Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 91: Thám Hoa lang có tài ăn nói cực giỏi



Tài chơi cờ của Lý Phi ngang ngửa Trương Hòa nên hắn cũng cầm cự được khoảng ba mươi phút là nhận thua.

Có lẽ liên tiếp thắng học sĩ của Hàn Lâm Viện rồi tới hai vị thanh niên anh tài như Trạng Nguyên và Bảng Nhãn nên tâm tình Thiên Tử rất vui vẻ.

Lúc Lý Phi nhặt quân cờ, Thiên Tử ngồi đó hỏi những người khác của Hàn Lâm Viện về tình hình gần đây, rồi thảo luận chút học vấn. Chủ yếu vẫn là học sĩ hầu dạy trả lời nhiều. Thật vất vả mới tới lượt Lâm giáo tập trả lời nhưng không biết vì vui quá hay thế nào mà ông ta trả lời vừa dông dài vừa nhạt nhẽo.

Khuôn mặt Thiên Tử không lộ vui buồn nhưng Lâm giáo tập còn chưa đơn thuần đến độ cho rằng mình biểu hiện như thế sẽ không khiến Thiên Tử cáu.

Ông ta chắp tay và vái chào sau đó lùi về đội ngũ, trong lòng không nhịn được chua xót. Cơ hội lộ mặt trước Thiên Tử tốt như thế lại bị ông ta tự đập vỡ. Mà điều càng khiến ông ta bị đả kích đó là khi Thiên Tử hỏi chuyện Tần Ngộ.

“Trạng Nguyên và Bảng Nhãn đều chơi cờ không tệ, không biết Thám Hoa lang thế nào?”

Tần Ngộ chắp tay đáp: “Tiểu thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng, Trạng Nguyên và Bảng Nhãn đều vượt qua thần.”

Thiên Tử cười nói: “Thám Hoa lang lại tự coi nhẹ bản thân thế ư?” Tần Ngộ đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, tiểu thần chỉ có gì nói đó thôi.”

“Ngươi nói thế khiến trẫm cũng muốn nhìn xem.” Ông ấy ra hiệu cho Tần Ngộ tới đánh một ván với mình.

 

Chơi cờ là để nhìn tính cách, Lý Phi và Trương Hòa có tính cách trái ngược nhau. Lý Phi có vẻ kiên quyết nhưng trong nước cờ lại lộ ra cẩn thận. Còn Trương Hòa nhìn thì lười nhác, uể oải nhưng trong nước cờ lại lộ vẻ phóng khoáng, to gan.

Thiên Tử coi như có thêm hiểu biết về Lý Phi và Trương Hòa, không biết Tần Ngộ thế nào.

Lúc trước thi đình ông có xem được bài viết của Tần Ngộ và nghĩ đây là kẻ dám nghĩ dám làm theo phái cụ thể. Nhưng nếu so vẻ ngoài thì Thiên Tử lại phát hiện Tần Ngộ là kẻ có bề ngoài rất dễ lừa kẻ khác.

Hắn ôn hòa như gió xuân, không hề có sức tấn công. Một người như thế lại có thể viết ra lời lẽ thẳng thắn như vậy thì đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Thiên Tử cầm quân đen đi trước, không bao lâu sau hai người đã đánh nhau mấy hiệp. Thiên Tử kinh ngạc phát hiện nước cờ của Tần Ngộ khá giống Trương Hòa nhưng chu toàn hơn Trương Hòa một chút.

Nếu phải hình dung thì lúc Tần Ngộ đưa ra đòn tấn công sẽ đồng thời giữ lại đường lui cho mình. Một người như thế phải nói là cực kỳ kín đáo. Nhưng dù sao kinh nghiệm cũng còn thiếu nên Tần Ngộ vẫn phải rèn luyện thêm. Chỉ cần hơi bồi dưỡng là người này nhất định sẽ trở thành châu báu.

Chẳng trách Hoắc Đại còn cố ý nhắc tới duyên phận giữa Tần Ngộ và Hoắc Anh sau đó mới nói tới việc muốn mời Tần Ngộ làm thày dạy Hoắc Anh.

