Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 95: Cái gọi là sở trường đặc biệt



Tần Hoài Nhân đang thuê người tu sửa tửu lầu. Trong lúc ấy Tần Ngộ để Tần Tú Sinh lưu ý một thời gian và thấy không ai gây sự, mọi việc đều thuận lợi yên tâm và tiếp tục đi làm.

 

Hôm nay hắn đang sửa sang lại tư liệu thì có một người tới gọi hắn. “Tần biên tu, học sĩ đại nhân gọi ngài.”

Tần Ngộ gác bút lông, cất tư liệu và đứng dậy sửa lại quan phục rồi đi theo người kia. Bọn họ đi dọc theo hành lang tới thư phòng. Lúc này người dẫn đường mới gọi với vào trong: “Đại nhân, Tần biên tu tới.”

“Vào đi.”

Gã sai vặt canh ở bên ngoài mở cửa mời Tần Ngộ đi vào, sau đó lại nhanh chóng đóng cửa.

Học sĩ đại nhân ngồi ở sau bàn như đang đọc sách gì đó nhưng nhìn qua có vẻ là bản không đầy đủ.

Tần Ngộ đứng cách cái bàn chừng ba bước và chắp tay hành lễ: “Hạ quan bái kiến đại nhân.”

Học sĩ đại nhân xua xua tay để hắn không cần khách sáo rồi gọi hắn tới bên cạnh và đưa bản thiếu cho hắn xem.

Tần Ngộ vươn hai tay đón lấy sau đó nhanh chóng xem một tờ và phát hiện đó là một cuốn sách toán.

“Bản quan nghe nói ngươi rất giỏi toán, vậy ngươi có sửa được bản thiếu này không?”

“Cái này……” Tần Ngộ sửng sốt và không ngờ học sĩ đại nhân lại tìm hắn vì việc này.

Học sĩ đại nhân ngước mắt: “Làm sao thế? Ngươi không muốn làm hả?”

“Đương nhiên không phải.” Tần Ngộ cầm bản thiếu kia và do dự một lát sau đó vẫn hỏi thử: “Không biết ý đại nhân là để hạ quan hỗ trợ vị tiền bối nào đó hay làm một mình?”

Học sĩ đại nhân cười: “Bản quan bảo ngươi một mình sửa lại bản thiếu này.”

Ánh mắt Tần Ngộ lóe lên sau đó hắn lùi một bước và cầm bản thiếu kia sau đó cúi người nói: “Đại nhân đã dặn dò thì hạ quan chắc chắn sẽ nỗ lực hoàn thành.”

 

Học sĩ đại nhân hơi ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng thu lại cảm xúc, “Ừ, chuyện khác ngươi không cần quan tâm, bản quan sẽ thông báo với mọi người để họ không bắt ngươi làm những việc khác. Ngươi chỉ cần an tâm sửa cuốn sách này là được.”

“Vâng.”

Lúc sau Tần Ngộ cầm theo bản thiếu và lui xuống.

Chờ Tần Ngộ đi rồi, học sĩ đại nhân vẫn còn ngẫm nghĩ tới cuộc hội thoại của họ sau đó không nhịn được mỉm cười. Ông còn tưởng Tần Ngộ sẽ từ chối một lúc, rồi nói cái gì mà sợ bản thân không làm nổi. Ai ngờ hắn lại nhận dứt khoát như vậy.

Cách làm việc thẳng thắn ấy không giống với đa số văn nhân, cũng không giống bề ngoài ôn hòa của Tần Ngộ. Nhưng phải nói là học sĩ đại nhân rất thích. Cũng phải thôi, có quan trên nào thích mấy kẻ dông dài nói lắm làm ít đâu.

Tần Ngộ cầm bản thiếu trở về thế là Trương Hòa lập tức chú ý. Hắn nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó và thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ học sĩ đại nhân bảo huynh sửa lại bản thiếu à?”

Tần Ngộ kinh ngạc.

Trương Hòa bật cười: “Mặt huynh làm sao thế? Chuyện đơn giản như vậy mà cũng khó đoán sao?”

Tần Ngộ không nói lời nào.

Trương Hòa hừ một tiếng: “Huynh cầm bản thiếu vậy tức là huynh làm một mình. Đây hẳn là sách liên quan tới toán học đúng không?”

Lúc này Tần Ngộ nghẹn họng không biết nói gì.

Trương Hòa tặc lưỡi, “Có sở trường đặc biệt đúng là tốt.” Hắn cố ý làm ra vẻ chua lòm một lát sau đó không nhịn được cười: “Chờ làm xong việc này chúng ta đi ăn mừng nhé.”

