Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 59: Về nhà sau khi thi hương



Sau giờ ngọ, ông chủ tới và cười khanh khách. Phía sau ông ấy vẫn là một thị đồng cầm theo giấy mực. Nhưng Tần Ngộ nhìn lướt qua thị đồng thì thấy hắn mặc quần áo đắt tiền hơn tiểu nhị bình thường, làn da trắng nõn, hẳn là ngày thường không phải làm việc nặng.

Tần Ngộ lại cẩn thận nhìn thoáng qua mặt của thị đồng và ông chủ thế là trong lòng có suy đoán.

Ông chủ khom lưng hành lễ với Tần Ngộ nhưng cả cậu và Tần Sùng Ân đều tiến lên đỡ ông ấy. Ông chủ đã lớn tuổi, bọn họ không chịu nổi một lễ này đâu.

Ông chủ cũng không ngoan cố mà để tiểu đồng khom người hành lễ.

Sau đó ông ấy bắt đầu khen Tần Ngộ, khen từ trên trời xuống đất khiến mặt cậu đỏ bừng. Lúc này ông chủ mới ngừng lời và đưa cho cậu một túi tiền.

Một lần lạ, hai lần quen nên Tần Ngộ không từ chối mà nhận lấy. Nhưng khi ước lượng túi tiền cậu vẫn kinh ngạc: “Ông chủ, cái này…”

Ông chủ cắt ngang lời cậu và chân thành nói: “Lão sống qua 50 năm nhưng hiếm thấy có ai được như Tần công tử. Hôm nay công tử trúng cử nên lão có chút lễ nhỏ, mong Tần cử nhân chớ ghét bỏ.”

 

Ông ấy nói năng rõ ràng lại khiêm tốn nên Tần Ngộ hơi do dự. Nếu quà này ít thì cũng thôi đi, nhưng cậu cảm thấy với trọng lượng này thì chắc ông ấy đã trả gấp đôi số tiền phòng của cậu.

Cuối cùng vẫn là Tần Sùng Ân ho khan một tiếng ý bảo Tần Ngộ nhận lấy.

Ông chủ thấy cậu nhận quà mới cười và nhờ cậu viết cho ít lời hay. Lần này ông ấy không cầu cho khách điếm mà cho cháu mình.

“Tần cử nhân tài hoa hơn người. Lão cũng không mong đứa cháu không nên thân nhà ta có thể trúng cử khi còn trẻ như ngài nhưng hy vọng nó có thể dính chút mạch văn của ngài và thi đậu chút công danh. Như thế cả nhà lão có nằm mơ cũng cười tỉnh.”

Một câu cuối cùng của ông ấy quá khôi hài khiến mọi người đều cười. Tần Ngộ mím môi nhịn cười và vẫy tay với đứa nhỏ.

Thằng bé chừng 8-9 tuổi lập tức cung kính nói, “Tần cử nhân có gì dặn dò.”

Tần Ngộ ôn hòa nhìn hắn và nói: “Ngươi mài mực nhé!”

Cậu viết một câu: “Phi học vô dĩ quảng tài, phi chí vô dĩ thành học.” (Không học sẽ không mở rộng được cái tài, không có ý chí thì học sẽ không có thành quả – Giới tử thư – Gia Cát Lượng)

Sau đó cậu đóng dấu của mình và giải thích đơn giản ý nghĩa của câu này sau đó cổ vũ: “Đừng sợ hãi học tập gian khổ. Mỗi phần trả giá nỗ lực đều sẽ đem tới thành quả cho ngươi theo cách ngươi không thể tưởng tượng được.”

Đứa nhỏ giống như hiểu, cũng như không hiểu. Ông chủ khách điếm thì cực kỳ vừa lòng xoa đầu cháu mình và nói, “Về sau cháu phải nghiêm túc học tập nhé!”

Quà đã tặng, chữ đã xin nên ông ấy định mang cháu rời đi nhưng Tần Ngộ gọi họ lại và lấy hai cuốn sách từ rương đựng sách đưa cho họ. Là “Đại học” và “Trung Dung”.

