Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 48: Chương 48



Lời nói của Thanh Hà như tiếng sét giữa trời quang. Tôn Tú Lệ sững người, không nói nên lời.

Thanh Hà tiếp tục, giọng run rẩy nhưng đầy uất ức:
“Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ để con tự chọn bạn bè. Tất cả bạn bè của con đều phải do mẹ đồng ý. Mẹ luôn nói con cái trong gia đình đơn thân sẽ ảnh hưởng xấu đến con, cấm con chơi với họ.

Mẹ còn cấm con chơi bời vì sợ ảnh hưởng đến việc học. Mẹ chỉ cho con kết bạn với học sinh giỏi, nhưng con chẳng thể hòa hợp được với họ. Mẹ biết không? Con lớn lên đến giờ mà không có một người bạn thân nào cả. Một người bạn cũng không!”

Thanh Hà nghẹn ngào, cả người run lên. Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng chìm vào im lặng. Cha Khương cúi xuống lau nước mắt. 

Khương Thanh Hà nhìn mẹ mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi, giọng nói chất chứa uất ức:
“Lên cấp ba, chỉ vì con ngồi gần một bạn nam, mẹ lao đến trường, mắng bạn ấy không ra gì. Mẹ bảo bạn ấy không lo học hành, rồi quay sang chỉ thẳng vào mặt con mà mắng: ‘Con còn nhỏ mà đã biết yêu đương!’

Mẹ có biết lúc đó con mất mặt thế nào không? Bạn con cũng bị liên lụy, bị thầy cô phê bình thậm tệ. Bạn bè là gì mà mẹ lại đối xử với bạn ấy như vậy? Mẹ sỉ nhục bạn ấy như thể bạn ấy đã làm điều gì ghê gớm lắm!

Hồi đó, con muốn học khoa học tự nhiên, nhưng mẹ không nghe con nói gì cả. Mẹ tự ý đi nói với thầy cô rằng con muốn học khối Văn. Mẹ bảo con gái thì nên học Văn, sau này dễ tìm việc, dễ lấy chồng. Mẹ nghĩ con đi học chỉ để lấy chồng thôi sao?!”

Cô nghẹn ngào, nước mắt rơi không ngớt:
“Thi đại học xong, con chọn một trường ở xa, nghĩ rằng cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ. Nhưng mẹ lại lén sửa nguyện vọng của con, bắt con phải học ở trường trong thành phố.

Con đã thức khuya dậy sớm, cố gắng từng chút một để đạt được kết quả tốt hơn, vậy mà tất cả đều bị mẹ phá hủy! Trường học là mẹ chọn, ngành nghề cũng là mẹ chọn. Con không được có ước mơ riêng, không được đặt mục tiêu riêng, không được có suy nghĩ riêng. Mẹ, nếu mẹ muốn đi học như vậy, sao mẹ không tự đi học mà lại bắt con sống cuộc đời mẹ muốn?!”

Lời nói của cô như từng nhát d.a.o cứa vào lòng mọi người trong phòng. Tôn Tú Lệ đứng sững, không nói nên lời.

“Vào đại học, mẹ giám sát con chặt đến nghẹt thở. Mẹ bất ngờ đến kiểm tra con, gọi điện mỗi ngày. Nếu con về ký túc xá muộn vài phút, mẹ nổi điên mắng con yêu đương, bảo con không biết xấu hổ, không biết giữ gìn.

Mẹ luôn dặn con phải giữ gìn ‘lần đầu tiên’ để sau này lấy chồng không bị nhà chồng chê bai. Cứ như thể giá trị của con chỉ xoay quanh việc làm hài lòng một người đàn ông xa lạ nào đó mà mẹ chọn!”

Thanh Hà nghẹn ngào, giọng nói dần trở nên lạc đi vì khóc:
“Sau khi tốt nghiệp, mẹ lại ép con đi xem mắt, gặp những người mẹ thấy phù hợp. Mẹ không cần biết họ có thực sự tốt hay không, chỉ cần họ có tiền là được. Nếu con không đồng ý, mẹ lại bảo con kén cá chọn canh.

Mẹ nói mẹ làm tất cả vì con. Nhưng mẹ đã bao giờ hỏi con có hạnh phúc không? Chưa bao giờ, mẹ à!

Con không hề hạnh phúc! Con sống mỗi ngày còn khổ sở hơn chết. Con chỉ muốn c.h.ế.t đi cho rồi!”

Câu nói cuối cùng của Khương Thanh Hà khiến mọi người như nghẹt thở. Những người xem livestream cảm nhận được nỗi đau cùng cực của cô, nhiều người không kìm được mà bật khóc.

Cô quay sang cha, ánh mắt khẩn cầu:
“Ba, nếu ba thực sự yêu con, hãy để con tự do!”

Cha Khương lắc đầu, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, không dám buông lỏng. Ông sợ chỉ cần lơi tay, cô sẽ lao ra cửa sổ mà kết liễu đời mình.

“Thanh Hà, ba xin lỗi! Ba sai rồi! Ba sai khi để mẹ con quản con quá nhiều. Ba hứa từ nay về sau, con muốn làm gì thì làm, muốn gặp gỡ ai, muốn kết hôn hay không kết hôn đều do con quyết định. Ba sẽ không để mẹ can thiệp vào bất cứ quyết định nào của con nữa!”

Lời nói của ông khiến Thanh Hà bật khóc nức nở.

Tôn Tú Lệ lúc này như sụp đổ, ngã quỵ xuống sàn. Bà lắp bắp:
“Tại sao? Tại sao con lại ghét mẹ đến vậy? Mẹ đã làm gì sai? Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà!”

Vu Âm – người đang dẫn livestream – dịu giọng, chờ Thanh Hà trút hết nỗi lòng rồi mới lên tiếng:
“Thanh Hà, cô có nhớ bạn cùng lớp hồi cấp ba không?”

Nghe câu hỏi ấy, Thanh Hà sững người. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp của thời cấp ba, những lần bạn cùng bàn âm thầm an ủi khi cô buồn, và là người đầu tiên phát hiện cô tự làm hại mình.

Vu Âm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Cậu ấy thích cô từ hồi cấp ba, đến tận bây giờ vẫn vậy. Dù đã chuyển trường nhưng cậu ấy luôn quan tâm đến cô. Cậu ấy là định mệnh của cô.”

Chưa kịp để Thanh Hà phản ứng, Tôn Tú Lệ bật dậy, gào lên giận dữ:
“Mẹ không đồng ý! Hắn thì cha mẹ đều mất, phải dựa vào ông bà nội nuôi nấng! Ông bà nội hắn làm nông, chẳng có lương hưu! Mẹ có c.h.ế.t cũng không đồng ý để hai đứa ở bên nhau!”

“Tôi đồng ý!”

Tiếng cha Khương vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát, át đi tất cả những lời phản đối của Tôn Tú Lệ. Ông nhìn thẳng vào mắt vợ, giọng nói tràn đầy quyết tâm:
“Chỉ cần Thanh Hà thích cậu ấy, chỉ cần cậu ấy đối xử tốt với Thanh Hà, thì với tôi, cậu ấy chính là con rể!”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.