Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 172: Con trai, con gái



Ánh nắng tươi sáng, trong sân nhà họ Tần, một người đàn ông trung niên đang dạy học cho một thiếu niên.

“Tạm thời học đến đây thôi, nghỉ ngơi một lát đã.” Tần Không đáp vâng.

Thích Lan đang nhìn lá xanh trên đỉnh đầu và híp mắt thì bỗng nghe thấy có người gọi mình.

“Tiên sinh.” Thích Lan: “Ừ?”

Tần Không mím môi, trong mắt có do dự: “Tiên sinh, ngài quen cha con từ rất sớm phải không?”

Thích Lan nhướng mày: “Muốn biết chuyện của cha con lúc nhỏ hả?” Bị Thích Lan vạch trần thế là Tần Không im luôn.

Thích Lan vuốt râu và cười đáp: “Cha con giỏi cực, tuy ông ấy chưa từng cảm thấy như thế.”

Thích Lan thấy ánh mắt của Tần Không thì hỏi: “Năm nay con 10 tuổi rồi hả?”

Tần Không: “Vâng.”

 

Thích Lan mỉm cười: “Lúc cha con bằng tuổi con bây giờ đã là đồng sinh rồi.”

Hắn không nhìn Tần Không nữa mà ngẩng đầu nhìn lá xanh và nhớ lại quá khứ: “Mười hai tuổi đỗ tú tài, mười lăm tuổi đã là cử nhân, 18 tuổi trở thành Thám Hoa lang.”

Thích Lan đột ngột chuyển giọng: “Mà cha con bảy tuổi mới bắt đầu học vỡ lòng.”

Cả người Tần Không run lên.

Nếu nói việc đỗ đồng sinh và tú tài có thể là do quê nhà của cha cậu không có phong trào học tập mạnh mẽ nên cạnh tranh không lớn thì việc đỗ cử nhân và trở thành Thám Hoa phải giải thích thế nào?

Thi hội và thi đình là cuộc cạnh tranh với người đọc sách trong cả Đại Thành triều đó!

Nếu đã nói tới quá khứ thì Thích Lan cũng không giấu gì. Hắn kể hết, kể cả nguyên nhân hắn quen biết Tần Ngộ.

Tần Ngộ không kể cho vợ con nghe về việc này. Trương thị cũng bị hắn lừa gạt. Thế nên đây là lần đầu tiên Tần Không biết cha mình trước kia từng bị người ta bắt nạt. Hai bàn tay nhỏ của cậu nắm chặt lại.

“Được rồi, bỏ cái bộ dạng muốn ăn thịt người kia đi.” Thích Lan trêu ghẹo: “Cha con là người trọng tình trọng nghĩa chứ không phải kẻ ngu. Sau đó ông ấy đều trả lại đám người kia hết.”

Tần Không xì một tiếng.

Hai người lại trò chuyện trong chốc lát rồi Thích Lan xoa đầu đứa nhỏ khiến Tần Không thấy hơi ngượng.

Thích Lan nói: “Tần Không, năm đó cha con đã phải nghĩ hết mọi cách để cầu học. Ông ấy vất vả lắm mới đi được tới bước này để con có được khởi đầu cao hơn. Thân là con vợ cả của quan từ nhị phẩm nên chỉ cần con mở miệng là cửa lớn của Quốc Tử Giám sẽ mở ra cho con vào học.”

Lúc trước vì sao Tần Ngộ lại không nghĩ tới chuyện đến Quốc Tử Giám? Chẳng phải vì hạn chế về thân phận và địa vị sao?

 

Trước kia Tần Ngộ ở trong kinh thành nên có thể tự dạy dỗ con trai. Sau khi hắn rời kinh thì Tần Không theo học với Hoắc Anh, Trương Hòa, và Hoàn Thanh nên cũng khá tốt.

Nhưng hiện tại những người này cũng đi rồi, chỉ có Thích Lan.

