Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 187: Tần Cù và thế tử Giang Hưng Hầu (thượng)



Giang Nam tuần phủ vừa về đã khiến kinh thành náo nhiệt hẳn lên.

Tiên sinh kể truyện ở quán trà giống như gặp được linh cảm ào ạt trong một đêm và liên tiếp kể các câu chuyện xưa về Tần Ngộ.

Người thích thì cực kỳ thích, nhưng cũng có người nghe nhiều nên phản nghịch.

Thế tử của Giang Hưng Hầu chính là kẻ như thế. Tên hắn là Ứng Mặc. Ứng Mặc, nghe tên đã biết người nhà đặt kỳ vọng cao vào hắn. Bọn họ hy vọng sau khi hắn lớn lên sẽ có một bụng kinh sử, đầy tài hoa.

Nhưng Ứng Mặc lại khiến người nhà mất mát. Từ nhỏ hắn cứ học là buồn ngủ, tập võ thì sợ đau. Hắn chỉ có mỗi một ưu điểm duy nhất đó là đẹp trai và miệng ngọt như mật nên luôn dỗ người nhà khiến họ không thể làm gì được hắn.

“Đại Thành triều có nhiều người tài như thế, sao hiện tại giống như chỉ có mình Tần Ngộ vậy?”

Một thiếu niên 14 tuổi ngồi ở phòng riêng trên lầu hai bĩu môi nói.

Hắn thực sự đẹp trai, mặt mày không khác gì tranh vẽ, cực kỳ tuấn tú. Nhưng ở tuổi này hắn vẫn ham chơi hiếu động, khuôn mặt trắng nõn cũng vì thế mà thường đỏ bừng. Từ xa nhìn lại sẽ thấy hắn như cây thủy sam sức sống tràn trề làm ai nhìn cũng thấy vui mừng.

Đồng bạn Giáp nói: “Tần đại nhân mới vừa làm được việc lớn nên mọi người nói về ngài ấy cũng là bình thường.”

Đồng bạn Ất cũng phụ họa: “Chính sách phát phiếu được thi hành khiến quốc khố thu được bao nhiêu tiền thuế. Tần đại nhân quả thực giỏi.”

 

Ứng Mặc nghẹn họng, “Hai người còn khen ông ta trước mặt ta làm gì?” Đồng bạn Ất cười nói: “Người ta quả thực có tài thì phải khen chứ sao?”

Đồng bạn Bính lên tiếng: “Những gì Tần đại nhân đã trải qua cũng rất đáng ngưỡng mộ. Ứng thế tử, huynh đang ghen ghét với Tần đại nhân ư?”

“Ai ghen ghét?” Ứng Mặc hừ một tiếng: “Bổn thế tử sống trong nhung lụa thì sao phải ghen ghét người khác?”

Hắn chỉ không phục lắm. Tần Ngộ thực sự giỏi như người ta thổi phồng ư?

Vài ngày sau, Ứng Mặc vẫn mang theo tâm lý không phục nên vừa nghe nói xe ngựa nhà họ Tần ra ngoài hắn đã định bụng tình cờ gặp xem thế nào.

Người ngoài đều nói Tần đại nhân có tính cách rất tốt, là quân tử số một và đã là quân tử thì hẳn sẽ không so đo với hắn đúng không?

Ứng Mặc đi theo xe ngựa của Tần phủ ra khỏi thành. Tuy lúc ấy hắn đã hơi nghi hoặc vì áo sáng ra Tần Ngộ đã rời khỏi thành nhưng rất nhanh hắn đã không có thời gian để nghĩ nhiều.

Có lẽ Tần Ngộ có chuyện gì đó.

Ứng Mặc đi đường tắt và đuổi tới phía trước xe của nhà họ Tần. Hắn cho người phá bánh xe còn bản thân thì lăn trên mặt đất một vòng giả vờ gặp nạn.

Mắt thấy xe ngựa kia chạy tới thế là hắn gào rõ to. Nhưng sau khi xe ngựa kia dừng lại thì không thấy ai xuống xe, thậm chí màn xe cũng không vén lên.

Kiêu căng như thế còn dám không biết xấu hổ tự xưng là ôn hòa khiêm tốn hả? Dối trá! Ứng thế tử nhanh chóng ghi mối thù này lại.

Ngoài mặt hắn vẫn giả vờ giả vịt chắp tay nói: “Tại hạ quấy rầy, mong các hạ chớ trách. Tại hạ là thế tử Giang Hưng Hầu, tên Ứng Mặc. Giữa đường đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, không biết các hạ có thể cho tại hạ đi nhờ hay không? Ơn này tại hạ chắc chắn sẽ báo đáp.”

