Vào giờ Thân, Trương thị còn đang ngủ say vì bà thật sự rất mệt.
Tần Ngộ dọn một cái ghế gấp nhỏ ra trước cửa của cái xưởng và ngồi đó. Bên trên cánh cửa gỗ to rộng là một tấm ván gỗ hơi mỏng làm mái
hiên. Vào ngày trời trong thứ này giúp che nắng, ngày trời mưa giúp trú mưa, không khí lại lưu thông nên ngồi ở đây rất thoải mái.
Tay nhỏ của cậu cầm một cây quạt hương bồ tự quạt cho mình và ngẫm nghĩ về con đường tương lai.
Vì lý do thân thể nên mẹ nhìn chằm chằm cậu suốt ngày, căn bản không cho cậu ra cửa hàng giúp đỡ. Toàn bộ những kiến thức về thế giới bên ngoài mà cậu có được đều từ mẹ hoặc một người anh họ kể lại.
Người anh họ kia tên là Tần Hoài Minh, trạc tuổi với Tần Ngộ nhưng quan hệ hơi xa. Có điều nhà cả hai người đều ở trấn trên, ngẩng đầu hay cúi đầu đều thấy nên ngày lễ tết bọn họ vẫn hay qua lại.
So sánh với gia đình nhà Tần Ngộ heo hút ít người thì nhà Tần Hoài Minh lại con cháu thịnh vượng, cành nhánh tươi tốt.
Nghĩ tới đây Tần Ngộ lập tức nghe thấy có người đang gọi mình ở ngoài cửa.
Cậu thu lại suy nghĩ và tập trung lắng nghe một lát. Đây không phải ảo giác, quả thực có người đang gọi cậu.
Tần Ngộ đứng dậy đi ra ngoài thì thấy bên ngoài có một đứa nhỏ chừng 11 tuổi. Cậu nhóc mặc áo dài, lưng cõng rương đựng sách, ánh mắt sáng ngời. Vừa thấy Tần Ngộ xuất hiện cậu đã vui vẻ gọi một tiếng “Ngộ đệ”.
Tần Ngộ cong mắt đón đứa nhỏ vào nhà. Tần Hoài Minh hiển nhiên rất quen thuộc nơi này nên tự tiện dọn một cái ghế khác đến bên cửa xưởng và ngồi. Tần Ngộ bưng nước ra thì cậu nhóc đã ngồi xong.
“Minh ca uống nước.”
Tần Hoài Minh đón lấy uống ừng ực rồi lau miệng thế là Tần Ngộ cất cốc nước vào bếp.
Sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh Tần Hoài Minh và tiếp tục phe phẩy cây quạt hương bồ nho nhỏ, miệng thong thả ung dung hỏi: “Hôm nay sao huynh tan học sớm thế?”
“Tiên sinh có việc.”
Nhà Tần Hoài Minh có một tửu lầu nên đã nhập thương tịch. Có điều triều đình vẫn cho phép con cháu thương nhân được thi khoa cử, chẳng
qua con đường thăng quan sẽ bị hạn chế, lại bị mọi người xa lánh. Có điều vẫn tốt hơn là không được thi cử gì. Lúc Tần Ngộ biết chuyện này đã thấy ngạc nhiên.
Cậu nhớ rõ rất nhiều triều đại đều chèn ép thương nhân, có thời kỳ còn nghiêm khắc hạn chế đồ ăn, quần áo, thậm chí cách phối màu trên đồ dùng của thương nhân.
Cậu theo bản năng hỏi xem đây là triều đại nào và được một đáp án ngoài ý muốn.
Thành triều.
Tần Ngộ mờ mịt nghĩ trong lịch sử không có triều đại này……
Tần Hoài Minh giải thích tiếp cậu mới hiểu đây không phải thời không mà cậu vốn sống. Nhưng hướng đi của lịch sử lại không khác quá nhiều so với kiến thức Tần Ngộ được học. Triều đại trước Thành triều là triều Tống, cũng bị nước ngoại bang xâm lược. Nhưng Thành Đế đột nhiên xuất hiện, đuổi ngoại bang, lập Thành triều.
