Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 174: Giúp người



 

Vấn đề hải tặc đã được giải quyết nên vùng huyên hải tiếp tục thực hiện chính sách phát phiếu. Rồi từ đây, chính sách được mở rộng khắp Giang Nam, và nhanh chóng lan ra các quận thành chung quanh.

Hiện tại Tần Cù ít khi ra cửa bởi nàng đang mải làm việc khác. Ngôn Thư lo lắng con mệt mỏi nên khuyên đứa nhỏ bận thì cũng phải nghỉ ngơi thích hợp.

Tần Cù ngẫm lại thấy cũng đúng nên lại mặc nam trangvà mang theo hộ vệ ra ngoài.

Đường phố chung quanh đã quá quen thuộc với nàng nên Tần Cù thuê xe ngựa để ra ngoài ngắm ruộng hoa màu của Giang Nam.

Nhưng nàng không ngờ xe ngựa mới chạy tới gần cửa thành đã thấy một người đàn ông vẻ mặt hung ác vừa kéo vừa túm một người phụ nữ, miệng mắng chửi liên tục.

Đám người vây xem chỉ khuyên nhưng không giúp đỡ.

Tần Cù nhíu mày và xuống xe ngựa rồi mang hộ vệ qua đó. Lúc này gã đàn ông kia buông đối phương ra và bắt đầu mắng nhiếc kinh hơn.

Tần Cù cố nén xúc động và dò hỏi người bên cạnh: “Đại nương, làm sao thế? Sao ban ngày ban mặt……”

Bộ dạng nàng trắng nõn sạch sẽ dễ gần nên bà bác bên cạnh lập tức mở miệng: “Ầy, chẳng qua vợ Lưu Hồng không nghe lời thôi.”

Ánh mắt Tần Cù lóe lên: “Hả? Sao lại nói thế?”

Bà bác kia mang vẻ mặt ngượng nghịu và thấp giọng nói: “À, cái kẻ bị đánh ngã trên mặt đất kia tay chân không sạch sẽ, chuyên ăn cắp đồ trong nhà.”

Tần Cù trợn mắt và nhìn thoáng qua người phụ nữ bị đánh mặt mũi bầm dập ở phía trước, “Không thể nào.”

“Sao lại không thể? Nàng ta không chỉ ăn cắp một lần đâu.” Bà bác bĩu môi nói: “Cũng may Lưu Hồng vẫn nhớ tình cũ nếu không hắn đã sớm bỏ vợ rồi.”

Tần Cù nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ phía trước. Tóc tai nàng ta rối tung, tay chân có vết trầy da, còn có vết máu.

 

Đối phương như nhận ra ánh mắt của Tần Cù nên há mồm muốn nói gì đó nhưng vì miệng sưng to nên nàng chẳng nói được chữ nào ra hồn, chỉ có thể bất lực rơi lệ.

Gã đàn ông kia nghe thấy tiếng nàng thì đá vào vai nàng: “Tiện nhân.” Hắn giơ tay lên tát vợ mình: “Ăn cây táo, rào cây sung.”

Tần Cù nắm chặt tay nhưng không làm gì cả. Người phụ nữ kia cũng chậm rãi rũ mắt giống như đã nhận mệnh.

Tần Cù dời mắt và thở ra một hơi. Cha nàng đã nói làm việc tốt cũng được, nhưng trước khi làm cần nhớ tới người nhà sẽ ra sao và phải bảo vệ tốt bản thân.

Hơn nữa giúp người là phải giúp tới cùng. Hiện tại nàng mà ra mặt thì chỉ có thể tạm thời ngăn tên kia đánh vợ chứ không thể giải quyết hoàn toàn. Vậy chẳng bằng kiềm chế và tìm cách trước.

Tần Cù đương nhiên đứng về phía người phụ nữ kia. Không phải vì nàng ấy đáng thương mà vì Tần Cù cảm thấy kỳ quái. Cái tên họ Lưu kia nhìn qua không giống người rộng lượng, nếu không hắn cũng chẳng ra tay tàn nhẫn với vợ mình như thế.

Nhưng cái kẻ ấy lại không chọn bỏ vợ dù vợ liên tục trộm tiền trong nhà. Ngược lại hắn còn làm ồn ào lên để mọi người đều biết.

Việc này không phải rất mâu thuẫn ư?

Hơn nữa, Tần Cù tin tưởng ánh mắt một người có thể tiết lộ bản tính của họ. Tuy điều đó không hoàn toàn chính xác nhưng có thể tham khảo.

