Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 169: Lấy bất biến ứng vạn biến



Từ kinh thành đến Giang Nam có đường thuỷ tiện lợi nên bọn họ có thể rút ngắn nửa hành trình. Theo lẽ thông thường thì tầm 18,19 ngày là tới nhưng vì cả quãng đường xuôi gió xuôi nước nên thời gian cũng ngắn hơn hẳn.

Ngôn Thư và chồng đứng trên boong tàu hóng gió và nhìn mặt nước gợn lăn tăn: “Ngày mai chúng ta đến Giang Nam rồi. Mở đầu như vậy cũng coi như thuận lợi, thật là dấu hiệu tốt.”

Tần Ngộ trêu ghẹo: “Nhờ hết vào những lời tốt đẹp của A Thư.” Ngôn Thư nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ta nói nghiêm túc mà.”

Tần Ngộ ôm lấy vai nàng: “Ta biết, ta cũng nghiêm túc.”

 

Tần Cù đang bưng điểm tâm tới và thấy thế thì lại lặng lẽ chui vào khoang thuyền.

Lần này Tần Ngộ đi nhậm chức chỉ mang theo vợ và con gái. Gần đây Tần Không học võ với Hoắc Anh và có chút thành tựu. Hơn nữa chẳng biết khi nào Hoắc Anh sẽ rời kinh nên sau khi do dự một chút, Tần Không tìm cha nói mình muốn ở lại kinh thành.

Tần Không ở lại thì Trương thị đâu có yên tâm rời đi nên bà cũng ở lại. Vốn bà muốn cả con dâu và cháu gái cũng ở lại nhưng Tần Ngộ đã thuyết phục bà. Ngôn Thư là con dâu nên không tiện phản đối, chỉ có Tần Ngộ lén lút tìm mẹ thương lượng bà mới nghe. Sau đó hắn mang theo hai mẹ con rời khỏi kinh thành.

Ngôn Thư là vợ hắn, mà vợ chồng đương nhiên phải ở bên nhau. Còn Tần Cù thì lại là chuyện khác, Tần Ngộ có mục đích khác khi mang theo con gái.

Một cô gái đơn độc ra ngoài sẽ không an toàn nhưng non sông này như gấm vóc tươi đẹp, nếu không xem thì thật uổng phí. Tần Ngộ muốn mang con gái theo để con bé có thể mở mang tầm mắt.

Tần Ngộ tới Giang Nam là để thi hành chính sách mới. Thiên Uẩn Đế lo lắng cho an toàn của hắn nên cố ý phái một đội Tinh Vệ để bảo vệ hắn.

Phần vinh dự này là độc nhất vô nhị.

Tuần phủ có quân quyền và có thể điều binh ở địa phương nhưng Thiên Uẩn Đế sợ Tần Ngộ không chèn ép được đám thế lực địa phương.

Trong bốn hộ vệ thân cận thì chỉ có Hàn Ngũ và Liễu Toàn đi theo Tần Ngộ. Hàn Ngũ có võ công tốt nhất, lại nhạy bén, còn Liễu Toàn xuất thân thám báo nên sẽ giúp ích cho Tần Ngộ. Uông Đông, Ôn Hoành và Tần Tiểu Sơn thì ở lại kinh thành. Lúc ấy Tần Tiểu Sơn thấy khó hiểu nhưng Tần Ngộ nói Tần Không cũng cần người quen ở bên cạnh chăm sóc nên Tần Tiểu Sơn hiểu ra và đồng ý ở lại.

Lúc thuyền lớn cập cảng thì bọ họ thấy nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, các quan viên đồng thời đứng đó đón, nhìn mênh mông thật nhiều người. Vừa thấy Tần Ngộ rời thuyền mọi người đã khom người hành lễ: “Hạ quan bái kiến tuần phủ đại nhân.”

 

Tiếng bọn họ như chuông đồng vang xa. Không biết bọn họ muốn đón tuần phủ hay ra oai phủ đầu.