Thích Lan tự nhiên thấy phiền muộn: “Vốn ta còn tưởng có thể dạy con lâu một chút nhưng cha con và những người khác dạy con quá tốt nên những gì ta có thể dạy đã không còn nhiều. Thế nên hiện tại nơi tốt nhất con cần tới là Quốc Tử Giám.”

Tần Không cân nhắc một lát mới vái một cái thật sâu và nói: “Đa tạ Lan tiên sinh chỉ bảo, Tần Không đã hiểu.”

Cùng ngày đó Tần Không viết thư cho cha mình và không bao lâu sau đã nhận được hồi âm. Trong thư, Tần Ngộ thể hiện sự vui mừng sau đó khen con hết lời.

Tần Không vừa vui sướng vừa cảm thấy chua xót. Cậu lớn lên trong hũ mật nên chưa từng biết có người đọc sách khổ tới mức phải tiết kiệm từng tờ giấy.

Tần Ngộ không chỉ viết thư cho con mình mà cũng gửi mật hàm cho Thiên Tử để uyển chuyển nói tới việc Tần Không vào Quốc Tử Giám học. Đó là vì Tần Ngộ thương con và sợ hắn không có ở kinh thành thì con hắn sẽ bị đám con cháu thế gia trong Quốc Tử Giám bắt nạt.

Thiên Uẩn Đế đương nhiên hiểu khổ tâm của hắn và thấy cảm xúc của mình hơi phức tạp. Có lẽ hắn hâm mộ Tần Không vì có người cách ngàn dặm xa xôi vẫn không quên giúp thằng nhãi kia trải đường.

Quốc Tử Giám nhanh chóng nhận được tin và sắp xếp ngày nhập học của Tần Không. Trước một ngày, Tần Không vào thư phòng của Tần Ngộ.

Mỗi ngày người hầu đều sẽ vào đây quét tước nên nơi này rất sạch sẽ. Tần Không v.uố.t ve bàn làm việc, giá bút và lấy một cái bút lông nhưng không chấm mực. Cậu chỉ phác họa trong không trung để bản thân quay lại khi còn nhỏ được cha cầm tay dạy từng nét.

Sau đó Tần Không buông bút lông và ngồi xuống cạnh bàn mở du ký ở bên cạnh ra thì thấy là chữ của Tần Ngộ.

 

Tần Không xem mê mải nhưng tới một nửa thì hết. Lúc này cậu sửng sốt một lát mới nhớ ra có lần cậu nói muốn tìm hiểu phong tục địa phương nên cha mới soạn cuốn du ký này cho cậu.

Khi đó cậu chỉ tùy tiện nói thế nhưng cha vẫn làm ngay.

“Không ca nhi, khi còn nhỏ cha con khổ lắm, ngày mùa đông lạnh căm căm mà ông ấy vẫn luyện chữ thật lâu.”

“Khi đó cha con nghèo nên phải dựa vào việc chép sách để kiếm tiền. Ông ấy còn phải ôn tập mỗi ngày nên vừa mở mắt ra đã học tập, cho tới tận khi trời tối.”

“Mười hai tuổi đỗ tú tài, mười lăm tuổi đã là cử nhân, 18 tuổi trở thành Thám Hoa lang…… mà bảy tuổi cha con mới bắt đầu học vỡ lòng…”

“Biết Tùy Chi giỏi toán nên những kẻ đó dựa vào điểm ấy tấn công cha con. Cả đám người lớn bắt nạt một thiếu niên mười tuổi mà không biết xấu hổ.”

“Những chuyện khác ư, nhiều lắm……”

“… Cha con giỏi cực.” Một câu cuối của Thích Lan mang theo kiêu ngạo khó nén và nó văng vẳng trong đầu Tần Không.

Cậu mở mắt ra, trong lòng ôm chặt cuốn du ký dang dở, nước mắt đầm đìa.