Thiên Tử nghĩ tới sự cẩn trọng trong đó.

Ông ấy cũng có nghe nói về chuyện Tần Ngộ gặp phải ở Hàn Lâm Viện và cảm thấy đó cũng là một cách rèn luyện. Nếu chút sóng gió này cũng không giải quyết được thì người này về sau sẽ khó gánh trọng trách.

Và không thể không nói, cách làm của Tần Ngộ rất hợp ý ông. Người trẻ tuổi vẫn nên có chút khí phách mới tốt.

Thiên Tử thích người tài nên lúc đánh cờ vẫn nhẹ tay để Tần Ngộ chống đỡ được 30 phút sau đó mới nhìn lướt qua Tần Ngộ và nói đầy thâm ý: “Thám Hoa lang còn phải luyện tay nghề chơi cờ thêm nữa.”

 

Tần Ngộ rũ mắt đáp vâng.

Trong lúc hắn nhặt cờ, Thiên Tử đột nhiên hỏi về phong tục và đặc điểm của Tây Nam thế là Tần Ngộ cẩn thận đáp lại. Giọng hắn không nhanh, không chậm, câu chữ rõ ràng. Không nói tới nội dung, chỉ nguyên giọng này đã khiến người ta mát lòng. Sự ưu tú này khiến bộ dạng vừa rồi của Lâm giáo tập chẳng khác gì cặn bã.

Hàn Lâm Viện có vai trò như một “công cụ tìm kiếm” đối với Thiên Tử. Có vấn đề gì ông ấy chỉ cần hỏi thần tử của Hàn Lâm Viện là được.

Người ở đây chắc chắn phải có học vấn vững chắc. Tuy Lâm giáo tập làm người không ra gì nhưng có thể vào đây làm việc vẫn phải vượt qua tầng tầng cửa ải. Chỉ đáng tiếc là năng lực phản ứng của ông ta quá kém nên nhiều năm nay ông ta vẫn chỉ có thể làm một vị quan nhỏ ở Hàn Lâm Viện rồi dẫn dắt người mới.

Tần Ngộ nói rõ ràng, mạch lạc, có cái chính, cái phụ. Thi thoảng hắn còn có thể kể về truyền thuyết ở mấy nơi khác nhau, lời lẽ không dài dòng nhưng chỉ vài câu đã rõ. Câu chuyện hắn nói vừa thú vị lại không mất đi thông tin quan trọng, không để khách át chủ.

Đừng nói Thiên Tử mà ngay cả những người ở đây cũng nghe mê mải. Học sĩ nhìn Tần Ngộ với ánh mắt cực kỳ vừa lòng.

Lâm giáo tập cúi đầu, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại mới không thất lễ.

Trương Hòa và Lý Phi trao đổi một ánh mắt và không nhịn được kinh ngạc.

Người khác chỉ thấy Tần Ngộ đang nói về phong tục, nhân tình thế thái và chẳng có gì ghê gớm, giống như ai cũng làm được. Nhưng sự thật chứng minh, đây là việc không dễ tí nào. Người viết văn giỏi chưa chắc đã nói giỏi. Có thể sắp xếp suy nghĩ một cách mạch lạc ở trong đầu trong một thời gian ngắn lại còn tạo ra hứng thú cho người nghe thì quả thực người thường không làm được.

Đã thế người hắn đối mặt lại là Thiên Tử, chứng tỏ năng lực tâm lý phải vượt xa người khác.

Năng lực ngôn ngữ của Tần Ngộ, nhịp điệu, âm sắc đều tốt nhưng quan trọng nhất vẫn là tích lũy của bản thân. Nó như lớp nền, có nền tốt mới xây được lầu các phía trên.

