Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 192: Từ thái hậu



Thân là con vợ cả của phủ quốc công lại thông minh hơn người nên từ nhỏ Từ thị đã được người nhà yêu thương.

Lúc ấy cha nàng còn trêu đùa: “Con gái của chúng ta tốt như thế thì sau này phải gả cho ai nhỉ?”

Khi đó Từ thị chỉ cười cười nhưng trong lòng lại nghĩ tương lai nàng nhất định phải chọn một người chồng hoàn mỹ.

Tới năm nàng 16 tuổi, Thái tử bày tỏ tình yêu. Đối mặt với lời âu yếm ôn tồn của người kế vị một nước nên Từ thị không kiên trì được bao lâu đã rơi vào lưới tình.

Thiên Tử ban hôn, Thái tử đón dâu, đội ngũ đưa dâu kéo dài không thấy cuối. Thực sự phô trương.

Người khác đều nói về sau nàng sẽ hưởng không hết phúc.

 

Từ thị cũng từng nghĩ thế. Hoàng thượng và Hoàng hậu hiền lành nên không khó xử nàng. Chồng lại là người hào phóng và giữ lễ.

Nhưng sau này nàng mới phát hiện mình đúng là bị mù, cứ thế coi gỗ mục như trân bảo. Người đàn ông từng nói sẽ toàn tâm toàn ý yêu nàng lại nạp phi trong chớp mắt, rồi tới lương đệ và bao nhiêu cung nhân không danh không phận.

Trái tim nhiệt tình dài lâu nhưng khi nguội lạnh cũng rất nhanh.

Từ thị chạy về phủ quốc công kể khổ nhưng cha nàng lại lạnh lùng nói: “Đây đều là do con tự chọn.”

Con cái nhà tầm thường còn có thể hòa li nhưng một khi vào hoàng thất, lại là Thái Tử Phi thì rất khó thoát thân.

Từ thị mơ màng về Đông Cung thì thấy có cung nhân vội vã báo: “Thái Tử Phi nương nương, hoàng trưởng tôn khóc thút thít mãi, ngài mau quay về xem thế nào.”

Con ngươi Từ thị dần trở nên tỉnh táo: Phải, nàng còn có con trai. Nàng còn chưa thua.

Sau khi nhìn rõ con người của Thái Tử thì Từ thị nhanh chóng buông bỏ tình cảm ngu ngốc kia và tập trung vào chăm sóc con mình.

Con trai giống mẹ vì thế hoàng trưởng tôn chẳng những có vẻ ngoài xinh đẹp của nàng mà cũng thừa hưởng sự thông minh của nàng.

Từ thị rất vui vẻ nhưng trời cao cũng luôn biết cách trêu đùa người ta. Nàng nhận ra Thái tử kiêng kị con nàng.

Thật đúng là hoang đường. Một kẻ làm cha lại ganh tị với đứa con nhỏ của mình. Sí Nhi còn nhỏ như thế!

So với cái này thì những khiêu khích của trắc phi và lương đệ đối với nàng chẳng đáng nhắc tới. Từ thị cảm nhận được nguy cơ nhưng tạm thời nàng không tìm được cách phá giải thế cục. Sí Nhi chỉ là cháu nên nàng chỉ có thể chờ.

Vì Hoàng Thượng đối xử với Sí Nhi lúc nóng lúc lạnh nên đứa nhỏ từng trộm khóc. Từ thị vốn định giả vờ không biết nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhịn được qua đó an ủi con.

 

“Mẫu phi, hoàng tổ phụ thật sự thích con ư?” Vì sao hoàng tổ phụ lại tỏ ý muốn bồi dưỡng cậu rồi lại thu hết mọi quan tâm về.

Từ thị cũng không biết phải trả lời thế nào nên chỉ ôm con mình và vỗ lưng cậu để an ủi.

Thật lâu sau nàng nói: “Con ra ngoài đi dạo đi. Con đi với anh họ ấy.”

Vốn nàng muốn bồi dưỡng tình cảm của con trai với nhà mẹ đẻ nhưng Sí Nhi quá thông minh và nhận ra thái độ của phủ quốc công với mình từ những lời nói của đám anh em họ.

