Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 55: Lượt thi thứ hai



Lượt thi thứ hai nhanh chóng bắt đầu. Lần này kiểm tra sách luận, kinh nghĩa và thi phú với tỉ lệ điểm là 6: 1.5: 2.5.

Tần Ngộ lập tức thấy mồ hôi túa ra. Cậu không ngờ điểm thi phú lần này lại chiếm nhiều như thế.

Trái tim cậu nảy lên khiến tai lùng bùng.

Cậu thở ra một hơi và nhìn chằm chằm đề sách luận, cũng may đề này không quá khó. Trong đề có nói tới một ít tình huống dân sinh dễ hiểu, sau đó là sự kiện lịch sử. Đây cơ bản chỉ là những việc vô thưởng vô phạt, không đánh thẳng vào vấn đề mẫn cảm.

 

“Hả, đây là……” Sắc mặt Tần Ngộ có sự thay đổi nhưng thật nhanh đã trở lại như thường.

Cậu xem phần thi phú chiếm non nửa số điểm của sách luận và đại khái hiểu được suy nghĩ của đám quan chủ khảo.

Trong những vị quan chủ khảo ấy thì phó chủ khảo là giám thị, đồng thời là người ra đề. Tiếp theo tới phần chấm thi cũng do bọn họ làm chủ, sau đó mọi người cùng thương lượng xem ai trúng ai không. Rồi quan chủ khảo mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Để an toàn nhất, lúc làm đề sách luận cậu từ bỏ trường phái cụ thể của mình mà sử dụng từ ngữ chau chuốt hoa lệ, hoàn toàn theo hướng chủ nghĩa lý tưởng. Nhưng vì tính cách không cho phép nên cuối cùng cậu vẫn cài cắm một chút đề xuất nho nhỏ, cố gắng để bản thân đứng ở vị trí vừa có thể tiến vừa có thể lùi.

Lúc nhìn đến một trong những đề sách luận khiến cậu phải kinh ngạc lúc trước thì cậu hơi ngừng lại.

Đề sách luận này là “Thân Thương trợ quốc phủ?”

Nói tới đây thì phải hiểu “Thân Thương” là ai. Đây là chỉ hai người tức Thân Bất Hại và Thương Ưởng.

Cả hai người này đều là nhân vật nổi tiếng trong Pháp gia.

Mà nhắc tới Thương Ưởng thì sẽ nghĩ tới đóng góp của ông ấy trong việc biến hóa thúc đẩy Tần triều tiến bộ. Nhưng sự tàn khốc trong đó quả thực cũng nổi tiếng và không hợp với tư tưởng Nho gia.

Căn cứ theo cách ra đề lúc trước thì giám khảo lần này rõ ràng thiên về Nho gia, dù không bài xích Pháp gia nhưng hẳn cũng chẳng để ý nhiều lắm.

Vậy vì sao bọn họ lại muốn ra đề thế này? Tần Ngộ tính tính và phát hiện đề này vẫn là một đề lớn. Cậu lại cân nhắc và suy đoán dù đề ra thế nào thì đám quan chủ khảo vẫn sẽ muốn bọn họ bác bỏ phương pháp khắc nghiệt.

Nói một câu không dễ nghe thì chính là mông quyết định đầu.

Kẻ làm quan ít có người trong sạch, một khi có chuyện chắc chắn bọn họ sẽ muốn mình được đối xử khoan dung. Và ý này hiển nhiên ngược lại

 

với Thân Thương.

Trong lòng Tần Ngộ có suy nghĩ nên bắt đầu sắp xếp từ ngữ và làm bài. Lúc sắc trời tối dần cậu không thể không ngừng bút.

Làm sách luận cả ngày khiến cậu cảm thấy mình sắp kiệt sức, không chỉ thân thể mà cả tâm trí.

