Thiên hạ không có tường nào không lọt gió. Lần này Thiên Uẩn Đế đối đầu với Nhậm ngự sử và giành chiến thắng bằng cách vừa đấm vừa xoa.
Nhậm ngự sử tức quá không biết làm sao nên nhanh chóng nhắm mũi nhọn về phía Tần Ngộ. Bởi vì mấy ngày trước nghe nói Thiên Uẩn Đế gọi mình hắn vào cung thương lượng.
Năm Thiên Uẩn thứ hai, Tần Ngộ “vinh dự” đứng đầu sổ đen của ngôn quan.
Ngày này, sau khi hạ triều, Tần Ngộ theo những người khác ra ngoài thì bỗng bị người ta gọi lại.
Hắn hơi ngạc nhiên: “Nhậm đại nhân.”
Nhậm ngự sử lạnh mặt nói: “Sau khi kết thúc vấn đề cứu tế ở đông ấp, hai vị công tử của phủ quốc công sẽ trở về. Đến lúc ấy chính sách mới cũng nên dừng rồi nhỉ?”
Tần Ngộ rũ mắt: “Hạ quan thấp cổ bé họng, không dám bàn chuyện linh tinh.”
“Hừ!” Nhậm ngự sử đột nhiên quát: “Tần đại nhân không dám, hay không muốn. Mê hoặc quân chủ, Tần đại nhân đúng là đã uổng công đọc sách thánh hiền.”
Mí mắt Tần Ngộ giật giật nhưng chỉ cười: “Đâu có so được với Nhậm đại nhân có tiếng không có miếng, chuyên hắt nước bẩn lên kẻ khác. Ngài mở miệng đã tố cáo ta “mê hoặc quân chủ”, ngài bài trừ người không cùng phe với mình mượt mà quá đó.”
Mấy quan viên cố tình nán lại nghe thấy thế thì trố mắt ra.
Người đọc sách thích vòng vo, kể cả mắng kẻ khác cũng phải bóng gió. Nói dễ hiểu chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Ai biết Tần Ngộ lại huỵch toẹt ra, chả khác nào kéo mặt Nhậm ngự sử xuống mà dẫm trên mặt đất.
Mọi người ngẩng đầu nhìn mặt trời. Ờ, ban ngày mà, bọn họ có mơ ngủ đâu.
Cái tên Tần Tùy Chi đang xù lông kia vẫn là Tần Tùy Chi dịu dàng như ngọc mà họ biết hả?
Giọng Tần Ngộ réo rắt lanh lảnh truyền tới, nhưng nội dung lại càng thêm trắng trợn: “Mê hoặc quân chủ? Không nói đến việc bản quan có
làm gì hay không, chỉ nói tới hành động của Hoàng Thượng đi. Chẳng lẽ Hoàng Thượng có gì khác thường khiến Nhậm đại nhân cho rằng Hoàng Thượng bị mê hoặc hả?”
Lời này đâu có ai dám nói bừa.
Nhậm ngự sử là ngôn quan có mồm miệng sắc bén thế nhưng lại bị Tần Ngộ mắng tới nghẹn họng.
Lúc này đám ngôn quan khác lập tức hùa vào: “Tần đại nhân đâu có cần phải xuyên tạc ý người khác như thế.”
Tần Ngộ cười cười: “Việc nào ra việc đó thôi.”
Hắn thong thả ung dung phủi phủi tay áo và hơi hơi gật đầu rồi mới bỏ đi khiến đám ngôn quan tức xì khói.
Nhậm ngự sử nhìn chằm chằm bóng dáng hắn đi xa và nghiến răng nghiến lợi: “Tần Tùy Chi, ngươi đừng để ta túm được nhược điểm gì!”
Trương Hòa như suy nghĩ gì đó và đút tay vào ống tay áo rồi cũng bỏ đi.
Buổi tối nghỉ ngơi, Ngôn Thư bỗng nhắc tới việc này: “Sao chàng lại cố ý chọc giận Nhậm ngự sử.”
Chỉ mới nửa ngày mà tranh chấp giữa Tần Ngộ và Nhậm ngự sử đã truyền khắp kinh thành. Ngôn Thư hiểu chồng mình, chỉ cần không động chạm tới nguyên tắc thì hắn sẽ không khiến người ta phải khó xử.
Tần Ngộ mỉm cười: “Có lẽ vì ta không thích đối phương.” Ngôn Thư bán tín bán nghi.
Tần Ngộ ôm và hôn lên trán nàng sau đó nói: “Một phần là vì ta không muốn chịu uất ức, một phần là vì ta cần có kẻ địch.”
