Hoàng hậu sinh được hoàng tử nên khắp chốn đều vui mừng.
Lúc trước Ngôn Thư đã tính thời gian và tặng quà về kinh thành dưới danh nghĩa Tần Ngộ.
Tần Ngộ nhìn không trung thì thấy mây cuộn mây tan, thời gian trôi qua vèo vèo. Mấy năm trước mẹ còn nói hiện tại hắn có tuổi rồi, con cái dần lớn lên và sẽ chuẩn bị thành thân. Khi đó hắn không tin nhưng nhoáng cái Anh ca nhi đã thành thân và sinh con, Thiên Uẩn Đế cũng đã có con.
Tần Ngộ nghĩ đến mẹ thì trong lòng thương cảm. Bọn họ xa cách đã gần hai năm. May mà bên cạnh bà còn có Không ca nhi, hẳn bà sẽ không thấy cô đơn … phải không?
Thật ra Trương thị có nghĩ tới việc đến Giang Nam. Tần Ngộ cũng khuyên bà tới để bà được ngắm nhìn những nơi chỉ có trong sách truyện, để bà thấy Giang Nam đẹp thế nào.
Nhưng cứ tới lúc ấy bà lại lo lắng cho cháu trai. Thật ra người làm của nhà họ có thể chăm sóc Tần Không nhưng bà cứ không yên tâm.
Hiện giờ tiền tài đã chẳng phải vấn đề nhưng bà lại không vượt qua được tình cảm. Bà là người luôn đặt con cháu lên trước bản thân mình.
Tần Ngộ cũng không có cách nào và đành phải viết thư dặn Tần Không trò chuyện nhiều với bà nội.
Trong thời gian còn lại của nhiệm kỳ, Tần Ngộ bắt đầu ra tay sửa sang lại tầng lớp quan viên địa phương. Tuy nước trong thì không có cá nhưng nước đục quá thì ai cũng kinh.
Lúc trước Tần Ngộ vẫn luôn ôn hòa, nay hắn đột nhiên ra tay tàn nhẫn khiến quan viên địa phương không kịp phản ứng đã bị diệt trừ. Những kẻ còn sót lại thì kinh hoàng nghĩ Tần tuần phủ cũng thật quá bình thản. Ai cũng biết hắn tới đây vì vụ phát phiếu nên bọn họ nghĩ sau khi thi hành thuận lợi hắn sẽ buông tay và bọn họ sẽ an toàn. Hơn nữa hắn cũng sắp hết nhiệm kỳ rồi vì thế ai cũng buông lỏng cảnh giác. Nào ai ngờ tình huống lại đột nhiên thay đổi, những quan viên tham ô đều bị dọn dẹp.
Bọn họ không nhịn được nghĩ chẳng lẽ việc thực thi chính sách chỉ là vỏ bọc còn mục đích chính là dọn dẹp bọn họ ư?
Mấy năm trước Lý Phi đã tới. Tên kia cũng không dễ đối phó, lại có Lý các lão làm chỗ dựa khiến bọn họ thiệt hại mất một phần. Vất vả lắm mới tiễn được hắn đi thì giờ lại thêm Tần tuần phủ.
Những người này buồn bực muốn hộc máu nhưng dù thế bọn họ vẫn phải đối mặt.
Tần Ngộ không phải kẻ thích giết chóc nên sau khi thu dọn một đám tham quan, hắn chỉ gõ cảnh cáo những kẻ còn lại rồi trấn an. Sau khi vừa đấm vừa xoa hắn cũng sửa sang lại cục diện rối rắm ở Giang Nam cho dễ nhìn hơn. Ít nhất trong mười năm nữa sẽ không có vấn đề lớn. Còn 10 năm sau thì khó mà nói, bởi lòng người dễ đổi. Lúc đó hoàng đế sẽ phải cử người khác tới đây để duy trì thế cục và tiếp tục truyền xuống.