 

Tần Ngộ có thể được chọn là Thám Hoa thì Lý Phi và Trương Hòa đều không nghi ngờ về học vấn của hắn. Nhưng tài ăn nói này sao lại tốt như vậy? Ngày thường có thấy Tần Ngộ cao giọng đàm đạo ở Hàn Lâm Viện đâu. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Hoắc đại tướng quân mời Tần Ngộ làm tiên sinh cho Hoắc tiểu công tử à? Thế thì ánh mắt của Hoắc đại tướng quân cũng quá độc rồi.

Tần Ngộ giảng giải động lòng người, Thiên Tử nghe vừa lòng nên cũng không kêu ngừng. Tần Ngộ cũng không dừng lại vì thế hắn nói hơn nửa canh giờ, từ Tây Nam tới Kim Lăng. Cuối cùng Tần Ngộ khô cổ không nhịn được phải ho một tiếng.

Lúc này mọi người mới như tỉnh mộng, Thiên Tử còn chế nhạo: “Tần đại nhân nói quá thú vị, đến trẫm cũng quên cả thời gian.”

Sau đó ông ấy nghiêng người nhìn Trương Hòa đứng cuối đám người: “Toái Tiềm à, ngươi đổi cho trẫm chén trà.”

Hạ nhân đều đã lui ra ngoài nên lúc này chỉ có thể sai những người ở đây làm việc. Đổi trà cho Thiên Tử là vinh hạnh, ai cũng muốn làm, nhưng Thiên Tử lại chọn Trương Hòa.

Lúc Trương Hòa đổi trà cho Thiên Tử còn nhân tiện đổi chén trà trước mặt Tần Ngộ.

Ánh mắt học sĩ và Lý Phi đồng thời lóe lên. Bề ngoài có vẻ Thiên Tử thân cận với Trương Hòa, nhưng thực tế trong số những người ở đây chỉ có Trương Hòa và Tần Ngộ cùng cấp bậc thế nên Trương Hòa đổi trà cho Tần Ngộ là bình thường.

Tần Ngộ khát lắm rồi nhưng lúc uống trà vẫn thong dong, không hề vội vàng. Uống xong hắn mới buông chén trà và cảm tạ Thiên Tử sau đó lui xuống phía sau đội ngũ.

Thiên Tử lại trò chuyện với những người khác trong chốc lát sau đó mới hồi cung.   Mọi người của Hàn Lâm Viện tiễn tận cửa. Chờ xa giá của Thiên Tử đi khuất, Hàn Lâm Viện học sĩ mới dẫn mọi người trở về. Lúc xoay người ông ấy lặng lẽ nhìn Tần Ngộ đang cúi đầu, trong lòng có cân nhắc.

Chuyện xảy ra trong thư phòng không có người ngoài biết. Học sĩ và những người chức cao đương nhiên sẽ không nói. Lý Phi và Trương Hòa cũng không phải người lắm miệng còn Lâm giáo tập thì chỉ ước gì hủy

 

diệt ký ức đó, và quên mất biểu hiện xuất sắc của Tần Ngộ trước mặt Thiên Tử. Đương nhiên sẽ không có chuyện ông ta nói hay cho hắn. Vì thế Tần Ngộ vẫn trải qua ngày tháng như cũ ở Hàn Lâm Viện.

Bởi vì đã tới gần cuối năm nên chẳng bao lâu sau Hàn Lâm Viện cho nghỉ đông. Phủ tướng quân cũng cho Tần Ngộ nghỉ, còn tặng quà đầy đủ. Quà này quả thực phong phú, ngoài những món như táo đỏ, thịt khô thì có mấy món văn phòng phẩm quý giá, vải vóc, than củi linh tinh. Tất cả đều là đồ mang tính thực dụng nên Tần Ngộ không thể cự tuyệt.

Ngôn Thư nhìn danh sách quà và cười với Tần Ngộ: “Phủ tướng quân thật là có lòng.”

Tần Ngộ gật gật đầu sau đó hơi buồn rầu: “A Thư, nàng nói ta phải đáp lễ thế nào mới được?”

