“…… Những kẻ được yêu mà không kiêu, kiêu mà có thể chịu bị giáng địa vị, giáng địa vị mà không oán hận, oán hận mà có thể tự khắc chế, hiếm lắm. Vả lại, đê tiện phương hại tôn quý,…” (Xuân Thu – Tả truyện)
Trong lớp Ất truyền đến tiếng giọng nói bình thản đầy nhịp điệu của Đàm tú tài, mỗi chữ đều rõ ràng.
Tần Ngộ cầm bút, vừa đọc nhẩm theo vừa ghép vần cho những chữ lạ. Đợi phu tử đọc xong một lần thì bắt đầu giảng giải ý nghĩa.
Thời gian cứ thế trôi đi, phu tử giảng bài xong thì để cho học trò tự ôn luyện. Bản thân ông đi kiểm tra từng người. Nội dung có thể nằm trong hai ngày gần nhất, cũng có thể là một tháng hoặc nửa năm trước.
Mỗi khi tới lúc này mọi người đều không nhịn được căng thẳng. Chân Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh còn run lên nhè nhẹ.
Tần Ngộ thở ra một hơi và lấy bình tĩnh. Trước khi phu tử đi tới cậu vẫn dựa theo tốc độ của mình để luyện tập.
Đàm tú tài đi đến bên cạnh Tần Hoài Minh và nhìn từ trên cao nói: “Thị tọa ư quân tử.”
Tần Hoài Minh chỉ thấy da đầu tê dại và run run đọc tiếp: “Thị tọa ư quân tử, quân tử vấn yên, chung tắc đối…” (Không được cắt lời người bề trên, không được nói chen ngang – Lễ Ký)
Cậu nhóc đáp rất ấp úng khiến sắc mặt Đàm tú tài ngày một trầm xuống. Những người khác không dám thở mạnh.
Triệu Cẩm Đường nắm chặt trang sách, chóp mũi thấm mồ hôi. Lúc cậu nhìn thấy vạt áo màu xám xuất hiện trước mặt mình thì tim nhảy lên tới cổ.
“Hiếu tử bất phục ám, bất đăng nguy.”
Triệu Cẩm Đường lập tức vui vẻ bởi một đoạn này Tần Ngộ đã giảng riêng cho cậu nên cậu thuộc nha!
Đàm tú tài: “Đọc phần phía trước.”
Triệu Cẩm Đường lập tức đờ ra. Đoạn trước ư?! Cậu ngẫm nghĩ một lúc lâu mới ấp úng mở miệng. Đàm tú tài vuốt râu, trên mặt không lộ cảm xúc.
Sau Triệu Cẩm Đường là Lưu Văn Nguyên. Tình huống của thằng nhãi này tốt hơn những người khác nhiều. Cậu ta đọc lưu loát, giải đáp cũng không tệ. Phu tử khen một câu thế là Lưu Văn Nguyên lập tức không giấu được đắc ý và lặng lẽ liếc mắt nhìn Tần Ngộ với vẻ khinh thường.
Tần Ngộ:………
Những người khác đều đã được kiểm tra, cuối cùng chỉ còn Tần Ngộ.
Đàm tú tài: “Nhập hộ phùng quynh, thị chiêm vô hồi.” (Lúc đương vào phòng, phải lên tiếng để ngỏ ý – Lễ Ký)
Đàm tú tài không cố ý nói rõ phải đọc đoạn trước hay sau nên Tần Ngộ cứ thế đọc tiếp đoạn sau. Trong lúc ấy cậu lặng lẽ đánh giá sắc mặt phu tử và thấy ông không bảo ngừng nên cũng đành phải tiếp tục đọc.
Sau đó cậu đọc hết luôn.
Lớp học im lặng tới độ kim rơi cũng nghe thấy. Không biết từ khi nào những người khác đều đã dựng lỗ tai lên.