Sau chuyện này tiền tài của Tần Ngộ cũng tràn đầy nhưng mỗi khoản thu vào đều được hắn ghi lại tỉ mỉ và báo cho Thiên Uẩn Đế. Bởi số tiền này sẽ được dùng cho việc khác.
Sau ba năm, Tần Ngộ hoàn thành nhiệm kỳ và về kinh. Lần này hắn rời đi có không ít người luyến tiếc, không chỉ vì hắn là quan tốt mà còn vì họ lo sợ sau khi hắn đi, các nhà máy sẽ không tiếp tục được nữa.
Trong một năm cuối này Tần Cù mở trại nuôi gà, xưởng dệt vải, xưởng xe bò và xe ngựa. Đó là lần đầu tiên Tần Cù được tiếp xúc với cái gọi là dây chuyền sản xuất trong miệng Tần Ngộ.
Một năm này Tần Ngộ đã sửa sang lại hệ thống quan lại sau đó tự mình tuyển người lấp vào các vị trí đó. Có vài chức quan nhỏ hắn chọn ngay cử nhân ở địa phương nhậm chức. Mà tiêu chuẩn chọn người của hắn là người đó có thể tiếp tục lý tưởng hắn đã vạch ra. Bởi chuyện tốt mà bỏ dở nửa chừng thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu Tần Cù mang tới hy vọng cho những người phụ nữ ở địa phương thì cũng không nên khiến bọn họ phải thất vọng khi cả nhà họ rời đi. Những nhà máy đó sẽ không đổ, vẫn sẽ mở cửa hoạt động và ngày càng tốt hơn. Tần Ngộ còn đánh tiếng với Kỷ Lễ và hắn đồng ý sẽ hỗ trợ.
Năm xưa hắn rời khỏi Tầm Dương phủ đã có sắp xếp và lần này cũng thế. Mấy năm nay thi thoảng hắn vẫn để ý tới tình huống ở Tầm Dương phủ và cố ý gặp các vị tri phủ từng tới đó nhậm chức. Hắn có thể xác định nơi đó hiện tại phát triển không tệ.
Tần Cù thấy cha vừa bận việc công vừa phải thu dọn hậu quả mình bày ra thì không nhịn được hổ thẹn. Do nàng đã nghĩ quá đơn giản và làm việc chưa đủ chu đáo.
Tần Ngộ lại không cảm thấy như thế. Ngược lại, hắn cảm thấy con gái mình thật sự quá tuyệt vời. Năm nay Tần Cù mới 13 tuổi nhưng đã có trái tim biết yêu thương người nhỏ yếu, và điều càng khó có được là con bé không sợ khổ, không sợ mệt, lúc nào cũng sẵn sàng lăn xả để làm việc.
Chẳng có ai trời sinh đã chu đáo và nghĩ kín kẽ mọi chuyện nên bọn họ mới cần có cha mẹ ở bên dẫn đường và giúp đỡ.
Hơn nữa, ngay cả khi triều đại này tiến bộ hơn các triều đại khác thì phụ nữ vẫn bị hạn chế rất nhiều.
Tần Ngộ giải thích đơn giản về những chỗ còn thiếu sót sau đó khích lệ và cổ vũ con gái: “Thất bại là chuyện thường nhưng lần này thậm chí con còn chẳng thất bại. Những chuyện này chỉ là chút tỳ vết nho nhỏ trong thành công của con mà thôi.”
Tần Ngộ vỗ vai con gái và cười nói: “Tỳ vết cũng không che được ánh ngọc.”
Tần Cù cũng cong khóe miệng sau đó mắt đỏ lên và nàng nhanh chóng cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Phụ thân không cần…” Nàng cố gắng nở nụ cười, “Không cần… tốt như vậy.”
Tiếng cười của nàng vẫn không giấu được nức nở, cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Tần Ngộ nhìn bả vai thon gầy của con thì thở dài một tiếng và ôm con một chút mới buông ra: “Con là con gái của ta nên phụ thân đương nhiên phải đối xử tốt với con.” Hắn thở dài: “Con chỉ nghĩ nhiều thôi, không sao hết. Con đi tìm mẫu thân đi.”
