Vì Tô đại ca phúc hậu nên Tần Ngộ lại chỉ điểm cho hắn rằng đậu phụ khô kia có thể làm thành các vị khác nhau. Tuy cậu không đề cập tới thì Tô đại ca hẳn cũng sẽ nghĩ ra nhưng cậu chủ động có lời vẫn cho người ta cảm giác không giống nhau. Ít nhất Tô đại ca cũng rất hài lòng.
Hắn vỗ vỗ vai Tần Ngộ và bảo đảm nhất định sẽ dốc hết sức mở rộng việc bán đậu phụ thối.
Tần Ngộ bất đắc dĩ nghĩ không cần nhắc tới cái này cũng được mà!
Dù sao cũng nên thuận theo tự nhiên. Cậu đã có 50 lượng nên tạm thời không thiếu tiền.
Đến lúc được nghỉ cuối năm cậu mang tiền về và cùng mẹ thương lượng việc mua nhà. Hiện tại cậu càng ngày càng lớn, tuy không ở nhà nhiều nhưng một năm cũng về vài lần. Mỗi lần cậu sẽ ở nhà một thời gian nên cùng mẹ chen chúc trong căn nhà nhỏ hẹp cũng không tiện.
Mới đầu Trương thị không đồng ý. Bà nói về sau Tần Ngộ còn phải vào kinh đi thi, qua lại tốn rất nhiều tiền nên không thể không tích cóp trước.
Tần Ngộ nhẫn nại giải thích cho bà hiểu thi hương cứ ba năm mới tổ chức một lần. Dù cậu thi ngay thì cũng phải đợi 2 năm nữa. Mà mấy năm nay đúng là lúc cậu dậy thì lớn nhanh, tuy bọn họ là mẹ con nhưng rốt cuộc nam nữ cũng có khác.
Đã thế họ còn có 2 năm nữa để nghĩ cách kiếm tiền, trong đó có lợi nhuận từ bán đậu phụ thối. Tuy nhiên cậu chưa nói về nó với mẹ để miễn cho bà mừng hụt.
Ngay cả khi không thể kiếm thêm tiền thì họ vẫn có thể bán nhà để lấy lộ phí.
Trương thị bị thuyết phục nên vừa qua tết là bắt đầu đi xem nhà. Cuối cùng bà chọn mua một căn nhà nhỏ vuông vức, yên tĩnh và nhã nhặn ở
khu nhà giàu. Đồ đạc trong nhà còn khá mới, trong sân có hoa cỏ, cạnh phòng bếp nhỏ có cái giếng nên muốn dùng nước cũng tiện.
Chủ nhà này mua nó để có chỗ cho con trai ở khi đi học. Hiện tại con nhà họ học trong huyện nên họ cũng muốn bán nhà. Nhà này cũng gần nhà Tần Hoài Minh nên Trương thị mặc cả một hồi cuối cùng mua với giá 45 lượng bạc.
Hai bên tới nha môn làm khế ước.
Việc này chẳng giấu được người khác và ai cũng cảm thấy Trương thị ngốc. Với số tiền ấy bà hoàn toàn có thể mua một căn nhà ở huyện, kể cả không ở mà cho thuê cũng thu được không ít tiền. Thế nhưng Trương thị lại mua nhà ở đây, dù có cho thuê cũng chẳng được giá.
Trương thị không có ý định cho thuê. Bà cũng nói với bên ngoài rằng nhà này bà mua để ở thế là những người khác lập tức không còn lời nào để nói. Họ nghĩ bà làm đậu phụ nên ở luôn cửa hàng là bớt việc nhất.
Nếu ở chỗ khác thì nguyên qua lại đã đủ mệt.
Trương thị nghe thế thì chỉ cười cười không đáp. Cứ cách mấy ngày bà sẽ tới căn nhà kia ở một thời gian còn đa phần thời gian còn lại bà vẫn ở cửa hàng. Thật ra bà tới căn nhà mới là để quét tước, như thế lúc con về trong ngoài sẽ không bị bám bụi.
Tần Ngộ không biết những điều này vì sau khi về phủ học cậu lập tức tập trung vào việc học.
Ngày tháng hết lạnh tới nóng rồi lại tới chớm lạnh. Lúc này cũng đúng là kỳ thi niên khảo của đám tú tài.
Khoa cử thật ra có hai loại một là khoa khảo, hai là niên khảo, gọi tắt là khoa niên. Nhưng sau này mọi thứ được đơn giản hóa thành niên khảo.
