽ theo phu quân đi buôn bán, nghĩ đến chắc sẽ không còn lời đồn đại gì nữa.”

Tống Trường Quân hơi yên tâm, cười gật đầu, gọi Tần Vũ trở lại.

Xem ra hắn chưa từng nghĩ đến Lữ Xu sẽ nghĩ gì, làm gì, vị huynh trưởng này đã hai mươi tư tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa từng hiểu được tâm tư của người yêu và người được yêu, thật khiến người ta kinh ngạc.

Không lâu sau, có lẽ là Lữ Xu cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn được tôi hoặc có lẽ là Lữ Xu cuối cùng cũng quyết định thứ mà nàng ta không có được thì người khác cũng đừng hòng có được. Một ngày nọ, tôi đang đi trên đường phố bình thường, đi đến một con hẻm vắng người thì đột nhiên bị người ta đánh ngất từ phía sau. Không biết qua bao lâu, đợi đến khi tôi tỉnh lại, thì đã bị trói và nhốt trong một gian sài phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời.

Tôi hơi mơ màng rồi tỉnh táo lại, sau đó dựa vào vách tường thả lỏng cơ thể. Không cần nghĩ nhiều, đây là người của Xương Nghĩa Bá phái đến bắt tôi, bây giờ tôi đang ở trong phủ của bọn họ.

Ngoài cửa có tiếng sột soạt, sau đó truyền đến tiếng hô hào đầy khí phách của Mạc Lan: “Các ngươi mau giao muội muội của ta ra đây!”

Dù cách rất xa, giọng của Mạc Lan vẫn vô cùng vang dội.

Tôi nhích đến gần cửa, nghe thấy bọn người hầu canh cửa bên ngoài nhỏ giọng bàn tán. “Chúng ta rõ ràng đã làm rất kín đáo, Dương phu nhân sao lại nhanh chóng tìm đến cửa như vậy?”

“Hừ, Dương phu nhân thật sự che chở cho con nhỏ này, vừa bắt về lẽ ra nên giết chết nó đi.”

“Biết rõ Tống tiên sinh là người mà tiểu thư nhà chúng ta để ý mà còn ngày ngày mày đưa mắt lại với Tống tiên sinh. Vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt lành gì, cũng không biết làm cách nào mà thu phục được nam nhân của mình ngoan ngoãn như vậy, lại còn có mặt mũi đi theo Dương phu nhân đến đòi người.”

“Đúng vậy, nếu là ta đích thân giết chết nàng ta còn chưa hả giận.”

Tôi dựa vào tường, không nhịn được khẽ cười.

Xương Nghĩa Bá bắt tôi, chẳng qua là muốn thay muội muội của ông ta hả giận. Với những nhà quyền quý như bọn họ, trực tiếp giết tôi đi là xong. Nếu tôi chết, Mạc Lan không có chứng cứ bọn họ giết tôi, muốn làm ầm ĩ cũng không làm được. Chỉ là Lữ Xu vẫn còn vương vấn Tống Trường Quân, ước chừng sợ trực tiếp giết tôi sẽ khiến Tống Trường Quân nghi ngờ, sinh lòng oán hận với nàng ta.

Nàng ta có lẽ lại để Xương Nghĩa Bá làm người xấu bắt tôi, còn bản thân thì ở trước mặt Tống Trường Quân khuyên giải, cầu xin Xương Nghĩa Bá thả tôi ra rồi lại dùng điều này làm điều kiện để Tống Trường Quân đồng ý cưới nàng ta.

Nếu dùng tôi để uy hiếp, Tống Trường Quân chắc chắn sẽ đồng ý cưới Lữ Xu.

Nhưng mà Cơ Ngọc hẳn là đã tính toán thời gian chuẩn xác, vở kịch này của Xương Nghĩa Bá còn chưa kịp bắt đầu diễn đã dẫn theo Mạc Lan cùng nhau lên phủ đòi người rồi.

Tôi đang nghĩ ngợi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng ngăn cản và tranh chấp, cửa sau đó bị Mạc Lan một cước đá văng ra. Vừa nhìn thấy tôi trong phòng, bà lộ vẻ đau lòng, rút đao chạy tới cắt đứt dây thừng trên người tôi, không ngừng an ủi tôi. Ngoài cửa lại xuất hiện bóng dáng của Cơ Ngọc, tôi chạy tới nhào vào lòng hắn, run rẩy như thể thật sự bị kinh hãi.

“Dương phu nhân cứ thế này cầm đao xông vào phủ ta, hết gian này đến gian khác đá cửa là đạo lý gì?” Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị của người lớn tuổi truyền đến, tôi từ trong lòng Cơ Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông trung niên kia mặc áo choàng da cáo đen, vẻ mặt uy nghiêm sắc bén.

Mạc Lan đứng trước mặt tôi và Cơ Ngọc, khí thế không hề thua kém: “Vậy Xương Nghĩa Bá đại nhân vô cớ bắt muội muội của ta đến phủ, lại là đạo lý gì?”

“Ta không phải vô cớ.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: “Phụ nhân này không biết liêm sỉ, tư thông với vị hôn phu của muội muội ta, ta là nể mặt Dương phu nhân nên mới không trực tiếp giết chết nàng ta.”

Mạc Lan hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Xương Nghĩa Bá đại nhân nói chuyện phải có chứng cứ, ngài có chứng cứ gì? Hơn nữa, nếu muội muội ta thật sự tư thông, các ngươi không thông báo cho ông chủ Diệp cũng không đưa lên công đường mà đã bắt người, chẳng phải là quá độc đoán sao? Lời này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói phủ Xương Nghĩa Bá các ngươi muốn làm mưa làm gió đấy.”

Xương Nghĩa Bá và Mạc Lan nhìn nhau một lúc. Xương Nghĩa Bá khẽ cười và nói: “Được thôi, tất nhiên là ta có bằng chứng, chỉ là không muốn làm mọi chuyện quá căng thẳng. Vì phu nhân đã nói vậy, thì chúng ta cứ lên công đường một chuyến, mỗi bên tự đưa ra bằng chứng.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.