“Vâng.”
Tần Cù cũng từng nghĩ tới viễn cảnh sau khi mình rời đi. Cùng lắm thì nhà máy sẽ đóng cửa nhưng ít nhất những người phụ nữ kia đã có kỹ năng, có thể làm chút buôn bán.
Sở dĩ nàng nghĩ thế là do sự khác biệt về thân phận và địa vị giữa hai cha con họ thế nên viễn cảnh họ có thể nghĩ tới cũng khác nhau. Nếu Tần Cù làm quan thì chưa chắc nàng đã không thể làm chu đáo như cha nàng.
Đáng tiếc.
Lần này cả nhà Tần Ngộ hồi kinh tốn thêm hai ngày. Trương Hòa về kinh sớm hơn một chút nên lúc này hắn đã nhận thưởng và được thăng quan.
Giờ phút này Trương Hòa nhìn người đứng giữa triều đình và bên tai là tiếng Vương Khoan đọc thánh chỉ.
Tần đại nhân nghiêm túc làm việc và có tài trí hơn người nên nay được thăng lên làm đại học sĩ.
Quan hàm của Tần Ngộ vốn là từ nhị phẩm nay nhảy một phát lên từ nhất phẩm. Một lần thăng những hai cấp! Vậy là có thể tiến thẳng vào Nội Các rồi!
Triều thần đều chết lặng. Tiên đế rồi đến Thiên Uẩn Đế đều như thế. Nếu Tần Ngộ không phải đàn ông thì bọn họ còn tưởng cái tên này mê hoặc chủ nhân.
Chỉ trách tiên đế đã tạo tiền lệ xấu. Ấy, tiên đế chớ trách, chúng thần vô tâm, xin ngài chớ trách.
Tần Ngộ cũng thầm kinh ngạc. Hắn không ngờ Thiên Uẩn Đế lại lần nữa phá cách đề bạt mình. Con đường làm quan càng lên cao càng khó vì thế việc nhảy một lần hai cấp từ tuần phủ từ nhị phẩm lên từ nhất phẩm như hắn là khó có. Từ khi Đại Thành triều được thành lập tới nay cũng mới chỉ một vị sủng thần của hoàng đế được nhận ân huệ này. Mà sau lưng kẻ kia còn có gia thể hiển hách chống đỡ.
Lúc Thiên Uẩn Đế đưa ra quyết định này thì trong lòng cũng hơi do dự. Không phải hắn luyến tiếc thăng chức cho Tần Ngộ mà hắn sợ tiên sinh thăng chức quá nhanh sẽ trở thành bia ngắm cho mọi người chỉ trích.
Nhưng sau khi cân nhắc hắn phát hiện không có chức quan chính nhị phẩm nào phù hợp với Tần Ngộ. Đâu thể để tiên sinh làm chưởng Hàn Lâm Viện được bởi còn một đống quốc sự hắn cần tiên sinh hỗ trợ nên hắn không thể thả người tới cái nơi toàn sách là sách kia.
Lục bộ đều đã được gột rửa nên hiện tại đa phần đều là người nghiêng về ủng hộ hoàng đế. Nếu lúc này hắn nhét tiên sinh vào chỗ của ai đó sẽ khiến kẻ ấy lạnh lòng. Sau khi nghĩ mãi hắn thấy chỉ có chức đại học sĩ là phù hợp với Tần Ngộ.
Nay Tần Ngộ thành đại học sĩ thì hai người họ có thể cùng chống lại ba vị các lão và triều thần.
Ý nghĩ một khi đã nảy lên thì Thiên Uẩn Đế không sao nén xuống.
Chỉ thăng hai cấp thôi mà. Lúc hoàng tổ phụ còn trên đời cũng từng thăng hai cấp cho tiên sinh, nay hắn chỉ làm theo tổ tiên thôi.
Nếu đám ngự sử mà biết Thiên Uẩn Đế nghĩ vậy thì sẽ tức đến hộc máu mất.
