Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 97: Cùng đi du ngoạn



Lý Phi hẹn bọn họ ở cửa nam. Lúc xe nhà họ Tần tới thì Lý Phi đã tới trước.

Tần Ngộ để Ngôn Thư ở trên xe còn mình xuống xe đi tới cạnh xe ngựa nhà họ Lý. Lý Phi xốc màn xe và cười với hắn rồi cũng xuống xe.

Tần Ngộ nói trước: “Lý huynh chờ đã lâu chưa?” Lý Phi đáp: “Không lâu, ta vừa mới tới thôi.”

Lý Phi còn muốn nói gì nữa nhưng bỗng nhiên ánh mắt lệch về một bên: “Toái Tiềm tới.”

Tần Ngộ cũng nhìn qua và quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa lịch sự tao nhã đang chạy tới trước mặt.

Trương Hòa vén màn xe và cười khanh khách: “Hai vị chờ lâu rồi hả? Ta cũng không muốn chờ đợi gì đâu, chúng ta đi thôi.”

Tần Ngộ ngẫm lại cũng đúng sau đó chào hỏi Lý Phi rồi về xe nhà mình.

Ba chiếc xe ngựa xếp thành hàng đi ra khỏi thành. Trong đó xe nhà họ Lý là tinh xảo nhất, thân xe tinh tế, chỗ nào cũng không tầm thường.

Tiếp theo là nhà họ Trương còn của nhà họ Tần là mộc mạc nhất.

Lý Phi đưa họ tới một đỉnh núi nhỏ. Lúc này mới vào xuân nên hoa cỏ nở rộ, sức sống dào dạt.

Nơi này không quá dốc nên xe ngựa dễ dàng đi lên. Cuối cùng họ dừng xe trên một mảnh đất trống để con ngựa nhàn nhã ăn cỏ.

Người đánh xe ngựa và gã sai vặt dọn đồ trong xe ra để chuẩn bị nấu cơm nơi hoang dã.

Tần Tú Sinh cũng bận việc với bọn họ.

Tần Ngộ và Ngôn Thư thì nói chuyện phiếm với đám Lý Phi.

Lý Phi cũng không nói chuyện công việc mà thưởng thức phong cảnh chung quanh, lúc có hứng thú sẽ làm một bài thơ.

Lý Phi không hổ là Trạng Nguyên lang, là công tử thế gia được các cô nương trong kinh theo đuổi. Hắn chỉ lơ đãng làm một bài thơ đã cực kỳ xuất sắc, dù sao thì nếu là Tần Ngộ chắc chắn sẽ không làm được như thế.

Trương Hòa mở miệng khen ngợi khiến Lý Phi hơi ngượng và đề nghị hai người còn lại cũng làm thơ sau đó họ cùng bàn luận.

Tần Ngộ cười nói: “Không cần bàn luận đâu, ta chắc chắn bét dí bét dị rồi.”

“Tần huynh đúng là coi nhẹ bản thân.” Trương Hòa trêu ghẹo một câu sau đó cũng bỏ qua.

Bọn họ đứng trên núi ngắm nhìn đồng ruộng nơi xa chỉ thấy một màu xanh tươi chứ không nhìn thấy cái gì rõ ràng.

“Với thời tiết này thì hẳn tiểu mạch sẽ phát triển khá tốt.” Tần Ngộ gật đầu: “Đúng là như thế.”

“Mấy năm nay kinh thành đều mưa thuận gió hoà, hy vọng năm nay cũng thế.” Trương Hòa bị vợ khoác tay nhưng vẫn không quên đút tay vào tay áo.

Lý Phi không biết nên khóc hay cười và chế nhạo: “Toái Tiềm lạnh à?” “Hơi lạnh.” Trương Hòa vẫn bình thản đáp.

Thôi được rồi, nói tới mặt dày thì Lý Phi thua.

Bởi vì Trương Hòa kêu lạnh nên bọn họ không đứng nơi đầu gió nữa mà xoay người trở về.

Gã sai vặt đã trải khăn mềm trên cỏ, ở giữa có một cái bàn con, bên trên là đĩa sứ xinh đẹp đựng điểm tâm.