Quận thủ tiến lên một bước nói: “Tần đại nhân, Tần phu nhân, hạ quan đã chuẩn tiệc đón gió tẩy trần cho các vị, mời hai vị hạ cố tới dự.”

Tần Cù mặc quần áo con trai, mặt, cổ và tay bôi đen, lông mày vẽ to hơn, trên mặt còn chấm chấm vài nốt tàn nhang. Nàng giả làm thư đồng đi theo phía sau Tần Ngộ.

Có lẽ nàng ngại thân phận con gái của mình sẽ chịu nhiều trói buộc nên mới làm thế cho thoải mái. Mà Tần Ngộ cũng mặc kệ con. Đứa nhỏ đã lớn và có suy nghĩ của mình hơn nữa có hắn trông coi thì con bé sẽ không gặp chuyện gì được.

Tần Ngộ đi đầu, quận thủ đi sau nửa bước.

Một lát sau, quận thủ nghe thấy tiếng vang và quay đầu lại sau đó suýt thì ngã chổng vó.

Tần Ngộ đỡ lấy ông ta: “Quận thủ cẩn thận.”

Quận thủ lúng ta lúng túng: “Tần đại nhân, những quan binh kia là……”

Vừa rồi một đám quan viên chờ ở cảng nên có không ít Tinh Vệ vẫn ở trên thuyền chưa xuống. Hiện tại đã có đất trống nên bọn họ lập tức nối đuôi nhau rời thuyền.

Đó chính là nguồn gốc của những tiếng động kỳ quái mà quận thủ nghe được.

Tần Ngộ chỉ bình thản giải thích: “Hoàng Thượng quan tâm nên phái họ tới cùng để bản quan sử dụng.”

Quận thủ ngượng ngùng còn những quan viên khác thì không dám ho he gì.

Không biết là Tần Ngộ quá được sủng ái hay Thiên Tử không tin tưởng bọn họ đây? Sao mà tuần phủ đi nhậm chức còn mang theo một đội cận vệ nữa vậy?

Tuần phủ có nơi ở riêng gọi là dinh tuần phủ.

 

Nhưng lúc này cả nhà Tần Ngộ được người ta đón tới nơi ở của quận thủ. Tần Ngộ nhìn cửa nhà mở rộng và bên tai là tiếng quận thủ mời.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy cánh tay hơi nặng và nhìn sang thì thấy vợ đang khoác tay mình thế là mặt mày hắn giãn ra và cùng vợ bước vào.

Đến nơi này rồi thì không phải quan viên nào cũng được vào. Nhưng chung quanh vẫn vô cùng náo nhiệt.

Bọn họ vừa vào trong sảnh lớn đã thấy đồ ăn ngon được bày sẵn, còn có ca múa góp vui.

Giang Nam có giọng Ngô nông mềm mại nổi tiếng thiên hạ. Lụa mỏng bay bay, bóng dáng uyển chuyển của các cô nương ẩn hiện càng thêm mê người.

Tiếng nhạc mềm mại giống dòng suối nhỏ chảy xuôi vào ngày hè mang theo chút ấm áp và dịu dàng đặc trưng.

Âm thanh đẹp, người đẹp, điệu múa thì uyển chuyển thế nên có không ít quan viên xem đến ngây người.

Tần Cù nhanh chóng liếc mắt nhìn mọi người và nhíu mày. Cha nàng và quận thủ nói chuyện, rượu trước mặt vẫn y nguyên. Cha nàng chỉ ngẫu nhiên mới nhìn vũ nữ, còn không chăm chú bằng mẹ nàng.

Tần Cù:……

Trong bữa tiệc, Tần Ngộ đại khái nhận mặt được hết những quan viên có địa vị gồm quận thủ, án sát sử, đề học sử, tri phủ, đồng tri v.v.

Tuần phủ khác đề đốc vì người sau chỉ lo quân quyền và hải quân còn người trước còn phải lo quân chính, dân sinh, hình ngục và thuế. Mà Tần Ngộ còn kiêm chức hữu phó đô ngự sử nên hắn còn có cả quyền giám sát.

