Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 82: Về quê tế tổ



 

Sau kỳ thi hội, mọi tiến sĩ đều có 2 tháng nghỉ ngơi. Về điểm này triều đình vẫn coi như rộng rãi. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì đám quan viên triều đình đều từng trải qua một bước này.

Thích Lan được phân tới địa phương khác còn Tần Ngộ ở lại kinh thành phát triển. Về sau muốn gặp lại không biết phải chờ đến khi nào thế nên hai người cực kỳ quý trọng khoảng thời gian về quê cùng nhau.

Việc bọn họ đỗ đạt đã được truyền về huyện thành, nên lúc cả hai đặt chân tới huyện Nghi Khê đã có một đám đông đang chờ.

Trương thị mặc một bộ đồ mới tinh và đứng đầu đám người, ánh mắt nhìn con trai tràn đầy vui mừng.

Tần Ngộ cũng tươi cười hỏi: “Mẫu thân chờ lâu chưa??” “Không lâu.”

Mẹ con hai người hàn huyên một phen. Lúc này tộc trưởng đi tới, trên mặt là ý cười tươi rói. Khuôn mặt ông ấy vốn già nua nhiều nếp nhăn, nay chỉ toàn nếp gấp.

Tộc trưởng cầm chặt tay Tần Ngộ và liên tục khen tốt. Tần Sùng Ân và Tần Hoài Minh ở bên cạnh nhìn Tần Ngộ với vẻ kích động cực kỳ.

Thích Lan cũng nhận được đãi ngộ không khác gì Tần Ngộ. Nhà họ Thích nhìn thấy Thích Lan đã vui mừng. Đồng tiến sĩ cũng tốt, dù sao cũng là tiến sĩ đầu tiên trong tộc. Trước kia nhà họ chỉ đến được cử nhân là hết. Thích Lan cũng coi như có thiên phú cao. Mà ngoài hắn còn có Thích Y. Thằng nhóc ấy không hề kém anh mình chút nào.

Ba Thích nhìn con trai cả mà trong lòng vui mừng khôn xiết. Thích Lan và Tần Ngộ tạm biệt nhau rồi theo người nhà đi về.

Lúc đi vào căn nhà nhỏ ở trấn trên, Tần Ngộ bỗng thấy hoảng hốt. Bọn họ ngồi xuống sân, chung quanh là mọi người bu đầy nhưng đa phần chỉ dám đứng ngoài cửa ngó vào, không mấy ai dám vào sân.

 

“Vừa nhận được thư ngươi gửi về, lại biết thời gian không nhiều nên ta đã tính ngày đẹp. Đợi mấy ngày sau chúng ta sẽ mở từ đường tế tổ.”

Tần Ngộ gật gật đầu: “Tất cả đều nghe tộc trưởng sắp xếp.”

Tần tộc trưởng nhìn hắn và không nhịn được lại cười tươi rói: Thám Hoa lang! Là Thám Hoa lang đó!

Thám Hoa lang mà trước giờ bọn họ chỉ được nghe trong các vở kịch nay lại đứng ngay trước mặt ông, còn là con cháu trong tộc nữa chứ!

Tổ tông phù hộ, ông trời phù hộ, nhà họ Tần thật sự hưng thịnh rồi.

Tần Ngộ chú ý tới sắc mặt của tộc trưởng thì đại khái hiểu ông ấy đang nghĩ gì. Nhưng hắn phải dội một chậu nước lạnh cho ông ấy tỉnh ra.

Hắn tìm cái cớ và cùng tộc trưởng vào thư phòng sau đó đóng cửa phòng nói chuyện. Tần Ngộ kể hết hành vi của mình trong kỳ thi, tuy có giảm bớt một chút nhưng vẫn kể chi tiết.

Sau đó hắn cười khổ: “Tộc trưởng đừng nhìn Ngộ được người ta tung hô, nhưng bên trong thế nào chỉ có chúng ta biết.”

Tộc trưởng dừng một chút, “Vậy ý ngươi là……”

Tần Ngộ rũ mắt nói: “Mong tộc trưởng bảo trọng và ngày thường để người ta lưu ý chút xem chung quanh có gương mặt lạ nào không. Nếu có người làm việc không phải thì khẩn cầu tộc trưởng phân xử công bằng, không nể tình riêng.”