Tần Ngộ cười nói: “Ta nghĩ cháu của ông đã 8-9 tuổi nên chắc đã qua vỡ lòng. Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn chắc không khó với hắn nên ta tặng

 

cho hắn hai cuốn “Đại học” và “Trung Dung” này để hắn tham khảo. Trong đó có chút chú giải cá nhân của ta.”

Ông chủ cẩn thận đón lấy sách và ấn đầu cháu mình xuống để hắn vái một cái thật sâu, “Tần cử nhân có tấm lòng, lão suốt đời không dám quên.”

Chú giải tứ thư của một vị cử nhân là thứ mà thương nhân bọn họ có bỏ tiền cũng không mua được. Hiện tại Tần cử nhân lại chẳng thèm chớp mắt đã đưa cho họ, quả thực hào phóng.

Ông chủ nghĩ tới những tính toán của mình lúc Tần Ngộ vào ở, lại so với sự nhân hậu của cậu lúc này thì quả thực thấy hổ thẹn.

Tần Ngộ bất đắc dĩ đỡ bọn họ dậy, “Ông chủ chớ như thế.”

Hai bên lại nói một lát sau đó ông chủ mới mang cháu mình rời đi.

Lúc trong phòng chỉ còn lại bọn họ Tần Sùng Ân mới cười nói: “Cháu đúng là không chiếm chút lợi nào từ người khác.”

So với lợi ích Tần Ngộ mang lại cho khách điếm thì chút quà ông chủ đưa cho cậu có là gì. Tần Sùng Ân là người làm ăn nên hiểu rõ. Ông ấy cảm thấy cháu mình quá hào phóng, lại dễ bị thiệt. Nhưng nghĩ tới hướng khác ông lại thấy mừng. Với người ngoài cậu còn như thế huống chi họ hàng.

Tần Ngộ hiểu hết, nhưng có câu không công không thể hưởng lộc. Cậu không thích thiếu nợ người khác.

Ông chủ và cháu mình rời đi không lâu thì Tô đại ca mang theo Tô tú tài tới.

Hiện giờ mọi thứ đã xong nên tinh thần của Tô tú tài đỡ hơn trước một chút. Hắn cũng đoán được Tần Ngộ nghĩ gì nên cười nói: “Hiện tại biết ta không trúng cử nên ta cũng chẳng cần lo được lo mất và thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.”

Tần Ngộ nhìn hắn và phát hiện u sầu vẫn quanh quẩn trên mặt hắn quả thực đã tan đi hơn nửa mới yên tâm.

Tô đại ca đưa cho Tần Ngộ một cái hộp gỗ và nói, “Chúc mừng hiền đệ có tên trên bảng vàng.”

 

Tô tú tài phụ họa: “Yên tâm đi, đại ca biết huynh làm người thế nào nên không đưa quà quá quý giá, đều là thứ thực dụng.”

Tần Ngộ nhận quà và đáp: “Vậy thì đa tạ Tô đại ca.”

“Giữa chúng ta có gì phải khách sáo.” Tô đại ca nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.”

Tần Ngộ gật đầu.

Tần Ngộ để Tần Tú Sinh tới Túy Tiên Cư đặt một bàn nhưng ai đó đã bao hết nơi ấy. Trong đám người đỗ kỳ thi hương lần này có mấy người rất giàu nên đã đặt hết. Tần Ngộ cũng chẳng còn cách nào mà đành chọn một tửu lầu chất lượng bình thường.

Mọi người cũng biết ngày mai Tần Ngộ còn phải tham gia Lộc Minh Yến nên cũng không chúc rượu. Vì không khí quá tốt nên Tần Ngộ cũng hơi nhấp môi và thấy cả người lâng lâng.

Ngày tiếp theo, đám cử nhân lần này tập hợp lại và tới quận phủ sớm 15 phút.

Tần Ngộ đã thấy Giải Nguyên lần này: đó là một thư sinh vấn tóc, trên người là áo dài màu tối, nhìn rất chín chắn.