Cậu cất bài thi và ngẩng đầu nhìn sắc trời thì thấy mặt trời đã lặn. Cậu rung chuông muốn đi nhà xí. Lúc gần tới nhà xí cậu ngửi thấy mùi hôi thối xông thẳng vào mũi thế là theo bản năng nhíu nhíu mày và lập tức thương cho những thí sinh ở gần nơi này.

Cậu vừa nghĩ tới đó đã thấy một thí sinh nôn khan và đỡ bàn nôn thốc nôn tháo.

Binh lính chán ghét đi qua thu dọn còn thí sinh kia thì lảo đảo sau đó ngã ra sau. Một tiếng ầm ầm vang lên khiến người ta nghe mà run người.

Binh lính vốn đang thu dọn bãi nôn thấy thế lập tức mắng một câu đen đủi rồi kéo người kia đi như kéo con chó bị làm thịt.

Tần Ngộ thấy lòng trầm xuống nhưng lại nghe thấy binh lính ở phía sau thúc giục: “Tới nhà xí rồi đó, vào đi.”

Nghĩ đến cảnh dơ bẩn bên trong thế là Tần Ngộ nín thở và đi vào giải quyết nhanh rồi vội vã rời đi.

Mùi hôi trên người mãi không tan nên khi trở về cậu vội đun chút nước ấm để lau người. Tiếp theo cậu dùng chút nước lạnh bôi lên huyệt Thái Dương mới tỉnh táo hơn.

Thật ra cậu rất đói, nhưng lại chẳng nuốt nổi cái gì. Cuối cùng cậu cảm thấy như thế không ổn nên nấu chút nước nóng.

Trường thi cho phép thí sinh mang một cái lò nhỏ vào. Bề ngoài của nó như một lò hương, bên trong có than và đủ để nấu nước.

Tần Ngộ thả chút đường và muối vào đó sau đó quấy lên và thong thả uống mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Lúc sắc trời tối hơn, trong không khí vẫn có gió nóng. Tần Ngộ nằm trên tấm ván gỗ, tay cầm một cái áo ngoài bởi cậu biết lúc đêm khuya nhiệt

 

độ sẽ hạ thấp. Lúc ấy cậu sẽ theo bản năng kéo áo đắp lên người và tránh được cảm lạnh.

Cậu coi trọng thi hương nhưng cũng coi trọng thân thể mình. Chỉ cần cậu khỏe mạnh thì tất cả vẫn còn hy vọng.

Một ít tú tài có tuổi cũng hiểu lý lẽ này nên cố gắng bảo vệ bản thân nhưng đám thí sinh mới thi hương lần đầu hiển nhiên không chú ý nhiều như thế. Bọn họ cảm thấy mùa hè nóng chết đi được, sao có thể cảm lạnh. Một bộ phận trong số đó có thể lực tốt nên không vấn đề gì, nhưng có vài người không may mắn như thế. Tới ngày thứ năm lại có một thí sinh ngã xuống.

Việc này khiến mọi người càng thêm áp lực.

Tần Ngộ nghĩ đến đề sách luận kia và sắp xếp câu chữ trong đầu rồi đặt bút viết. Tiếp theo cậu làm đề kinh nghĩa một cách rất trôi chảy.

Nhưng cảm giác trôi chảy đó dừng lại trước phần thi phú. Tần Ngộ nhìn đề thi phú và nhíu mày mãi không giãn ra. Cậu viết từng bài thơ lên nháp nhưng cuối cùng chúng đều bị bỏ đi. Khuyết điểm chung của những bài thơ này là nhạt.

Đề thi phú là “Xuân hạ thu đông”.

Phạm vi này rất lớn, có thể viết về mùa, cũng có thể viết về hoa hoặc thời tiết. Giống như mùa xuân có hoa đào, mẫu đơn, mùa hè có hoa sen, mùa thu là hoa cúc, mùa đông có hoa mai hoặc tuyết.

Rồi có thể lấy hoa tả người, lấy cảnh tả người v.v.