Trương Hòa cũng hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ lại thì hắn cũng hiểu được tính toán của hoàng đế.
Thiên Tử không chỉ thăng quan cho Tần Ngộ mà còn nhớ tới vợ và mẹ hắn nên cũng hạ chỉ phong danh hiệu cáo mệnh.
Tần Không là người cảm nhận rõ nhất những thay đổi sau khi Tần Ngộ thăng quan. Bởi vì gần đây có rất nhiều người tỏ thiện ý với cậu. Đám cậu ấm và thiếu gia từ những gia đình hiển hách vốn không thèm quan tâm đến cậu thì nay lại thích gọi cậu đi chơi mỗi khi có dịp.
Tần Không chẳng ham lắm. Cậu muốn ở bên cạnh cha nhiều một chút bởi mấy năm rồi cả nhà họ mới đoàn tụ.
Nhưng Trương Cảnh lại khuyên cậu đồng ý khiến Tần Không khó hiểu: “Ngươi làm gì thế?”
Trương Cảnh lôi kéo cậu tới một góc và thấp giọng nói: “Thế tử của phủ quốc công tự mời mà ngươi không đi cùng lại còn từ chối thẳng thì chẳng phải đang vả vào mặt hắn hả?”
Tần Không bĩu môi: “Vả thì vả.”
Trương Cảnh lườm cậu cháy mặt, “Tổ tông của ta ơi, thù này không cần phải kết làm gì. Hơn nữa lúc này Ngộ thúc quá được ưu ái, thân là con của thúc ấy, ngươi phải khiêm tốn một chút có hiểu không?”
Tần Không ngẫm lại thì thấy cũng đúng nên miễn cưỡng đồng ý sau đó lại nhỏ giọng thì thầm: “Những kẻ này quá phiền, cả đám cứ loanh quanh lòng vòng.”
Cậu không thích như vậy.
Trương Cảnh thấy cậu như thế thì thở dài và an ủi: “Được rồi, chờ sau này Ngộ thúc lên cao hơn thì mấy kẻ kia sẽ phải chạy theo ngươi thôi.”
Tần Không xì một tiếng và bỏ đi.
Trương Cảnh mắng một câu khó ưa sau đó lại tung ta tung tăng đuổi theo đối phương.
Dù sao cậu và Tần Không cũng quen nhau từ lúc còn mặc quần thủng đít cơ mà!
Gần đây Ngôn Thư và Tần Cù bận lắm. Phu nhân các nơi gửi thiệp tới hẹn họ ra ngoài chơi. Có vài người họ không cần để ý tới, nhưng phu nhân các lão, phu nhân quốc công mà đã mời thì họ cần phải đi.
Tần Ngộ cũng không thoải mái. Lúc trước hắn chỉnh đốn lại đám quan lại ở Giang Nam và thu được một khoản tiền. Hơn nữa hiện tại cả Thành triều đều phát phiếu nên quốc khố sung túc nhờ tiền thuế. Thuyền lớn Thiên Uẩn Đế phái ra khơi cũng thắng lớn trở về. Lúc này số tiền từ thuyền lớn cộng với tiền Tần Ngộ đã thu được đủ lớn để họ thực hiện công việc tiếp theo mà không cần dùng tới tiền trong quốc khố.
Và vì có tiền nên họ có thể bắt đầu sửa sang trang bị cho quân sự. Thiên Uẩn Đế nghĩ là làm. Một bên là dân sinh, một bên là quốc phòng.
Với bất kỳ triều đại nào thì quân sự luôn là thứ hao tài tốn của. Tiên sinh luôn khuyên hắn chậm cũng tốt, nhưng nhất thiết phải làm ổn.
Lúc này Thiên Uẩn Đế đã ổn định tình hình, sâu mọt trong triều được gột rửa. Vì thế việc làm kinh tế rất thông thoáng, và việc chuẩn bị tiềm lực quân sự cũng thuận lợi.