Chờ bài thi của người này được công bố, cậu nhất định phải xem cho kỹ mới được.

Quan chủ khảo và đám phó chủ khảo nhanh chóng tới, ngoài ra còn có quan viên địa phương. Đáng tiếc Tần Ngộ và mọi người ở đây đều là những người có thứ tự thấp trên bảng vàng nên căn bản không thể nói được mấy lời với các vị quan ấy. Chỉ có 15 người đứng đầu giao lưu với nhóm người kia, đặc biệt là Giải Nguyên. Hắn giống như mặt trăng được các vì sao vây quanh, vô cùng đáng chú ý.

Những người có thứ tự thấp cũng không cam lòng ăn không ngồi chờ. Tuy không thể lộ mặt trước đám quan chủ khảo nhưng họ vẫn có thể kết bạn với nhau. Chỉ một lát đã có người tới trước mặt Tần Ngộ và chủ động bắt chuyện, trao đổi quê quán tên họ. Sau đó hai người bàn một chút về học vấn, cuối cùng phát hiện quan điểm không giống nhau nên đành nuối tiếc rời đi.

 

Tần Ngộ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi. Giờ khắc này cậu càng nhớ tới Thích Lan. Không biết hiện tại đối phương như thế nào.

Đúng rồi, lúc trước Lan huynh có hỏi tới việc thi hương của cậu. Nay đã có kết quả nên cậu cũng phải báo cho đối phương một tiếng.

Tần Ngộ nhớ mong việc này nên cậu hơi thất thần trong phần sau của bữa tiệc. Vất vả lắm mới nhịn được tới khi kết thúc tiệc, cậu lập tức trở về viết thư và để Tú Sinh mang đi gửi vào ngày hôm sau.

Tần Ngộ và Tần Sùng Ân thương lượng chuyện về nhà. Tần Sùng Ân mang theo hồng hào nói, “Ngộ Nhi, lần này cháu trở về ắt tộc trưởng sẽ mở từ đường.”

Tần Ngộ đáp: “Vâng, cháu đã biết. Đến lúc đó có chương trình gì cháu chỉ nghe tộc trưởng dặn dò là được.”

Tần Sùng Ân càng vừa lòng và cảm thấy đứa cháu trai này cái gì cũng tốt, đặc biệt thông tình đạt lý.

“Còn nữa. Tin cháu trúng cử đã truyền về nhà, phú hào địa phương hẳn sẽ tặng quà cho cháu. Đây là một quy tắc bất thành văn nên lúc ấy cháu không cần đáp lễ nếu không người ta sẽ nghĩ cháu muốn cùng bọn họ qua lại.”

“Cái này……” Tần Ngộ hơi hoang mang, “Như vậy có được không?”

“Mặc kệ có được hay không thì mọi người cũng đều làm thế, cháu không cần làm chuyện khác người đâu.”

Tần Ngộ nhìn đôi mắt lão luyện của Tần Sùng Ân và cúi đầu đáp, “Bá phụ, Ngộ đã biết.”

Tần Ngộ từ biệt người nhà họ Tô. Lúc này Tô tú tài đột nhiên hỏi cậu: “Tần huynh, hiện giờ huynh đã trúng cử thì về sau còn tới Phủ học tiếp tục học tập nữa không?”

Câu này khiến Tần Ngộ ngây ra. Thật ra cậu cảm thấy những gì mình học được ở Phủ học đã không nhiều. Nhưng nếu bảo cậu tìm một chỗ khác để học thì cậu lại không biết phải đi đâu, phải học ai.

“Đến lúc đó ta sẽ tính tiếp.” Tần Ngộ đưa ra một câu trả lời ba phải thế nào cũng được.

 

Sau đó cậu bước lên con đường về nhà. Lúc này tin cậu trúng cử đã sớm được truyền tới trấn Trường Ninh.

Hai ngày nay Trương thị không mở bán hàng. Một là vì mọi người quá nhiệt tình, vây cửa hàng của bà chật như nêm cối. Hai là bà không có tâm trạng làm đậu phụ.