Với tài tử phong lưu thì loại đề có thể tùy ý phát huy thế này chính là điểm mạnh giúp họ như cá gặp nước, như hổ về rừng. Nhưng với Tần Ngộ thì phạm vi càng lớn cậu càng khó mà làm tốt như khi đề chỉ giới hạn trong một thứ nào đó.

Thế nên cậu chần chừ mãi tới gần hết giờ mới hoàn thành. Lúc này cả thể xác và tinh thần của cậu đều mệt mỏi và chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng thân thể càng mỏi mệt thì cậu lại càng không ngủ được. Lều thi oi bức nên cậu muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhân tiện đi xem Tô tú tài.

 

Giữa đường cậu gặp Tô tú tài. Có vẻ như đối phương cũng đang tới tìm cậu. Nhưng chỉ mới 2-3 ngày không gặp mà sắc mặt Tô tú tài càng kém hơn, hai má hõm vào, cả người gầy rõ ràng.

Tần Ngộ ngơ ngẩn và nhẹ giọng gọi: “Tô huynh.”

Tô tú tài giật giật mí mắt sau đó mới nhếch nhếch khóe miệng với Tần Ngộ.

Hai người cũng không nói gì mà chỉ máy móc đi lại trên đường. Các thí sinh khác cũng không thảo luận hứng thú như lượt thi đầu. Có điều Tần Ngộ để ý thấy trong đám người đó có vài thí sinh tay cầm quạt xếp, tuy quần áo cũng xộc xệch nhưng mặt mũi rạng rỡ, không giấu nổi đắc ý.

Trên đời này, nghèo túng và hăng hái là hai thái cực mà dù cố thế nào người ta cũng khó mà nhận ra. Dù bọn họ đều cố gắng che giấu nhưng ánh mắt vẫn sẽ bán đứng cảm xúc ẩn sâu trong đáy lòng.

Không chỉ mỗi Tần Ngộ phát hiện ra điểm này mà rất nhanh cũng có những người khác tiến lên giao lưu với những thí sinh kia. Bọn họ vây quanh mấy kẻ đó như ánh sao vây quanh mặt trăng.

Tần Ngộ nhìn lướt qua sau đó thu lại tầm mắt. Cậu và Tô tú tài chọn một chỗ râm mát rồi đặt mông ngồi xuống bất chấp hình tượng. Cả hai dựa vào một tảng đá và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Tô tú tài đang cực kỳ mất mát và có rất nhiều điều muốn nói với Tần Ngộ nhưng lời đã lên đến miệng hắn mới nhận ra chúng quá ảm đạm.   Vì thế hắn không dám nói vì sợ ảnh hưởng tới bạn mình. Một mình hắn khổ sở ngồi đó nhìn con kiến trên mặt đất. Ai biết một lúc sau hắn lại nghe thấy tiếng hít thở có quy luật thế là hắn nghiêng đầu và thấy Tần Ngộ ngủ rồi.

Hắn cảm thấy buồn cười nhưng khóe miệng vừa nhếch lên lại hạ xuống và thay bằng một tiếng thở dài. Sau đó hắn nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của Tần Ngộ và cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Cuối cùng binh lính ở trường thi đánh thức và giục họ về lều của mình.

Tần Ngộ và Tô tú tài mơ mơ màng màng đứng lên. Cảm giác mỏi mệt nặng nề lúc trước đã tan được 7-8 phần. Tô tú tài cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Từ lúc vào trường thi tới giờ đây là giấc ngủ ngon nhất mà hắn có.

 

Lúc này hắn nở nụ cười chân thành và thậm chí còn cổ vũ Tần Ngộ.

Cậu cũng cười và cổ vũ hắn sau đó quay về lều của mình trong tiếng thúc giục của binh lính.

