Cuối cùng Tần Ngộ vẫn ra đi. Lòng cậu có ngàn vạn lời muốn nói nhưng tất cả đều nghẹn ở cổ không thốt nên lời.
Trương thị không có yêu cầu gì khác, chỉ bắt con trai nhất định phải mang theo Tần Tú Sinh.
Những người khác rất kinh ngạc nhưng Tần Ngộ muốn đi cầu học nên dù bọn họ không hiểu cũng chỉ có thể giữ nghi vấn trong lòng. Bọn họ ở nơi nhỏ bé này quen nên tưởng cử nhân đã là cực kỳ ghê gớm, nếu có chút chuẩn bị có khi sẽ được một chức quan nhỏ.
Nhưng Tần Ngộ còn quá trẻ nên hơi bốc đồng. Với cậu thì cử nhân cũng chỉ là một nấc thang cậu cần phải bước lên.
Tần Ngộ là cử nhân nên đi lại không cần giấy tờ, nhưng Tú Sinh lại cần làm công văn đi đường.
Hai người họ tới quận thành, và vừa lúc gặp một thương đội muốn tới Kim Lăng.
Vừa bắt đầu khởi hành cậu đã gửi thư cho Thích Lan.
Tây Nam bên này nhiều đồi núi và bình địa nên bọn họ đi đường bộ. Tuy có đường lớn nhưng bánh xe không có cao su vì thế Tần Ngộ và Tần Tú Sinh ngồi trên xe ngựa bị xóc quá chịu không nổi. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi họ đã tiều tụy đi nhiều.
Vất vả lắm họ mới tới một thành thị trung chuyển và bước lên thuyền lớn. Hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Tú Sinh ra ngoài mua đồ ăn về và nói với Tần Ngộ đang ngồi trong khoang thuyền: “Ta đã hỏi đầu bếp ở đây rồi, bọn họ nói gần đây xuôi gió xuôi nước, không đến nửa tháng là có thể tới Kim Lăng.”
Đầu bếp kia đã ở trên thuyền này mười mấy năm, hiểu rất rõ lộ trình vì thế Tần Ngộ cũng tin tưởng gật gật đầu. Trong lòng cậu nghĩ bọn họ cũng coi như may mắn, lúc ra ngoài còn được ông trời chăm sóc nên không gặp thời tiết xấu và không bị chậm trễ. Nhưng dù thế cũng mất hơn 20 ngày họ mới có thể tới Kim Lăng.
Mới chỉ đi một chiều đã tốn nhiều thời gian như thế, nếu đi đi về về thì mất gần hai tháng chứ chẳng chơi.
Lòng Tần Ngộ sinh ra bực bội nên cậu cầm chén trà hớp một ngụm và nhíu mày.
Tú Sinh chú ý thấy và chần chừ hỏi: “Trà này có vấn đề à?”
Hắn bưng một chén trà khác lên và lập tức biến sắc nhổ ra cái thùng nhỏ bên cạnh sau đó vội vã khuyên: “Ngộ đệ mau phun nước trà ra đi.”
Tần Ngộ làm theo.
Tần Tú Sinh tức giận mắng, “Bọn họ cũng quá bắt nạt người khác. Ta cũng đã cho tiền mà họ lại lấy cái thứ trà này cho ta. Để ta đi tìm bọn họ
hỏi cho ra nhẽ.”
“Thôi đi.” Tần Ngộ gọi hắn lại: “Ra ngoài cửa thì bớt được chuyện nào hay chuyện ấy.”
Tần Tú Sinh thấy ngực mình phập phồng, sau một lúc lâu mới phun ra một hơi thở dài. Cuối cùng hắn không nói gì nữa.
Buổi tối lúc Tần Tú Sinh đi múc cơm, Tần Ngộ nói với hắn: “Huynh nhân cơ hội trộn lẫn với người của thương đội ấy. Bọn họ không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.”
Tần Tú Sinh đồng ý và lần này cũng giá ấy hắn mua được đồ ăn tốt hơn lần trước.
Để giảm giá tiền nên hai người chen chúc trong một phòng và đương nhiên không ngủ ngon nhưng còn hơn ngủ bên ngoài khoang thuyền.