 

Ứng Mặc đã nghĩ sẵn lời này. Ý là hắn không biết thân phận đối phương, sau đó hắn tự báo tên tuổi để hóa bị động thành chủ động. Đây cũng có thể coi như phương pháp điển hình khi cần tiếp cận ai đó.

Nhưng Ứng thế tử đã quên xe ngựa của nhà giàu đều có đánh dấu… Cái này gọi là thông minh bị thông minh hại.

Người đánh xe của nhà họ Tần đi qua xem xét cái xe sau đó quay về nói nhỏ gì đó qua tấm rèm xe.

Ứng Mặc mím môi vì sợ bản thân bật cười đắc ý. Bánh xe kia căn bản không sửa được, nếu đối phương muốn hỗ trợ thì chỉ có thể cho hắn đi cùng xe. Đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội tiếp xúc gần với Tần Ngộ và biết đối phương làm người thế nào. Hắn đúng là thiên tài khi nghĩ ra được ý hay thế này.

Nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép thì Ứng Mặc còn muốn chống nạnh cười to ~

Nhưng người đánh xe kia nói quá nhỏ nên hắn dựng tai lên vẫn không nghe thấy gì.

Đáng giận.

Sau một khoảng im lặng Ứng Mặc đã sốt ruột tới độ sắp không giữ được vẻ nghiêm túc: À, đây là nhìn mặt mà bắt hình dong ư?

Giọng hắn lạnh hơn: “Các hạ không muốn giúp ư? Nếu không muốn…”

Màn xe bị vén lên một góc và một bao giấy dầu bị ném ra trúng ngực hắn.

Ứng Mặc: Tình huống quỷ gì thế này?

“Nam nữ khác biệt nên ta không thể mời Ứng thế tử ngồi chung được, xin lỗi.”

Giọng nữ réo rắt vang lên từ xe ngựa khiến Ứng Mặc dại ra. Sao… sao lại là nữ?

Hắn xoa mắt và nhìn một chữ “Tần” trên xe ngựa đối diện.

Lúc này giọng nữ kia lại lên tiếng: “Hẳn thế tử không thiếu tiền, chút điểm tâm này có thể giúp ngài chắc bụng cho tới khi trở về thành đó.”

 

Ứng thế tử choáng váng, mãi cho tới khi xe ngựa nhà họ Tần đã đi xa hắn mới hoàn hồn và không nhịn được mắng gã sai vặt: “Không phải ngươi nói đây là xe ngựa của nhà họ Tần à?”

Gã sai vặt mang vẻ mặt đau khổ: “Thế tử, đây đúng là xe ngựa của nhà họ Tần mà.”

Ứng Mặc:…… Hỏng rồi.

***

Tần Cù rời đi rồi nhưng trong đầu vẫn nhớ tới chuyện vừa nãy.

Nàng nghe hộ vệ nói bánh xe của đối phương bị cố ý phá thế là trong lòng có suy đoán.

Đúng là thủ đoạn ngu xuẩn.

Nàng ném điểm tâm mà mình không thích cho kẻ kia với ý châm chọc nhưng khi màn xe được vén lên nàng lại nhìn thấy khuôn mặt đối phương và ngây người.

Sáng như hoa đào, mắt như sao trời, thật xinh đẹp.

Tần Cù cũng kinh ngạc vì trong khoảnh khắc ấy bản thân lại dùng những từ này để hình dung đối phương. Ngay cả cỏ dại trên đầu, bùn trên má cũng không che được vẻ ngoài tuấn tú của hắn. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời của đối phương.

Tần Cù từ bỏ đánh giá lúc trước và đưa ra định nghĩa mới cho Ứng Mặc: Một kẻ khờ khạo, ngu xuẩn nhưng xinh đẹp.

Sau khi Ứng Mặc trở về và hỏi thăm một lượt mới biết người hắn gặp là Tần đại cô nương và ngày đó đối phương tới miếu ngoài thành dâng hương.

Gã sai vặt vẫn lải nhải: “Thế tử, chúng ta đúng là không may, nhưng Tần phủ cũng thực là…” Gã sai vặt vốn muốn nói Tần phủ thật không giữ lễ nhưng lời tới bên miệng lại thay đổi: “Quá không theo khuôn mẫu.”

Khóe miệng Ứng Mặc giật giật: “Nhìn cái bộ dạng khúm núm của ngươi kìa.”