Của nải nhà họ Tần có từng ấy, dù họ có đào nửa số bạc ra để mua đồ quý mang đến cũng chưa chắc đã là gì với phủ tướng quân. Năm đó Hoắc lão gia tử nhiều lần lập chiến công nên được hoàng đế ban thưởng cực kỳ nhiều. Sau này ông ấy đã được phong chức cao nhất, không lên được nữa nên Thiên Tử áy náy và mỗi lần ban thưởng nhà họ đều gấp đôi. Ân sủng này cũng coi như hiếm thấy.

Cho nên đừng nhìn nhà họ Hoắc mới nổi lên 2-3 đời nhưng của cải nhà họ thực sự không tệ. Thế gia đại tộc trăm năm thì họ không so được, nhưng thừa sức so với đám vương hầu quý tộc. Bởi vậy nhà họ cũng là hào kiệt trong đám nhà giàu mới nổi.

Từ nhỏ Ngôn Thư đã lớn lên ở kinh thành nên có nhiều hiểu biết hơn Tần Ngộ. Nhân dịp này nàng giảng cho hắn nghe luôn.

Cuối cùng nàng nói: “Nếu vật chất không thể được thì không bằng cường điệu tấm lòng.”

Tần Ngộ như suy tư gì đó, “Nếu đã thế thì chỉ có thể nhắm tới tiểu công tử.”

Tốt xấu gì Tần Ngộ cũng đã dạy Hoắc Anh một thời gian nên biết đó là đứa nhỏ thông minh, học cái gì cũng nhanh nhưng không thích ôn tập.

“Ta sẽ làm một cuốn sách bài tập cho Hoắc Anh.” Ngôn Thư khó hiểu: “Phu quân, đó là cái gì?”

 

Tần Ngộ giải thích đơn giản Ngôn Thư đã hiểu, “Chính là để tiểu công tử thích ứng với khoa cử ư?”

Hắn nghĩ tới sách bài tập ở hiện đại và bài thi ở cổ đại hình như cũng không khác lắm.

Ngôn Thư trêu ghẹo: “Phu quân muốn ra đề cắt đầu cắt cuối hả?” Thư sinh bình thường quả thực rất ghét loại đề này.

Tần Ngộ gật đầu: “Ta có thể thử, nội dung không khó hẳn là được.” Ngôn Thư trầm mặc và thầm đồng tình với Hoắc tiểu công tử.

Còn Hoắc Anh lúc này đang rúc trong lòng bà nội làm nũng bỗng nhiên thấy giữa lưng lạnh toát và đột nhiên nghiêm mặt nhỏ.

“Anh ca nhi làm sao vậy?” Lão thái thái xoa khuôn mặt nhỏ của cháu và dò hỏi.

Hoắc Anh mếu miệng sau đó quay đầu lại làm nũng: “Tổ mẫu, cháu muốn tiên sinh tới chơi. Tổ mẫu, tổ mẫu, tổ mẫu……”

Lão thái thái bị nghe cháu gọi thì lòng mềm nhũn. Bà ôm cháu trai nhỏ trong lòng và cảm thấy yêu thương bao nhiêu cũng không đủ: “Anh ca nhi ngoan, chờ sang năm mới Tần tiên sinh sẽ tới tìm cháu. Hiện nay Tần tiên sinh cho nghỉ thì cháu có thể ở trong phủ chơi nhiều hơn. Trước kia cháu luôn than phiền ngày nào cũng phải học nên không có thời gian chơi đấy thôi.”

Hoắc Anh sửng sốt, khuôn mặt nhỏ rối rắm. Hoắc đại phu nhân lấy khăn che miệng, còn Hoắc đại cô nương ở bên cạnh cũng hé miệng cười.

Một lát sau, Hoắc Anh nhỏ giọng nói: “Nhưng Tần tiên sinh cũng chơi với cháu mà. Tần tiên sinh thật tốt, học một lát là cho cháu nghỉ để đi chơi. Cháu muốn đánh cầu lông với tiên sinh.”

Cậu nghịch ngón tay của mình và bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối: “Năm nay cha lại không về.”