Tần Ngộ còn đang do dự không biết nên ngồi quỳ hay ngồi khoanh chân thì Trương Hòa đã khoanh chân ngồi xuống và bốc một nắm hạt dưa chia cho vợ một nửa. Tiếp theo đó hắn cắn hạt dưa như thật.

Tốt rồi, khỏi do dự.

Trương Hòa nhìn thoáng qua Lý Phi rồi qua Tần Ngộ và thảnh thơi nói: “Làm người ấy mà, phải mặt dày chứ không là thiệt đó. Hai người xem ta đi, nếu da mặt ta mà mỏng thì giờ còn đang đứng đó hứng gió lạnh kia kìa.”

Trương phu nhân trộm kéo tay áo chồng mình ý bảo hắn nói ít được thì nói ít thôi.

Ngôn Thư bỗng nhiên cười nói: “Cây trâm ngọc của tỷ thật xinh đẹp. Lúc trước cũng không nhìn ra, nhưng lúc này ánh mặt trời vừa chiếu qua nó đã lộ vẻ trong suốt.”

Trương phu nhân theo bản năng sờ sờ cây trâm và mỉm cười.

Lý phu nhân đã có suy đoán và lấy khăn che miệng trêu ghẹo: “Thật không biết Trương đại nhân lại là người săn sóc thế.”

Ba người phụ nữ nhanh chóng hàn huyên hăng hái từ kiểu tóc thịnh hành tới kiểu trâm, son phấn, nguyên liệu làm quần áo, hoa văn linh tinh. Đề tài của họ giống như không có điểm cuối.

Tần Ngộ, Trương Hòa và Lý Phi yên lặng lắng nghe, uống trà, ăn điểm tâm.

Lúc sau có màn nướng thịt và Tần Ngộ nói là cảm thấy hứng thú nên muốn tự làm thử.

Trương Hòa nhìn nhìn mấy bà vợ đang nói chuyện hăng say thì cũng xoay tròng mắt và nói: “Ấy, Tần huynh chờ ta với, ta cũng thấy hứng thú.”

Lý Phi hơi rối rắm bởi quân tử phải xa nhà bếp. Nhưng ba vị phu nhân đang nói chuyện phiếm, một người đàn ông như hắn ngồi đây cũng không tiện.

Sau khi cân nhắc hắn cũng đi luôn.

Tần Ngộ dùng bàn chải bôi gia vị lên xiên thịt một cách thành thạo, thi thoảng còn dùng cái kẹp để lật thịt tránh cho nó bị cháy. Ngược lại, biểu hiện của Trương Hòa và Lý Phi thật đúng là không ra gì. Bọn họ cũng khó hiểu, sao chỉ chậm một chút mà thịt đã cháy nhỉ?

Xem Tần Ngộ làm đơn giản lắm mà.

Gã sai vặt nhà họ Trương và họ Lý muốn nói lại thôi nhưng nhịn mãi vẫn không nhịn được thế là gã nhà họ Lý tiến lên nói: “Công tử, hay để tiểu nhân làm cho.”

Lý Phi không hé răng và trộm liếc Tần Ngộ thì thấy hắn đang dùng cái kẹp bỏ thịt đã nướng xong ra đĩa, phía dưới còn để rau xanh, thoạt nhìn ngon miệng chết đi được. Sau đó đối phương thong thả ung dung kẹp thịt tươi bỏ lên nướng, động tác kia nhẹ nhàng, lưu loát.

Sau một lúc trầm mặc, Lý Phi mới nói: “Không cần, ra ngoài là để chơi vui.”

Gã sai vặt không nói nữa mà lặng lẽ lui ra.

Phần sau Trương Hòa tập trung chú ý nên thành phẩm nửa tốt nửa xấu, coi như tạm được.

Mười lăm phút sau, ba bà vợ đang nói chuyện vui vẻ thì thấy có thịt nướng bưng tới nhưng bề ngoài nhìn có chút khác biệt.

Lý Phi sờ sờ mũi và xấu hổ nói: “Vi phu ngượng tay nên làm không tốt lắm.”

Đống thịt nướng cháy đen đều bị hắn trộm ném hết đi.

