Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 57: Chấm bài thi hương



“Ấy, bài thơ này không tồi.” Một vị quan chủ khảo nhìn bài thi trong tay, trên mặt là vẻ vừa lòng.

Đám phó chủ khảo đã dựa theo đáp án cố định để chấm các phần thiếp kinh, mặc nghĩa, toán học linh tinh. Còn lại kinh nghĩa, sách luận, thi phú gì đó thì để ba vị quan chủ khảo chấm. Sau khi bàn bạc bọn họ sẽ xác định thứ tự. Như thế tiết kiệm được thời gian và sức lực.

Mà phần bài thi này là có người được thuê để chép lại tránh việc quan chủ khảo thông qua chữ viết đoán được thân phận thí sinh và gian lận.

Đám quan chủ khảo bên cạnh đang chấm bài cũng ngẩng đầu. Người có thể khiến vị quan chủ khảo kia khen hẳn phải làm thơ rất tốt. Bọn họ cũng đứng dậy đi tới nhìn và không nhịn được than: “Đúng là người tài trong thiên hạ.”

“Người này quả thực tài năng.”

Bọn họ cũng không vội trở về mà muốn nhìn xem một kẻ viết được bài thơ hay như thế sẽ trả lời những phần còn lại thế nào. Nếu kinh nghĩa và sách luận cũng tốt vậy chắc chắn sẽ được thêm nhiều điểm và trên bảng ắt có một vị trí cho hắn, chỉ là ở đâu thì chưa biết.

Quan chủ khảo bị người ta vây lấy nhưng vẫn bình thản chậm rãi đọc. Lúc nhìn thấy đáp án sách luận của kẻ này ông ta lại nhíu mày.

Những người khác cũng chú ý thấy thay đổi này nhưng không lên tiếng mà cẩn thận quan sát vẻ mặt ông ta.

Đề sách luận chính là “Thân Thương trợ quốc phủ”. Và tên thí sinh này lại thiên về hướng tuân thủ pháp luật. Quan chủ khảo trầm mặc một lát mới xem nốt phần còn lại và nói: “Tuy ý tưởng hơi ngây thơ nhưng có thể thấy người này có khát vọng.”

Những người khác sôi nổi phụ họa.

Cuối cùng bọn họ thương lượng và cho tên kia một vị trí ở giữa bảng vàng.

Quan chủ khảo cảm thấy hơi đáng tiếc nên lúc sau đọc bài của những người khác ông ta luôn cảm thấy nghẹn cái gì đó. Nửa canh giờ sau ông ta mắng to: “Thứ tầm thường!”

Những người khác đều hoảng sợ, “Đại nhân, làm sao thế?”

Quan chủ khảo đưa bài thi cho mọi người xem. Hai vị quan chủ khảo còn lại và đám phó chủ khảo lập tức nhìn bài thi rồi nhìn nhau.

Nói thật thì thơ này cũng được coi là trung bình, nhưng so với thí sinh trước thì quả thực như mây và bùn. Bọn họ biết rõ vị quan chủ khảo kia chỉ đang cáu tiết và muốn xả giận. Cũng trách thí sinh này xui xẻo, tự dưng bị coi như tấm khiên gỗ.

Nhưng ngoài thơ không ra gì thì người này lại trả lời các phần khác rất tốt. Thiếp kinh và mặc nghĩa của hắn tốt chứng tỏ cơ sở vững chắc. Sách luận và kinh nghĩa quả thực đều là dát vàng lên chữ nhưng nếu đọc kỹ sẽ thấy có vài kiến nghị thực dụng. Đây là kẻ thông minh nhưng cũng quá thông minh. Luật pháp và toán học của người này quả thực không chọn được lỗi nào.

Trong lòng mọi người nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt không hề để lộ.

Một vị phó chủ khảo nhìn đến cuối cùng và nói với vị quan chủ khảo kia: “Đại nhân xem, bài thơ cuối cùng người này làm thật không tồi đâu.”

Ông ta lại đưa bài thi qua.

Vị quan chủ khảo kia miễn cưỡng nhìn lướt qua sau đó ngẩn hết cả người. À thì, đa số mọi người vuốt mông ngựa, ấy, khen ngợi đương kim thiên tử bằng cách nhắc tới chiến tích lẫy lừng. Tuy cái đó cũng được nhưng xem nhiều sẽ thấy thiếu một chút ý vị.