Tới tối Tần Ngộ mua một phần đồ mặn. Vài ngày không ăn thịt nên ban đầu cậu cảm thấy không thoải mái lắm. Cậu phải ngừng một lát mới ăn miếng thứ hai và lúc này đã ngửi thấy mùi thịt. Bụng cậu réo lên vì đói thế là Tần Ngộ ăn từng miếng giống như đây là thứ ngon nhất trên đời.

Lượt thứ ba thi luật pháp, toán học, kinh nghĩa, tạp văn, và thi phú. Tần Ngộ:………

Cậu bực mình nhìn đề thi phú và phát hiện lần này đề được hạn chế trong phạm vi nhỏ nên cũng dễ thở hơn.

Trước tiên cậu làm toán và tạp văn. Toán là sở trường nên cậu trả lời hoàn hảo. Chờ tới khi làm tạp văn bỗng cậu nghe thấy hai tiếng hét yếu ớt vang lên trong trường thi sau đó nhanh chóng biến mất.

Sau đó Tần Ngộ mới biết đó hai tiếng gọi cầu cứu của hai thí sinh khi gần chết. Một người trong đó may mắn nhặt được một mạng, còn người kia thì không may được như thế. Mà nguyên nhân của việc này chính là hai kẻ kia ăn cơm trưa và để thừa đến tối ăn. Ngày mùa hè cơm dễ biến chất, đã thế bọn họ lại uống nước lã nên bị đau bụng.

Thí sinh qua đời vốn đã có vấn đề về sức khỏe từ trước. Người ngồi đối diện hắn nói người kia ho khan, sắc mặt đỏ ửng, hẳn là bị cảm lạnh.

Trong hoàn cảnh gian khổ này thể chất hắn không chống đỡ được nên hắn không thể vượt qua ốm đau rồi cứ thế bỏ mạng lại trường thi.

Đương nhiên hiện tại Tần Ngộ không hề biết những chuyện này vì đám lính làm việc vừa nhanh vừa tàn nhẫn, căn bản không để ảnh hưởng tới các thí sinh khác.

Tần Ngộ bắt đầu trả lời đề kinh nghĩa và luật pháp. Cậu phân chia thời gian cực tốt, sau khi làm xong các đề cậu sẽ kiểm tra một lượt và vẫn còn lại hai canh giờ để làm thơ.

Cậu biết bài thơ mình làm trong lượt thi thứ hai không tốt nên lần này chắc chắn phải ghi chút điểm. Đề lần này là “Vị minh cầu y phú”.

 

Câu này lấy từ “Chu Thư” với ý đại khái rằng: Thiên tử quên ăn quên mặc, ngày đêm làm lụng vất vả vẫn lo việc nước không xong, thiên hạ bị chậm trễ. Nói dễ hiểu thì chính là khen thiên tử cần cù, thật thà và yêu dân nên luôn bận trăm công nghìn việc.

Thế thì khen là được rồi.

Nhưng người đọc sách lại rất thích giữ mặt mũi nên không thể khen thẳng mặt mà phải vòng vo. Mà cách tốt nhất để làm thế chính là so sánh thiên tử hiện tại với một vị đại minh quân trong lịch sử.

Đây chính là kiểu không nói thẳng nhưng vẫn thể hiện được ý tứ. Nhưng cái này lại yêu cầu thí sinh hiểu rõ các vị vua nổi tiếng trong lịch sử. Bọn họ cần biết về cuộc đời, và thành tích của những người đó mới không phạm vào kiêng kị. Mà muốn hiểu được những thứ này thì ngày thường hẳn phải đọc nhiều sách sử, tích lũy kiến thức nên không phải ai cũng làm được.

Việc này thực sự làm khó học sinh nhà nghèo. Bọn họ cũng muốn đọc nhiều nhưng tìm đâu ra lắm sách như thế.

Ý thức được bản thân nghĩ linh tinh thế là Tần Ngộ lắc lắc đầu ném những suy nghĩ dư thừa đi sau đó tập trung làm bài.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.