Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 337: Toàn văn hoàn



“Cái gì chứ? Mới ngồi đây một chút mà đã đi rồi? Không định ở lại nói chuyện với tôi thêm chút nữa sao? Cậu đi rồi, tôi ngồi đây một mình chán chết!” Ngụy Hâm vội gọi với theo, nhưng Đàm Từ đã rời đi từ lúc nào.

Nhìn bóng lưng Đàm Từ khuất dần, Ngụy Hâm bực dọc lầm bầm:
“Huynh đệ như quần áo, muốn rời là rời, thật đáng thất vọng! Về sớm thế, trong nhà thì có ai đợi đâu, không biết vội về làm gì.”

Hai năm trước, Nghiêm Minh vì yêu đương mà dọn ra biệt thự sống chung với bạn gái. Bây giờ, cả căn biệt thự rộng lớn của Đàm Từ chỉ có anh và một con ch.ó ngốc bầu bạn.

“Đúng là loại người như Đàm Từ mà cũng yêu đương được, nghĩ sao cũng thấy buồn cười. Thôi thì đời này cứ độc thân cho lành!” Ngụy Hâm tự nhủ. “Độc thân thoải mái hơn, chẳng cần chịu khổ vì tương tư.”

Liên tục mấy ngày, các hoạt động từ thiện cuối năm của tập đoàn Đàm Thị đều leo lên đầu bảng hot search.

Ai mà làm từ thiện có thể mạnh tay như Đàm Thị? Mỗi năm hàng trăm tỷ được chi ra, không chút do dự. Nào là xây trường học ở vùng nông thôn, nào là dựng cầu, sửa đường, lập quỹ giúp hàng vạn học sinh nghèo tìm được con đường học hành.

Thành phố S, nơi Đàm Từ sống, đã cấm đốt pháo hoa để bảo vệ môi trường. Đêm giao thừa, những khu phố cũ vẫn giữ chút truyền thống dân gian, mang hương vị ngày Tết. Nhưng ở khu biệt thự của Đàm Từ, mọi thứ quanh năm đều yên tĩnh, chẳng khác gì ngày thường.

Chưa đến 12 giờ đêm, điện thoại của Đàm Từ đã đổ chuông. Là Triệu Vũ – đứa cháu nhỏ béo tròn gọi đến. Cậu nhóc nằng nặc đòi trở thành người đầu tiên chúc mừng năm mới với cậu mình.

Trong khi đó, Đàm Gia Di, chị gái Đàm Từ, ở bên cạnh liên tục giục con trai mời cậu Từ ngày mai đến nhà ăn cơm. Tiểu béo tròn vừa lề mề nói chuyện vừa ngập ngừng không biết mở lời ra sao, khiến Đàm Gia Di bực đến muốn đánh.

Cậu bé ngốc nghếch này mỗi năm đều hỏi một câu y như cũ:
“Cậu Từ ơi, khi nào thì chị Vu Âm trở về vậy? Quê chị ấy xa lắm sao? Ở ngoài hành tinh à? Hay ở đâu trên vũ trụ? Chị ấy đi lâu quá, sao mãi chưa về? Con nhớ chị ấy lắm, con còn muốn cho chị xem con bây giờ đẹp trai thế nào nữa!”

Đàm Từ nghe vậy, chỉ cười nhạt rồi đáp qua loa, giống như mọi năm.

Nhưng người nhớ Vu Âm không chỉ có tiểu béo, mà còn là anh. Anh cũng nhớ cô, nhớ da diết.

Bất chợt, một tiếng sét lớn vang lên giữa bầu trời đêm. Tiểu béo đang cầm điện thoại giật mình hoảng sợ.

Đàm Gia Di xoa đầu con trai, rồi quay sang nói với chồng:
“Dự báo thời tiết có nói gì về dông tố đâu nhỉ? Sao tự nhiên lại sấm sét thế này?”

Trên đường, những người chờ giao thừa hoảng hốt tìm chỗ trú mưa. Nhưng chờ mãi hơn mười phút, chẳng thấy một giọt nước nào rơi xuống.

Trên mảnh đất trống trải vùng ngoại thành, một cô gái với bộ pháp y trắng tinh, tóc dài buông xõa khẽ mở mắt. Ánh mắt cô dừng lại ở bờ sông bên kia, nơi những tòa nhà cao tầng chọc trời sáng lấp lánh. Quay đầu, cô nhìn về phía con đường xi măng cách đó vài chục mét.

Pháo hoa bỗng nở rộ nơi chân trời, ánh sáng sặc sỡ chiếu rọi màn đêm. Trong đó, bốn chữ“Tân niên vui vẻ”hiện lên rõ ràng.

Vu Âm nheo mắt, hít một hơi thật sâu. Cô đã trở lại thế kỷ 21.

Ánh mắt cô lại dừng trên dòng sông quen thuộc. Đây chính là dòng sông quê hương cô, thành phố S – nơi mẹ cô từng sinh sống.