Bên kia có người đang khuyên Lưu Hồng, “Thôi việc xấu trong nhà đừng để truyền ra ngoài.”

Tần Cù suýt nữa bật cười vì tức quá. Cái tên họ Lưu kia còn chưa làm đủ ầm ĩ hả?

Đây cũng là một điểm đáng ngờ bởi người khác thường sẽ giấu những chuyện xấu trong nhà, còn hắn thì lại ước gì càng nhiều người biết.

Vợ ăn trộm tiền trong nhà thì chồng sẽ có vinh dự hả?

 

Trải qua lời “khuyên can” của những người khác, Lưu Hồng dối trá xua tay: “Hôm nay ta nể mặt mũi mọi người tha cho ngươi đó.”

Bà bác ở bên cạnh Tần Cù cao giọng khuyên: “Vợ Lưu Hồng, về sau đừng làm việc này nữa, mau về đi.”

“Đúng vậy, vợ Lưu Hồng, về sau thành thật một chút, nếu không sẽ lại bị đánh đó.”

“Về nhà thì an phận một chút.”

Tần Cù nghe mọi người chung quanh khuyên can thì không hiểu sao chỉ thấy buồn nôn. Bởi vì nàng cảm thấy chuyện này thực vớ vẩn. Ai nói vợ chồng là một thể đây? Sao vợ dùng tiền trong nhà lại gọi là “trộm”?

Tần Cù lặng lẽ lui ra ngoài. Vừa rồi nàng suýt thì đã ra mặt nhưng nàng không làm được.

Nàng là nữ giả nam. Nàng là con gái tuần phủ.

Nàng có quá nhiều thứ phải kiêng kỵ.

Tần Cù không quay về xe ngựa mà đi vào con ngõ nhỏ không người cạnh đó. Tới chỗ vắng người nàng tức quá đá lên tường, vai sụp xuống.

Mấy hộ vệ nhìn nhau.

Sau đó Tần Cù lau mặt và khôi phục lại bình tĩnh: “Đi về đã.” Hộ vệ cúi đầu: “Vâng.”

Nàng muốn thương lượng với mẹ và điều tra sự tình rồi lại tính tiếp. Nàng có bảy phần nắm chắc suy đoán của mình nhưng không dám liều lĩnh.

Tần Cù ở trong nhà đợi hai ngày và thuộc hạ đã điều tra được cơ bản. Người phụ nữ bị đánh ngày đó tên là Phương Nương, trước kia nhà mẹ đẻ của nàng tương đối giàu có nên lúc gả chồng nhà họ cho con gái một khoản hồi môn không nhỏ.

Ai biết người anh trai duy nhất của Phương Nương lại bị bệnh. Nhà họ tiêu hết tiền tài cũng không cứu được người. Chị dâu nàng vội vã tái giá, hiện tại chỉ có hai ông bà già nuôi đứa cháu.

 

Nhà mẹ đẻ của Phương Nương đã không còn gì vì thế nàng ấy dùng của hồi môn trợ cấp cho cha mẹ mình. Nhưng nhà chồng lại không cho phép.   Sau đó tin tức Phương Nương trộm tiền của nhà chồng bắt đầu truyền ra.

Tần Cù lẳng lặng nghe xong và cho người lui ra.

Sắc mặt Ngôn Thư cũng rất kém. Nàng đã đoán được đại khái tính toán của nhà họ Lưu. Bọn chúng cố ý phá hỏng thanh danh của con dâu để về sau Lưu Hồng có thể danh chính ngôn thuận bỏ vợ. Lúc đó chẳng ai dám nói nhà họ Lưu che nghèo, yêu giàu.

Tần Cù lạnh lùng mắng: “Bọn chúng đúng là giỏi tính toán.”

Để ngừa Phương Nương kêu oan nên mỗi lần Lưu Hồng đều đánh nàng tới độ không nói được câu nào sau đó kéo nàng ra ngoài đường mà bêu riếu.

Hai mẹ con nghĩ thông suốt và càng thêm tức giận, buổi tối cũng không nuốt được cơm.

Tần Ngộ khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Tần Cù nghĩ nghĩ và kể hết cho cha nghe rồi nói: “Phụ thân giúp Phương Nương đi.”

Việc này chỉ có quan phủ nhúng tay vào mới có thể trợ giúp người phụ nữ yếu thế kia. Nhưng Tần Cù chẳng cần nghĩ cũng biết đám quan lại bên dưới chắc chắn sẽ nghiêng về phía Lưu Hồng.