Mọi người không cười nổi nữa. Lão thái thái thấy tim mình tê rần, tay ôm chặt cháu trai mà dỗ: “Cha cháu nhớ cháu lắm. Anh ca nhi xem, cha cháu gửi bao nhiêu là đồ từ biên cương về, đều cho cháu hết. Không phải cháu rất thích thanh loan đao trong đó và còn khen nó rất sắc ư?”

 

Hoắc đại phu nhân chỉ thấy lòng run lên: sao mẹ lại nhắc tới cái này?

Quả nhiên ngay sau đó Hoắc Anh đã kháng nghị: “Tổ mẫu còn nói nữa! Rõ ràng cha đã nói trong thư là tặng cháu thanh loan đao kia thế mà bác cả lại tịch thu. Lúc ấy cháu mới chỉ được nhìn thoáng qua với sờ một chút.”

Lão thái thái cũng ý thức được lỗi của mình nên vội bổ sung: “Đó là vì bác cả sợ cháu bị thương. Chờ cháu lớn hơn chút, ta sẽ làm chủ lấy lại thanh đao cho cháu nhé!”

“Cháu lớn rồi mà!” Hoắc Anh không cho là đúng và nhảy ra khỏi lòng bà nội, miệng chu lên rõ cao, “Mọi người chỉ biết lấy tuổi tác của cháu ra mà nói.”

Cậu nhóc hừ một tiếng rồi quay đầu chạy. Lão thái thái vội gọi người đuổi theo, Hoắc đại cô nương cũng đi theo.

Bà ảo não: “Xem ta này, sao lại toàn nhắc tới mấy cái linh tinh không nên nhắc.”

Hoắc đại phu nhân vội khuyên bảo, mãi mới dỗ được mẹ chồng.

***

Tần Ngộ xuống tay làm sách bài tập đồng thời áy náy nói với vợ, “Năm nay phải phiền nàng.”

Ngôn Thư dỗi nói: “Có gì đâu, chúng ta là vợ chồng nên vốn phải như thế, hà tất phải phân chia rõ ràng.”

Tần Ngộ thấy trong lòng ấm áp, cửa phòng cũng đóng thế là hắn nhanh chóng hôn má vợ một cái. Sau đó hắn lại ngồi vào bàn, cầm bút nghiêm túc làm việc.

Nhưng đó là nếu người ta không để ý tới tai hắn đỏ ửng.

Mặt Ngôn Thư đổi mấy lần, cuối cùng giơ tay sờ chỗ chồng vừa hôn, khóe miệng cong lên.

Nàng không ở đó quấy rầy hắn nữa mà nhẹ chân đi ra ngoài, tâm tình vô cùng tốt. Nghĩ tới việc phải làm tiếp theo, lòng nàng chẳng những không thấy phiền toái mà còn thêm mười phần động lực.

 

Năm nay khác với năm vừa rồi. Nay Tần Ngộ đã vào Hàn Lâm nên có rất nhiều người thân quen. Vì thế vào ngày lễ ngày tết hắn phải qua lại chào hỏi bọn họ.

Còn nhà họ Ngôn, nhà mẹ đẻ của mẹ Ngôn Thư. Trước đây Tần Ngộ từng nói lễ cho nhà họ Ngôn không thể mỏng bởi hắn không muốn nàng trở thành câu chuyện đàm tiếu của kẻ khác.

Hơn nữa năm nay tuy Tần Ngộ không thể về quê nhưng quà cáp vẫn phải đầy đủ. Chỗ Đàm tú tài, nhà Tần Hoài Minh, nhà Triệu Cẩm Đường và trong tộc.

Tình cảm là thứ phải thường xuyên vun đắp nếu không sẽ phai nhạt. Mà liên hệ không thể chỉ nói suông, quà là thứ không thể thiếu.

Ngôn Thư thuận lợi xử lý mấy chuyện này và căn bản không cần Tần Ngộ nhọc lòng. Lúc làm thỏa đáng nàng chỉ cần báo một tiếng là được.