Bởi vậy tuy tuần phủ thấp hơn đề đốc một bậc nhưng quyền lực lại lớn hơn, chỉ đứng sau tổng đốc.

Trên quan trường, có đôi khi không chỉ cần phẩm cấp mà còn phải xem ngươi làm gì. Chủ sự của lục bộ chỉ là chức quan lục phẩm, nhưng đến địa phương vẫn được tiếp đãi nhiệt tình. Và trong đó, Lại Bộ là được săn đón nhất.

 

Án sát sử và đề học sử đều là quan chính tam phẩm. Một người phụ trách hình ngục, một người phụ trách giáo dục và đều báo cáo trực tiếp cho tuần phủ và tổng đốc.

Nói cách khác, Tần Ngộ là lãnh đạo trực tiếp của họ.

Án sát sử hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, khí thế ngay ngắn. Khi đối mặt với Tần Ngộ, ông ấy không hề kiêu ngạo cũng không khúm núm.

Đề học sử tuổi lớn hơn một chút, nhìn như đã hơn 50, tóc đã có chỗ bạc, nhìn có vẻ ôn hòa.

“Hạ quan mạo muội hỏi một chút, nghe nói Tần đại nhân từng học ở thư viện Thanh Khê phải không?”

Tần Ngộ cảm thán: “Đúng vậy, chỉ chớp mắt một cái đã mười mấy năm.”

Đề học sử cười cười: “Nhưng những lời đồn về sự tích của đại nhân lại chưa từng gián đoạn ở nơi này. Không chỉ Kim Lăng mà toàn bộ Giang Nam đều biết tới tên ngài.”

Quá khứ của Tần Ngộ bị người ta tìm tòi cặn kẽ và hiện tại người ở Giang Nam đều biết hắn được người mẹ góa nuôi lớn từ nghề bán đậu phụ. Hắn xuất thân bình thân nhưng lại thành quan tam phẩm của triều đình. Hiện tại hắn đã là tuần phủ cấp từ nhị phẩm và được Thiên Tử coi trọng. Mà bản thân Tần Ngộ cũng mới vừa qua tuổi 30.

Một nhân vật với xuất thân bình thường như thế lại có thể đi tới ngày hôm nay thì phải nói là truyền kỳ. Câu chuyện của hắn khích lệ vô số thư sinh bình dân, để bọn họ tin tưởng một ngày mình cũng có thể trở thành một “Tần Ngộ” thứ hai.

Quán trà ở Giang Nam soạn những sự tích này thành thoại bản và kể mãi cũng không ai chán. Lúc tin tức Hoàn Thanh bái Tần Ngộ làm sư phụ truyền tới, có không biết bao nhiêu người hâm mộ. Nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý, bởi Hoàn Thanh cũng là thiên tài, không có gì đáng ngạc nhiên.

Tần Ngộ cười đáp: “Đợi bản quan sắp xếp ổn thỏa sẽ tới thăm thầy cũ, trường cũ.”

 

Đề học sử nhân cơ hội nói: “Nếu Tần đại nhân có thể giảng một bài ở đó thì chính là sự khích lệ lớn lao cho các học sinh.”

Tần Cù nghe cha nói chuyện phiếm với người khác giống như rất quen thuộc thì trong lòng rất tò mò. Nàng luôn biết cha là một người cực kỳ ưu tú, nhưng hiện tại nàng mới phát hiện ra hiểu biết của mình còn quá ít.

Tới chiều, Tần Ngộ mang theo đội ngũ tới dinh tuần phủ và bố trí Tinh Vệ ở trong ngoài khiến cả tòa dinh thự không khác gì thùng sắt. Những người vốn có ở nơi đó đều thành thừa.

Ngôn Thư thương lượng với hắn về thời điểm đi bái kiến đề đốc và tổng đốc. Dù thế nào thì đề đốc cũng cao hơn tuần phủ một bậc, càng đừng nói tới tổng đốc.