Tần tộc trưởng chỉ thấy lòng lộp bộp, vừa ngước mắt đã thấy con ngươi của Tần Ngộ cũng đang nhìn mình. Ánh mắt hắn vốn ôn hòa, nay cũng mang vài phần đạm mạc.

Ông ấy đi lại một lát mới đồng ý: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để người trong tộc kéo chân sau của ngươi.”

Tần Ngộ lập tức vui vẻ cong mặt mày: “Ngộ đương nhiên sẽ không quên gia tộc.”

Hai người lại trò chuyện kỹ càng tỉ mỉ hơn sau đó tộc trưởng mới rời đi.

Trong lúc bọn họ ở trong phòng nói chuyện thì bên ngoài có không ít người tặng quà. Ngoài phú hào ở địa phương còn có nhà họ Tô.

 

Buổi tối Tần Ngộ và mẹ kiểm kê quà tặng thì thở dài. Trương thị cười hỏi: “Sao lại thở dài?”

“Lễ quá nặng, không dễ báo đáp.”

Trương thị nhìn thoáng qua thứ Tần Ngộ cầm trong tay. Đó là một cái chặn giấy nhìn đã biết rất quý giá. Ngay cả người ánh mắt tầm thường như bà cũng biết thứ này không rẻ. Trước bà nghe nói một bộ bút mực tốn 2 lượng bạc đã cảm thấy đắt lắm rồi. Bà đâu có ngờ ngoài kia có người bỏ mấy chục lượng bạc chỉ để mua một nghiên mực hoặc một cái giá bút.

Trương thị cũng trầm mặc bởi về mặt này bà chẳng thể cho con trai lời khuyên nào.

Tần Ngộ đóng nắp hộp lại và nhẹ nhàng hơn: “Không sao, đi một bước tính một bước là được.”

Trương thị ngẩng đầu.

Tần Ngộ cười cười: “Hôm nay mẫu thân có mệt không?” “Không mệt, ta có phải làm gì đâu, làm sao mệt được!”

Tuy nói thế nhưng 30 phút sau bà vẫn bị Tần Ngộ thúc giục đi ngủ.

Ngày tiếp theo Tần Ngộ tới huyện thành. Trên đường về quê hắn đã hẹn ngày cùng Thích Lan tới chào hỏi huyện tôn đại nhân.

Tuy hiện tại phẩm cấp của Tần Ngộ giống huyện tôn đại nhân, thậm chí so tiền đồ thì hắn sẽ còn đi xa hơn vị đại nhân này nhưng lễ nghĩa vẫn phải chu đáo. Trong tình huống bình thường cần làm người khiêm tốn, như thế chỉ có lợi chứ không có hại.

Bọn họ vừa định nhờ người gác cổng thông báo thì người kia đã dẫn bọn họ vào trong.

Thân phận đã khác xưa nên đãi ngộ tự nhiên cũng khác.

Huyện tôn đại nhân đang ngồi ở phòng khách chờ. Nghe thấy tiếng bước chân thế là ông ta đứng dậy đón. Thích Lan và Tần Ngộ lập tức chắp tay nói: “Bái kiến huyện tôn đại nhân.”

 

Huyện tôn vội đỡ lấy hai người, tươi cười cũng càng thêm thật lòng: “Đúng là thanh niên giỏi giang.”

Ba người bước vào phòng khách sau đó ngồi xuống. Có nha hoàn bưng trà bánh lên, huyện tôn đại nhân hỏi hai người về kỳ thi hội rồi lại chúc mừng một lượt.

Tần Ngộ và Thích Lan cũng liên tục khen ngợi huyện tôn đại nhân quản lý địa phương thật tốt. Hai bên đều khen ngợi nhau, bầu không khí rất nồng ấm.

Lần gặp mặt này cả hai bên đều vừa lòng. Chờ tới khi Tần Ngộ và Thích Lan rời đi, huyện tôn đại nhân mới cô đơn thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là khó lường.”

Người có tuổi như ông ta chỉ có thể bị người ta đẩy xuống dưới.