Gã sai vặt cười lấy lòng.

Xe ngựa cho đàn ông và phụ nữ trong các gia đình quyền quý sẽ không giống nhau. Người thường bị hạn chế về kinh tế thì không nói làm gì nhưng nhà giàu sẽ khá chú ý. Vậy nên ít ai nghĩ Tần đại cô nương lại ngồi xe của cha mình.

Lần thăm dò đầu tiên của Ứng tiểu thế tử thất bại.

À, cũng không phải hoàn toàn thất bại. Ít nhất hắn cũng biết Tần đại cô nương khá tốt. Bánh hạt dẻ nàng ném cho hắn ngày đó thực là thơm.

Giọng của nàng cũng dễ nghe, không biết dung mạo thế nào.

Tuy Ứng thế tử không đàng hoàng nhưng cũng không vì chút tò mò này mà một hai phải tìm cách nhìn được khuôn mặt của Tần Cù. Dù sao nàng cũng là cô nương, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt.

Lúc sau Ứng Mặc lại đi rình mò Tần Ngộ hai lần nhưng kết quả một là hắn không chờ được hai là bị chặn đường.

Liên tiếp thất bại khiến Ứng Mặc tự cảm thấy không thú vị và từ bỏ.

Cũng may Ứng Mặc là kẻ vô tư nên nhanh chóng quên việc này và tiếp tục chơi bời. Tuy ngẫu nhiên cha mẹ sẽ lải nhải hai câu bắt hắn đọc sách nhưng Ứng Mặc chỉ đồng ý trước mặt họ sau đó lại quên ngay.

Mãi cho tới một hôm hắn về phủ và nghe mẹ và chị gái nói chuyện phiếm, “… Tần đại cô nương đúng là khác hẳn…”

Ứng Mặc rất mẫn cảm với một chữ Tần nên đi tới và hỏi: “Mẫu thân, hai người đang nói cái gì thế?”

Phu nhân của Giang Hưng Hầu dỗi nói: “Đang nói chuyện trong yến hội thì con hỏi làm gì?”

Ứng Mặc xoay tròng mắt: “À ~~ mẫu thân đang chọn nhà chồng cho tỷ tỷ ~”

Ứng đại cô nương nghẹn họng.

Ứng Mặc chạy đến phía sau mẹ mình và đấm vai cho bà: “Là nhà nào đó? Phải chọn thật kỹ mới được, ít nhất cũng phải tốt bằng một nửa con thì mới qua cửa.”

 

Ứng đại cô nương bị hắn chọc tức thì bật cười và vơ trái cây trên bàn ném qua. Ứng Mặc đón lấy sau đó chùi chùi lên áo và ăn luôn.

Rồi hắn nói với chị gái: “Tỷ đừng có phản đối, cả kinh thành này, nói về đẹp trai mà đệ xưng thứ hai thì đố ai dám xưng thứ nhất.”

Hầu phu nhân/Ứng đại cô nương:……

Ứng đại cô nương tức quá: “Một nam tử hán như đệ so đẹp trai làm gì? Phải so tài hoa ấy.”

Hầu phu nhân cực kỳ đồng tình. Ứng Mặc bĩu môi.

Ứng đại cô nương hừ hừ: “Không phải đệ hỏi ta và mẫu thân đang nói cái gì à? Ta nói cho đệ biết, hôm nay chúng ta gặp được con gái của Tần đại nhân trong yến hội. Khí chất của người ta đúng là hạng nhất.”

Ứng Mặc hừ hừ: “Con mọt sách thôi.”

“Đệ đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Ứng đại cô nương liệt kê những việc Tần Cù đã làm khi ở Giang Nam rồi chốt hạ: “Đệ xem, người ta mới 13 tuổi đã biết làm lợi cho dân, thực sự giống cha nàng. Còn đệ nhìn lại mình xem.”

Ứng Mặc vừa kinh ngạc vừa bội phục nhưng vẫn cố giữ mặt mũi: “Sao tỷ không nói bản thân ấy? Lúc 13 tuổi tỷ đang làm gì?”

Ứng đại cô nương lập tức đáp: “Ta đương nhiên kém Tần đại cô nương.” Ứng Mặc nghẹn lời rồi xoay người bỏ đi.

Việc này khiến Ứng Mặc tò mò về Tần Cù: “Tần đại cô nương là người thế nào nhỉ?”