Về lý thì phủ quốc công làm đúng. Họ không muốn mạo hiểm vì một hoàng trưởng tôn.

Nhưng về tình thì… Thôi.

Hoàng trưởng tôn càng trầm mặc hơn.

Từ thị quyết đoán tâm sự với con mình và giảng giải cho cậu nghe thế nào là gia tộc, “Mẫu phi không quản được cái khác nhưng nếu có người muốn tổn thương con thì phải bước qua thi thể của ta đã. Con có hiểu không Sí Nhi?”

Hoàng trưởng tôn phải mất thật lâu mới bình tĩnh lại.

Có lẽ cậu bị rất nhiều quy định chèn ép nên mới cực kỳ hâm mộ thư đồng của mình là Hoắc Anh. Đó là một thiếu niên tùy ý và phóng khoáng. Ánh mắt hoàng trưởng tôn không nhịn được cứ dán lên người đối phương.

Hóa ra có người có thể sống một cách thoải mái như thế. Rồi sau đó cậu gặp một người có ảnh hưởng lớn tới mình trong nhiều năm.

Thiên Uẩn Đế luôn nghĩ nếu không có Hoắc Anh thì liệu hắn có gặp được Tần Ngộ hay không? Đáp án chắc chắn là không.

Và chính vì thế hắn cảm thấy mình rất may mắn. Tiên sinh cái gì cũng tốt, chỉ quá cẩn thận.

Con trai khôi phục như thường khiến Từ thị nhẹ nhàng thở ra. Nhưng trong lòng nàng càng thêm chán ghét Thái Tử. Nàng che chở con mình

 

và sống một cách khiêm tốn. Từ thị khá chắc chắn một kẻ tham công lại liều lĩnh và hẹp hòi như Thái Tử sẽ không sống lâu. Chỉ không biết Hoàng thượng coi trọng giang sơn hay con trai hơn.

Kết quả chứng minh, Hoàng thượng vẫn coi trọng giang sơn hơn và Sí Nhi được phong làm hoàng thái tôn.

Từ thị nỗ lực thuyết phục người của phủ quốc công ủng hộ Sí Nhi. Đồng thời nàng kích động Thái Tử, cộng thêm một đám ngu xuẩn xúi giục khiến kẻ kia tạo phản.

Trận cung biến này xảy ra thật nhanh và kết thúc cũng nhanh. Thái tử bị phế.

Sau đó nàng bị gọi tới trước mặt hoàng thượng. Ông già kia nhìn nàng với ánh mắt sắc như kiếm khiến Từ thị cảm giác như bị nhìn thấu suy nghĩ.

Nàng quỳ gối trước mặt hoàng thượng, thái độ khiêm tốn.

Sau một lúc lâu nàng nghe thấy giọng nói tang thương vang lên: “Theo lý, ngươi cũng nên chịu tội.”

Lông mi của Từ thị run lên nhưng nàng không giải thích, không xin tha, chỉ duy trì tư thế dập đầu.

Hoàng đế nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “Nhưng ngươi cũng là mẹ đẻ của Sí Nhi.”

Từ thị nhẹ nhàng dập đầu như đáp lại.

Hoàng thượng đột nhiên lạnh giọng: “Từ thị, ngươi là một kẻ thông minh vì thế đừng làm việc không nên làm.”

Từ thị nhắm mắt lại, nỗi lòng cực kỳ phức tạp. Nàng đã đánh cuộc thắng!

Nếu nhìn từ góc độ của Sí Nhi thì nàng hoàn toàn không sai, phủ quốc công cũng có công cứu giá nên Hoàng Thượng sẽ không chỉ trích nàng.

Từ thị lại mở mắt ra thì thấy mắt mình ướt nước, giọng nức nở: “Tạ Hoàng thượng, con dâu ghi nhớ.”

 

Hoàng thượng nghe một câu “Con dâu” của nàng thì cảm thấy đau xót rồi xua xua tay: “Ngươi đi xuống đi.”