Tần Cù bưng trà tiến vào và nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Phụ thân thực sự muốn tới thư viện Thanh Khê sao?”

Nàng chỉ nghe nói tới tên nơi ấy chứ chưa đến đó bao giờ. Tần Ngộ: “Nên tới thăm.”

Không đợi Tần Cù mở miệng hắn đã nói trước: “Nếu con và mẫu thân có hứng thú thì có thể đi cùng.”

Tần Cù liên tục gật đầu: “Con muốn, cảm ơn phụ thân.”

Ngày tiếp theo, Tần Ngộ tới gặp đề đốc và đối phương rất khách sáo. Rồi hắn lại tới gặp tổng đốc. Lần này khác với lúc hắn còn ở Tầm Dương phủ. Chủ yếu là vì nơi này và Tầm Dương phủ khác nhau. Tầm Dương phủ tuy không tới mức nguy ngập nhưng cũng chẳng tốt chỗ nào vì thế Tần Ngộ cần thiết phải lập tức xử lý công việc để ổn định lòng người.

Còn Giang Nam này phồn hoa, thái bình, thế lực bản địa rắc rối và phức tạp. Tuy hắn là tuần phủ nhưng hành động mà tùy tiện thì rất có khả năng sẽ lật thuyền trong mương.

Thế nên chẳng bằng hắn đi gặp cấp trên trước, hoàn thành đầy đủ lễ nghĩa khiến người ta không thể nói ra nói vào. Sau đó nhân khoảng thời gian này, hắn phái người ra ngoài hỏi thăm tình huống địa phương, lấy bất biến ứng vạn biến.

 

Trong thư phòng, Hàn Ngũ thấp giọng nói: “Đại nhân, căn cứ theo quan sát của thuộc hạ thì những thương nhân lớn ở địa phương có lẽ đã biết mục đích ngài tới đây lần này. Gần đây bọn họ thường xuyên qua lại với nhau, thuộc hạ lo bọn họ sẽ gây bất lợi cho ngài.”

“Không sao đâu, bọn họ chưa thể gây sóng gió gì đâu.” Tần Ngộ vẫn phải có tin tưởng này. Hắn đại khái đoán được suy nghĩ của những kẻ đó. Có lẽ bọn họ muốn tụ tập các thương nhân lớn nhỏ để cùng nhau phản đối chính sách mới.

Bởi vì luật pháp không thể đi ngược lại ý muốn của nhân dân, quan lại cũng thế.

Tần Ngộ đứng dậy đi quanh thư phòng còn Hàn Ngũ thì đánh liều hỏi: “Không biết tiếp theo đại nhân định làm gì?”

Tần Ngộ “à” một tiếng, “Nếu đã tới Giang Nam thì không thể không tới Kim Lăng. Ngày mai ngươi sắp xếp người hộ tống bản quan tới thư viện Thanh Khê.”

Hàn Ngũ không rõ nhưng hắn không thể hiện ra ngoài mà chỉ đáp: “Vâng, đại nhân.”

Tần Ngộ cho người gửi thiệp cho sơn trưởng để thông báo trước thế nên ngày tiếp theo bọn họ vừa tới đã thấy cửa lớn của thư viện Thanh Khê được mở ra. Sơn trưởng tự mình dẫn theo học sinh đón hắn ở cửa.

Chung quanh là người dân vây xem một cách có trật tự. Bọn họ nín thở, im lặng nhìn đội ngũ đang đi từ xa tới.

“Đó là xe ngựa của tuần phủ đại nhân đó!!” “Là Tần Tùy Chi của thư viện Thanh Khê sao?”

“Không sai, chính là Tần Tùy Chi, Tần đại nhân.” “Ấy, đừng có chen, đừng có đẩy.”

Đám người khe khẽ thảo luận, nhưng hoàn toàn không gây mất trật tự.

Ở chỗ cửa lớn, ngoài sơn trưởng và các phu tử mặc áo dài màu xanh đậm thì toàn bộ học sinh của thư viện Thanh Khê đều mặc một màu thiên thanh thống nhất.