Tú tài chia thành Lẫm Sinh và tú tài bình thường. Lẫm Sinh có lẫm mễ hàng tháng nên trong kỳ thi niên khảo mà Lẫm Sinh làm không tốt đến một trình độ nhất định nào đó sẽ bị hủy tư cách này, trợ cấp cũng không còn. Mà tú tài muốn tiếp tục thi hương thì cần thiết phải thông qua niên khảo. Nếu không thông qua vậy bọn họ sẽ không có tư cách thi hương. Ngoài ra niên khảo cũng có thưởng, giống như học bổng dành cho những người ưu tú.
Lúc trước Đàm tú tài không còn muốn tham gia khoa cử nữa, chỉ một lòng ở lại trấn Trường Ninh dạy học nên mới không chuẩn bị thi niên khảo.
Tần Ngộ cảm thấy rất hứng thú với phần thưởng của thi niên khảo. Con đường kiếm tiền của cậu quá ít nên mỗi một cơ hội đều quý giá và cậu đều muốn nắm chắc.
Mấy ngày trước niên khảo cậu không đi đâu hết mà miệt mài ôn tập, ngẫu nhiên sẽ giao lưu một chút với Tô tú tài.
Bỗng nhiên bọn họ nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi cọ ồn ào. Thư đồng chạy ra xem xét một lúc lâu mới trở về nói đó là do tú tài các nơi dồn về đây để tham gia niên khảo.
Phủ Học chỉ thu nhận số lượng học sinh có hạn nên nhiều tú tài sẽ chọn học ở huyện học hoặc một số ít sẽ mời thầy riêng. Lý do một là do tiền bạc có hạn, hai là do không có quen biết nên dù có bạc cũng chẳng biết đưa cho ai để xin một suất vào Phủ học.
Mấy ngày trước đã có tú tài tới nhưng hôm nay người tới nhiều nhất và một khi nhiều người sẽ dễ xảy ra cãi cọ.
Tiếng cãi cọ mà mấy người Tần Ngộ nghe thấy là do hai tú tài tranh một chỗ ở. Thấy thế những tú tài dư dả lập tức chọn ở khách điếm.
Tô tú tài cảm thấy may mắn: “Cũng may chúng ta đã vào Phủ học.” Nếu không người phải tìm chỗ ở lúc này chính là họ.
Tần Ngộ gật đầu.
Sau đó hai người tiếp tục đọc sách. Tuy rằng độ khó của niên khảo thấp hơn thi viện nhưng Tần Ngộ có thể trở thành viện án đầu cũng một phần do may mắn. Cậu không muốn mất thân phận Lẫm Sinh. Từ lúc tới Phủ học tới nay cậu tự ngẫm và thấy bản thân rất chăm chỉ, cũng chưa từng dám chậm trễ bài vở nhưng lúc sắp thi niên khảo cậu vẫn cảm thấy thấp thỏm.
Buổi tối cậu trằn trọc mãi, cuối cùng cậu nghĩ nếu cứ thế này thì không ổn, ngày mai làm sao thi được. Vì thế cậu trùm chăn và bắt đầu đếm dê. Không biết cậu ngủ thiếp đi lúc nào cho đến khi tỉnh lại vì ngộp thở.
Xuất phát từ bản năng của thân thể nên cậu lập tức xốc chăn ra. Không khí lạnh lẽo xộc vào người làm cậu tỉnh táo hẳn.
Cậu nhanh chóng mặc quần áo sau đó ra ngoài múc nước rửa mặt.
Không bao lâu sau Tô tú tài cũng thức dậy và vừa ngáp vừa nói: “Tần huynh, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Niên khảo bắt đầu vào giờ Tỵ và hai người tới sớm 15 phút.
Tần Ngộ là viện án đầu nên ngồi phía trước, đằng sau có vài người quen, đều là những người đứng đầu thi viện lần trước.
Tần Ngộ cảm thấy hơi áp lực nên lặng lẽ thu lại ánh mắt và rũ mi yên tĩnh ngồi chờ thị đồng phát đề cùng giấy thi.
Niên khảo đương nhiên không thi trong ba ngày giống thi viện. Thế nên số lượng đề sẽ được giảm bớt và chỉ bằng 1/5 đề thi viện.
Tần Ngộ nhanh chóng nhìn lướt qua đề và thấy phần thiếp kinh cộng với mặc nghĩa chiếm ba điểm. Kinh nghĩa chiếm ba điểm. Tạp văn, luật pháp, toán học, thi phú chiếm một điểm cho từng phần.
Tần Ngộ thầm nghĩ bản thân nắm chắc phần thiếp kinh, mặc nghĩa và toán học. Sau đó tới kinh nghĩa, luật pháp cậu cũng có 8 phần nắm chắc. Sau khi ước lượng đại khái cậu bắt đầu làm từ những câu đơn giản nhất.