Mấy năm nay, Tần Ngộ liên tiếp thăng tiến. Tuổi còn trẻ hắn đã đỗ Thám Hoa, lại đạt được thành tích khi ra ngoài làm quan. Một người vừa có năng lực, chiến tích và biết giữ lễ, không có tì vết nào như hắn cực kỳ được nhân dân và đám thư sinh tôn kính.
Đây thật ra không phải việc tốt. Đặc biệt là khi hắn đang ở chức vị cao. Hắn nghĩ hiện tại Thiên Uẩn Đế thực sự kính trọng mình, nhưng sau này thì sao?
Lúc một vị đế vương phát hiện ra thần tử được dân gian yêu quý hơn cả mình thì kẻ đó có chịu đựng được không?
Khi đó kết cục tốt nhất của Tần Ngộ sẽ là về quê làm ruộng. Nếu tệ hơn, chỉ sợ cả nhà già trẻ của hắn đều sẽ bị liên lụy.
Lực phá hoại của ngôn quan đối với đám thư sinh là cực kỳ lớn. Và người đọc sách lại gắn liền giữa vua với bá tánh……
Sau khi Ngôn Thư nghe xong lập tức hiểu nhưng vẫn lo lắng, “Nếu không cẩn thận……”
Nàng nghĩ nghĩ: “Nếu cuối cùng rất nhiều người hiểu lầm chàng thì làm sao bây giờ?”
Lời này nàng nói rất uyển chuyển nhưng đại khái chính là nàng lo lắng nói dối nhiều sẽ khiến mọi người tin là thật.
Tần Ngộ nói chắc chắn: “Không đâu. Mặt trái của dư luận sẽ tạo ra kẻ trung thành.” Đây là một câu Tần Ngộ đã từng ngẫu nhiên đọc được và cảm thấy rất thú vị để hình dung tình huống hiện tại: “Hơn nữa Hoàng Thượng sẽ không mặc kệ.”
Chỉ khi nào có nhiều thế lực ngang nhau thì kẻ ngồi trên ngai vàng mới dễ dàng khống chế. Nếu một kẻ vươn lên nắm quyền thì chắc chắn hắn và đế vương sẽ phải đối đầu nhau.
Chuyện xảy ra sau đó không quá khác những gì Tần Ngộ dự đoán. Chẳng qua Thiên Uẩn Đế còn quan tâm tới hắn hơn so với tưởng tượng. Hoàng đế vừa an ủi hắn vừa ban thưởng các loại rồi hạ lệnh che miệng mấy kẻ nói nhảm.
Và việc này chả khác gì nước lạnh rơi vào chảo dầu, mọi thứ lập tức nổ tung.
Gần đây các quán trà ở kinh thành tụ tập đám thư sinh và bọn họ lấy Tần Ngộ làm đề tài cãi vã. Có lần cả đám còn suýt đánh nhau.
May mà đúng lúc này đội ngũ cứu tế ở đông ấp đã trở về. Sau gần một năm bọn họ đã sắp xếp thỏa đáng cho người dân gặp nạn. Nhà mới đã được xây, đường xửa xong, hoa màu cũng đã trồng cấy và lương thực cứu tế đã được phát xuống đủ cho nạn dân chống đỡ tới năm sau. Đây quả thực chính là hình mẫu của công việc cứu tế.
Trên điện Kim Loan, Vương Khoan cao giọng tuyên bố: “Con trai Lương quốc công là Từ Xiển giúp bày mưu lập kế để trấn an dân chúng một cách thích đáng, nay thăng lên chức Thành Môn Lĩnh (quản lý việc canh gác cửa thành)”
Đây là chức tứ phẩm võ quan tại kinh thành của Đại Thành triều. “Con trai Tống quốc công là Từ Vu chịu khó lại vững vàng, nay thăng
chức Lại Bộ lang trung.” Đây là chức chính ngũ phẩm quan văn tại kinh thành.
Tuy phẩm cấp của hai người tạm thời không quá cao nhưng đều có chút thực quyền.
Từ Xiển và Từ Vu đều vui mừng nhưng trên mặt không để lộ chút gì, “Vi thần, tạ chủ long ân.”
Hai người là anh em họ, nhưng chức quan lại một văn một võ.
Lý các lão lập tức ngước mắt nhìn thoáng qua Thiên Uẩn Đế và cảm thấy vị hoàng đế trẻ tuổi này thực sự có chính kiến.
Thiên Tử phong thưởng cho hai người đứng đầu đoàn cứu tế ở đông ấp sau đó mới tới lượt những người khác. Tất cả được phân vào lục bộ.