Lúc sau phế Thái tử thắt cổ tự vẫn, Hoàng hậu thương tâm qua đời còn Hoàng thượng cũng bị bệnh mãi không khỏi. Sau đó ông ấy ra chiếu thư lập hoàng đế mới. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng cũng nằm trong dự đoán.

Còn nàng lắc mình biến thành Thái Hậu của Đại Thành triều.

Nàng đoán có lẽ tiên hoàng đã nói gì đó với con mình nên Thiên Uẩn Đế mới cảnh giác như thế. Phủ quốc công có tôn vinh nhưng không có thực quyền.

Từ thái hậu cảm thấy như về lại nhiều năm trước. Lúc ấy phủ quốc công vì gia tộc và không muốn ủng hộ Thiên Uẩn Đế khi đó mới chỉ là hoàng trưởng tôn. Còn hôm nay Thiên Uẩn Đế vì củng cố hoàng quyền nên đề phòng nhà mẹ đẻ.

Với lý thì đúng thôi nhưng về tình thì quả thực khiến người ta khổ sở.

Nhưng Từ thái hậu có thể làm gì được? Mọi thứ đều có nhân quả. Nàng vẫn nhớ lời tiên hoàng dặn dò và không chạm vào giới hạn không

nên. Nàng đã là Thái hậu thì cứ hưởng phúc là được.

Nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, Từ thái hậu lại không nhịn được nhớ tới những mộng tưởng trước kia. Khi đó nàng là Thái Tử Phi, là Hoàng Hậu tương lai trong mắt mọi người. Nàng từng muốn trở thành quốc mẫu và nhất định sẽ phá bỏ một vài lề thói cũ kỹ trói buộc những người phụ nữ.

Trong thiên hạ cũng có bao người phụ nữ tài ba, nếu chỉ biết phân biệt giới tính thì quá ngu xuẩn. Có điều hiện tại nàng chẳng thể chạm vào những thứ đó, nếu không sẽ càng bị kiêng kị hơn.

Sí Nhi kính trọng nàng là mẹ nên nàng đương nhiên không muốn vì những việc đó mà khiến tình cảm mẹ con rạn nứt.

Thôi cứ vậy đi.

Nhưng anh em nhà họ Từ lại đột nhiên được phân việc khiến bà hoảng hốt. Lúc biết lý do bà vừa kinh ngạc vừa tủi thân. So với bà thì con trai còn tin tưởng lời người khác hơn.

 

Nhưng nghĩ lại thì đây là việc nước, nếu Thiên Uẩn Đế nói với nàng thì quan hệ của mẹ con họ sẽ thêm căng thẳng.

Tình cảm chính là như thế, dù có được bảo vệ kiên cố thì nó vẫn giòn như miếng băng nên mới cần người ta luôn luôn giữ gìn.

Nàng nhàn rỗi và bắt đầu chú ý tới Tần phủ sau đó phát hiện nhà họ không chỉ có Tần Ngộ tài ba. Vị Tần cô nương kia đúng là kỳ diệu. Từ thái hậu nhìn cô nương nhỏ làm những việc bà từng muốn làm và còn hoàn thành một cách vô cùng xuất sắc thì không nhịn được thưởng thức từ tận đáy lòng.

Nhưng có vài thứ đen tối muốn chặn đường nên Từ thái hậu trộm ra tay dạy dỗ chúng một trận. Cái thứ dơ bẩn kia còn tưởng là nhà họ Tần làm, thật nực cười nhưng cũng cứ để chúng hiểu lầm đi.

Từ thái hậu cảm thấy ngày tháng hiện tại rất thú vị. Hơn nữa cháu nàng vừa ngoan vừa thông minh. Nhìn đứa nhỏ nàng như thấy được bóng dáng con mình lúc trước nên càng thêm yêu thích.

Hơn nữa nàng nghe Thiên Uẩn Đế nói là muốn để Tần Ngộ dạy dỗ Đại hoàng tử.

Từ thái hậu cũng vui mừng. Có một vị tiên sinh tốt như thế, Đại hoàng tử cũng lanh lợi nên chắc chắn về sau nó sẽ trở thành một người xuất sắc như cha mình.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.