Hôm nay ông trời không khó xử mọi người. Tuy không có ánh mặt trời rực rỡ nhưng cũng có mây trắng phiêu lãng nên miễn cưỡng coi là một ngày ôn hòa.
Niên khảo kéo dài hai canh giờ. Tới giờ Mùi bốn khắc thì thu bài, tức là tới gần hai giờ chiều. Ai xong trước có thể nộp bài trước.
Rất nhiều người đã có chuẩn bị nên ăn bánh nướng hoặc bánh bao cho bữa sáng, như thế mới chắc bụng.
Thời gian trôi qua từng giây. Tần Ngộ làm xong phần thiếp kinh và mặc nghĩa thì nghỉ ngơi một lát mới làm toán học.
Vừa đọc đề cậu đã ngây người. Hóa ra đây là một đề gặp gỡ, giống như đề toán Thích Lan đưa cho cậu vào lần đầu hai người gặp gỡ.
Đề về hai con chuột xuất phát từ hai hướng được coi là đề nổi tiếng nhưng học mãi vẫn có người không hiểu nên mới khiến một bộ phận thí sinh chán ghét. Hơn nữa chuột vốn không có thanh danh tốt vì thế cả đám thư sinh còn xúm vào viết thơ châm chọc.
Tần Ngộ mài mực, trong đầu nhanh chóng sắp xếp ý tứ để làm bài giải. Chỉ lát sau cậu đã lưu loát viết xong bài. Sau khi xác định không có vấn đề gì cậu tiếp tục làm các phần khác.
Cậu gần như không gặp khó khăn gì, ngay cả tạp văn cậu cũng viết không tệ.
Cuối cùng chỉ còn lại thi phú. Không biết có phải trùng hợp hay không mà lúc thi viện đề là “Băng cơ ngọc cốt” tức là hoa mai, còn đề lúc này lại chỉ đích danh hoa đào.
Ra đề ngược mùa đúng là làm khó người ta. Mấy vị giám khảo quả thực biết cách xoay cho thí sinh chạy quanh.
Hoa đào luôn khiến người ta nghĩ tới gió xuân ấm áp vừa tươi đẹp lại xán lạn. Xưa nay có biết bao nhiêu bài thơ đẹp đẽ ra đời để mô tả nó. Mà một khi được viết nhiều thì bao nhiêu lời châu ngọc đã bày ra hết, nay muốn làm một bài thơ xuất sắc quả thực quá khó.
Tần Ngộ mất gần nửa canh giờ sửa đi sửa lại mới miễn cưỡng làm được một bài thơ tàm tạm. Cậu chẳng mong lập công, chỉ mong không phạm lỗi.
Bởi vì cậu không nắm chắc đề thi phú nên muốn kiểm tra lại những đề kia một cách cẩn thận. Cậu sợ bị mất điểm ở chỗ nào đó.
Tới giờ Mùi hai khắc cậu nộp bài thi và thấy mấy bàn ở phía sau đã trống từ lâu.
Lúc cậu tới nhà ăn để ăn cơm trưa thì có người gọi lại. Tần Ngộ nhìn đối phương và nghĩ nghĩ rồi nhớ ra đây là người đứng thứ 11 trong kỳ thi viện, chỉ kém một người là thành Lẫm Sinh.
Đối phương chừng 20 tuổi, đôi mắt hẹp dài, tay chắp lại nhưng lời nói không hề khách sáo: “Sao lúc này Tần huynh mới tới ăn cơm vậy?
Huynh không có tin tưởng với niên khảo nên chậm chạp không muốn nộp bài ư?”
Tần Ngộ chớp chớp mắt: “Không phải giờ Mùi bốn khắc mới kết thúc thi niên khảo ư? Ta nộp bài sớm 30 phút đó.”
Đối phương nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: “A, chỉ nộp trước có 30 phút thôi à?”
Tần Ngộ gật gật đầu: “Ta muốn cẩn thận một chút. Còn huynh đài tài hoa hơn người, lại nhạy bén nên nhất định chỉ làm bài nửa canh giờ đã nộp phải không? Tại hạ đúng là bội phục.”
Chung quanh lập tức vang lên tiếng phì cười khiến sắc mặt đối phương đỏ lên và quát: “Ngươi nói bậy cái gì đó!”
Tần Ngộ vẫn mang nụ cười nhạt nhưng giọng lại lạnh hơn hai độ: “Chẳng lẽ không phải như thế à?”
“Cái này thật vô nghĩa! Nhiều đề như thế, làm gì có ai chỉ làm nửa canh giờ đã xong?”
Tần Ngộ “À” một tiếng: “Ai biết được! Người giỏi còn có người giỏi hơn, tuy tại hạ và huynh đài không làm được nhưng chưa chắc toàn bộ Thành triều này cũng không có ai làm được.”