Lúc ấy tục bắt phụ nữ bọc chân từ nhỏ đã xuất hiện, các loại quy củ bi.ến th.ái ngoi đầu mọc lên. Thành Đế hạ lệnh b.óp ch.ết những thứ hủ tục đó từ trong nôi. Tiếp theo đó ông ấy còn chế tạo thuyền lớn ra biển và lấy được không ít thứ tốt từ nước ngoài trong đó có khoai lang đỏ, khoai tây, ớt cay.
Tần Hoài Minh chính là người hâm mộ cuồng nhiệt của Thành Đế. Mỗi lời anh họ nói ra đều mang theo tôn sùng, Tần Ngộ nghe cậu nói tới sự tích của Thành Đế thì sắc mặt biến đổi nghĩ đây hẳn là “tiền bối xuyên không” của mình.
Tần Ngộ không ngăn cản anh họ mà tiếp tục nghe, chỉ có trong đầu cậu là nghĩ tới việc cần làm sau này.
Địa vị của thương nhân ở Thành triều cũng tạm được, chỉ là không tránh khỏi cảnh phải duy trì quan hệ với các bên. Không nói tới việc phải nịnh nọt, nếu không có chỗ dựa có khi còn phải đề phòng kẻ khác nổi lòng tham cướp tiền của, hại tính mệnh.
Nhưng chỗ dựa đáng tin đâu có dễ tìm.
Nếu tòng quân, tốt xấu gì cậu cũng đọc nhiều sách và nhớ được chút lý thuyết về sản xuất các loại vũ khí. Chỉ cần thực nghiệm vài lần, thêm chút cải tiến hẳn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng như thế cậu sẽ vào quân tịch, mà mẹ cậu hẳn cũng không thích thế.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có con đường khoa cử là phù hợp nhất. Hoặc nói đúng hơn thì khoa cử chính là con đường leo lên trên thích hợp nhất dành cho dân thường.
Khó trách người ta thường nói tất cả đều không bằng đọc sách.
Bên tai là lời nói mang theo kích động dù đã cố nén của Tần Hoài Minh. Tần Ngộ nhìn mặt đất và ánh mặt trời trên đó thì thấy hơi nóng.
Đã tới giữa hè vì thế căn nhà nhỏ này bị phơi như cái nồi trên bếp. Tần Ngộ đạp lên mặt đất lại cảm thấy mình như con kiến chạy vòng quanh nhưng không trốn được. Thế nên cậu chỉ chọn lúc sớm hoặc tối muộn mới ra ngoài.
Những cửa hàng khác có sân sau sẽ trồng cây, hoặc có mảnh vườn rau nhưng nhà họ quá chật, lại phải làm đậu phụ nên không có chỗ trồng cây.
Trương thị cũng từng nghĩ tới việc trồng rau nhưng vườn sẽ thu hút muỗi, đã thế Tần Ngộ ít khi ra cửa nên nếu chiếm luôn mảnh đất cuối cùng ấy thì cậu sẽ chẳng còn chỗ nào mà dạo quanh nữa.
Huống chi chỗ đất bé tí này thì trồng được bao nhiêu đồ ăn, rau bên ngoài cũng không đắt vì thế bà thuyết phục mình từ bỏ.
Tần Hoài Minh vẫn tiếp tục lải nhải. Hai người bọn họ quen biết và chơi với nhau cũng là việc kỳ quái. Năm Tần Ngộ 6 tuổi thân thể mới tốt hơn một chút. Mẹ cậu quan sát một lúc lâu và cảm thấy cậu đã có thể ra cửa nên tới cuối năm mới mang theo cậu tới nhà Tần Hoài Minh chúc tết.
Bọn họ đi tới đó và được mẹ của Tần Hoài Minh là Phương thị chiêu đãi.