Không bao lâu sau chị gái hắn đính hôn. Ứng Mặc đi gặp đối phương và thấy cái nào cũng không vừa mắt nhưng người nhà hắn lại cảm thấy tốt.

Ứng Mặc cực kỳ buồn bực nên ra ngoài nghịch tuyết. Hầy, chẳng ai hiểu hắn hết!

Thật ra nếu có mưa thì hắn cũng muốn tắm mưa. Tất nhiên mưa to quá thì thôi.

 

Bông tuyết bay tán loạn, Ứng thế tử ngửa mặt và nhắm mắt, hai tay dang ra để mặc tuyết rơi.

Một tiếng “bang ——” vang lên, Ứng thế tử lung lay suýt ngã còn trước mặt hắn là một đứa nhỏ ngã lăn ra đất.

Gã sai vặt đỡ lấy Ứng thế tử và tức giận mắng: “Ngươi đi đứng kiểu gì thế?”

Đứa nhỏ cũng tủi thân, làm gì có kẻ nào đứng giữa đường không nhúc nhích thế kia? Nhưng nó thấy quần áo người này không tầm thường thì vội cúi đầu xin lỗi. Ngực áo của nó có bánh màn thầu nhưng đã rơi ra khi ngã. Cái bánh vẫn còn bốc khói.

Đứa nhỏ vội nhặt bánh lên rồi chạy. Ứng Mặc thấy thế thì không để trong lòng còn gã sai vặt thì lẩm bẩm: “Gần đây thằng nhóc ăn mày này kiếm được tiền à?”

Ứng Mặc: “Ăn mày?” Không giống lắm.

Gã sai vặt trả lời: “Trước kia thằng nhóc này thường đi xin ăn quanh đây nên tiểu nhân nhớ mặt. Nhưng hôm nay nó thay đổi nhiều quá nên mãi tiểu nhân mới nhận ra.”

Suy nghĩ trong lòng Ứng Mặc thay đổi sau đó hắn đi về phía trước vài bước mới đột nhiên xoay người: “Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì nên ngươi theo ta đi xem thế nào.”

Hắn muốn nhìn xem một kẻ ăn mày làm thế nào để thay đổi nghịch cảnh. Sau đó Ứng Mặc đi theo đứa nhỏ và nhìn thấy xưởng bánh bao, xưởng đậu phụ và xưởng dưa muối.

Đứa nhỏ ăn mày đã được tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo tử thế. Lúc này nó đảm nhiệm vị trí chân chạy vặt đưa đồ ăn tới tận cửa cho các nhà giàu. Tiền chênh lệch từ việc bán đồ ăn này sẽ thuộc về nó. Tới tối, cả đám chen nhau ngủ trong xưởng, vừa ấm lại náo nhiệt.

Sắc trời tối tăm, Ứng Mặc và gã sai vặt đứng ở góc tường nhìn một đám ăn mày vui vẻ mang bánh bao rời đi.

Gã sai vặt không nhịn được cảm thán, “Tần đại cô nương thật là người tốt. Nàng ấy cho những đứa nhỏ này một cơ hội sống sót.”

 

Ứng Mặc cũng đồng cảm. Đúng lúc ấy một chiếc xe ngựa đi tới và một cô nương bước xuống xe. Ứng Mặc đột nhiên thấy tim đập rất nhanh, trực giác mách bảo hắn đây chính là Tần Cù.

Đối phương cũng như có cảm giác và nghiêng người nhìn về phía này. Trong tuyết rơi lả tả, nàng giống như ngọn lửa ấm áp.

Lúc Ứng Mặc hoàn hồn thì đã thấy bản thân mang theo gã sai vặt trốn thật xa.

Gã sai vặt khó hiểu: “Thế tử, chúng ta có phải trộm đâu, sao phải trốn?”

Ứng Mặc bất đắc dĩ: “Sao miệng ngươi không nói được lời nào tử tế vậy?”

Gã sai vặt rụt rụt cổ và không hé răng.

Ngày ấy liếc mắt một cái là Ứng thế tử đã nhớ nhung bóng dáng kia. Hắn ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày chạy loăng quăng bên ngoài.

Người nhà họ Ứng thấy khó hiểu và gọi gã sai vặt tới hỏi mới biết gần đây Ứng Mặc mua rất nhiều chăn bông, quần áo và cả thuốc rồi mang đi tặng.

Lúc Hầu gia và phu nhân tìm được con thì thấy hắn đang cầm một bộ quần áo mới đưa cho một đứa nhỏ: “Cầm lấy mà mặc, đừng để bị lạnh.”

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.