Còn tên này lại khác, hắn so đương kim thiên tử với một vị minh quân trong lịch sử nên ý tứ tự nhiên sáng bừng cả lên. Hơn nữa đọc xong lại không hề cảm thấy đây là nịnh mà chỉ cảm thấy đây là khen từ đáy lòng.

Lúc này vẻ mặt vị quan chủ khảo kia mới giãn ra, “Cũng không phải hết thuốc chữa.”

Bởi vì cảm xúc bình tĩnh hơn nên ông ta cũng kiên nhẫn xem tiếp phần kinh nghĩa và sách luận của người này và phát hiện đối phương trả lời rất đúng ý mình. So với phần thi phú làm chả ra gì thì đối phương trả lời đề kinh nghĩa một cách hoa lệ, lóa mắt. Nếu mới đọc sẽ thấy kẻ này chỉ hoa lá hời hợt, nhưng nếu cân nhắc kỹ sẽ thấy khác biệt.

Còn đề sách luận thì quan chủ khảo nhận ra vài đề xuất ẩn giấu bên trong tuy nhỏ nhưng nếu vận dụng vào thực tế lại có hiệu quả rất lớn.

“Cũng miễn cưỡng coi như một mầm non không tệ.” Ông ta vuốt râu và nói.

Đến đề “Thân Thương trợ quốc phủ”, thí sinh này nói muốn quản lý một quốc gia thì cần luật pháp chống đỡ. Đó gọi là gia có gia quy, quốc có quốc pháp. Đầu tiên hắn khẳng định điểm này và chẳng ai dám nói hắn sai. Nhưng sau đó hắn lại nói ngoài pháp lý còn có tình người. Dẫn chứng của hắn phong phú, nói có sách, mách có chứng, mỗi ví dụ đều là sự kiện nổi danh trong lịch sử, đủ để chứng minh lập luận của mình.

Không thể không nói điểm này quả thực đã gãi đúng chỗ ngứa của quan chủ khảo.

Đương nhiên không phải chỗ nào ông ta cũng vừa lòng. Có vài đề thí sinh này đáp không hợp ý ông ta, nhưng cũng không có sai lầm nào lớn. Dù sao cũng chỉ là đọc lên thấy không dễ chịu.

 

Ông ta trầm mặc không nói rồi lại nhìn bài thơ thứ hai kẻ này làm và càng sốt ruột.

Hai vị quan chủ khảo còn lại cười nói: “Tuy có chút tỳ vết nho nhỏ, nhưng cũng không che được ánh ngọc.”

Lời ấy ý là thí sinh này nên có tên trên bảng vàng.

Cuối cùng ba vị quan chủ khảo thương lượng và đưa ra thứ tự. Đám phó chủ khảo chỉ duy trì im lặng.

***

“Hắt xì ——” Tần Ngộ tự nhiên hắt hơi khiến Tần Tú Sinh lo lắng quan tâm.

“Ngộ đệ bị cảm lạnh ư?”

Tần Ngộ lắc đầu: “Không sao, mũi đệ hơi ngứa thôi.” Sau đó cậu cười nói: “Chúng ta nói tiếp nhé.”

Tần Ngộ vốn cho rằng đã nhiều năm trôi qua hẳn Tú Sinh đã quên gần hết những kiến thức đã học lúc trước. Nhưng không ngờ lúc hỏi lại Tú Sinh vẫn có thể lưu loát đọc Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn, còn có thể viết một ít chữ.

Tú Sinh ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Lúc rảnh rỗi ta sẽ dùng nhánh cây viết viết trên mặt đất.”

Tần Ngộ mỉm cười và giơ tay vỗ vỗ vai hắn: “Huynh rất có nghị lực, sau này cần dùng nỗ lực này cho việc học, như thế sẽ không kém.”

Tần Ngộ lùn hơn Tần Tú Sinh một chút nên tư thế này hơi kỳ quái vì thế cậu vội rút tay về.

Tần Sùng Ân ra ngoài gặp bạn làm ăn, khi về thấy hai anh em đang học hành chăm chỉ thì cực kỳ vui mừng. Ông cứ nhìn mãi rồi không nhịn được nghĩ nếu Hoài Minh đi theo tới đây thì người hiện tại Tần Ngộ dạy dỗ, chỉ bảo chính là hắn.