Cha của Tần Hoài Minh là Tần Sùng Ân. Trong nhà ông ấy đứng hàng thứ 3, hai ông bà già nhà họ Tần ở với con cả. Tần Sùng Ân và vợ tự mình làm chủ gia đình nhỏ. Mỗi năm, Tần Sùng Ân sẽ dành một nửa thời gian mang theo đứa con cả bận rộn với việc làm ăn ở trên huyện, thời gian còn lại ông ấy sẽ ở trấn trên.
Phương thị cũng chuyển từ huyện Nghi Khê đến trấn Trường Ninh để chăm lo cho mấy đứa con trai đi học. Cũng không phải huyện Nghi Khê không có giáo viên tốt bằng trấn này. Ngược lại nơi ấy có huyện lệnh đại nhân nên không ít tiên sinh có học vấn tốt đều tề tựu ở đó.
Nhưng Phương thị và Tần Sùng Ân chọn tiên sinh mà tiên sinh cũng chọn học sinh. Hai vợ chồng họ thích tiên sinh kia nhưng ông ấy lại cảm thấy cơ sở của Tần Hoài Minh quá kém nên uyển chuyển từ chối.
Tuy hai vợ chồng họ mất mát nhưng cũng cảm thấy tiên sinh nói có lý. Sau khi suy nghĩ một phen họ đều cho rằng cứ để đứa con thứ hai học vững cơ sở đã, sau đó lại tính toán tiếp. Chọn đi chọn lại họ mới chọn Đàm tú tài ở trấn này.
Đàm tú tài là một người nghiêm khắc. Ông ấy hơn bốn mươi tuổi, lúc còn trẻ từng trúng tú tài, nhưng sau đó thi nhiều lần đều trượt. Sau một thời gian uể oải ông ấy chậm rãi chấp nhận hiện thực và mở một ngôi trường tư thục.
Bởi vì lúc trước vẫn luôn thi cử nên ông ấy chưa từng bỏ bê sách vở, tuy học vấn không đủ sâu nên thi rớt nhưng cơ sở của ông ấy lại vững chắc, yêu cầu với học sinh cũng rất nghiêm.
Tần Hoài Minh thi hai lần mới có thể vào học thế nên ngày thường cậu vẫn luôn học tập nghiêm túc.
Ngày đó lúc Phương thị gọi con ra gặp khách thì đúng lúc cậu đang ôn bài. Vừa lúc Tần Ngộ đi tiểu trở về thấy cậu đang đi trong sân, vừa đi vừa học thuộc một đoạn luận ngữ. Bản thân Tần Ngộ trải qua bệnh tật nên đã luyện được thính lực và trí nhớ tốt vì thế cậu cũng học thuộc theo bản năng.
Bọn họ ở lại nhà Tần Hoài Minh ăn cơm trưa. Ăn xong mấy người phụ nữ tụ lại bên nhau nói chuyện phiếm. Tần Ngộ ăn hai nắm xôi trong bữa trưa nên dạ dày phồng lên không thoải mái và nói với mẹ là mình muốn ra ngoài sân đi dạo một chút.
Kết quả cậu gặp Tần Sùng Ân đang hỏi bài con trai. Không biết có phải vì quá căng thẳng hay không mà Tần Hoài Minh ấp úng mãi không trả lời được. Rõ ràng lúc trước cậu còn đọc làu làu.
Tần Hoài Minh gấp đến độ vò đầu bứt tai, Tần Ngộ thấy thế thì buồn cười và lên tiếng đáp hộ.
Tần Sùng Ân kinh ngạc hỏi sao cậu lại biết thế là Tần Ngộ suy nghĩ một lát mới đẩy lên người Tần Hoài Minh.
“Ca ca đi lại trong sân và học thuộc, cháu đi qua nghe thấy nên mới nhớ.” Lúc ấy Tần Ngộ lo lắng Tần Hoài Minh có khúc mắc nên không quên khen cậu nhóc một chút: “Ca ca rất cố gắng, lúc chỉ có một mình huynh ấy đọc vừa lưu loát vừa rõ ràng.”