Đàm tú tài trầm ngâm: “Quân tử dĩ nhân tồn tâm, giải thích thế nào?” (Người quân tử vốn lấy điều nhân giữ ở trong tâm – Mạnh Tử)
Tần Ngộ giải nghĩa theo mặt chữ một lần nhưng Đàm tú tài vẫn nhíu chặt mày không thấy giãn ra.
Tần Ngộ mím môi và dựa theo ý của mình lý giải sâu hơn.
Đàm tú tài không đánh giá mà tiếp tục kiểm tra Tần Ngộ về nội dung Kinh Thi.
Sắc mặt của mọi người trong lớp biến hóa mấy lần. Bọn họ đổi từ thương hại tới kinh ngạc, cuối cùng là bội phục và trong đó còn có chút không cam lòng. Có thể nói là cực kỳ phức tạp.
Nếu Tần Ngộ chỉ biết đọc vẹt thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả lý giải của cậu cũng sâu sắc hơn họ nhiều.
Chớp mắt đã tới buổi trưa. Lúc này sắc mặt Đàm tú tài mới hơi giãn ra. Ông nhìn Tần Ngộ và nhàn nhạt nói: “Tạm được, ngày thường không được chậm trễ, còn phải nỗ lực hơn.”
Tần Ngộ cung kính nói: “Con xin nhớ kỹ lời phu tử dạy dỗ.” Đàm tú tài “ừ” một tiếng và khoanh tay chậm rãi rời đi.
Đợi phu tử đi xa đám học trò vừa rồi còn an phận thành thật lập tức vây lấy Tần Ngộ. Bọn họ khen cậu giỏi, mặc cho phu tử hỏi gì cậu cũng trả lời được.
Tần Ngộ chỉ cười cười chứ không nhiều lời bởi lúc này nói gì cũng không tốt. Nếu cậu hùa theo sẽ là tự cao tự đại, nếu khiêm tốn mãi lại
khó tránh khiến người khác cảm thấy dối trá.
Nếu nói thế nào cũng là sai thì giữ im lặng là tốt nhất. Và sự thật chứng minh cậu làm đúng. Những người khác nói một lúc không thấy cậu tiếp lời thì cũng biết điều tan đi.
Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường lôi kéo Tần Ngộ ra ngoài. Hai người họ còn kích động hơn cả Tần Ngộ, mỗi người một câu khen cậu lên tận mây xanh.
Sắc mặt Tần Ngộ đỏ ửng: “Hai người còn khen nữa là ta xấu hổ lắm.”
“Chúng ta nói lời thật thôi.” Triệu Cẩm Đường cười hì hì: “Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa.”
Tần Hoài Minh thấp giọng: “Ngộ đệ, dựa theo tiến độ này thì ta nghĩ tới năm sau đệ sẽ lên lớp Giáp đó.”
Triệu Cẩm Đường hâm mộ đến hỏng người: “Không biết khi nào ta mới lên được lớp Giáp.”
Tần Ngộ nhìn cậu và chân thành nói: “Rất nhanh thôi. Nếu ngươi cất đống thoại bản kia đi và tập trung tinh thần thì hẳn sẽ không còn lâu nữa.”
Ánh mắt Triệu Cẩm Đường lập tức nhòe lệ: “Ta không đọc, không đọc tí nào.”
Thấy ánh mắt hoài nghi của Tần Ngộ và Tần Hoài Minh thế là cậu nhóc nóng nảy: “Thật đó. Các ngươi không biết đâu, thằng nhãi Triệu Cẩm Châu khốn nạn kia bán đứng ta nên cha mẹ quản ta nghiêm lắm, còn cắt tiền tiêu vặt.”
Tần Ngộ và Tần Hoài Minh cúi đầu nhịn cười.
Triệu Cẩm Đường lập tức kể khổ, bộ dạng như thế nếu Triệu Cẩm Châu ở đây thì hai anh em nhà này sẵn sàng đánh nhau ngay ấy. Nhưng Tần Ngộ và Tần Hoài Minh biết Triệu Cẩm Đường chỉ mạnh miệng thôi.
