Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 2: Chương 2



Vu Âm dừng lại một chút, rồi tiếp tục kể, lần này giọng điệu bỗng trở nên hùng hồn hơn:
“Nhưng anh có biết không? Tôi vừa bày quầy chưa được bao lâu thì gặp phải một tên biến thái! Hắn bảo tôi xem tướng tay cho hắn. Tôi nghĩ, xem tay thì cũng được, miễn là hắn trả tiền. Ai ngờ hắn không chỉ không trả, mà còn muốn kéo tôi về nhà, nói mấy lời ô uế. Tôi tức quá, cho hắn ăn một trận đòn.”

“Cái gì?” Trợ lý Nghiêm mở to mắt. “Cô đánh người ta thật à?”

“Chứ sao!” Vu Âm nghiến răng, đôi mắt lóe lên chút bực bội. “Tôi đâu có ngán hắn. Hắn bị tôi đánh đến mức vừa khóc vừa xin tha. Nhưng cuối cùng, trên người chỉ có mười đồng tiền liền ném cho hắn làm tiên thuốc men.”

Nói đến chuyện mười đồng tiền kia, Vu Âm không quá tức giận. Dẫu sao, cô biết mình ra tay không nhẹ. Tên dâm tặc xui xẻo đó nếu chỉ mang mười đồng đi bệnh viện khám chắc chắn không đủ. Nghĩ lại, trong lòng cô có chút hả hê. Nhưng khi kể chuyện này ra, Vu Âm lại thấy bản thân thật thảm thương.

Hai chữ “thảm” và “nghèo” như được viết đậm trên trán cô.

Đây đã là ngày thứ tư kể từ khi cô trở về thế kỷ 21.

Vu Âm vốn thuộc về thế giới này. Ba năm trước, một tai nạn bất ngờ đã khiến cô xuyên không đến giới Tu Tiên. Khi đó, cô may mắn được một vị sư phụ có mắt nhìn người nhặt về Vô Phương Cốc, một nơi thanh tu giữa núi non hiểm trở. Từ đó, cô trở thành tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất của Vô Phương Cốc.

Những ngày đầu ở Vô Phương Cốc, cô bị các sư thúc, sư bá, sư huynh, sư tỷ nhiệt tình lôi kéo vào con đường tu luyện. Năm tháng trong núi trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa, chớp mắt đã trăm năm.

Ở giới Tu Tiên, tuổi tác được tính theo một thước đo hoàn toàn khác. Trăm tuổi chỉ vừa chạm ngưỡng trưởng thành. Vì vậy, là tiểu sư muội bé nhất, dễ thương nhất, Vu Âm được mọi người trong cốc yêu thương như bảo bối.

Thế nhưng, một lần độ kiếp định mệnh đã khiến cô trở lại thế giới này.

Vu Âm vốn không ngờ mình sẽ bị lôi kiếp đưa về thế kỷ 21. Trước khi độ kiếp, vì sợ bị sét đánh hỏng những bảo vật trên người, cô đã tháo bỏ tất cả đồ đạc mang theo, bao gồm cả pháp khí. Kết quả là khi bị đưa về đây, cô hoàn toàn trắng tay.

Linh phủ vốn gắn bó với linh hồn của cô cũng bị kéo về, nhưng linh khí bên trong đã bị lôi kiếp hút cạn. Giờ đây, linh phủ không đủ năng lượng để hoạt động, thậm chí mở ra cũng không được.

Dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều, Vu Âm khẽ v.uốt ve lớp vải mềm mại của bộ pháp y trắng trên người. Ở thế giới này, trong thế kỷ 21 hiện đại, bộ pháp y từng mang giá trị to lớn với nàng giờ đây chẳng khác gì một bộ quần áo bình thường, chỉ bền chắc hơn đôi chút. Không có linh khí hỗ trợ, pháp y không thể phát huy sức mạnh, thậm chí cơ thể nàng cũng phải chịu những điều tầm thường như cảm giác đói bụng. Ý nghĩ đó khiến Vu Âm bật cười khẽ, tự chế giễu bản thân.

Trợ lý Nghiêm đứng bên cạnh, nghe xong câu chuyện của nàng, không khỏi chau mày, nửa muốn cười, nửa ngần ngại. “Cô còn trẻ khỏe mạnh như vậy, đừng đi lừa gạt người khác. Làm thế không tốt đâu.” Anh ta chỉ tay vào tấm bìa cứng mà nàng mang theo, giọng điệu nghiêm nghị: “Thay vì thế, hãy thành thật đi tìm một công việc ổn định mà làm.”

Định tiếp tục lên giọng thuyết giáo, nhưng Trợ lý Nghiêm bất ngờ im bặt khi Vu Âm bất thình lình đưa thực đơn trên bàn tới trước mặt anh. Nàng nhẹ nhàng nói: “Tự gọi món đi.”

Trợ lý Nghiêm bối rối, liếc nhìn ông chủ của mình, Đàm Từ, rồi lại nhìn Vu Âm. Trong lòng thầm tự hỏi: Từ bao giờ Đàm tổng lại dễ dãi với người lạ như vậy?

Phần mình, Vu Âm không còn tâm trí để ý tới cảm xúc của người khác. Cơn đói khiến nàng mau chóng cầm thực đơn lên, gọi một bát canh, một món xào và một món chính.

Khi món ăn đã được gọi, Vu Âm kéo ghế, ngồi xuống đối diện Đàm Từ. Nàng đặt tấm bìa cứng xuống chiếc ghế trống bên cạnh, chống tay lên bàn, rồi nghiêm túc nói: “Muốn xem bói thì đưa bát tự của anh đây.”

Một quẻ đổi lấy một bữa cơm nhỏ—ý nghĩ này khiến nàng hơi xấu hổ. Nếu các sư huynh đệ trong Vô Phương Cốc biết, chắc chắn nàng sẽ bị họ cười nhạo không dứt.

Đàm Từ lặng lẽ thu ánh mắt, sau đó thẳng thừng từ chối: “Tôi không tin mấy thứ này.”

Câu trả lời khiến Vu Âm hơi sững người. Nàng tò mò hỏi lại: “Là anh không tin tôi vì tôi trẻ tuổi, không đủ năng lực? Hay anh thực sự không tin vào huyền học?”

Đàm Từ mỉm cười nhạt, không trả lời trực tiếp mà chỉ buông một câu: “Tôi chỉ tin vào chính bản thân mình.”

Lời nói này khiến Vu Âm cảm thấy khó chịu. Nàng nhíu mày, giải thích: “Tôi không phải là kẻ lừa đảo. Người tu hành như tôi đều thiếu nợ nhân tình, vì thế phải trả nhân quả.”

Nàng ngả người về phía trước, ánh mắt chăm chú: “Anh không muốn xem bói, vậy tôi phải làm gì để trả lại bữa cơm này cho anh?”

Đàm Từ không trả lời ngay, trầm ngâm vài giây, rồi mới lên tiếng: “Được. Tôi hỏi cô một câu, nếu cô trả lời trung thực, thì coi như không nợ tôi gì nữa.”

Vu Âm nhướng mày, cảm thấy hứng thú: “Anh hỏi đi.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.