Ý cậu là Tần Hoài Minh không đáp được vì quá căng thẳng chứ không phải không cố gắng học.
Quả nhiên cậu vừa dứt lời Tần Hoài Minh đã cảm kích liếc một cái.
Lúc ấy Tần Sùng Ân không nói gì nhưng sau đó Tần Ngộ thường xuyên gặp Tần Hoài Minh tới cửa hàng đậu phụ nhà mình. Cậu nhóc kia lấy cớ tìm Tần Ngộ chơi hoặc mua đậu phụ.
Trương thị thấy con trai có người nói chuyện cùng thì rất vui. Mỗi lần Tần Hoài Minh đến bà đều chiêu đãi đứa nhỏ cẩn thận. Bản thân bà cũng không quá để ý hai đứa nhỏ sẽ nói cái gì, chỉ cho rằng tụi nhỏ sẽ ăn rồi nghịch linh tinh.
Tần Hoài Minh thấy mình nói đủ rồi mới lấy một cuốn sách từ rương sách phía sau ra. Đây là Thiên Tự văn dành cho lớp vỡ lòng. Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ của Tần Ngộ và mang theo chút phức tạp, hâm mộ, kinh ngạc và một ít mất mát. Nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Nội dung lần trước ta dạy đệ đã nhớ hết chưa?”
Tần Ngộ gật gật đầu thế là Tần Hoài Minh nghiêm mặt nói: “Để ta kiểm tra xem.”
Tần Ngộ đáp vâng.
Vì thế Tần Hoài Minh bắt đầu hếch cằm yêu cầu Tần Ngộ đọc thuộc nội dung trong Thiên Tự Văn.
Giọng của cậu cũng không lảnh lót như trẻ con cùng tuổi mà bình thản, nghe rất thoải mái.
Mãi tới khi đọc xong Tần Ngộ mới dừng lại nhìn Tần Hoài Minh.
Tần Hoài Minh khen: “Rất lưu loát, cũng không có sai lầm. Ngộ đệ, trí nhớ của đệ đúng là tốt.”
Lúc trước cậu phải học rõ lâu mới miễn cưỡng nhớ kỹ. Tần Ngộ lắc đầu: “Là Minh ca dạy giỏi.”
Bởi vì hoàng đế của triều đại là người xuyên qua từ hiện đại nên tiếng phổ thông hiện tại chính là ngôn ngữ hiện đại. Người nơi này mang theo chút khẩu âm khi nói, chỉ có cậu là thích ứng rất tốt đẹp.
Nhưng việc có thể học thuộc được vẫn là do tính tình cậu nhẫn nại.
Tần Hoài Minh có anh chị em trong nhà nhưng vừa nhìn thấy Tần Ngộ đã thân thiết. Cậu chần chờ vươn tay xoa đầu Tần Ngộ và thở dài: “Sao đệ không ăn thêm nhiều một chút?”
“Đệ ăn no mà.” Tần Ngộ cười nói: “Hiện tại đệ đã có thể vận động, đi lại bình thường, về sau sẽ ngày càng tốt hơn.”
Tần Hoài Minh không nói nhiều nữa mà mở sách ra nói, “Để ta dạy đệ viết chữ.”
Thật ra bản thân cậu cũng không rành lắm nên chỉ đối chiếu theo sách vở để viết. Việc dạy học cho Tần Ngộ mang tới cảm giác thành tựu nhưng đương nhiên cũng rất áp lực. Có điều mỗi lần dạy Tần Ngộ cậu đều cảm thấy hiệu quả ôn tập tăng tiến rất nhanh.
Thế nên Tần Sùng Ân rất vui mừng.
Tần Ngộ nghe nói lúc mới lập ra Thành triều người ta từng dùng chữ giản thể. Nhưng xem đống chữ phồn thể trong sách vở hiện tại thì không khó đoán kết quả.