Con trai của bà đỗ rồi. Con trai bà đã là cử nhân rồi. Ông trời ơi! Con bà mới 15 tuổi đã là cử nhân!

Sao bà lại cảm thấy huyền ảo thế này? Hiện tại bà nhìn cái gì cũng không cảm thấy chân thật. Bà chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy con.

Thế nên lúc có người hét lên báo là Tần cử nhân đã về, bà lập tức bật dậy và chạy ra ngoài. Tim bà đập thình thịch, hận không thể vọt ra khỏi cổ.

Từ xa bà đã thấy bóng dáng con trai thế là vọt lên ôm lấy con và gọi tên thân mật. Bà vui quá đến nỗi vừa khóc vừa cười.

Tần Ngộ vỗ vỗ lưng và dịu dàng dỗ dành bà: “Mẫu thân, chúng ta về nhà trước đã.”

Những người khác cũng thò qua, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Ngộ không chớp giống như trước kia chưa từng được nhìn cậu. Nhưng rồi bọn họ lại như kiêng kị cái gì đó và không dám vây lấy Tần Ngộ như vây cửa hàng đậu phụ của Trương thị như trước.

Đây chính là cử nhân lão gia, không thể mạo phạm.

Bọn họ thử thăm dò nói chuyện với cậu và Tần Ngộ vẫn ôn tồn đáp lại. Nhưng đa phần mọi người đều nhắm tới Tần Sùng Ân và Tần Tú Sinh đi theo phía sau Tần Ngộ.

“Có phải thi hương rất khủng bố không? Nghe nói phải thi chín ngày, cực kỳ khổ.”

“Có bao nhiêu người tham gia thi hương thế?” “Giải Nguyên trông thế nào?”

 

“Trong kịch nam nói có tú tài tóc bạc trắng vẫn đi thi, có phải thật không……”

Mọi người hỏi chuyện ào ào mãi. Ban đầu Tần Sùng Ân còn rụt rè đáp vài câu nhưng sau đó ông ấy không chịu nổi nên đẩy Tần Tú Sinh ra làm lá chắn.

Tần Tú Sinh chỉ thấy da đầu tê dại. Hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm với chuyện này nên liên tiếp cầu cứu Tần Sùng Ân nhưng ông ấy lập tức mắt điếc tai ngơ.

Mãi đến khi Tần Ngộ về đến nhà bọn họ mới thở phào một hơi. Nơi này không phải cửa hàng đậu phụ mà là căn nhà nhỏ họ mua lúc trước.

Tần tộc trưởng, lý chính, Phương thị cùng con trai và người nhà họ Triệu đều đã chờ ở đó. Ở cửa treo pháo trúc nên vừa thấy Tần Ngộ tới mọi người đã đón cậu vào sau đó đốt pháo.

Nói đến đây Trương thị phải cảm ơn Phương thị bởi nhà họ ít người, bà lại một lòng mong ngóng con trai nên không lo được các việc khác. May có Phương thị chủ động tới hỗ trợ.

Sau khi Tần Ngộ vào nhà Trương thị phát hiện căn nhà vốn trống trải lập tức chen đầy người. Có người còn đứng ngoài sân không chịu đi. Trẻ con chạy loạn lên, miệng không ngừng gào “Tần cử nhân”.

Trương thị cười híp cả mắt và cầm toàn bộ đồ ăn vặt tích cóp được trong nhà ra chia cho mọi người thế là không khí càng thêm náo nhiệt.

Mà lúc này lục tục có người mang quà tới tặng. Trong sân liên tiếp vang lên tiếng người ta hét to ai tặng quà gì cho Tần cử nhân.

Một nhà vừa ra lại tới nhà khác.

Triệu Cẩm Đường huých bả vai Tần Ngộ và hưng phấn nói: “Có phải ngươi đang có cảm giác 10 năm khổ đọc không người hỏi, một sớm thành danh thiên hạ biết hay không?”

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.