Triệu Cẩm Châu cũng ở trong đó và được phái tới Binh Bộ, làm chủ sự.
Sau khi bãi triều, đám người mới được thăng chức vui vẻ về nhà. Anh em nhà họ Từ vừa về thì ban thưởng của Thiên Tử cũng tới.
Từ Xiển nói với người nhà về việc này nhưng ai ngờ Lương quốc công nghe xong lại thở dài một tiếng.
“A Xiển, sau này ở bên ngoài, à, không chỉ bên ngoài, kể cả lén lút thì con cũng cách xa Vu đệ của con một chút.”
Từ Xiển nhíu mày: “Phụ thân.”
Lương quốc công nhìn hắn: “Nghe ta đi. Đây cũng là điều Hoàng Thượng muốn nhìn thấy.”
Từ Xiển kinh ngạc nhìn cha mình và nhanh chóng hiểu ra thế là sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi: “Hoàng Thượng…… không tin chúng ta ư?”
Lòng hắn hơi hụt hẫng, niềm vui được thăng quan cũng phai đi.
Từ thái hậu ở trong cung cũng nhận được tin và mang tâm tình phức tạp. Cuối cùng bà chỉ thở dài: “Sí Nhi thật sự trưởng thành rồi.”
Đến người làm mẹ như bà cũng không hiểu nổi con mình nghĩ gì.
Chuyện cứu tế kết thúc, trong triều cũng không có việc lớn gì nên ánh mắt của quan lại lập tức tập trung vào hậu cung của Thiên Tử.
Tấu chương “Thúc giục kết hôn” không ngừng được trình lên. Chúng mang nội dung lặp lại, cực kỳ vô nghĩa và theo lý phải bị nội các đ.è x.uống nhưng hiện tại lại tới trước mặt hoàng đế.
Thiên Uẩn Đế nghi ngờ đây là ý của Nội Các.
Ngay cả lúc hắn tới hậu cung thăm mẹ mình cũng bị Từ thái hậu thúc giục. Thiên Uẩn Đế thấy rất bất đắc dĩ nhưng cũng biết việc này không trốn được nên để Thái Hậu giúp mình chọn những cô nương vừa tuổi lại thích hợp.
“Tiên sinh không biết đâu, trẫm thực sự không có tâm trí cho việc nam nữ.” Vất vả lắm Thiên Uẩn Đế mới rảnh rỗi một chút thế là hắn vội trút bầu tâm sự với Tần Ngộ.
Tần Ngộ kiên nhẫn an ủi hắn một lúc sau đó hai người mới nói tới việc công.
Thiên Uẩn Đế: “Biện pháp thuỷ lợi nông nghiệp ư?”
Tần Ngộ gật đầu: “Thật ra đây chính là một chế độ khen thưởng.”
Xem tên là đoán được nghĩa. Nếu người dân có thể đưa ra biện pháp hữu hiệu và thiết thực về phương diện thủy lợi thì triều đình sẽ xác minh và khen thưởng.
Khen thưởng này không chỉ có vàng bạc tiền tài. Nếu phạm nhân trộm cắp có thời gian ngồi tù không vượt quá 2 năm mà cống hiến được ý tưởng tốt thì hình phạt sẽ được giảm hoặc lập tức được thả. Thậm chí trong những trường hợp biện pháp đưa ra có tác dụng lớn thì thậm chí người đưa ra sáng kiến sẽ được thăng quan.
Đây thật ra là một cách cổ vũ phát triển công và nông nghiệp. Hai ngành này mà đi lên thì toàn bộ xã hội cũng sẽ tiến bộ theo.
Hơn nữa, chính sách này liên quan tới “Dân sinh” nên lực cản sẽ rất ít. Cho dù có thì cũng có thể đường hoàng gạt qua.
Làm lợi cho dân, hợp tình hợp lý
Nhưng cái gì cũng có lợi và hại, để đề phòng những kẻ có dã tâm kiếm lời ở giữa nên bọn họ còn phải nghĩ kỹ.
Mấy ngày sau, Thiên Uẩn Đế phái người gọi những đại thần mình coi trọng tới để thương lượng. Tiếp theo hắn mang việc này ra thảo luận trên triều để thi hành. Có kẻ nào phản đối thì các quan viên đứng về phía hoàng đế sẽ chặn họng kẻ kia.
Hoàng đế cũng đã thông minh hơn và biết mình không thể đơn độc đấu với những người phản đối. Dù hắn có là hoàng đế thì việc đó cũng bất khả thi, cần phải có phe cánh.