Lý phu nhân hơi ngạc nhiên nhưng thấy tai chồng mình đỏ ửng thế là nàng cũng có suy đoán. Nàng hơi gật đầu với mọi người và cầm đũa gắp một miếng thịt. Động tác ăn của nàng rất nho nhã, vẻ mặt không có gì khác thường, hoàn toàn lộ ra khí chất của tiểu thư đài các.

Nàng nuốt đồ ăn và cong cong mặt mày: “Phu quân lần đầu tiên nướng thịt nhưng hương vị quả thực không tồi.”

Lý Phi còn tưởng vợ mình nói thật nên cũng nếm thử. Hắn nghĩ thầm mình đã chọn nhặt chỗ nọ chỗ kia thì hẳn không tệ. Nhưng vừa bỏ vào miệng hắn đã phát hiện thịt này chẳng những mặn mà còn mang vị đắng.

Vì động tác của hắn quá nhanh nên Lý phu nhân không kịp ngăn cản và chỉ có thể lo lắng nhìn hắn.

Lý Phi nhai hai miếng và nuốt rồi mới nói: “Phu nhân nể mặt và không muốn nói thẳng nhưng đồ ăn ta làm quả thực khó mà nuốt nổi.”

Những người khác không ngờ Lý Phi lại trực tiếp vạch trần sở đoản của mình. Thật ra việc này cũng không có gì, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều nên hắn cũng không cần nói thẳng quá.

Lý phu nhân chần chờ: “Phu quân……”

Không khí hơi yên tĩnh, sau đó một giọng nói ôn hòa vang lên: “Làm gì có ai vừa sinh ra đã giỏi mọi thứ. Lần đầu tiên Lý huynh nướng thịt đã được như thế đã là vượt xa nhiều người rồi.”

Tần Ngộ nhấp một ngụm trà và cong khóe miệng hỏi: “Trương huynh nói có đúng không?”

Trương Hòa liên tục đáp phải.

Vì chút nhạc đệm này nên lúc sau mọi người nói chuyện thân thiết hơn nhiều.   Bọn họ nói về kinh nghĩa, sử luận. Mọi người ở đây đều đọc sách, ngay cả các vị phu nhân không học sâu như chồng mình nhưng cũng có thể nói được đôi lời, không tới mức mê mang khi nghe chồng thảo luận.

 

Trương Hòa mang theo diều nên sau giờ ngọ hai vợ chồng họ thả diều ở bãi đất trống bên cạnh.

Lý Phi đánh cờ với vợ còn Tần Ngộ và Ngôn Thư thì đi tản bộ và nói chuyện phiếm.

Tần Tú Sinh dựa vào giá xe ngựa để ngủ, gã sai vặt của nhà họ Lý và họ Trương thấy công tử không cần tới mình thì cũng nhàn rỗi và quyết định đi ngủ.

Không trung xanh thẳm, mây trắng lững lờ, một con diều hình chim én lắc lư trên không trung như muốn rơi xuống rồi lại như đang bay lên trên.

Trương Hòa cầm dây diều còn Trương phu nhân thì lo lắng nắm lấy tay áo hắn. Trương Hòa nhướng mày và mang theo khoe khoang nói: “Phu nhân yên tâm đi, tay ta vững lắm.”

Trương phu nhân tức quá đập hắn một cái rồi lại trộm nhìn quanh không thấy ai chú ý tới họ mới nhẹ nhàng thở ra.

Lý Phi đặt một quân cờ xuống và ngước mắt: “Phu nhân, vi phu may mắn thắng rồi.”

Lý phu nhân: “Phu quân tiến bộ nhiều quá.”

Hai người thành thạo nhặt cờ, đoán cờ rồi lại đánh một ván nữa.

Tới lúc hoàng hôn bọn họ mới trở về. Tuy nửa buổi chiều ba đôi chơi riêng nhưng cũng không khiến họ mất hứng mà ngược lại cảm thấy rất thanh thản và thư thái.

Buổi tối ăn cơm, Trương thị hỏi tình huống hôm nay thế nào.