 

Thư viện Thanh Khê rộng lớn, chiếm một diện tích không nhỏ ở Kim Lăng nên hiện tại mấy trăm người tụ tập ở cửa lớn cũng không thấy chật.

Theo lý thì khi quan viên đi ra ngoài sẽ có người đi trước gõ chiêng dẹp đường nhưng Tần Ngộ đang vi hành nên không muốn quá phô trương.

Lúc xe ngựa còn cách cửa lớn chừng mấy chục bước thì dừng lại. Tần Ngộ và vợ bước xuống. Tần Cù giả làm thư đồng đi theo phía sau hắn.

Tần Ngộ vừa xuất hiện là đám đông đã ồn ào hẳn lên. “Đó chính là Tần đại nhân à? Tuấn tú quá.”

“Chứ gì nữa, Thám Hoa lang mà tiên đế tự chọn đó.” “Bên cạnh là Tần phu nhân sao?”

“Đúng vậy, Tần đại nhân giữ mình trong sạch nên tới giờ cũng không nạp thiếp, không có thông phòng. Các cô nương ở kinh thành đều hâm mộ Tần phu nhân có phúc.”

Mọi người nhỏ giọng bàn luận. Có kẻ nhìn vị đại nhân tuấn tú trẻ trung ở nơi xa thì trong lòng dâng lên mưu đồ. Làm gì có người đàn ông nào không háo sắc, chẳng qua họ chưa gặp được cô nương đủ xinh đẹp thôi.

Tần Ngộ tới gần thế là sơn trưởng và mọi người cùng hành lễ: “Chúng tiểu dân bái kiến Tần đại nhân.”

Bọn họ cho Tần Ngộ đầy đủ mặt mũi vì bản thân Tần Ngộ từng học ở nơi này chứ quan lớn bình thường có tới cũng không phô trương tới mức ấy.

Sơn trưởng nể mặt nên Tần Ngộ cũng tiến lên hành lễ học sinh với ông ấy.

Sơn trưởng hơi hơi nghiêng người và chỉ nhận nửa lễ.

Tần Ngộ cười nói: “Đã lâu không gặp, chẳng hay sơn trưởng có mạnh khỏe không?”

Năm tháng thật sự nương tay với ông lão nho nhã này. Đã mười mấy năm qua đi nhưng trên khuôn mặt ông ấy chỉ có vài nếp nhăn, tóc cũng chỉ bạc thêm một chút.

Sơn trưởng gật đầu: “Nhờ đại nhân nhớ mong, lão hủ vẫn khỏe.”

 

Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Sơn trưởng đừng khiến ta phải ngượng ngùng. Hôm nay ta tới đây không phải với thân phận tuần phủ mà chỉ là Tần Tùy Chi, học trò cũ của thư viện thôi.”

Ánh mắt sơn trưởng khẽ nhúc nhích sau đó nhìn về phía đối phương thì đón được ánh mắt ôn hòa. Lúc này ông ấy mới mỉm cười: “Lão phu già rồi, không nhìn thấu được bằng Tùy Chi.”

Mấy phu tử cũng tiến lên nói, “Sơn trưởng, bên ngoài gió lớn, có gì cần thì ta vào trong thư viện rồi lại nói.”

Tần Ngộ lơ đãng ngước mắt nhìn thoáng qua bảng hiệu của thư viện. Cảnh vẫn như cũ, người cũng vẫn thế, mọi thứ dường như chẳng thay đổi nhưng lại giống như đã hoàn toàn thay đổi.

Thư viện Thanh Khê có mấy ngàn người nhưng chỉ có vài trăm người được đi theo sơn trưởng ra ngoài đón khách.

Tần Cù còn tưởng cha nàng sẽ được đón tới phòng khách để nói chuyện với sơn trưởng và mấy vị phu tử nhưng không ngờ đoàn người lại trực tiếp đi tới phòng học gần đó.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.