Tần Ngộ gật đầu.

Trương Hòa: “Đúng rồi, việc trong tay huynh còn nhiều không?” Tần Ngộ nghĩ nghĩ, “Chắc là nửa ngày nữa sẽ xong.”

 

“À, thế thì mặc xác huynh.” Trương Hòa hất cằm: “Vốn dĩ ta còn định giúp huynh một tay nếu việc còn nhiều, nhưng hiện tại chắc không cần nữa.”

Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Trương huynh có lòng, Ngộ xin ghi lòng tạc dạ.”

“Cái gì mà ghi lòng tạc dạ, ta có giúp gì đâu.” Hai người trêu ghẹo nhau một lát rồi lại làm việc.

Buổi chiều Tần Ngộ hoàn thành xong việc và cùng những người khác rời đi.

Lúc này cảnh bên ngoài Hàn Lâm Viện lập tức lộ ra sự chênh lệch giữa giàu và nghèo. Có gia đình dù đã khiêm tốn nhưng vẫn có thể nhìn ra là xe thơm, ngựa tốt, có nhà kém hơn chút như Tần Ngộ thì tốt xấu gì cũng có xe ngựa giúp che mưa chắn gió.

Có vài người cưỡi lừa, ít nhiều cũng có công cụ thay đi bộ. Chỉ có một bộ phận nhỏ chỉ có thể đi bộ, hoặc mấy người thuê chung một chiếc xe ngựa.

Hiện tại Tần Tú Sinh đã học cách đánh xe ngựa. Đi theo bên cạnh Tần Ngộ nên mặc kệ là chủ động hay bị động thì hắn cũng học được không ít kiến thức.

Hắn đỡ Tần Ngộ lên xe ngựa sau đó ngồi phía trước vung roi giục con ngựa chạy và nói: “Ngộ đệ, em dâu bỏ chút đồ ăn ở ngăn bí mật cho đệ đó. Là nàng và A Châu cùng làm.”

Tần Ngộ mở ngăn bí mật và thấy hai loại đồ ăn, một là bánh đậu đỏ, một là đậu phụ vàng. Nguyên liệu làm đậu phụ vàng rất đơn giản, nhưng quá trình lại phức tạp, cần tay nghề vững. Cũng khó cho A Thư có thể biến những hạt đậu Hà Lan thành thứ đẹp đẽ thế này.

Hắn cầm mấy miếng rồi gói kỹ phần còn lại.

Sau đó hắn đưa một ít cho Tần Tú Sinh và tên kia lập tức cười vui vẻ: “Cảm ơn Ngộ đệ.”

Tần Ngộ ngồi trong xe ngựa ăn đậu phụ vàng và cảm nhận được vị tinh tế, không có sự thô ráp của đậu Hà Lan nhưng hương vị đặc trưng lại vẫn ở đó nên ăn rất ngon.

 

Xe ngựa xuyên qua đường phố, cuối cùng dừng lại trước phủ tướng quân. Lúc này Tần Ngộ để Tần Tú Sinh đi trước còn mình thì theo người gác cổng tới cửa hông của phủ tướng quân.

Cửa chính của phủ tướng quân sẽ chỉ mở ra ở những thời điểm long trọng còn ngày thường mọi người dù là chủ hay khách đều đi cửa hông.

Tần Tú Sinh đánh xe ngựa tới cửa hàng với suy nghĩ nếu gặp Trương thị ở đó sẽ đưa bà về rồi lại tới đón Ngộ đệ.

Tần Ngộ mới vừa vào cửa, xuyên qua cửa khắc hoa và đi một đoạn thì bỗng có một cái bóng nhỏ nhảy ra kêu òa òa.

“Ha ha ha ha ha ha ha, tiên sinh, có phải ngài bị dọa rồi không?” Hoắc Anh mặc quần áo cưỡi ngựa màu xanh lá và nở nụ cười xấu xa với Tần Ngộ.

Tần Ngộ nhìn cậu nhóc và lên tiếng: “Ừ.”

Hoắc Anh không cười nổi nữa, ánh mắt bắt đầu ầng ậc nước, tay nhỏ nắm vạt áo và mơ hồ nói: “Con, con chỉ… đùa với tiên sinh… một chút thôi.”

Tần Ngộ vẫy vẫy tay thế là Hoắc Anh lập tức nhào qua ôm lấy eo Tần Ngộ, khuôn mặt nhỏ chôn bên hông hắn rồi buồn buồn nói: “Tiên sinh, con xin lỗi. Con không cố ý.” Cậu lại nhỏ giọng nói thêm một câu này giống như không có tự tin.