Tâm phúc vội an ủi: “Đại nhân, đám Tần Thám Hoa có khó lường thì cũng là người đến từ địa phương nơi ngài cai quản. Nghe nói Tần Thám Hoa còn một người anh họ đã thi đậu tú tài và một lòng muốn thi hương. Mà em trai của Thích công tử còn giỏi hơn anh mình. Thế nên phúc của ngài còn ở phía sau đó.”

Trong địa phương cai quản của một vị huyện tôn lại liên tiếp có nhân tài vậy thành tích của ông ta đương nhiên sẽ tăng thêm.

Huyện tôn đại nhân nghĩ tới đây và thấy cũng đúng. Hiện tại không phải lúc buồn thương mà phải lo nếu mình thăng quan quá nhanh thì thành tích của Thích Y và Tần Hoài Minh sẽ được ghi cho kẻ kế nhiệm.

Huyện tôn đại nhân lại rơi vào rối rắm nhưng không thể nói ra với người ngoài.

Còn hai người Tần Ngộ rời khỏi huyện nha thì tới huyện học một chuyến, chủ yếu là để thăm giáo dụ và học chính đã từng dạy dỗ bọn họ. Sau khi ăn cơm trưa, Tần Ngộ và Thích Lan tạm biệt nhau. Lúc này hắn còn phải đi thăm thầy và bạn cũ.

Lúc Đàm tú tài nhìn thấy Tần Ngộ thì một người xưa nay luôn ngay ngắn nghiêm túc như ông cũng đỏ mắt. Ông tiến lên vài bước và vỗ vai Tần Ngộ, miệng nghẹn ngào: “Tốt… tốt lắm…”

“Phu tử.”

 

Mấy năm nay tóc Đàm tú tài đã bạc đi nhiều, khóe mắt cũng thêm nếp nhăn. Hiện tại ông ấy chẳng có gì để dạy Tần Ngộ là mà hắn kể cho ông nghe đủ loại chuyện ở kinh thành.

“Thi hội…” Đàm tú tài thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt là mong mỏi và hướng tới.

Tần Ngộ nhìn thấy thế thì lòng tự nhiên sinh ra chua xót. Lúc hắn nói có cử nhân chết trong thi hội thì Đàm tú tài cũng tiếc hận.   Con đường khoa cử càng lên cao càng khó đi, vất vả lắm mới tới được thi hội lại không còn mệnh mà về, quả thực quá không cam lòng.

Bọn họ nói rất nhiều. Hiện tại là Tần Ngộ nói còn Đàm tú tài nghe. Mãi tới gần giờ Dậu Tần Ngộ mới rời đi. Đàm tú tài muốn giữ hắn lại dùng cơm tối nhưng Tần Ngộ uyển chuyển nói mẹ mình đang đợi ở nhà.

Đàm tú tài nghĩ đến một quả phụ như Trương thị cũng trải qua mấy năm nay không dễ dàng, hiện tại mẹ con khó khăn lắm mới đoàn tụ nên ông cũng từ bỏ, không nài nỉ nữa.

Tần Ngộ về đến nhà thì thấy Trương thị đang ở trong bếp bận việc thế là cười nói: “Sao mẫu thân nấu cơm sớm thế?”

“Hôm nay con ở bên ngoài chạy chỗ nọ chỗ kia nên hẳn rất đói.”

Tần Ngộ thấy trong lòng ấm áp và cũng theo vào bếp nhóm lửa cho mẹ mình. Thật ra hắn cũng không làm gì nhiều bởi một cây gỗ sẽ cháy được rất lâu.

Trương thị chế nhạo: “Con làm Thám Hoa lang rồi còn dùng tay cầm củi gỗ, đúng là đáng tiếc.”

“Thám Hoa lang cũng là người, cũng phải ăn cơm thôi.”

Trương thị sửng sốt sau đó bật cười. Mãi một lúc sau bà mới ngừng: “Dù con có không giúp ta nhóm lửa thì cũng không đói được đâu.”

Bà vừa nói chuyện vừa bận việc, chỉ lát sau đồ ăn đã chín. Tần Ngộ giúp bà xới cơm và dọn bàn.

Lúc ăn cơm, Trương thị nhìn con và muốn nói lại thôi. “Ngài có việc gì thì cứ nói đi.”