Mà ngoài việc giao thiệp thì Ngôn Thư còn phải thẩm tra, đối chiếu sổ sách những cửa hàng và nông trang dưới tên mình. Sau đó dưới sự cho phép của Trương thị, nàng cũng thẩm tra đối chiếu thu chi của cửa hàng đậu phụ.

Mỗi ngày nàng đều bận từ sáng tới tối muộn khiến Trương thị cũng phải băn khoăn tự mình tới một hộ nông gia ở ngoại ô mua gà về nấu canh cho nàng uống.

Bà nấu canh trong ấm sành, nấu bằng lửa nhỏ mấy canh giờ nên trong sân toàn mùi gà thơm nức.

Lúc ăn cơm trưa, Trương thị múc canh cho Ngôn Thư khiến nàng hoảng hốt: “Mẫu thân để con tự làm.”

Trương thị cười nói: “Nhà chúng ta đâu có nhiều quy định, ta múc cho con bát canh cũng được mà. Hai ngày này con gầy đi trông thấy, mắt cũng thâm quầng.”

Ngôn Thư theo bản năng vuốt mắt mình và nhìn về phía Tần Ngộ còn hắn thì ôn tồn nói: “Không tới mức như mẫu thân nói đâu. Mẫu thân chỉ đau lòng nàng thôi.”

Hắn biết Ngôn Thư để ý cái gì. Nàng sợ mắt mình thâm quầng sẽ không xinh đẹp nữa. Nhưng hắn không thể nói thẳng ra bởi mẹ hắn còn đang ngồi cùng họ. Bản thân hắn vẫn biết chừng mực nên chỉ nói đủ là dừng.

Mẹ chồng và nàng dâu nói chuyện không khớp nhau nhưng được Tần Ngộ hòa giải thì không khí lại hài hòa.

Sau cơm trưa, Ngôn Thư đi ngủ bù một giấc.

A Châu nắm chặt thời gian nấu canh nấm tuyết. Đợi Ngôn Thư tỉnh lại, nàng tự bưng canh tới thư phòng và hai vợ chồng cùng nhau ăn.

Ngôn Thư nhớ tới một sự kiện và nói: “Phu quân, năm nay chàng không về quê thì mấy người Tú Sinh ca, Nhất An và Tiểu Sơn thì sao?”

Ba người này đều họ Tần nên Ngôn Thư phải hỏi ý kiến Tần Ngộ. Tần Ngộ nghĩ nghĩ, “Việc này vẫn nên hỏi bọn họ xem thế nào.”

Tần Ngộ làm việc ở Hàn Lâm Viện nên không thể trở về nhưng nếu mấy người Tần Tú Sinh muốn về quê thì hắn vẫn có thể đồng ý cho họ nghỉ.

Tới tối Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn trở về nên Tần Ngộ để Tần Tú Sinh gọi hai người tới sau đó hỏi thẳng. Cuối cùng hắn nói: “Nếu mọi người muốn trở về thì ta sẽ đồng ý.”

Tần Tiểu Sơn lập tức lắc đầu, “Công tử, ta sẽ không về đâu.”

Tần Nhất An nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Sơn một cái nhưng không tỏ thái độ ngay.

Tần Tú Sinh lắc đầu: “Ngộ đệ, năm nay ta cũng không quay về.”

Được rồi, trong ba người thì hai người không về nên một mình Tần Nhất An có về cũng không có ý nghĩa gì, “Công tử, vậy ta cũng không về mà ở lại tích cóp tiền, đợi sang năm về ta sẽ khiến bọn họ chấn động.”

Tần Ngộ: “Mọi người nghĩ kỹ chưa?”

Ba người đồng thời gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi.”

Tần Ngộ không nhiều lời nữa mà chỉ nói: “Nếu đã không về thì viết thư gửi cho người nhà cùng với quà năm mới.”

“Công tử yên tâm, chúng ta đã biết.”

Tần Nhất An hơi hưng phấn: “Ta muốn mua loại vải đang thịnh hành ở kinh thành, hẳn mẹ sẽ vui lắm.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.