Thật ra cậu rất thương em, nếu không Triệu Cẩm Châu cũng không dám trêu chọc anh mình như thế.
Thời gian nói chuyện phiếm lúc nào cũng trôi qua nhanh. Ba người vội vã tạm biệt rồi ai về nhà nấy.
Tần Ngộ đi tới sân sau thì thấy tiếng con lừa.
Trương thị buồn cười: “Con lừa này khôn thật, cả ngày chẳng thấy nó ừ hữ gì mà con vừa về nó đã kêu không ngừng.”
Tần Ngộ vui vẻ: “Thật ạ?”
Sau khi ăn cơm trưa cậu cầm hai củ cà rốt tới thế là con lừa kêu càng kinh hơn. Tần Ngộ cho nó ăn cà rốt rồi giúp nó chải lông. Lúc phát hiện có chỗ bị rối cậu xoay người cầm khăn dấp nước cho ẩm và lau người cho nó.
Con lừa con ăn hết cà rốt bỗng đứng dậy cọ vào người Tần Ngộ khiến cậu lảo đảo. Nó thấy thế thì ngẩng đầu híp mắt nhe hàm răng chỉnh tề và kêu vang. Có ngốc cũng biết thằng nhãi này đang cười cậu.
Tần Ngộ không biết nên khóc hay cười và xoa đầu nó rồi mới đi ra ngoài.
Có lẽ lần này phu tử kiểm tra và biểu hiện của cậu không tệ nên có một khoảng thời gian Lưu Văn Nguyên không tìm cậu gây phiền toái nữa.
Nhưng không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm thì thằng nhãi kia đã buông lời còn điên cuồng hơn. Nó cảnh cáo cậu đừng có mà đắc ý và nhất định nó sẽ vượt qua cậu.
Tần Ngộ chán chả buồn nói. Trong gió lạnh cậu cưỡi con lừa tới chùa Thù An.
Nói ra cũng ngượng nhưng chính trụ trì dạy cậu cách cưỡi lừa. Ban đầu cậu hơi sợ nhưng con lừa rất thân thiết với chủ vì thế cậu chẳng mất nhiều công đã có thể thành công học cách cưỡi lừa.
Cậu quen cửa quen nẻo dắt con lừa tới sân sau của chùa thì thấy trụ trì đang đọc kinh thư. Ông ấy nhìn thấy cậu đến thì đứng dậy và đi tới xoa đầu con lừa.
Tần Ngộ nghĩ thầm con lừa này đúng là người gặp người yêu.
“Buổi sáng có mưa nhỏ nên trời vừa ướt vừa lạnh mà cháu vẫn chạy tới đây.”
Tần Ngộ cười nói: “Cháu đã hứa thì sao có thể nuốt lời!”
Trụ trì là người có trí tuệ lớn nên Tần Ngộ cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân có thể quen biết và học hỏi ông ấy. Tuy trụ trì cũng không thừa nhận có dạy cậu cái gì.
Bọn họ vào phòng, thậm chí con lừa cũng được vào. Theo lời trụ trì nói thì vạn vật đều có linh tính, nếu đã có chỗ tránh rét thì hà cớ gì phải để nó chịu lạnh.
Tần Ngộ càng thêm kính nể trụ trì và cảm thấy tự hổ thẹn. Mỗi lần nói chuyện với trụ trì xong cậu lại cảm thấy mình bình tĩnh hơn khi đối mặt với Lưu Văn Nguyên.
Sau khi ngồi xuống Tần Ngộ mới nhìn thấy trụ trì đang xem một cuốn sách kinh. Không bao lâu sau trong căn phòng nhỏ đã vang lên tiếng giảng giải kinh văn vừa ôn hòa vừa trầm thấp.