Tần Không giơ tay xoa mặt thì chỉ thấy nước mắt lạnh lẽo. Môi cậu khẽ run lên, “Phụ thân……”

Cách đó ngàn dặm, Tần Ngộ đột nhiên thấy lòng chua xót thế là theo bản năng ôm ngực.

Hàn Ngũ lo lắng hỏi: “Đại nhân làm sao thế?” Tần Ngộ lắc đầu: “Không sao.”

Nhưng lòng hắn thực sự hoảng hốt. Tối về nhà hắn nói với vợ: “Mấy ngày trước Không ca nhi gửi thư nói là muốn tới Quốc Tử Giám học nên ta đương nhiên đồng ý. Ấy vậy mà hôm nay bỗng ta thấy lòng đột nhiên chua xót.”

Ngôn Thư an ủi chồng: “Có phải chàng nhớ con không?”

 

Tần Ngộ hơi giật mình rồi cười khổ: “Đã lâu thế không gặp thằng bé nên ta đương nhiên nhớ.”

Lúc ăn tết người một nhà cũng không được ở bên nhau. Chẳng biết mẹ hắn có khó chịu không. Cả Màn Thầu nữa. Lâu thế không gặp, có phải nó cũng làm ầm ĩ không?

Đêm nay, Tần Ngộ thức mãi tới khuya mới ngủ được. Trong bữa cơm sáng hôm sau, Tần Cù hỏi han: “Phụ thân, tối qua ngài không ngủ được ư?”

Tần Ngộ cười cười: “Cũng tạm.” Tần Cù muốn nói lại thôi.

Tần Ngộ thở dài: “Là chuyện công việc thôi.”

Ngôn Thư lặng lẽ rót cho hắn chén trà gừng còn Tần Ngộ thì giải thích một vài câu để Tần Cù bỏ qua.

Sau khi ăn xong, Tần Cù mặc quần áo của nam và mang theo người ra ngoài.

Ngôn Thư khó hiểu: “Con đi đâu thế?”

Tần Cù: “Con xem thành quả của phụ thân như thế nào.” Nàng tiến lên ôm lấy mẹ: “Con sẽ mua đồ ăn ngon cho mẫu thân nhé!”

Ngôn Thư dỗi nói: “Mẫu thân có phải trẻ con đâu.” Rồi nàng vỗ lưng con gái: “Chú ý an toàn.”

“Mẫu thân yên tâm.”

Tần Cù mang theo bốn hộ vệ và đi dạo trên phố, nghe người bán hàng rong dùng tiếng địa phương rao hàng, ngẫu nhiên bọn họ còn đổi sang tiếng phổ thông, cực kỳ thú vị.

“Hồ đào vị muối tiêu đây, thơm lắm.” “Đậu phụ vàng, vừa thơm vừa mềm đây ~”

Tần Cù nghỉ chân và đi đến trước một sạp hàng: “Hồ đào này bán thế nào?”

 

Nghe thấy Tần Cù nói tiếng phổ thông nên người bán rong cũng dùng tiếng phổ thông trả lời: “Tiểu công tử, vị nguyên bản thì rẻ, chỉ 35 văn một cân, vị muối tiêu thì 45 văn một cân.”

Tần Cù dùng móng tay moi vỏ hạch đào và nói: “Được, cho ta một cân muối tiêu.”

“Có luôn.”

Mua hồ đào xong Tần Cù tìm một quán trà và chui vào một gian phòng ở tầng 2. Phía dưới là tiên sinh đang kể về câu chuyện cuộc đời Tần Ngộ.

Tần Cù nghe mê mải nhưng bỗng có kẻ cắt ngang.

“Cái gì mà tao nhã với chả khiêm tốn. Hắn chẳng qua chỉ là hạng người hẹp hòi và khắc nghiệt. Cũng chỉ có các ngươi ánh mắt nông cạn mới thổi phồng kẻ này lên như thế.”

Hắn vừa mở lời là bốn phía đã rơi vào yên lặng.