 

Trương thị và một miếng cơm mới lấy lại bình tĩnh và giả vờ không để ý hỏi: “Lần này con định ở lại bao lâu mới rời đi kinh thành?”

Tần Ngộ đang ăn cơm chợt ngừng lại và nhìn qua thì thấy mẹ đang cẩn thận nhìn mình thế là hắn buông bát, lau miệng và nghiêm túc nói: “Sau khi tế tổ con sẽ đi. Con nghĩ chúng ta nên cho thuê căn nhà này và cửa hàng đậu phụ. Không phải con để ý chút tiền đó, mà chỉ sợ lon gạo ân, gánh gạo thù.” (cho 1 lon gạo lúc khó thì là ân, nhưng cứ cho mãi sẽ gây ỷ lại rồi thành thù).

Tần Ngộ muốn ưu tiên cho người trong tộc thuê, trừ phi họ không muốn thuê hắn mới cho người ngoài thuê.

Trương thị thầm thả lỏng, khóe miệng nhếch lên, “À, ta đều nghe con.”

“Nhưng có vài thứ bất kể giá cả đắt rẻ đều nên bán. Bởi đường lên kinh thành xa xôi, mệt nhọc, hơn nữa chúng ta cũng chưa có chỗ ở.”

Trương thị liên tục gật đầu.

Lúc này Tần Ngộ mới tiếp tục bưng bát lên ăn cơm. Gió đêm thổi tới khiến lòng người vui vẻ thảnh thơi.

Ngày kế tiếp theo Tần Ngộ cùng tộc trưởng và các vị cao tuổi trong tộc mở từ đường tế tổ. Hắn đã quen với quy trình này nên mọi thứ rất thuận lợi. Chờ mọi việc kết thúc, hắn được tộc trưởng mời tới nhà ăn cơm, những vị cao tuổi khác cũng đi.

Đám nhỏ nhà tộc trưởng đã được người lớn dặn dò nên đứa nào cũng ngoan như chim cút. Tụi nó lễ phép chào hỏi còn Tần Ngộ thì cười gật đầu. Lúc này đám nhỏ được người lớn dẫn ra ngoài.

Trong phòng khách chính là tộc trưởng, ba người già trong tộc, hai người đàn ông trẻ tuổi có tiếng nói và cuối cùng là Tần Ngộ.

Tuy Tần Ngộ trẻ tuổi nhưng đã là tiến sĩ, là học trò của Thiên Tử nên những người già trong tộc cũng không dám mang tuổi ra vênh mặt. Bọn họ để hắn ngồi cạnh tộc trưởng ở ghế đầu bàn.

Bọn họ hàn huyên một chút sau đó nói tới chuyện của Tần Tú Sinh. Ý của họ là Tần Tú Sinh cũng sắp cập quan, bạn bè cùng tuổi hắn ở nông thôn đã sớm con cái đề huề.

Tần Ngộ nói: “Không biết tộc trưởng có kế hoạch thế nào?”

 

Tuy Tần Tú Sinh ở bên cạnh chăm sóc Tần Ngộ với tư cách thư đồng nhưng hai anh em đều biết Tần Tú Sinh cũng là người nhà họ Tần, lại xuất thân gia cảnh lương thiện nên đương nhiên có thể tham gia khoa cử.

Về công thì Tần Tú Sinh mà đi thi, có được công danh sẽ giúp gia tộc càng thêm lớn mạnh. Đây là một phần sức lực giúp nhà họ Tần càng vững vàng hơn.

Về tư thì Tần Tú Sinh quả thực đã tới tuổi lập gia đình. Nếu hắn cứ đi theo Tần Ngộ cũng không phải chuyện hay.

Còn nữa, mấy năm nay chỉ có mình Tần Tú Sinh ở bên cạnh Tần Ngộ và liên hệ giữa hai bên chỉ dựa vào mình Tần Tú Sinh nên mọi người cảm thấy quá mỏng manh.

Chỗ Trương thị thì đỡ hơn. Mấy năm nay đám con dâu trong tộc quan tâm bà nhiều hơn nên khúc mắc lúc xưa cũng đã giảm bớt nhiều.