Tay Tần Ngộ xoa đầu cậu và nói: “Không sao.”

Lúc này Hoắc Anh mới ngước khuôn mặt nhỏ và nhìn hắn. Tần Ngộ cầm tay đứa nhỏ cùng đi vào trong, chỉ lát sau Hoắc Anh đã lại vui vẻ, thi thoảng còn nhảy vài cái.

“Tiên sinh, buổi sáng con và anh chị đi cưỡi ngựa. Con có thể cưỡi ngựa chạy một vòng rồi đó.”

“Tiên sinh có biết cưỡi ngựa không?” Tần Ngộ: “Biết một chút thôi.”

Hoắc Anh không để tâm lắm mà thầm nghĩ tiên sinh là văn nhân, có không biết cưỡi ngựa cũng không sao, còn biết một chút là ghê gớm lắm rồi.

 

“Chị gái con giỏi võ cực, bằng anh con luôn.”

“Tiên sinh, trưa nay con ăn thêm được nửa bát cơm đó.”

Trẻ con nói chuyện liến thoắng, đề tài nhảy ầm ầm. Tần Ngộ nghiêm túc nghe sau đó phụ họa.

Bọn họ vào trong sân sau đó Tần Ngộ kể cho Hoắc Anh một câu chuyện xưa coi như mào đầu và giúp thằng bé chậm rãi tiến vào trạng thái tập trung học. Hôm nay họ học luận ngữ vì thế Tần Ngộ đọc một lần và để Hoắc Anh nhìn sách đối chiếu đọc theo.

Lúc trước Tần Ngộ còn nghĩ có nên dạy Hoắc Anh cách ghép vần hay không nhưng sau đó hắn phát hiện Hoắc Anh đã vỡ lòng, trí nhớ cũng rất tốt nên không cần ghép vần. Cũng vì thế mà hắn gác việc này lại.

Học xong một chương quả là hơi quá sức với đứa nhỏ. Vì thế Tần Ngộ chỉ để cậu nhóc có chút ấn tượng sau đó giảng giải ý nghĩa trên mặt chữ. Cuối cùng hắn kể một câu chuyện xưa có liên quan và cố gắng làm điều đó một cách phong phú mà thú vị.

Đứa nhỏ luôn có hứng thú với những câu chuyện xưa tràn ngập những điều thú vị thế nên sau đó không cần người khác đề cập thằng bé sẽ tự nguyện học.

Mỗi ngày Tần Ngộ luôn khống chế nội dung giảng bài, đảm bảo nói xong một chương trong 45 phút.

Lúc này hắn khép sách lại và nói, “Tạm thời giảng đến đây thôi, con có thể nghỉ một lát.”

“Vâng.” Thằng nhãi này vừa rồi còn đang hứng thú với chuyện xưa, nay đã không chút do dự khép sách lại.

Cậu chạy lộc cộc vào phòng trong và lát sau đã chạy ra: “Tiên sinh, chúng ta chơi cờ đi.”

Tần Ngộ cười hỏi: “Con biết chơi cờ à?”

“Con không biết chơi!” Thằng nhóc lập tức ăn ngay nói thật và nhìn hắn với ánh mắt tha thiết: “Tiên sinh dạy con đi.”

Hoắc Anh đặt bàn cờ và quân cờ lên bàn và kéo tay Tần Ngộ.

 

Tần Ngộ: “Sao con lại muốn chơi cờ?”

“Hai ngày trước bác con chơi cờ với anh và con thấy rất thú vị.” Hoắc Anh vừa nói vừa đặt quân cờ trắng vào tay Tần Ngộ.

Sau đó cậu bỗng nhiên dừng lại, “Bước đầu tiên nên làm cái gì nhỉ?”

Tần Ngộ lấy một nắm quân cờ màu trắng từ hộp cờ và chớp chớp mắt với thằng bé: “Đoán cờ.”

Hoắc Anh lập tức hưng phấn và lấy ra một quân cờ đen rồi lại lấy thêm viên nữa rồi đưa cho Tần Ngộ xem: “Tiên sinh, của con là hai.”

Lúc này Tần Ngộ mới xòe tay ra, trong đó có 5 quân cờ. Của Hoắc Anh là số chẵn, của Tần Ngộ là số lẻ nên hắn cầm quân đen và đi trước.

Hắn đổi hộp cờ của hai người.

Bởi vì Hoắc Anh thật sự không biết chơi nên trên cơ bản là Tần Ngộ đi thế nào cậu sẽ đi như thế và kết quả thua thảm.

Tần Ngộ không cười mà bắt đầu giảng giải quy tắc cho Hoắc Anh nghe. Cậu nhóc không thích đọc sách nên Tần Ngộ cũng hiểu đứa nhỏ này cần có người sửa sang lại kiến thức trong sách vở và giảng lại.