Tần Cù bóp nát hạt hồ đào trong tay nhưng rồi nàng lại bình tĩnh ném nó đi, cầm khăn xoa tay và nhón một hạt khác lên ăn.

Phía dưới lập tức bùng nổ, có một thư sinh mắng: “Nói năng bậy bạ. Tần đại nhân là người mà ngươi có thể bôi nhọ hả?”

Kẻ nói xấu Tần Ngộ lập tức đứng dậy. Hắn cũng có bộ dạng thư sinh, tuổi chừng 27-28 và chưa để râu.

Lúc này hắn khinh miệt nói: “Ta dám ngay thẳng mở miệng là vì ta có bằng chứng. Nếu lời ta nói hôm nay tới tai Tần Tùy Chi thì hắn cứ tới đối chất với ta. Đại trượng phu không sợ quyền quý.”

Lời này của hắn quá mức to gan khiến những người vốn phản đối cũng trở nên do dự.

Thành triều không thịnh hành văn tự ngục vì thế thư sinh có thể bàn luận việc triều chính. Đương nhiên tiền đề là kẻ đó phải có bối cảnh vững, hoặc không có duyên với con đường làm quan. Nếu không quan trường sẽ cho kẻ đó ra bã.

“Vậy ngươi có bằng chứng gì?”

Gã áo xanh vung tay áo và khoanh tay đứng đó nói: “Kẻ hèn từng hâm mộ Tần Tùy Chi và tới quê quán của hắn nhưng những gì nghe thấy và nhìn thấy lại khiến nhận thức của ta điên đảo.”

“Chư vị đều biết Tần Tùy Chi mười tuổi đã đỗ đồng sinh và tới huyện học nhưng sau khi tới đó hắn ỷ vào việc mình còn trẻ đã thành danh nên khinh thường người khác. Có kẻ không phục và lý luận thì hắn lại cấu kết với giáo dụ để đẩy người kia vào tình cảnh xấu hổ trước mặt mọi người. Thư sinh vốn thanh cao và không thể chịu nhục nên từ đây bệnh không dậy nổi.”

“Sự tình còn chưa dừng ở đó. Sau này hắn vào phủ học đã cấu kết với thương nhân làm bậy, chìm đắm trong những mưu hèn kế bẩn. Không biết hắn dùng thủ đoạn nào để vào thư viện Thanh Khê, còn liên lụy tới bạn cùng trường. Lúc hắn tới Tầm Dương phủ cũng tuyên truyền chiến tích của mình khắp nơi, làm gì có quan viên nào như hắn?”

“Sau khi về kinh hắn tranh chấp với Ngự Sử Đài khiến ngự sử tức giận đến hộc máu. Một kẻ như vậy mà các ngươi còn khen lên trời đúng là mắt mù, không biết ——”

Có thứ gì đó đập vào đầu tên kia khiến máu tươi chảy xuống. “Ai, là ai ám toán ta?!”

Mọi người nhìn lại thì phát hiện là một hạt hồ đào.

Bên cửa sổ lầu hai, Tần Cù mở lời cợt nhả: “Ngượng quá, trượt tay.” Kẻ áo xanh tức giận mắng: “Ngươi cố ý thì có.”

Tần Cù: “Trượt tay.”

“Ngươi ——” hắn tức nghẹn họng và đang tự hỏi không biết có nên lên lầu lý luận với kẻ kia hay không thì đối phương đã mở miệng.

“Ngươi nói ngươi hâm mộ Tần Tùy Chi nên mới tới quê nhà của người đó để thăm hỏi. Nhưng vì sao một kẻ hâm mộ như ngươi lại không biết lý do Tần Tùy Chi có thể vào thư viện Thanh Khê vậy?”

Gã áo xanh sửng sốt rồi khinh bỉ: “Lại là một kẻ bênh vực Tần Tùy Chi”

“Để ta nói cho ngươi biết.” Tần Cù đánh gãy lời hắn, “Tần Tùy Chi có người bạn từng học ở thư viện Thanh Khê nên người đó đề cử hắn cho thầy giáo của mình. Sau đó thư viện Thanh Khê gửi một bộ đề cho Tần Tùy Chi làm, sau khi thông qua hắn mới có thể tới Kim Lăng.”