Chính vì lý do này nên mấy người già trong tộc và tộc trưởng thương lượng đổi người đi theo bên cạnh Tần Ngộ. Bọn họ đã chọn được mấy hạt giống tốt, sau đó sẽ để Tần Ngộ chọn lựa.

Tộc trưởng vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn và phát hiện hắn vẫn bình tĩnh thì nói luôn một lèo.

“Ngươi yên tâm, chúng ta chọn người rất thỏa đáng, sẽ không làm phiền tới ngươi.” Tộc trưởng đảm bảo.

Tần Ngộ trầm mặc nghĩ bản thân vẫn tin tưởng cách chọn người của tộc trưởng và cũng cảm thấy suy nghĩ của mấy vị cao tuổi trong tộc cũng hợp lý. Nhưng nếu đổi người khác đi theo bên cạnh thì hắn sẽ phải dạy lại và hơi phiền toái. Hắn mới vào quan trường, chỉ sợ không thể phân thân để ý hết.

Nhưng bên người không có kẻ chạy vặt giúp việc thì quả thực không tiện.

Tần Ngộ còn đang suy nghĩ thì Tần Tú Sinh bỗng nhiên chạy tới và do dự đứng ngoài cửa không dám tiến vào.

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Tú Sinh ca đã tới cửa rồi thì vào ngồi đi.”

Tần Ngộ có thái độ thân mật tự nhiên với Tần Tú Sinh khiến mấy người ngồi đó phải nhìn nhiều hơn chút.

 

Tộc trưởng hừ một tiếng và hỏi Tần Tú Sinh: “Ngươi chạy tới đây làm gì?”

Tần Tú Sinh mím môi sau đó nói với Tần Ngộ: “Ngộ đệ, hiện tại ta còn chưa học đủ tốt, dù có tham gia khoa cử cũng không ổn.”

Lần này trở về, người nhà hắn, tộc trưởng, các vị cao tuổi trong tộc đều khuyên hắn thử tham gia khoa cử xem sao. Nếu có được công danh thì vừa lúc có thể cưới một cô nương tốt. Hắn không cần lo lắng những chuyện khác nữa, về sau hẳn cũng có thể tiến xa hơn.

Mọi người đều nói đó là vì tốt cho hắn, nhưng không ai thực sự hỏi xem hắn nghĩ gì, không ai hỏi xem hắn có muốn tiếp tục đi theo Tần Ngộ hay không.

Tần Ngộ nhìn hắn rồi nhìn những người khác và ôn tồn nói: “Đệ thì không có ý kiến gì, Tú Sinh ca tự quyết định là được.”

Tần Tú Sinh lập tức nói: “Ta đương nhiên muốn theo Ngộ đệ.”

“Ngươi nói cái gì thế? Ngươi không nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi không lập gia đình thì em trai và em gái ngươi phải làm sao đây?” Một ông lão trong tộc mắng.

Tần Tú Sinh cáu tiết cãi: “Tình huống đặc thù thì có gì đâu mà lo. Cháu không ở quê nhà thì tụi nó thích làm gì thì cứ làm.”

“Vớ vẩn!”

Tần Ngộ nhìn Tần Tú Sinh đang nỗ lực tranh thủ cho bản thân rồi lại nhớ tới tình cảm mấy năm nay của hai người nên mềm lòng lên tiếng: “Vậy huynh theo đệ thêm 2 năm nữa. Tới lúc ấy đệ đã ổn định ở kinh thành, còn huynh cũng học được nhiều hơn. Tới lúc đó huynh trở về thi huyện sẽ có tỉ lệ đỗ cao hơn.”

Lời Tần Ngộ nói có sức nặng hơn Tần Tú Sinh nên những người khác đều nhìn về phía tộc trưởng. Ông ấy trầm ngâm một lát và cuối cùng đáp: “Việc này nghe A Ngộ vậy.”

Việc này cứ thế được quyết định và Tần Tú Sinh vui mừng khôn xiết.

Tần Ngộ cũng vui vẻ nhưng sau đó hắn lại sầu lo. Hai năm sau hắn lại phải mướn người bên ngoài hay nghe lời các vị trong tộc và chọn người trong nhà? Người ngoài thì hắn không yên tâm, nếu nhờ người trong tộc thì phải lo lắng dạy dỗ. Thế nào cũng không thoải mái.

 

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.