Tần Ngộ vốn cảm thấy như thế là không tốt nhưng nếu ép đứa nhỏ học thì nó sẽ không thích. Sau đó hắn bàn với vợ và Ngôn Thư nói: “Hiện tại Hoắc tiểu công tử còn nhỏ, tính tình chưa hình thành. Về sau thằng bé lớn hơn tự nhiên sẽ tốt thôi.”

Tần Ngộ ngẫm lại và thấy cũng phải. Mặc kệ cái gì, hiện tại cứ học được đã là tốt rồi. Chỉ cần biến thứ đó thành của mình thì chẳng ai lấy đi được.

Qua các ván cờ, Hoắc Anh dần học được quy tắc. Qua những lần thất bại, cậu cũng biết những chỗ còn thiếu và sai sót. Đây là điển hình của việc học tập từ thực tiễn.

Mà năng lực học tập của cậu nhóc đúng là kinh người. Sau khi chơi một lúc, cậu nhóc lại đòi chơi ván nữa thế là Tần Ngộ lạnh lùng nhắc nhở: “Nên học bài thôi.”

Hoắc Anh: Òa òa

 

Tần Ngộ đã giảng nội dung đại khái của chương sách trước đó, hiện tại hắn nhắc một lần coi như ôn tập. Sau đó hắn bắt đầu giải thích sâu hơn, nói về tư tưởng trong đó.

Giảng cái này cho một đứa nhỏ 6 tuổi là hơi sớm, nhưng đây là cổ đại, Hoắc Anh là tiểu công tử của phủ tướng quân nên học mấy cái này sớm là đúng, không thừa tí nào.

Hoắc đại công tử chỉ hơn Hoắc Anh mấy tuổi mà đã giơ đao múa kiếm.

Chờ đến khi sắc trời tối lại Tần Ngộ khen Hoắc Anh hôm nay học ngoan sau đó đưa đồ ăn trong tay áo cho đứa nhỏ: “Đây là người nhà của ta làm, con nếm thử xem.”

Hoắc Anh lập tức mở bao giấy dầu ra và thấy bên trong là đậu phụ vàng xinh đẹp thì lập tức cầm một miếng và ăn, miệng mơ hồ hỏi: “Tiên sinh, đây là sư nương làm sao?”

“Ừ.”

Tần Ngộ chờ cậu nhóc ăn xong mới nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, ta đi về trước nhé.”

Hoắc Anh túm chặt lấy hắn: “Trời tối rồi, tiên sinh ở lại dùng cơm đi.”

Tuy thời gian dạy là một canh giờ nhưng luôn có vài tình huống đột ngột phát sinh ví dụ như Hoắc Anh chơi hơi lâu hoặc trạng thái thằng bé tốt nên Tần Ngộ sẽ nhân cơ hội nói nhiều hơn. Vì thế thường hắn sẽ về muộn hơn 30 phút.

Lúc người nhà họ Hoắc biết thế thì càng có ấn tượng tốt. Nhà họ tìm đâu ra một vị tiên sinh tận tâm tận lực, tính tình tốt, học vấn thì vững chắc và rất biết dạy học như thế.

Nếu không phải Hoắc đại tướng quân ngăn cản thì cứ vài ngày lão thái thái lại muốn tặng quà cho nhà họ Tần. Bản thân Hoắc đại tướng quân cũng rất cảm kích Tần Ngộ nên quà vẫn phải đưa, chẳng qua cần khống chế số lần cho vừa phải.

Người nhà họ Hoắc tự nhận là đã rất khiêm tốn nhưng ở trong mắt những người khác thì chuyện lại không phải như thế. Những kẻ đó đều nghĩ họ Tần kia rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến nhà họ Hoắc cứ tặng đồ mãi như vậy.

Tần Ngộ xoa khuôn mặt nhỏ của Hoắc Anh và ôn tồn nói: “Anh ca nhi ngoan, người nhà còn đang chờ tiên sinh trở về.”

“…… Chỉ là một bữa cơm thôi mà.”

Tần Ngộ giải thích: “Con biết không, tiên sinh đi làm từ sáng sớm, đến khi trời sắp tối mới về nhà. Người trong nhà cũng chỉ có thể cùng ta trò chuyện trong bữa cơm tối thôi.”

Hoắc Anh phát hiện mình chẳng có lời nào để nói nên đành mất mát cúi đầu: “Vậy thì thôi. Để con tiễn tiên sinh.”

Lần này Tần Ngộ không cự tuyệt.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.