 

Những người khác lập tức ngây ra vì kinh ngạc. Hóa ra còn có đề thi và còn phải thông qua ư?

Vậy có thể giải thích vì sao gia cảnh của Tần Tùy Chi không tốt nhưng hắn lại dám chạy từ nơi cách xa ngàn dặm tới đây cầu học.

“Sau khi Tần Tùy Chi tới thư viện Thanh Khê còn phải trải qua đủ loại kiểm tra của thầy giáo ở đó mới được miễn học phí.”

Giọng Tần Cù ngày càng lạnh: “Còn cái chết của kẻ cùng trường của hắn là do nhà tên kia làm việc thất tín bội nghĩa. Tên thư sinh kia gián tiếp hại chết cha của vị hôn thê của hắn nên người ta mới tới báo thù. Tần Tùy Chi mới là người bị liên luỵ. Thế mà vào miệng kẻ thư sinh ngu dốt nhà ngươi lại thành trắng đen lẫn lộn, không phân phải trái.”

Tần Cù đánh giá kẻ kia và khẽ cười: “Bảo sao ngươi tới tuổi này rồi còn chưa có công danh. Triều đình đúng là có mắt, không chọn cái hạng như ngươi.”

Gã kia đỏ mặt: “Ngươi đừng có khinh thường người khác, ta đã là tú tài rồi đó.”

“À, hóa ra mới chỉ là tú tài.” Tần Cù hơi khát nên thong thả nhấp ngụm trà mới nói tiếp: “Bảo sao ngươi không biết chuyện ở thư viện Thanh Khê mà chỉ có thể dựa vào suy đoán vớ vẩn của bản thân.”

Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng cười khiến gã áo xanh giận dữ: “Ngươi còn không bằng ta thì đừng có ba hoa.”

“Lời ngươi nói chưa chắc đã là thật?!” Hắn châm chọc.

Tần Cù hờ hững đáp: “Ta có mắt nên biết nhìn, có tai nên biết nghe và có tấm lòng trong sáng không bị bụi mờ che phủ. Mọi người từ trên xuống dưới ở Tầm Dương phủ đều cảm tạ ân đức của Tần đại nhân còn một kẻ chưa từng tới đó như ngươi lại dám mở miệng nói bậy.”

“Ai… Ai nói ta chưa tới đó?”

Tần Cù cong môi và cười lạnh: “Đơn giản lắm. Nếu ngươi đã tới đó thì sẽ không nói ra lời vô lương tâm thế này.”

Tần Cù nhìn những người khác: “Nói dối mười lần không ai tin, nhưng trăm ngàn lần thì tự nhiên sẽ có kẻ tin. Có điều thời gian sẽ chứng minh Tần Tùy Chi là đen hay trắng. Các ngươi không tiếp xúc gần với Tần đại nhân và không hiểu cách làm người của ngài ấy nhưng các ngươi cũng không tiếp xúc gần gũi với kẻ áo xanh này nên cũng khó mà tin lời hắn đúng không?”

Không đợi những người khác phản bác, Tần Cù lại nói: “Thư viện Thanh Khê nổi khắp Giang Nam. Nếu người ở nơi đó đã cho phép Tần Tùy Chi nhập học miễn phí thì ta nghĩ điều đó đủ chứng mình nhân phẩm của Tần đại nhân. Hay ở trong lòng các ngươi cũng cảm thấy thư viện Thanh Khê cũng chỉ đến thế mà thôi?”

“Đương nhiên không phải.” Lập tức có người phản bác. Sau đó chẳng cần Tần Cù mà mọi người lập tức đá cái tên áo xanh kia ra ngoài. Bọn họ mắng cho hắn không ngẩng đầu lên được.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.