Tần Ngộ nhìn những kẻ đang cãi nhau thì cảm thấy rất thú vị.
Vào một ngày nọ hắn nhận được một tấm thiệp mời, “Viên ngoại lang của Hộ Bộ, Hoàn Thanh ư?”
Hóa ra là Trạng Nguyên lang.
Thiệp mời có nói Hoàn Thanh định tổ chức khúc thủy lưu thương ở dã ngoại trong ngày nghỉ tắm gội tiếp theo và mong Tần đại nhân nể mặt tới thăm.
Tần Ngộ nhớ tới lần cuối mình tham gia khúc thủy lưu thương đã là nhiều năm về trước. Hắn nói với quản gia: “Ngươi phái người tới nói là bản quan sẽ đến đúng hẹn.”
“Đến đâu vậy?”
Tần Ngộ và quản gia theo tiếng nhìn lại thì thấy Không Không đang nghiêng đầu nhỏ nhìn bọn họ.
“Nghỉ tắm gội lần này phụ thân sẽ ra ngoài à?” Tần Ngộ: “Ừ.”
Không Không mếu máo.
Quản gia thấy tình thế không tốt nên lặng lẽ lui xuống.
Tần Ngộ vẫy tay thế là đứa nhỏ lê bước đi qua. Lúc này hắn nói: “Tần Không, con lớn rồi mà.”
“Nhưng bà nội bảo con còn nhỏ, cần được yêu thương.” Tần Ngộ hỏi lại: “Người trong nhà không thương con à?”
Thằng nhãi con lập tức đắc ý: “Thương lắm, đến Màn Thầu cũng thương con.”
“Mọi người thương yêu con không liên quan tới tuổi tác.” Tần Ngộ vỗ vỗ vai con mình: “Biết không?”
Vừa rồi Tần Ngộ theo bản năng muốn nhắc tới Trương Cảnh, may mà cuối cùng hắn nhịn được bởi hắn biết cảm giác bị so sánh với “con nhà người ta” tệ thế nào.
Tần Không được cha dỗ thì vui vẻ: “Phụ thân đá cầu với con đi.” “Được.”
Đá cầu xong Tần Ngộ còn cố ý chạy tới giải thích với Liễu Liễu. Hắn luôn đối xử với hai chị em bình đẳng như nhau.
Vào ngày nghỉ tắm gội, Tần Ngộ mặc thường phục màu xanh đen ra ngoài. Hiện tại hắn đã bắt đầu để râu nên quần áo với màu tối càng khiến hắn thêm trưởng thành.
Tần Tiểu Sơn và Hàn Ngũ cùng đánh xe. Sau khi Tần Ngộ trở về kinh thì vốn nên trả bốn hộ vệ cho nhà họ Hoắc bởi dù sao họ cũng từ đó mà
- Nhưng chả biết cả đám nói gì với Hoắc đại tướng quân mà cuối cùng ông ấy lại quay ra hỏi Tần Ngộ có muốn nhận bốn người họ hay không.
Tần Ngộ vui như lên trời, đúng là cầu mà không được. Cơ hội quý báu thế này biết bao giờ mới gặp được thế nên hắn vội cảm ơn Hoắc đại tướng quân và đưa một phần quà thật dày tới. Từ đó về sau, bốn người họ hoàn toàn coi Tần Ngộ là chủ của mình.
Đồng nghiệp và bạn bè cũ không hiểu sao họ lại làm thế. Một đám võ tướng đi theo quan văn làm gì? Hàn Ngũ khinh thường bảo có nói bọn họ cũng không hiểu thế là bị tẩn.
Thằng nhãi con ra ngoài mấy năm đã không biết mình là ai hả?
Lúc này Hàn Ngũ và Tần Tiểu Sơn thay phiên đánh xe ra ngoài cửa thành sau đó dừng lại ở địa điểm tập họp.
Trước mắt là một đỉnh đồi, cỏ xanh mơn mởn, ngẫu nhiên sẽ có tán cây tươi tốt để người ta hóng mát. Ngoài ra còn có một dòng duối uốn lượn, không biết là do con người xây hay do thiên nhiên nhào nặn. Có không ít sĩ tử trẻ tuổi đã đứng đó nói chuyện được một lúc.
Bọn họ nhìn thấy đèn lồng trước xe có dán một chữ “Tần” thì ngây ra sau đó mắt ai cũng sáng quắc và vội đi tới.
Tần Ngộ vừa xuống xe đã thấy bao nhiêu đôi mắt lấp lánh.