Tần Ngộ nói lời nào cũng rõ ràng, thái độ cũng khiêm tốn nhưng mỗi câu đều chặn không cho đối phương nói thêm gì.
Gã kia trợn mắt nhìn cậu và tức giận phất tay áo, “Quả nhiên là hạng nói năng xoen xoét!” Sau đó hắn xoay người bỏ đi.
Tần Ngộ đứng phía sau buồn bã nói: “Không thể so huynh đài ỷ lớn hiếp nhỏ, vô cớ gây rối, chẳng biết xấu hổ.”
Tiếng của cậu truyền tới khiến tên kia lảo đảo suýt thì té ngã sau đó hắn đi càng nhanh hơn.
Những người khác đi tới và nén cười nói với Tần Ngộ: “Tần huynh thật đúng là giỏi ăn nói.”
Tần Ngộ: “Hứa huynh quá khen, thế gian này dù là việc gì cũng không thể rời khỏi một chữ lý. Bình sinh Ngộ chỉ tin việc lấy lý để thuyết phục người khác.”
Hứa tú tài giật giật khóe miệng, hay cho một kẻ lấy lý thuyết phục người. Nhưng hắn cũng chẳng kéo dài chuyện này mà chuyển sang nói
với Tần Ngộ về việc khác.
Mọi người cũng chẳng thèm để ý tới cái tên tú tài đứng thứ 11 kia. Ai cũng khinh hắn chỉ chằm chằm chọn người nhỏ nhất trong số 10 vị Lẫm Sinh để bắt nạt. Tuy bọn họ cũng không phải quá phục Tần Ngộ nhưng nghĩ trong lòng và nói ra lời lại là chuyện khác.
Kết quả thi niên khảo được thông báo sau 4 ngày. Tần Ngộ đứng thứ nhất.
Mọi người ồ lên, sau đó thị đồng dán bài thi của ba người đứng đầu lên cho họ xem. Mọi người lập tức xem bài của Tần Ngộ.
Cứ thế xem xem khiến cảm xúc của bọn họ cũng chậm rãi bình tĩnh hơn. Tất cả chuyển từ hoài nghi, bất bình thành kinh ngạc, cuối cùng không thể không than một tiếng bội phục.
Ban đầu bọn ho cảm thấy Tần Ngộ lấy được cái danh viện án đầu chỉ là vì cậu giỏi toán. Nhưng qua hôm nay bọn họ chẳng thể an ủi lừa gạt bản thân như thế nữa. Thay vì nói Tần Ngộ giỏi toán không ai bằng thì nên nói Tần Ngộ chỉ có điểm yếu ở thi phú.
Câu trả lời của người ta về kinh nghĩa và luật pháp đều xuất sắc, thiếp kinh và mặc nghĩa thì không còn gì phải nói. Đặt tay lên ngực tự hỏi sẽ thấy Tần Ngộ hoàn toàn xứng đáng với cái danh đệ nhất này.
Tâm tình mọi người hơi phức tạp mà chuyển qua xem bài thi của người đứng thứ hai. Bọn họ gần như chẳng chọn được sai lầm nào, đáng tiếc người này làm sai đề toán, còn thi phú thì quả là xuất sắc. Vốn hắn và Tần Ngộ ngang nhau nhưng đối phương lại đưa ra một câu trả lời không quá hoàn thiện trong đề kinh nghĩa nên mới tụt xuống hạng hai.
Bọn họ không biết lúc giám khảo chấm cũng đã tranh luận cho rằng người này nên đứng hàng thứ nhất như Tần Ngộ. Nhưng nghĩ cũng biết điều này sẽ không khiến mọi người phục, hơn nữa Tần Ngộ lại là viện án đầu nên bọn họ mới chọn chút chỗ sai của người kia và ép xuống một bậc.
Xếp hạng đã có nên tâm tình của mọi người cũng lặng xuống. Lúc gặp lại Tần Ngộ ai cũng khách sáo hơn.
Ngoài một số người tính tình hẹp hòi thì đa số người đọc sách đều phân biệt được tốt xấu. Tần Ngộ dùng bản lĩnh nói chuyện thì có gì không phục nữa.
Bởi vậy mọi người truyền nhau khiến danh tiếng của Tần Ngộ ở phủ thành cũng tốt đẹp hơn. Không còn mấy ai mang thái độ hoài nghi như trước kia nữa. Mà kể cả hiện tại có kẻ dám nghi ngờ cũng có người ra mặt thay Tần Ngộ mắng trở lại.
Cảm giác này quả thực không xấu.
Bản thân Tần Ngộ có biểu hiện ưu tú trong thi niên khảo nên được thưởng 12 lượng bạc.