Vì thế nàng rất tức giận.

Tần Ngộ buông đũa và suy nghĩ một lát sau đó đồng ý. Tần Cù tò mò: “Phụ thân định giúp nàng ấy thế nào?”

Tần Ngộ đáp: “Dựa vào ý tưởng của hai mẹ con thì chúng ta có thể làm thế này……”

Đôi mắt Tần Cù ngày càng sáng lên. Tại nhà họ Lưu.

Lưu Hồng đã ra ngoài chơi còn Phương Nương thì nhịn đau làm việc cả ngày. Vừa định nghỉ ngơi nàng lại bị mẹ chồng sai ra ngoài mua đồ.

 

“Nhanh cái chân lên, lúc nào cũng lười chảy thây ra. Nhà họ Lưu ta xui xẻo mới cưới phải cái thứ con dâu đê tiện như ngươi.”

Phương Nương nghe mắng nhiều nên đã chết lặng. Nàng đi ra ngoài nhưng nửa đường lại bị người ta kéo vào một con ngõ nhỏ tối tăm. Nhưng ngạc nhiên là nàng không hề giãy giụa.

Nàng sắp chết.

Nàng nghĩ chết thì chết. Nhưng rồi nàng nhớ tới cha mẹ và cháu trai thế là lập tức dâng lên khát vọng cầu sinh.

“Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta muốn giúp ngươi.” Đó là giọng một cô nương.

Phương Nương trợn mắt.

“Ngươi đừng lên tiếng và nghe cho rõ đây. Giờ Tỵ ngài mai, xe ngựa của Tần tuần phủ sẽ đi qua phố Sái Kim, đến lúc đó ngươi chặn xe lại kêu oan. Ông ấy là người tốt và sẽ giúp ngươi.”

Phương Nương do dự.

Cô nương kia lại lên tiếng: “Ngươi không phá giải tình thế hiện tại thì cuối cùng sẽ bị đánh chết ở nhà chồng đó. Vậy khi đó còn ai chăm sóc cha mẹ và cháu của ngươi nữa? Đều là phụ nữ nên chúng ta cũng muốn giúp ngươi một chút. Chúng ta đi đây. Nhớ giờ Tỵ ngày mai, phố Sái Kim.”

Phương Nương thấy hoa mắt sau đó hai bóng người nhanh chóng biến mất.

Nàng đi ra khỏi con ngõ và thấy trên mặt đất có thứ mẹ chồng bắt mình đi mua. Lúc nàng khom lưng cầm lấy thì thấy ngực áo có thứ gì đó cộm. Vừa móc ra nàng đã thấy đó là một bình thuốc.

Nước mắt nàng rơi xuống. Phương Nương khóc khụt khịt nhưng trong lòng vẫn do dự bởi cản xe quan lớn là tội to. Nàng sợ liên lụy tới cha mẹ.

Nàng muốn nhịn một chút, hẳn sẽ không có việc gì. Nhưng tới tối Lưu Hồng uống rượu trở về lại đánh nàng. Tên kia còn túm lấy tóc và đập đầu nàng vào tường.

 

Cuối cùng đầu nàng chảy máu hắn mới bỏ qua. Nàng choáng váng quay đầu lại và phát hiện ánh mắt hắn lóe lên.

Trong một khắc ấy Phương Nương có một phỏng đoán đáng sợ: Lưu Hồng không say mà hắn cố ý.

Nàng vốn đã bị gắn cái mác trộm tiền trong nhà, nếu có bị Lưu Hồng đánh chết thì của hồi môn của nàng sẽ thuộc về nhà chồng. Cha mẹ nàng và cháu trai cũng sẽ không dám ngẩng đầu vì có một người thân như nàng.

Lòng Phương Nương lập tức nghiêng hẳn sang một bên.

Lưu Hồng thì thấy hơi đáng tiếc vì bản thân đã nương tay. Hắn tức giận đạp Phương Nương một cái, “Tiện nhân, thứ rác rưởi vô dụng.”

Mắng đủ rồi hắn mới nằm vật ra giường và ngủ.

Phương Nương bôi thuốc cho mình và rúc ở chân giường nhắm mắt lại.

Đó là một buổi sáng đẹp trời, không trung xanh thẳm, mây trắng điểm xuyết. Phương Nương mặc bộ quần áo mộc mạc tránh ở bên đường và nhìn chằm chằm con phố. Rốt cuộc nàng cũng thấy một chiếc xe ngựa quý phái chạy tới.