Ban ngày Tần Ngộ giảng nội dung trong tứ thư ngũ kinh cho Tần Tú Sinh nghe. Bọn họ không đọc sách nhiều vì ánh sáng trong khoang thuyền không tốt, sẽ hỏng mắt.
Tần Tú Sinh học rất nghiêm túc, có đôi khi bọn họ học cả ngày, tới tận hoàng hôn cả hai mới lên boong tàu hít thở không khí trong lành. Gió nơi này mang theo hơi ẩm và mùi tanh.
Tần Tú Sinh cười và nói chuyện phiếm với Tần Ngộ: “Lần đầu tiên ta ngồi thuyền lớn thế này, xem cái hồ lớn thế này. Ban đầu ta còn lo lắng bản thân sẽ say thuyền và sợ không chăm sóc được đệ.”
Tần Ngộ mỉm cười: “May mà cả hai chúng ta đều không say thuyền.”
Thật ra lúc mới lên thuyền họ quả thực cảm thấy không thoải mái. Tần Ngộ vội để Tần Tú Sinh nấu nước thuốc và sau khi uống xong họ mới không có việc gì.
Tần Ngộ rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình nên chuẩn bị rất đầy đủ. Bởi vì cậu không thể xảy ra chuyện gì, nếu không mẹ cậu phải làm sao bây giờ.
Hai người họ nói chuyện một lát thì thấy có người tới mang theo cần câu. Vì thế cả hai không nói gì nữa mà xem người ta thả câu.
Đây là một công việc nhạt nhẽo khô khan, nhưng giờ này khắc này với Tần Ngộ, nó lại rất thú vị.
Lúc hoa đào ở Kim Lăng nở rộ thì Tần Ngộ và Tần Tú Sinh cõng hành lý đơn giản bước lên mảnh đất phồn hoa đô hội này.
Ở bến tàu là người đến người đi. Con thuyền cao hai ba tầng cập bờ ở chỗ này và lập tức có những người đàn ông cường tráng xúm tới giúp bốc dỡ hàng kiếm tiền nuôi gia đình.
Tần Tú Sinh vừa che chở Tần Ngộ vừa mở đường. Chàng trai chỉ lớn hơn Tần Ngộ vài tuổi lại nhanh chóng trưởng thành khi phải xa nhà lần đầu tiên. Hắn vẫn còn nhớ trước khi lên đường tộc trưởng đã dặn dò kỹ càng: Ngộ đệ là hy vọng của cả gia tộc, vì thế tuyệt đối không được để cậu xảy ra vấn đề gì.
Tần Tú Sinh ghi nhớ rõ trong lòng và nghĩ trừ phi hắn chết, nếu không sẽ không ai có thể làm hại Ngộ đệ nhà hắn.
Rốt cuộc họ cũng chen ra khỏi đám đông và thấy được phố xá náo nhiệt xa lạ trước mặt cùng với rất nhiều người ăn mặc tươm tất đang đi trên đường.
“Ngộ đệ, chúng ta đi đâu đây?”
Tần Ngộ xoa xoa huyệt thái dương và cảm thấy dạ dày quay cuồng khó chịu: “Chúng ta tìm một khách điếm để nghỉ ngơi đã, sau đó hỏi thăm đường thời thư viện Thanh Khê.”
“Được.”
Bọn họ mới vừa chọn một hướng và định đi theo hướng đó thì nghe thấy một người gọi Tần Ngộ bằng giọng phổ thông lơ lớ.
Một lát sau một người đàn ông mặc quần áo ngắn, tuổi chừng 27-28 chạy tới cười khanh khách nói: “Xin hỏi ngài có phải Tần Ngộ, Tần cử nhân của huyện Nghi Khê, phủ Ngọc Dương, quận Đại Xuyên không?”
Tần Ngộ và Tần Tú Sinh liếc nhau sau đó Tần Ngộ gật gật đầu: “Chính là ta, không biết huynh đài là ai?”
“Tiểu nhân là Trịnh Tam, được Thích cử nhân của huyện Nghi Khê, phủ Ngọc Dương cử tới đây đón ngài.” Đối phương lấy từ trong ngực áo hai lá thư, một cái đã mở, một cái chưa mở và đưa cho cậu.