Lúc ý thức được bản thân có ý nghĩ này, Tần Sùng Ân đỏ mặt mắng bản thân sao lại nghĩ linh tinh. Hiện tại thằng nhãi Hoài Minh kia chỉ tập trung vào thi cử nên dù có theo Tần Ngộ tới quận thành tham gia thi hương cũng không thể làm tốt như Tú Sinh được.

Tần Sùng Ân yêu thương con nhưng cũng coi trọng một đứa cháu có tiền đồ như Tần Ngộ.

Tần Ngộ còn tự giảng giải ý của Thiên Tự Văn cho Tần Tú Sinh nghe. Sau khi giải thích một lượt cậu lại hỏi Tần Tú Sinh có còn chỗ nào không hiểu không.

Ấn tượng về thầy giáo của Tần Tú Sinh chỉ có vị đồng sinh tính tình hung dữ khi còn bé. Hắn chưa từng gặp ai ấm áp như gió xuân giống Tần Ngộ. Đã thế cậu còn giảng giải nội dung học một cách rõ ràng dễ hiểu thế nên Tần Tú Sinh kích động tới độ nói cũng lắp bắp.

Hắn đánh liều nhìn Tần Ngộ một cái và phát hiện ánh mắt đối phương ôn hòa. Rõ ràng là bạn cùng lứa nhưng Tần Ngộ lại cho hắn cảm giác người lớn trong nhà nhìn con trẻ một cách yêu thương.

Trong ánh mắt ôn hòa ấy hắn lấy hết dũng khí để nói ra vài nghi vấn. Mặt hắn đỏ lên vì sợ Tần Ngộ chê cười.

Nhưng Tần Ngộ chỉ ôn tồn giải thích, giọng không nhanh không chậm, ngắt nghỉ đúng lúc khiến hắn nghe đến mê mải và không rảnh nghĩ tới cái khác nữa.

Ngoài dạy văn chương, Tần Ngộ còn kéo dài tới ngoài lề và giảng chút điển cố với dẫn chứng phong phú. Cậu nói cho hắn về đạo làm người, đồng thời chỉ bảo để Tú Sinh viết bút lông tốt hơn.

Tần Tú Sinh đã 15-16 tuổi nên tay có lực. Được Tần Ngộ chỉ bảo khiến hắn nhanh chóng kiểm soát kích thước chữ đều nhau.

Vì tập trung toàn bộ tinh thần vào việc dạy Tú Sinh nên lúc Tô tú tài tới thăm, Tần Ngộ còn mờ mịt một lúc.

Tô tú tài nhìn Tần Ngộ và ngượng ngùng nói nhanh: “Tần huynh, ngày mai chính là ngày công bố kết quả, huynh không lo lắng à?”

Tần Ngộ bị hỏi thì nghẹn họng. Vốn cậu hơi lo lắng nhưng sau đó bận dạy học nên cũng vứt chuyện này ra sau đầu. Có điều cậu không thể nói thế nên vội qua loa đáp: “Còn tạm.”

Tô tú tài mang vẻ mặt bội phục và giơ ngón tay cái với Tần Ngộ.

Cậu buồn cười và vỗ vai bạn mình: “Đừng đùa.”

Tô tú tài cũng không lằng nhằng nữa mà đưa ra lời mời: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Trà lâu náo nhiệt lắm.”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và đồng ý.

Tần Sùng Ân để Tần Tú Sinh đi theo Tần Ngộ để phòng trường hợp cậu gặp người quen và uống chút rượu thì còn có người đưa cậu về.

Lúc đi ra ngoài Tần Tú Sinh tự động bước sau Tần Ngộ một bước để Tần Ngộ và Tô tú tài sóng vai đi.

Tô tú tài cũng hỏi chuyện Tần Tú Sinh và chủ động đáp lời. Nhưng Tần Tú Sinh ít nói nên Tô tú tài hỏi vài câu lại quay về nói chuyện phiếm với Tần Ngộ.

Tần Tú Sinh tập trung hết sự chú ý vào Tần Ngộ. Ba năm nay cậu cao lên nhiều nên tuy lúc này vẫn hơi thấp hơn Tô tú tài một chút nhưng cũng không khác biệt mấy.