Lần này, ngay cả sư phụ cũng không ngờ được rằng, sau một lần độ kiếp, cô lại bị đưa trở về đây.

Trong tiềm thức mơ hồ, có một giọng nói vang lên như nhắc nhở cô:“Ngươi ở đây còn duyên chưa dứt, nợ chưa trả.”

Duyên phận này là nhân duyên, cũng là tình duyên.

Vu Âm chỉ có thể cắt đứt hết thảy những mối duyên này, Thần Khí mới có thể mở lại cánh cửa để cô trở về Vô Phương Cốc.

Cô ngửa đầu nhìn trời, tức tối giơ một ngón tay lên chửi:
“Trời ơi, ngươi quá đáng lắm rồi!”

Lời vừa dứt, một tia sét rạch ngang bầu trời, đánh thẳng xuống phía cô.

Vu Âm nhanh nhẹn lách người tránh, rồi bất mãn dùng cả hai tay giơ lên trời mắng tiếp. Lần này, hai tia sét cùng lúc lao xuống nhắm thẳng vào cô.

“Chết tiệt…!”

Tiếng sét vang lên, cô ngã oạch xuống đất, nằm yên không động đậy.

Không phải vì đau, mà vì chán nản đến mức không muốn nhúc nhích.

Một lúc sau, Vu Âm khẽ niệm chú, xóa đi mọi vết thương, biến lại thành một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp. Cô thong thả bước đi, hướng về nơi có ánh sáng và bóng người.

Ngoại ô ngày thường vắng lặng, nhưng vì nội thành cấm pháo hoa, khu vực này trong đêm giao thừa lại náo nhiệt bất ngờ.

Trước đồn công an, một nhóm người tụ tập đốt pháo, vui vẻ đón năm mới. Vu Âm dừng lại, ánh mắt dõi theo màn hình điện tử trên tòa nhà phía trước.

Trên đó, thời gian nhảy từng giây. Cô nhìn, lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm. Hóa ra, đã ba năm trôi qua kể từ ngày cô rời đi. Nếu tính cả năm nay, thì đã gần bốn năm trời.

Vu Âm khẽ thở dài. Cô không mang theo điện thoại lúc rời đi. Khi đó, cô không nghĩ rằng mình sẽ có ngày trở lại.

Cô bước vào đồn công an, ngập ngừng mượn điện thoại của một cảnh sát trực ban để gọi cho Đàm Từ.

Khi số điện thoại được bấm, cô hồi hộp chờ đợi, nhưng lại nghe thông báo:“Số máy đang bận.”

Ba năm qua, liệu Đàm Từ có bạn gái mới không? Nếu có, cô xuất hiện thế này liệu có kỳ quặc quá không?

Ngay lúc Vu Âm còn phân vân, bên kia đã bắt máy.

“Alo?” Giọng Đàm Từ vang lên, trầm thấp nhưng quen thuộc.

Vu Âm nghe thấy, tim bỗng đập nhanh, lại chẳng biết nên mở lời thế nào.

“Xin lỗi, ai vậy?” Đàm Từ không nghe thấy tiếng trả lời, lại nghe được tiếng ồn ào phía xa, liền mất kiên nhẫn:
“Nếu cô không nói, tôi sẽ cúp máy.”

Câu nói vừa dứt, một tiếng thét chói tai vang lên từ đầu dây bên kia:
“Trời ơi! Mọi người nhìn kìa! Có phải Vu Âm không? Là cô ấy! Cô gái nổi tiếng năm xưa trên mạng đó!”

Tiếng hò reo lẫn trong tiếng pháo hoa nổ vang.

“Vu… Vu Âm?” Giọng Đàm Từ run rẩy, hỏi đầy hy vọng:
“Là em… bạn gái anh sao?”

Nhưng trước khi anh kịp nghe câu trả lời, điện thoại đã ngắt kết nối.

Đàm Từ sững sờ cầm chiếc điện thoại, không rõ đã bao lâu trôi qua, cho đến khi một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai anh.

Anh quay đầu lại. Dưới ánh trăng, một bóng hình quen thuộc đang đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ với anh.

“Đàm Từ,” cô gọi tên anh, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.

Ánh mắt anh nhòe đi, toàn thân cứng đờ. Trăng tròn ngày cô đi đã đưa tiễn cô, nay trăng tròn lại mang cô trở về.

“Em… đã về rồi,” Vu Âm dịu dàng nói, giơ tay vẫy.

Nhưng trước khi cô kịp nói thêm gì, anh đã kéo cô vào lòng, ôm chặt như sợ cô biến mất. Giọng anh khàn đi, thì thầm bên tai cô:
“Chào mừng em về nhà.”

Đêm giao thừa khép lại, một năm mới mở ra.

Vu Âm, chính là ánh sáng của buổi sớm, là tất cả bình an mà Đàm Từ từng mong cầu.

Cả đời này, anh nguyện không cầu thêm gì nữa.

Toàn văn hoàn.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.