Tần Ngộ mở ra nhìn nhìn và phát hiện chữ viết quả thật của Thích Lan nhưng nội dung hai phong thư lại không khác nhau lắm. Trong đó có một từ tiếng lóng mà Tần Ngộ chỉ dùng trong bức thư mới gửi cho Thích Lan gần đây.
Tần Ngộ đã tin 7-8 phần nhưng vẫn hỏi: “Lan huynh để huynh đài dẫn chúng ta tới đâu?”
Trịnh Tam tươi cười đáp: “Đương nhiên là tới thư viện Thanh Khê.” Tần Ngộ khó hiểu: “Nhưng ta không phải học sinh nơi ấy.”
“Thích cử nhân dặn tiểu nhân như vậy.”
Tần Ngộ không còn gì để nói nên đi theo Trịnh Tam lên xe ngựa.
Kim Lăng là nơi đất đai bằng phẳng rộng rãi. Trịnh Tam vừa đánh xe chậm rãi vừa kể cho Tần Ngộ nghe về Kim Lăng.
Cậu vừa ngắm cảnh qua cửa sổ vừa nghe hắn kể sau đó cười hỏi: “Huynh chuyên làm nghề này đúng không?”
Trịnh Tam hơi kinh ngạc và hỏi lại: “Sao Tần cử nhân lại hỏi thế?”
Tần Ngộ cũng không úp úp mở mở: “Ta thấy lời nói, động tác của huynh nhanh nhẹn, thành thục. Nhưng trước đây huynh lại chưa từng gặp ta, chỉ dựa vào người khác miêu tả bằng miệng đã tìm được ta. Giống như huynh đã quen với việc này nên ta mới đoán như thế.”
Trịnh Tam ngẩn người sau đó cực kỳ vui vẻ cười lớn rồi mới thở dài: “Ngài quả nhiên là vị cử nhân đỗ đạt khi còn trẻ, quá khác người. Hôm nay tiểu nhân coi như được mở mang tầm mắt.”
Hắn giơ ngón cái khen, “Cử nhân thông minh, tiểu nhân bội phục.”
Vốn hắn còn nghĩ Tây Nam bên kia kém xa Kim Lăng, cử nhân ở đó chỉ sợ còn chẳng bằng tú tài ở chỗ này. Lúc thấy Tần Ngộ hắn có cung kính, nhưng trong lòng lại cảm thấy không đúng, chẳng ngờ nhanh thế đã bị vả mặt.
Mệt hắn còn tự xưng là người từng trải mà cũng phạm phải sai lầm cơ bản này. Quả nhiên tiềm thức thật đáng sợ. Đây cũng là bài học để hắn cảnh giác hơn, lần sau phải nhớ cho kỹ.
Lòng hắn có trăm ngàn suy nghĩ thay phiên nhau nhưng miệng vẫn không quên nói: “Tần cử nhân chớ trách, Thích cử nhân không biết ngài tới ngày nào, mà việc học tập của thư viện Thanh Khê lại nặng nề nên ngài ấy không thể phân thân nên đành nhờ tiểu nhân canh ở bến tàu.”
“Ta hiểu.”
“Rất nhiều học sinh từ nơi khác tới thư viện Thanh Khê đều như thế. Tiểu nhân làm nghề này có khi sẽ được hương thân và phú hộ nhờ vả. Dù sao thì người làm nghề này đều phải có con mắt nhanh nhạy một chút.” Nói đến đây Trịnh Tam hơi đắc ý. Bởi vì điều đó chứng tỏ năng lực của hắn, ngay cả người hầu của các vị lão gia cũng phải nhờ vả họ làm việc.
Hắn là người thích nói, vì thế chuyện thú vị trong thành Kim Lăng hoặc cậu ấm nào đó nổi danh ở đây đều được hắn kể hết. Nào là ai mới vì hoa khôi vung tiền như rác, nào là một khúc nhạc mới ra đời. Đã thế hắn còn hát luôn cho Tần Ngộ nghe một đoạn.
Tần Ngộ lẳng lặng nghe và nhìn những người bàn hàng rong bày bán bên đường. Không biết cơ man nào là đồ chơi tinh xảo, mùi đồ ăn bay bốn phía và chui vào mũi hắn.