Giữa ngày hè, cậu mặc một bộ áo dài của thư sinh màu xanh da trời, phía sau lưng cõng rương đựng sách. Cả người cậu thẳng tắp, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ nhã nhặn nói không nên lời.

Một người như vậy thực sự thu hút người khác. Cậu lại cực kỳ ôn hòa, tuổi còn trẻ đã có công danh. Lần này dù có đỗ hay không thì sau khi về nhà sẽ có vô số bà mối đạp vỡ bậc cửa nhà cậu để làm mai.

“Này, mỗi ngày Tần tú tài ở trong khách điếm làm gì thế?” Gã sai vặt của nhà họ Tô thấp giọng hỏi Tần Tú Sinh.

Tần Tú Sinh cũng thấp giọng đáp lại: “Ngộ đệ ở trong phòng đọc sách.”

Gã sai vặt kia kinh ngạc: “Trong lúc chờ điểm mà Tần tú tài còn có tâm tình đọc sách ấy hả?”

Tần Tú Sinh không hề do dự nói: “Ngộ đệ nói đọc sách có thể giúp người ta bình tĩnh.”

Gã sai vặt nhà họ Tô:………

Thôi được rồi, tú tài là người học rộng, nên khác hẳn đám bọn họ. Dù sao thì đại công tử và tiểu công tử nhà hắn cũng chôn chân ở khách điếm đến chán chết rồi. Ngày nào bọn họ cũng hỏi còn mấy ngày nữa thì có kết quả.

Tần Ngộ đi theo Tô tú tài vào một trà lâu. Vừa vào họ đã nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong, trên dưới lầu toàn là người, rất ít chỗ trống. Cuối cùng họ ngồi xuống một góc và gọi một ấm trà, hai đĩa điểm tâm.

Tần Ngộ mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy người bên cạnh thảo luận về ứng cử viên đứng đầu trong kỳ thi hương này. Sau đó họ lại nói tới quan chủ khảo. Tần Ngộ nghe đối phương nói quan chủ khảo giỏi thí phú thì lòng trầm xuống.

Tiếp theo Tô tú tài nói chuyện với những người khác nhưng cậu cũng không để ý.

Cậu hơi cúi đầu và cầm chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn mặt bàn không biết đang nghĩ gì.

“Vị này chính là viện án đầu trẻ nhất trong kỳ thi viện lúc trước phải không?” Một giọng nói truyền đến kéo Tần Ngộ trở lại.

Cậu ngước mắt thì thấy đối phương mặc một bộ quần áo có hình hoa mẫu đơn, đầu đội ngọc quan nạm vàng, tay cầm một cây quạt ngọc, vẻ mặt châm chọc nhìn cậu.

Tần Ngộ đứng dậy chắp tay nói: “Tại hạ Tần Ngộ, không biết huynh đài tên họ thế nào?”

Sắc mặt đối phương nhăn nhó, “Ngươi không biết ta?”

Kẻ kia nhanh chóng khôi phục vẻ kiêu căng và phe phẩy quạt nói: “Cung Hiển của quận thành.”

Tần Ngộ trầm ngâm: “Tại hạ nông cạn, mong Cung huynh thông cảm.”

Thật ra dù có chưa nghe nói tới tên tuổi đối phương nhưng lúc này hắn đã tự báo thì cậu cũng nên theo bậc thang này xuống. Tần Ngộ cũng không phải người không biết lễ nghĩa. Nhưng tên này bộ dạng hung hăng, hoàn toàn không tôn trọng người khác. Vậy việc gì cậu phải cho hắn mặt mũi.

Cung Hiển nghẹn họng và trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Ngộ. Nhưng sau đó hắn nghĩ tới cái gì và lại cười nhạo một tiếng rồi giả mù sa mưa nói: “Mấy năm gần đây ngươi là vị viện án đầu trẻ nhất. Lần này thi hương ngươi có nắm chắc mười phần sẽ trúng không?”

Hắn vừa dứt lời mọi người chung quanh đã nhìn về phía này. Không biết Tần Tú Sinh đã đứng phía sau Tần Ngộ từ lúc nào.

Tần Ngộ vẫn nhàn nhạt nói: “Bao nhiêu nhân tài đều tham gia kỳ thi hương nên tại hạ không dám đoán bừa. Tại hạ chỉ biết cố gắng hết sức, còn kết quả thế nào phải xem mệnh trời.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.