Tần Ngộ lựa một ít để kể. Lúc nghe tới chỗ Lý Phi nướng thịt bị cháy, Trương thị không nhịn được bật cười: “Bọn họ đều là công tử thế gia, từ nhỏ có người hầu hạ thì làm sao biết mấy việc này.”

Tần Ngộ gật gật đầu và kể tiếp. Chờ hắn nói xong Trương thị còn cảm thán, “Lý Trạng Nguyên và vợ đúng là tình cảm.”

Tần Ngộ: “Trương huynh và vợ cũng thân thiết lắm.”

 

Trương thị đột nhiên hỏi: “Ta nhớ rõ Lý Trạng Nguyên và Trương Bảng Nhãn thành hôn sớm hơn con nhiều đúng không?”

Tần Ngộ: “Quả thực sớm hơn, nhưng sao thế?”

Trương thị cười nói: “Nếu tính ra thì họ cũng đã thành hôn được một năm, trong tình huống bình thường hẳn phải sinh con rồi.”

Tần Ngộ lập tức nghẹn họng. Vốn hắn đang tự hỏi mẹ đi lòng vòng thế để làm gì, hóa ra là vì cái này.

Ngôn Thư rũ mắt không lên tiếng nhưng Tần Ngộ cảm nhận được ánh mắt nàng như có như không dán lên người mình thế là hắn giả ngu: “Có thể hiện tại họ cảm thấy hơi sớm, dù sao bọn con mới vào Hàn Lâm không bao lâu.”

Trương thị không đồng tình: “Đàn ông thành gia rồi mới lập nghiệp và sau khi thành gia xong đương nhiên phải sinh con.”

Sau đó bà lại mềm giọng nói: “Ta chỉ nghĩ đàn ông còn đỡ, nhưng phụ nữ vốn yếu ớt, sinh đẻ lại là việc khó khăn. Nếu không nhân lúc tuổi trẻ dễ khôi phục mà sinh đẻ thì về sau tuổi lớn rồi sẽ vất vả lắm, còn để lại bệnh nữa ấy.”

Ngôn Thư vẫn rũ mắt nhưng móng tay lại cào cào tay áo. Tần Ngộ thì thấy ê hết cả răng. Mẹ hắn nói đúng, phụ nữ cần sinh nở sớm, như thế mới có thể khôi phục nhanh.

Nhưng nếu mang thai sớm quá cũng không tốt lắm, dù sao cũng nên qua tuổi 20.

Tần Ngộ nói qua loa có lệ với mẹ nhưng lại chẳng thể qua loa có lệ với vợ mình. Buổi tối, hai người nằm trên giường, hắn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Ngôn Thư không đúng.

Hơn nữa Ngôn Thư nương hai lần xoay người và quay lưng lại với hắn giống như trong lòng có hờn dỗi.

Tần Ngộ nhớ lại chuyện ban ngày và thấy nàng vẫn tốt, vậy vấn đề chỉ có thể là câu chuyện trong bữa tối.

Buổi tối bọn họ trò chuyện……

Tần Ngộ nghĩ tới là sắc mặt đã đổi màu. Hắn ghé sát vợ và thử hỏi: “A Thư giận ta vì chuyện sinh nở ư?”

Ngôn Thư không nói chuyện còn Tần Ngộ thì kiên nhẫn chờ mãi tới khi sắp ngủ mới nghe thấy nàng thấp giọng hỏi: “Chàng không thích trẻ con à?”

Lúc buột miệng hỏi lời này, chính nàng cũng không dám tin bởi chồng nàng đối xử với Hoắc Anh cực kỳ tốt. Nàng đều nhìn thấy hết.

Quả nhiên như thế.

Tần Ngộ thở dài và ôm lấy nàng: “Ta thích trẻ con, nhưng ta cảm thấy nàng còn nhỏ. Hơn nữa hiện tại kinh tế trong nhà chưa quá dư dả. Ta muốn nỗ lực thêm, để điều kiện tốt hơn chút. Trong quy hoạch của ta thì chúng ta có thể sinh con sau khi ta cập quan.”

Lông mi Ngôn Thư run rẩy và xoay người lại nhìn hắn: “Thật sao?” “Ta lừa nàng làm gì.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.