“Lộc cộc ——”
Tần Ngộ chớp chớp mắt và theo bản năng cúi đầu nhìn bụng mình. “Lộc cộc ——”
Sau đó hắn theo tiếng động kia ngẩng đầu và thấy tai Tần Tú Sinh đỏ ửng, mặt ngượng ngùng quay đi.
Tần Ngộ quay đầu nói với Trịnh Tam: “Làm phiền huynh dừng xe một chút.”
Trịnh Tam không nói nhiều mà làm luôn thế là Tần Ngộ xuống xe, Tần Tú Sinh đi theo phía sau hỏi, “Ngộ đệ muốn làm gì?”
Tần Ngộ đi đến một quán nhỏ và nói với người bán hàng rong: “Phiền ngài bán cho ta ba cái bánh nướng.”
Người bán rong ngơ ngẩn rồi dùng tiếng phổ thông sứt sẹo để trả lời: “Đường, chín văn tiền. Thịt, mười bốn văn tiền, rẻ.” Rồi như sợ Tần Ngộ không hiểu thế là hắn còn khua tay múa chân.
Mí mắt Tần Tú Sinh giật giật và thầm nghĩ bánh này có vàng hả? Sao đắt vậy? Lúc trước hắn theo Ngộ đệ tới quận thành cũng đâu thấy bánh nướng đắt thế này?
Tần Ngộ móc ra một đồng bạc và nói: “Ba cái, nhân đường.” Giọng cậu chậm rãi rõ ràng.
Người bán rong nhanh nhẹn gói bánh, còn một người phụ nữ ở bên cạnh, chắc là vợ hắn thì trả lại tiền lẻ cho cậu.
Lúc quay về xe ngựa cậu đưa một cái bánh cho Trịnh Tam khiến hắn vui vẻ kinh ngạc liên tục cảm ơn. Ý cười trong mắt hắn càng chân thành hơn.
Tần Tú Sinh cầm bánh nướng và cảm thấy hơi ấm như truyền vào tận trong lòng. Hắn thấp giọng nói: “Ngộ đệ không cần vì ta……”
Tần Ngộ đánh gãy lời hắn: “Chỉ cần là người thì đều phải ăn cơm.”
Thật ra cậu cũng không đói bụng nên bẻ nửa cái bánh nướng đưa cho Tần Tú Sinh.
“Ngộ đệ, ta không nhận được.”
Tần Ngộ: “Hiện tại đệ ăn không nổi, huynh ăn no chút, lát còn phải giúp đệ nhiều việc.”
Tần Tú Sinh nghe thế mới chịu đón lấy.
Trong nửa sau của quãng đường, Trịnh Tam nói với họ chút tin tức có ích. Đại thể là hắn nói cho Tần Ngộ biết những người nổi danh ở Kim Lăng và một ít điều kiêng kị không phải ai cũng biết.
Tần Ngộ ghi nhớ trong lòng, mãi tới khi Trịnh Tam nói với họ: “Tần cử nhân, đây là thư viện Thanh Khê.”
Tần Ngộ và Tần Tú Sinh xuống xe và nhìn thấy cảnh trước mặt thì ngây ra.
Thư viện Thanh Khê cực kỳ rộng lớn, từ góc độ của họ nhìn ra sẽ thấy nó dựa gần núi và sông, ở giữa có đình đài lầu các trùng điệp, không biết bên trong rộng tới cỡ nào.
Trước mặt họ là cửa lớn của thư viện, trên biển hiệu màu đen là những chữ vàng được viết cứng cáp, có lực, bàng bạc nguy nga.
Mỗi bậc thang trước thư viện đều được quét tước sạch sẽ không nhiễm bụi. Hai người gác cổng thẳng lưng, mắt nhìn phía trước rất uy nghiêm.
“Đây là cổng chính, chỉ có viện trưởng, đại nho và nhân tài có cùng thân phận mới được đi vào từ đây. Những người khác đều phải đi cửa hông.” Trịnh Tam thấp giọng nói: “Hai người có thể đi quanh đây một chút để làm quen địa hình. Thích cử nhân đã dặn dò hai người qua cửa hông, báo thân phận với người gác cổng ở đó là sẽ có người dẫn các vị vào trong.”
Lúc Trịnh Tam biết chuyện này cũng hơi kinh ngạc. Nhưng đây không phải việc hắn nên hỏi thăm nên chỉ nói tới đây là ngừng.