Trên đèn lồng viết một chữ “Tần”.

Nhà nàng trước kia giàu có nên nàng từng theo anh trai tới học đường học một ít chữ vì thế nàng nhận ra chữ kia.

Phương Nương thấy tim mình như nổi trống. Nàng nhắm mắt lại và thấy khuôn mặt dữ tợn của Lưu Hồng thế là lập tức chạy như điên ra chặn xe và kêu oan.

“Đại nhân cứu mạng, đại nhân cứu mạng, dân phụ có oan, cầu xin đại nhân làm chủ cho dân phụ. Cầu xin đại nhân làm chủ.”

Những người khác đều hoảng sợ.

Tần Ngộ chậm rãi xốc màn xe lên, vẻ mặt kinh ngạc cực kỳ hợp tình hợp lý.

Mười lăm phút sau.

Tri phủ của nơi ấy thăng đường còn Tần Ngộ thì ngồi nghe.

 

Tri phủ thấy tim nảy lên tận cổ, tay đập kinh đường mộc: “Kẻ quỳ dưới kia là ai?”

Phương Nương tự báo tên và gia đình.

Tri phủ khó hiểu: “Ngươi có oan khuất gì?” Kẻ này dám chặn xe của tuần phủ đại nhân, đúng là…… điêu dân!

Phương Nương vừa muốn tố cáo nhà họ Lưu oan uổng bôi nhọ nàng thì Tần Ngộ đã cướp lời: “Người này muốn hòa li.”

Tri phủ càng thêm khó hiểu. Bởi trong mắt ông ta thì đây là một việc rất nhỏ. Hòa li thì cứ hòa li, triều đình cũng có ngăn cấm đâu.

Phương Nương bị Tần Ngộ chen ngang thì lập tức tỉnh táo lại. Đúng rồi, hiện tại nàng vẫn là vợ Lưu Hồng nên không thể tố cáo nhà chồng.

Nàng mím môi và nói theo lời Tần Ngộ: “Đại nhân, nhà chồng không trả lại của hồi môn cho dân phụ.”

Phương Nương kể về tình huống nhà mẹ đẻ của mình, “Đại nhân, gần đây cha dân phụ bị bệnh nên cần dùng tiền gấp và cần số của hồi môn kia để cứu mạng.” Nói đến cha mẹ thế là nàng bi thương khóc thút thít không ngừng.

Tri phủ đau đầu, “Được rồi, được rồi, người đâu, gọi Lưu Hồng tới.”

Người nhà họ Lưu nhanh chóng bị mang tới. Tri phủ muốn nhà họ trả của hồi môn cho Phương Nương rồi hai bên hòa li là xong. Chuyện nhỏ thế này còn phiền tuần phủ phải ở bên nghe thì chả phải người làm tri phủ như ông ta quá phế à.

Nhưng sự tình không đơn giản như ông ta nghĩ. Lưu Hồng không những không hòa li mà còn tố cáo Phương Nương ăn trộm tiền của nhà mình.

Phương Nương phản bác còn Lưu Hồng thì cáu tiết nên bất chấp đây là chỗ nào mà đi lên đá vào lưng nàng ấy. Hắn còn muốn đá nữa nhưng bị nha dịch đánh một gậy.

Hắn hét một tiếng thảm thiết.

Tri phủ cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt Tần Ngộ thì thấy mặt hắn trầm xuống Thế là ông ta cũng sợ quá vội quát to: “Ở trước mặt mệnh quan triều đình mà dám làm bậy hả? Người đâu, đánh hắn 10 gậy cho ta.”

 

Lưu Hồng luống cuống: “Ấy, đại nhân…”

Nha dịch lại nhanh hơn hắn nên lập tức dùng gậy đè nghiến tên kia xuống mà đánh. Trên công đường chỉ có tiếng gào của Lưu Hồng.

Phương Nương nhìn thấy thế thì bỗng nhiên phát hiện Lưu Hồng cũng không quá đáng sợ.

Bá tánh vây quanh cũng khe khẽ nói nhỏ. Đúng lúc này, một bà già vọt vào trong công đường và nhanh chóng bị nha dịch túm lấy.

Tri phủ quát: “Trên công đường cấm không được ồn ào.”

Bà già kia là mẹ ruột của Lưu Hồng, gọi là lão Lâm thị. Vì bị mắng nên bà ta co rúm lại và hung tợn liếc Phương Nương một cái nhưng cũng đành phải thành thật hơn.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.